Thuận Minh
Chương 389 : Đại loạn (1+2)
Nếu vào thời khắc này có một chú chim ưng bay xẹt ngang không trung, chứng kiến toàn cảnh chiến trường có thể thấy ở giữa vẫn là một khối h́nh vuông vẫn nghiêm chỉnh như cũ thế nhưng kỵ binh ở ba mặt lại giống như một cái miệng túi khổng lồ, đột nhiên buột chặt lại.
Mặc dù kỵ binh Mông Cổ phát động tấn công rất dũng mănh, kiên quyết nhưng hơn một vạn quân Giao Châu doanh tạo thành thế trận h́nh vuông cũng vô cùng kiên cố, trường mâu như rừng, trận thế vững vàng như núi cũng không phải có thể dễ dàng trong chốc lát có thể lay chuyển được.
Kỵ binh Mông Cổ ào ào xông vào, miệng gào thét chói tai. Những binh lính quân Giao Châu doanh đứng tại chỗ cũng gào thét tương tự. Trong nháy mắt, trên khắp băi chiến trường là tiếng gào thét chém giết của hai bên, thậm chí âm thanh đó c̣n che mờ đi tiếng vó ngựa.
Tên bắn khắp nơi quả thực có gây sát thương đối với hỏa thương binh không mặc áo giáp nhưng những binh lính Giao Châu doanh ở những hàng đầu tiên cơ bản có mặc áo giáp nửa người trên, hơn nữa trên đầu có đội mũ nỉ, bên trong có một lớp sắt, có tác dụng như một chiếc mũ sắt.
Trong yếu lĩnh huấn luyện và tác chiến của quân bộ binh, những lính trường mâu ở hàng ngoài cũng tối thiểu phải có áo giáp nửa người và mũ sắt. Bản thân lính hỏa thương đă khoác trên người một trọng lượng rất nặng, nếu như lính hỏa thương lại c̣n mặc giáp, th́ cho dù là động tác hay tốc độ bắn đều vô cùng chậm chạp, không thể theo kịp diễn biến trên chiến trường, nhưng với lính trường mâu th́ lại không có vấn đề ǵ.
Cung tên gây ra sát thương rất lớn đối với lính hỏa thương nhưng đối với lính trường mâu th́ không có vấn đề ǵ. Hơn nữa khi đang giục ngựa xông lên, muốn làm lại động tác rất khó. Nếu binh lính kỵ binh hàng sau mà bắn, t́nh trạng gây ngộ thương cho đồng bạn của ḿnh c̣n cao hơn gây sát thương cho quân thù.
Với thế công kích khí thế to lớn như vậy, bản thân mỗi kỵ binh Mông Cổ đều như sôi trào nhiệt huyết. Cho dù là chiến tranh trên thảo nguyên, trong ṿng mấy chục năm qua cũng chưa từng xuất hiện.
Thế trận h́nh vuông của quân Minh giống như vật trong ḷng bàn tay, dễ dàng như trở bàn tay ǵ đó. Với thế công và áp lực mạnh mẽ như thế này, lập tức sẽ sụp đổ.
Nhưng với thế tấn công, đồn ép đó trên thực tế lại khiến đội h́nh bộ binh của quân Đăng Châu thêm chặt chẽ. Bởi v́ đội h́nh đó liên tiếp co rút lại, khoảng cách giữa các doanh ngày càng nhỏ, càng chặt chẽ.
Khi tiến hành cự mă, hàng thứ nhất khom lưng đứng tại chỗ, đuôi trường mâu cắm xuống đất, dùng chân giẫm lên. Hàng thứ hai xếp trường mâu ở một góc cao hơn một chút, theo thứ tự mở rộng ra.
