Thuận Minh

Chương 386 : Giết đỏ cả mắt rồi (1+2)

Mệnh lệnh của Triệu Năng rất đơn giản nhưng binh lính Đăng Châu hàng ngày huấn luyện đă quen nên binh lính tự động tiến ra, lui lại rất có trật tự. Nếu như kẻ thù căn cứ vào mệnh lệnh đó để phán đoán động tác chiến thuật tiếp theo của quân Giao Châu th́ hoàn toàn sai lầm. Tên thống lĩnh pháo đội gào lên, mấy tên pháo binh vội vàng cầm cây gậy lau liên tục lau mười mấy ṇng pháo đỏ như lửa. Tiếng hơi nước xèo xèo bốc lên. Xem ra trong ngay trong lúc này không có cách nào hạ nhiệt độ. Binh đội pháo binh có vẻ chán nản kéo pháo buộc vào sau xe ngựa rồi theo khe hở trong trận rút lại phía sau. Hỏa thương binh th́ làm theo như huấn luyện, bọn họ lui vào trong khe hở của trận h́nh vuông. Binh lính trường mâu tiến lên theo nhịp trống. Binh lính nện bước tiến lên tuyến đầu. Lúc này trận lỗ xa cho dù xét về chiều dài hay độ đày cũng không thể ngăn cản tẩm quan sát của chủ soái nữa. Đại tướng quân A Ba Thái nh́n hàng ngũ quân Minh thay đổi mà như đang suy nghĩ điều ǵ đó. Dụng binh tối kỵ là tản mát. Pháo đội, hỏa thương binh và đội lính trường mâu tiến lên, lui lại theo hiệu lệnh. Mỗi một binh chủng như không phải một đội ngũ riêng lẻ. Hiệu lệnh đó, kỷ luật đó lại một lần nữa chứng minh sức mạnh của đội quân này. Thật sự A Ba Thái cảm thấy đội quân này rất khó đánh bại. Sắc mặt đám tướng lĩnh quân Thát đều vô cùng lúng túng. Quân Minh phía trước này căn bản không phải là quan binh nhà Minh trong suy nghĩ của chúng. Lúc này mặc dù quân Thát đă chết hơn một ngh́n quân khinh kỵ Mông Cổ và gần hai ngh́n quân Hán, đội quân đó vẫn chỉ mới sử dụng pháo binh, không dùng tới chiến lực chủ yếu của ḿnh, không khỏi khiến quân tướng Thát tiếc hận và đau ḷng. Xong khi thử xong sẽ là trận chiến thực sự. Mặc kệ là binh sĩ kỳ nào th́ cũng phải đánh trận. Nếu muốn luyện thành lăo binh, tinh nhuệ th́ cần phải có thời gian, cũng không phải nói luyện được là luyện thành. Chết đi một người th́ sẽ bớt được một người. Nếu bớt đi chính ḿnh th́ phân chia bên ngoài quan ngoại sẽ nhẹ nhàng đi. Không ai nỡ đi liều mạng! Với cục diện trước mắt này không phải là không có dao động. Dù trong ḷng rất đau đớn nhưng không kẻ nào dám nói ra. Điều khiến cho mọi người khó xử và lúng túng nhất là sắc mặt Đại tướng quân A Ba Thái vẫn b́nh thường một cách dị thường, ánh mắt vô cùng nhẹ nhơm. Về phương diện nh́n mặt nói chuyện, ai nấy đều kém hơn vị bối lặc Đồ Lý Sâm bên cạnh A Ba Thái. Loại công tử quyền quư này có vẻ rất mẫn cảm với những t́nh trạng như thế này. Đồ Lý Sâm không khỏi thầm thở dài trong ḷng nghĩ: Quả nhiên rất có phong độ của Đại tướng quân. Đàm Thái và Nhạc Nhạc lại bắt đầu ra lệnh. Cánh phải và cánh trái với kỵ binh Bát Kỳ Mông Cổ và Bát Kỳ Măn bắt đầu chuẩn bị để tấn công. Mặc kệ phía trước rối loạn thế nào nhưng khi lỗ xa đánh vào trước trận quân Minh . Nếu lỗ xa có thể tiến sâu vào, phát huy được tác dụng của ḿnh th́ sẽ khiến đội ngũ của đội quân Minh kỳ quái này rối loạn. Ky binh hai bên cánh sẽ lập tức tấn công, đánh lén, đánh tan tác thế trận của đối phương. Đám quân hỏa thương Triều Tiên tiến theo sau quân lỗ xa cũng bắt đầu tiến vào tầm bắn. Có một số binh lính gan lớn