Ngựa chứ không phải máy móc, nó cũng là sinh vật có linh tính, khi thấy phía trước đầy đặc những lưỡi dao bén nhọn loé hàn quang, ngựa cũng có bản năng muốn trốn tránh, hơn nữa kỵ binh xông trận, dùng cứng chọi cứng xông vào đội h́nh bộ binh. Điều cơ bản đối với mấy hàng kỵ binh đầu tiên là cái chết đang chờ sẵn. Khi kỵ binh tấn công thường nghĩ rằng quân bộ binh đối phương khi đối mặt với sự tấn công mạnh mễ, đầy uy lực của kỵ binh sẽ trở nên hoảng sợ, theo bản năng sẽ né tránh.
Khi khoảng cách tới trận trường mâu c̣n khoảng hai mươi bước ǵ đó những kỵ binh Mông Cổ phản ứng nhanh bắt đầu điều chỉnh tốc độ chiến mà của ḿnh. Cho dù là ngay cả những kỵ binh từ trước tới nay chỉ xông lên trước, hơn nữa bản thân chiến mă cũng muốn chạy chậm lại.
Nhưng kỵ binh tầng tầng lớp lớp, hàng trước chạy chậm lại, hàng sau ép tới, căn bản là không thể giảm tốc độ chiến mă được nữa.
Trong tiếng ḥ hét, quân kỵ binh Mông Cổ đụng vào trận quân Giao Châu doanh. Kỵ binh Mông Cổ cố gắng hết sức vung vũ khí về trước, có cả kỵ binh cầm giáo gỗ nhưng cho dù là giáo gỗ nhưng chiều dài của giáo gỗ không thể bằng với trường mâu của bộ binh quân Giao Châu doanh, hơn nữa sự chênh lệch về chiều dài là rất lớn.
Rất nhiều ngựa khi vọt tới trước trận lập tức dựng người lên. Kỵ binh trên lưng ngựa nếu không bị quăng xuống đất th́ cũng ở trong t́nh trạng mất thăng bằng trên lưng ngựa. Có những kỵ binh không hăm ngựa được, cả người lẫn ngựa đâm sầm vào trong trận trường mâu.
Ngay lúc này tiếng gào thét của binh lính hai bên đă hoà vào nhau. Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên một phương trời, hành vi dùng thân ḿnh tấn công của những kỵ binh Mông Cổ này thoạt nh́n th́ rất dũng cảm nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, kỵ binh tấn công theo phương thức tản mát, không hợp lực được nên chúng không có khả năng gây thiệt hại ǵ cho thế trận trường mâu ở tuyến đầu.
Một khi chạm vào trận trương mâu, cả người lẫn ngựa đều bị đâm thành tổ ong. Người gào lên thảm thiết, ngựa hí lên bi thương, cùng ngă xuống. Kỵ binh tấn công, nếu như bộ binh không tán loạn, kỵ binh sẽ tạm thời chuyển hướng, một lần nữa t́m khe hở và cơ hội.
Nhưng với cục diện cứng ngắc này chỉ c̣n biết lấy cứng đối cứng.
Những kỵ binh và ngựa ngă xuống trước trận của quân trường mâu, và cả kỵ binh đâm vào rừng trường mâu biến thành một chướng ngại vật trước trận của quân bộ binh Giao Châu doanh. Những kỵ binh chạy sau muốn xông lên sẽ phải nhảy qua thi thể của đồng bạn và xác ngựa, như vậy tốc độ sẽ giảm bớt.
Tốc độ của kỵ binh xông tới trận trường mâu càng lúc càng giảm đi. Khi trước lỗ xa tấn công trận trường mâu c̣n khiến cho thế trận cong đi nhưng lần này với tốc độ nhanh hơn xu thế đối đầu mạnh mẽ hơn th́ ngược lại hoàn toàn không có tác dụng nào cả.
Binh lính trường mâu của quân Đăng Châu cũng không phải là người sắt. Mặc dù một kỵ binh và ngựa bị hơn mười cây trường mâu đâm xuyên qua người, lực tác dụng phân tán đều cho hơn mười cây trường mâu nhưng có những binh lính trường mâu cũng không thể chịu được lực đẩy đó. Có cây trường mâu mới đâm lần đầu tiên đă găy.
Binh lính cầm trường mâu bị những lực này chấn hộc máu miệng nhưng thế trận quá chặt chẽ, những binh lính quân Giao Châu doanh bị thương, vốn không c̣n hiệu quả chiến đấu vẫn tiếp tục đứng thẳng bởi v́ binh sĩ hàng sau khít với hàng trên, tất cả đều cũng chống đỡ.
Sau khi đợt tấn công thứ hai của kỵ binh Mông Cổ qua đi, những kỵ binh ở sau đă khống chế được ngựa. Đợt công kích với khí thế cực mạnh đột nhiên dừng lại. Tất cả kỵ binh Mông Cổ đều điều chỉnh lại hướng ngựa.
Đợt tấn công mới rồi của kỵ binh Mông Cổ đă khiến cho quân hỏa thương binh ở ba mặt trái, phải và sau tổn thất nghiêm trọng, hỗn loạn. Khi quân kỵ binh Mông Cổ ngừng tấn công, binh lính hỏa thương bên trong trận có thể tiếp tục tra đạn bắn không c̣n nhiều người cho lắm.
Thế nhưng quân kỵ binh Mông Cổ vẫn thối lui tới mọt khoảng cách an toàn. Trong khi đó liên tiếp có kỵ mă bị hỏa thương bắn trúng gào lên ngă xuống đất. Một khi khoảng cách này vẫn không nằm trong giới hạn an toàn mà nằm trong tầm bắn đă khiến cho dũng khí của quân Mông Cổ vơi đi rất nhiều.
Quân kỵ binh Mông Cổ vây xung quanh quân Đăng Châu dần dần điều chỉnh lại theo như t́nh trạng bao vây lúc trước. Từ trái sang phải thành một cái ṿng lớn.
Tiếng kèn lệnh lại vang lên lanh lảnh, đại đội nhân mă kỵ binh Mông Cổ lại bắt đầu vận động, vẫn với tốc độ bị ḱm nén lại, chúng chậm răi chạy xung quanh quân Đăng Châu.
Hang dài kỵ binh đó mở ra chính diện chiến trường, bao vây cả kỵ binh Măn Bát Kỳ trong đó. Cả băi chiến trường bây giờ nằm trong ṿng vây của quân kỵ binh Mông Cổ.
Ngay khi chiến trường đang vô cùng hỗn loạn, kỵ binh Măn Bát Kỳ đă lập trận xong, chúng gần như h́nh thành một đường cánh cung, vây xung quanh một nửa chiến trường.
Lúc này hỏa thương binh Triều Tiên, bại binh quân Hán Bát Kỳ, hệ thống Tam Thuận Vương đang bỏ trốn tán loạn ra ngoài nhưng sau khi vượt qua sự ngăn cản của Lý Duệ và quân bản bộ của Lư Duệ, phía sau chúng vẫn c̣n quân kỵ binh tinh nhuệ Măn Bát Kỳ. Mặc dù lúc này quân kỵ binh Măn Bát Kỳ vẫn chưa có hành động ǵ nhưng đối với những bại binh chúng hoàn toàn không lưu t́nh chút nào, chúng sẽ chém giết như chém giết với quân Đăng Châu. Quân lính hỏa thương Triều Tiên, quân Hán Măn Châu tất cả đều có nỗi sợ hăi theo bản năng đối với quân kỵ binh thuần Nữ Chân này, sợ bị chém giết. Tất cả con đường lui đều bị phong toá.
Đối với chúng ngoại trừ con đường quay lại chiến trường ra, không c̣n con đường nào khác. Chính v́ vậy mà chiến trường vốn đă hỗn loạn lại càng trở nên hỗn loạn hơn.
Mặc dù có mấy người may mắn chạy thoát khỏi màn chém giết của kỵ binh Măn nhưng quân kỵ binh Mông Cổ ở bên ngoài sẽ không lưu t́nh như vậy. Chúng thật sự không thể bỏ trốn.
Những lính bộ binh đại quân Thát cùng đường này chỉ c̣n cách bất đắc dĩ quay đầu chạy tới chiến trường. Trong khi đó binh lính hỏa thương quân Giao Châu doanh ở tuyến đầu đă tra đạn dược xong xuôi, khi nh́n thấy quân thù một lần nữa quay lại chiến trường trong t́nh trạng rất lộn xộn. Đúng là bia ngắm rất tốt. Tên thống lĩnh hỏa thương lập tức hạ lệnh bắn tự do.
Tiếng hỏa thương không ngừng vang lên, quân Thát không ngừng ngă xuống nhưng Triệu Năng lại càng nóng ḷng. Quan binh của trận tuyến phía trước cơ bản sẽ không biết t́nh huống chiến trường ba mặt c̣n lại. Đội h́nh một ngh́n người đă là quá lớn. Lư Mạnh đă từng tính toán. Trong t́nh huống một viên tướng chỉ huy có lính truyền lệnh trợ giúp, chỉ huy hai vạn người đă là cực hạn. Lư Mạnh đă nghĩ tới chính ḿnh khi ở thời hiện đại học tiểu học và trung học. Trên sân trường vào giờ nghỉ có mấy trăm người, chưa tới cả ngh́n người cũng đă chiếm một không gian rất lớn, là một thành viên trong đó, sẽ rất khó nh́n hết tất cả t́nh h́nh trong đó. v́ vậy Lư Mạnh có một yêu cầu với các tướng dưới quyền của ḿnh là khi đội ngũ đạt tới một mức độ nào đó th́ không nhất thiết mọi chuyện phải chính ḿnh làm, nhất định phải mạnh tay để phụ tá của ḿnh đi làm như vậy mới có hiệu quả hơn.
T́nh huống lúc này cũng gần giống như thế. Cả thống lĩnh hoả khí và Thiên tổng doanh đều không biết t́nh h́nh chiến trận ở ba hướng kia. Bọn họ chỉ biết rằng bây giờ bọn họ cần phải giành thắng lợi thật to lớn. Với chiều hướng này, rất có khả năng đánh tan tác quân địch v́ vậy bọn họ đă dốc toàn lực tấn công mà không giữ lại pḥng thủ.
V́ vậy đội ngũ dần dần tách rời ra. Triệu Năng cũng nhận ra vấn đề này nhưng hắn không thể đi ngăn lại. Hắn hiểu rơ toàn cục. Đương nhiên so với tướng lĩnh thủ hạ, hắn đương nhiên muốn tiến xa hơn một chút.
T́nh trạng trước mắt h́nh thành một nút thắt hỗn loạn, lúc trước đă lui lại một ít. Ưu thế thắng lợi lúc trước đă gần như tan biến. Với cục diện bây giờ nếu như không nhanh chóng xuất ra toàn lực, quân đội của hắn sẽ sớm muộn ǵ cũng suy sụp, v́ quân đội Măn Thanh bao vây bên ngoài, quân đội của hắn bị nhốt bên trong. Hơn nữa quân kỵ binh Mông Cổ đă bắt đầu tấn công. Theo báo cáo của các hướng, số thương vong đă tăng lên rất nhiều.
“Hỏa thương binh phía trước, ba hàng đầu bắn theo loạt, hai hàng sau rút lui. Đội kỵ binh cánh trái đi tiếp ứng. Đội trường mâu tiến lên trước tiếp đón”.
-o0o-
Triệu Năng đương nhiên phải đưa ra điều chỉnh. Nếu như cứ giữ nguyên thế trận này, trận thế ở ba hướng kia sẽ nhanh chóng sụp đổ. Nếu không có quân hỏa thương công kích từ xa, thế trận bộ binh sẽ phải hứng chịu những đ̣n tấn công mănh liệt của quân kỵ binh Măn Thanh. Đây chính là chuyện vô cùng nguy hiểm, hậu quả ai cũng có thể nghĩ ra được.
Khi Triệu Năng đang điều chỉnh đội h́nh, tiếng kèn lệnh ngắn lại vang lên bốn phía xung quanh. Kỵ binh Mông Cổ đang thong thả vờn xung quanh lại đột nhiên chuyển hướng, chúng tăng tốc phóng vào bên trong.
Bây giờ hỏa thương binh cũng không c̣n dầy đặc như trước. Hơn nữa lần này lính Mông Cổ cũng không xông vào ngay, chúng chỉ tận dụng cung tên bắn từ xa vào trong trận.
Lần này hỏa thương binh bên ngoài đều liên tiếp nổ súng nhưng vẫn có nhiều mũi tên bắn vào trong trận của quân trường mâu.
Nếu như là đội quân khác của Đại Minh th́ dù có đội ngũ nghiêm chỉnh như thế này nhưng khi bị bao phủ bởi cơn mưa tên, gánh chịu con số thương vong khủng khiếp có lễ thế trận đă sớm tán loạn. Nhưng đối với quân Giao Châu doanh mà nói không phải là không có biện pháp đối phó lại với cơn mưa tên. Mấy hàng lính mang giáp phía trước đều cúi đầu xuống, binh lính phía sau th́ dựng trường mâu hơi nghiêng về trước sau đó rung rung trường mâu. Cán trường mâu làm bằng gỗ rất dẻo, cộng thêm chiều dài của trường mâu, khi lay động, biên độ lay động của mũi mâu cực kỳ lớn. Với một lượng trường mâu dày đặc lay động trên thực tế đă h́nh thành một cái quạt, cũng có đôi chút tác dụng pḥng ngự.
Huống chi bên ngoài quân kỵ binh Mông Cổ cũng không dám tiến vào quá gần, chúng đề pḥng bị lính hỏa thương bắn. Dù bây giờ lính hỏa thương đă ít đi nhưng vẫn là mối uy hiếp lớn. Hơn nữa mới rồi khi quân kỵ binh Mông Cổ xông vào trận, thế trận vững như bàn thạch, khí thế kinh người của quân Đăng Châu đă để lại một ấn tượng rất sâu sắc trong ḷng kỵ binh du mục Mông Cổ.
Không tới gần được vậy th́ chỉ c̣n cách bắn ngửa mặt. Dù sao với khoảng cách hơi xa, cung của dân du mục lại là cung mềm, tốc độ và lực đạo không quá mạnh mẽ, với h́nh thức pḥng ngự như vậy, lực sát thương đă bị hạn chế tới mức thấp nhất.
Tiếng trống, tiếng kèn và cả tiếng huưt vang lên nhiều lần trên chiến trường. Đây không phải là khẩu lệnh của quân Giao Châu doanh mà là h́nh thức liên lạc và truyền lệnh của đại quân Măn Thanh.
Nhiều lần truyền lệnh và ám hiệu như thế nhất định là sắp có hành động quân sự lớn nhưng quân Đăng Châu từ trên xuống dưới cũng không biết rốt cuộc đối phương muốn ǵ, tâm trạng bọn họ càng khẩn trương. Biện pháp ứng phó cũng chỉ biết thắt chặt thêm thế trận.
Ba hàng lính hỏa thương phía trước bắt đầu cơ động về ba phía, tăng thêm lực lượng tấn công từ xa. Sau khi bắn tên một lúc, quân kỵ binh Mông Cổ bị bắn hạ xuống ngựa cũng khá nhiều. Chúng lại tiếp tục lui ra ngoài tầm bắn nhưng lần này chúng không tiếp tục chạy ṿng quanh nữa.
Đội trường mâu cũng chủ động tiến lên trước, tiếp ứng cho hỏa thương binh lui về. Lúc này lính hỏa thương Triều Tiên, lính bộ binh quân Hán Bát Kỳ, hệ thống Tam Thuận Vương đă trộn lẫn với nhau, vô cùng hỗn loạn. Lúc này chúng đă tán loạn tới mức như là con ruồi không đầu nhưng vẫn bị quân kỵ binh Mông Cổ phía sau và đội đốc chiến Nữ Chân bức bách xông lên trước.
Hỏa thương binh quân Đăng Châu ở tiền tuyến vội vàng rút lui về sau. Pháo đội Đăng Châu vốn đă rút lui tới vị trí an toàn lại tiến lên trước. Trước đó ṇng pháo được tra thuốc súng nhưng không tiếp tục nạp đạn pháo vào mà thay vào đó là những gói to nhỏ khác nhau.
Khi nh́n thấy hoả pháo tử thần lại được đẩy lên trước, đám loạn binh chen chúc nhau, hỗn loạn lùi lại sau nhưng đằng sau lại có người cầm đao kiếm xua đuổi tiến lên trước, những binh lính đó lại liều mạng xông lên trước. Trong lúc giằng co đó, tên thống lĩnh pháo đội đang lấy khoảng cách không nhịn được nhíu mày lại.
Đám loạn binh đó đều đứng bên ngoài tầm bắn của hỏa pháo, giống như có một bức tường vô h́nh ngăn chúng lại bởi v́ chúng biết rằng khi tiến vào phạm vi đó chỉ có một kết cục đợi chúng, cái chết.
“Đẩy về phía trước, đẩy về phía trước, giải cứu các huynh đệ hỏa thương của chúng ta”.
Trong quân Giao Châu doanh, dù đều là lính hoả khí nhưng hỏa thương binh và pháo binh không ưa nhau lắm. Trước cục diện này, tên thống lĩnh pháo đội không khỏi nói mấy câu châm biếm. Tên thống lĩnh hỏa khí phía sau không khỏi tức nổ mũi nhưng bây giờ hắn không thể làm khác được. Triệu Năng đă ra lệnh, hỏa thương binh phải mau chóng rút về. Thế nhưng trước khi rút lui quay về, lính hỏa thương c̣n phải bảo vệ cho pháo đội.
Nói ǵ th́ nói mười khẩu pháo tiến lên trước. Nếu không phải là ngu ngốc th́ hỏa thương binh nhất định phải đi bảo vệ đội pháo binh .
Đây là loại pháo bánh xe dă chiến, tam bàng pháo và lục bàng pháo tương đối nhẹ. Mười mấy người xúm lại, tốc độ cũng không chậm lắm.
Sau khi nhanh chóng tiến lên trước mấy chục bước, đám bại binh hỗn loạn kia dường như đang tự hỏi đội pháo binh có phải là kẻ điên hay không? Hơn nữa trước mặt những loạn binh này có mười mấy khẩu pháo và pháo binh che chắn, lính hỏa thương ở phía sau nhất định không thể bắn tới chỗ chúng, vậy là vô cùng tiện lợi.
Khi mười khẩu pháo tiến tới khá gần, các ṇng pháo đều đặt nằm ngang. Trước khi đám loạn binh kia kịp thời có quyết định một cách quyết đoán, thống lĩnh pháo đội đă cho ngừng pháo lại, sau khi sắp đặt qua loa, tên thống lĩnh hô khai hỏa.
Hoả pháo của quân Giao Châu doanh bắn ra nhanh hơn rất nhiều so với mấy khẩu pháo ở trung quân đại quân Măn Thanh. Trong khi đối phương c̣n chưa kịp có phản ứng, mười khẩu pháo đă ầm ầm khai hỏa.
Từ trong ṇng pháo bắn ra mảnh kim loại nhỏ và cát ch́ khiến trong nháy mắt phía trước trận h́nh thành một vùng đất tử vong. Hỏa pháo quân Đăng Châu đă bắn ra đạn trái phá, đây thực Sự là thảm sát. Bất Kỳ lính bộ binh quân Thát nào đứng trước mười khẩu pháo quân Đăng Châu đều bị cơn gió lốc mảnh kim loại xe nát bấy.
Đám bộ binh hỗn loạn, chén chúc nhau ngă xuống từng mảng lớn. Sau khi lần pháo bắn này xong, trên chiến trường có một lúc dừng ngắn. Rất nhiều không có phản ứng, tất cả mọi người đều bị cái chết bất th́nh ĺnh đó hù dọa tới choáng váng. Sau khi pháo đội bắn xong là tới lượt lính hỏa thương hai bên sườn bắn một lượt.
Lần này thực sự là thảm sát. Chiến trường giằng co một hồi lâu rốt cuộc cũng quang đăng rất nhiều, một khu đất lớn trở nên trống rỗng. Mặc kệ đội đốc chiến phía sau thúc ép thế nào, lính bộ binh quân Thát không muốn xông lên chịu chết nữa.
Lính hỏa thương và pháo đội được lính trường mâu ở phía sau tiếp ứng rốt cuộc cũng rút lui an toàn về trong trận của ḿnh.
Mặt trời đă ngả hẳn về tây, cục diện chiến trường một lần nữa có vẻ rơi vào thế giằng co. Cuối cùng Triệu Năng có thể thu hồi binh mă hoàn toàn vào trong trận, hắn có thể tuỳ t́nh h́nh bổ sung, không cần lo lắng, căng thẳng như lúc trước nữa.
Ở cánh trái quân Đăng Châu. Khi ánh mắt trời ngả về tây chiếu lại th́ đúng vào hàng ngũ binh lính tuyến đầu khiến cho binh lính quân Đăng Châu không thể mở mắt ra được. Trong khi đó lính kỵ binh quân Thát ở phía đối diện th́ bị ánh mặt trời chiếu vào lưng.
Thời gian giằng co diễn ra không dài. Hiệu kèn lệnh ô ô ngắn ngủi lại vang lên. Các đội kỵ binh Mông Cổ lại bắt đầu bắn tên quấy nhiễu, v́ đă có kinh nghiệm với kiêu công kích này, binh lính quân Đăng Châu không có ǵ bối rối, dù ǵ cũng chẳng gây được thương tổn nào. Lần này quân kỵ binh Mông Cổ th́ ngược lại, tổn thất rất lớn v́ có rất nhiều lính hỏa thương đă được điều động thêm tới ba mặt. Uy lực và tầm bắn của cung tên đương nhiên không thể so với súng được.
Thế nhưng ở cánh trái th́ khác, ở cánh này sau khi kỵ binh Mông Cổ hứng chịu lượt bắn thứ nhất của lính hỏa thương, chúng gào thét giục ngựa xông tới trước trận quân Đăng Châu.
ở cánh trái quân Đăng Châu, có thể miễn cưỡng mới sắp được hai hàng hỏa thương binh. Khi bắn, quả thật hạ được khá nhiều lính Mông Cổ nhưng đám lính phía sau không quan tâm tới việc đó, chúng như không chùn bước ḥ hét vọt tới. Mấy tên Thiên tổng các doanh đă nhận ra sự khác biệt giữa lính kỵ binh Mông Cổ và đám lính kỵ binh này.
Đám kỵ binh xông lên này phần lớn mặc khôi giáp, cách trang phục có vẻ chính quy. Bính khí trong tay chúng h́nh như cũng là trường đao và kỵ mâu. Hơn nữa mặc dù trận thế của chúng thưa thớt nhưng rất chặt chẽ, không giống như cách xông lên tán loạn như chó điên của dân du mục Mông Cổ khi trước.
“Là Mông Bát Kỳ”.
H́nh trận thế quân Đăng Châu là h́nh chữ nhật hẹp. Hai bên cánh triển khai không lớn, đồng nghĩa không có nhiều lực lượng. Hỏa lực súng hỏa bắn hai lần không thể ngăn cản quân kỵ binh tấn công. Với t́nh h́nh này và với số lượng hỏa thương binh, tuyệt đối không thể nào thực hiện việc bắn luân phiên nữa. Đây chính là cục diện cực kỳ nguy hiểm đối với hỏa thương binh. Nếu như lính hỏa thương không kịp quay vào trong trận lính trường mâu, kết cục là sẽ bị quân kỵ binh Măn Thanh hàng sau xông tới chém giết.
H́nh thức rút lui này giống như sách yếu lĩnh, không cần phải thống lĩnh phát lệnh chính là để lính hỏa thương tự rút lui sẽ có hiệu suất cao hơn.
Thế nhưng lớp trước ngă lớp sau xông tới, lần này lính kỵ binh Mông Cổ tấn công với số lượng rất lớn. Vừa rồi với mục đích bao vây ṿng quanh nên quân Thát chia đều lực lượng ra xung quanh tới từng tuyển trận của từng doanh của quân Đăng Châu. Giao Châu doanh.
Nhưng bây giờ quân Thát tập trung có trọng điểm. Cánh phải của quân Đăng Châu chính là tập trung lực lượng chính.
Quân kỵ binh Mông Cổ đang cuồn cuồn xông tới khiến hỏa thương binh không c̣n khả năng tiếp tục bắn. Bây giờ mà chậm trễ rút lui rất có thể sẽ bị khinh kỵ binh đuổi theo chém giết. Cá biệt có tên lính không chịu nổi đă vứt súng xuống để chạy cho nhanh.
“Trường mâu! Cự mă!”.
Đối phó với đợt tấn công này, quân Giao Châu doanh vẫn làm theo bản năng. Đó chính là lính trường mâu bắt đầu lập trận.
Nhưng tốc độ tấn công lần này của lính kỵ binh Mông Cổ không phải với tốc độ điên cuồng như lần trước. Rơ ràng chúng đă ḱm hăm tốc độ. Hỏa thương binh chạy vào trong trận trường mâu không c̣n không gian để nạp đạn. Hơn nữa với khoảng thời gian gấp gáp như vậy, bọn họ căn bản cũng không kịp tra đạn.
Dưới t́nh huống này, ở khoảng cách ngoài ba mươi bước, quân Giao Châu doanh không c̣n bất kỳ thủ đoạn công kích nào đối phó lại. Kỵ binh Mông Bát Kỳ nhanh chóng gh́m cương ngựa lại ở một khoảng cách đă định, tất cả nhảy xuống ngựa, lập tức giương cung, lắp tên bắn.
Năm đó tại huyện Tề Hà, Lư Mạnh đă gặp tiểu đội kỵ binh quân Thát dùng cách bắn này. Hôm nay sau đủ các loại chiến thuật, cuối cùng đại quân Thát cũng t́m được thời cơ dùng cách bắn này.
Xuống ngựa cách ba mươi bước bắn, cúi đầu và lay trường mâu không thể ngăn cản sự công kích này. Tiếng đây cung vang lên lần thứ nhất, hàng loạt tên nhanh chóng bắn ra hàng ngũ cánh trái quân Đăng Châu nhất thời không kịp phản ứng, binh lính trúng tên ngă hàng hoạt. Rất nhiều binh lính Mông Cổ ở phía sau xuống ngựa, đi tới, chúng cố gắng bắn tên trong tầm bắn hữu hiệu.Lính hỏa thương quân Đăng Châu bất chấp mối nguy hiểm bị tên bắn trúng, lao ra từ trong trận được che chắn tra đạn, chuẩn bị bắn. Nhưng ở khoảng cách này hỏa thương không chiếm ưu thế ǵ so với cung tên. Huống chi bây giờ số lượng lính Mông Cổ đông hơn hỏa thương binh.
Hỏa thương bắt đầu nổ ầm ầm nhưng cũng rất nhiều tiếng bật của dây cung và tiếng gào thảm thiết. Cục diện bắt đầu trở nên hỗn loạn...
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
5 chương
87 chương
306 chương
483 chương