muốn tiến lên bắn nhưng hỏa thương của chúng chất lượng không cao. Tốc độ bắn cùng với uy lực hỏa thương Triều Tiên kém rất xa hỏa thương quân Giao Châu doanh. Những binh lính bộ binh quân Hán Bát Kỳ vừa mới ló mặt ra đă bị hỏa thương quân Giao Châu bắn chết. Bản lănh của quân Triều Tiên c̣n lâu mới đạt tới mức đó. Khi tiến tới gần mục tiêu công kích, chúng cũng không có bản lănh và dũng khí đó. Khi thấy hỏa thương không chiếm được lợi thế, hỏa pháo đối phương bắn tới như sấm nổ khiến chúng như chim thú lạc bầy như ong vỡ tổ bỏ chạy tán loạn về trận quân ḿnh. Một tên tướng bên cạnh A Ba Thái định hạ lệnh xử trảm đám lính đào ngũ này nhưng bị A Ba Thái cản lại. Bia đỡ đạn th́ cũng là chiến lực. Khinh kỵ binh Mông Cổ và binh lính Tam Thuận Vương đă thiệt hại nặng nề. Bây giờ đám lính Triều Tiên duy nhất này có thể sử dụng hỏa khí lại giết hết th́ quả thực rất lăng phí. Hơn nữa những lính Triều Tiên này có thể ở lại sau tác chiến yểm hộ cho binh lính khác. Nói một cách nghiêm khắc, chúng cũng không coi là lính đào ngũ. Nói cho cùng th́ khi A Ba Thái muốn giữ lại đội quân đó đă nghĩ ra cho bản thân ḿnh và người của ḿnh một lư do không giết mà thôi. Tên đầu mục quân Hán của lỗ xa ở chính giữa nơm nớp lo sợ. Hắn núp sau xe quan sát thế trận quân Minh phía trước qua lỗ quan sát. Khoảng cách mỗi lúc một gần, sự lo lắng trong ḷng của hắn lại càng lớn. Chỉ cần vọt tới trước, thế trận nghiêm cẩn của quân Minh nhất định sẽ rối loạn. Tiếp theo th́ sẽ không phải vừa đánh vừa xấu hô như vừa rồi nữa. Một lúc rất lâu không tiến lên được, lại bị đối phương dùng hỏa lực từ xa đánh giết. Quả thực vô cùng khó chịu. Ngay cả khi không cần hỗ trợ. Đám quân bộ binh Hán Bát Kỳ có tính tự giác hơn người này cũng đeo đại đao và mộc thuẫn trên lưng, cùng nhau đẩy xe. Nhiều người cùng đẩy, tốc độ của lỗ xa càng nhanh, sẽ khiến hàng ngũ của đối phương có khả năng càng rối loạn hơn nữa. Nh́n thấy sắp tiến tới đích, quân Hán Bát Kỳ và quân Hán Tam Thuận Vương càng hợp lực gào thét đẩy xe. Lỗ xa đang lắc lư đi tới đột nhiên gia tăng tốc độ lao thẳng vào trận quân Minh . “B́nh mâu! B́nh mâu!”. Hàng đầu tiên của thế trận quân Minh đều là lính trường mâu. Các sĩ quan và quan quân lớn tiếng ra lệnh. Hang lính thứ nhất để mau nằm ngang, hàng thứ hai để mâu nằm ngang, hàng thứ ba để mâu nằm ngang, hàng thứ tư, thứ năm, thứ sáu theo thứ tự xuất hiện một góc nghiêng hướng lên trên. Mỗi một mệnh lệnh “b́nh mâu” phát ra mỗi hàng lại xếp mâu theo một góc độ khác nhau. Đối với việc tấn công của lỗ xa, quân Giao Châu doanh đă có kinh nghiệm. Cho dù binh lính Đăng Châu doanh chưa trải qua việc này nhưng những kinh nghiệm kiêu này đă được binh lính quân Hoài Dương chia xẻ. Trường mâu rậm rạp chỉ về phía trước. Mười mấy người cùng đẩy lỗ xa. Nếu như chỉ có một trường mâu th́ nhất định sẽ bị đẩy gẫy. Nhưng nếu là mười mấy trường mâu, mấy chục cái, thậm chí là mấy trăm cái trường mâu, lực vọt tới trước của lỗ xa sẽ bị phân tán trước mấy trăm trường mâu, như vậy sẽ không chiếm được ưu thế ǵ. Quân Đăng Châu Giao Châu doanh giống như tấm da đông lạnh mùa đông vậy, trận tuyến bị mười mấy lỗ xa đụng vào, gần như chỉ cong lại sau. Tầng tầng lớp lớp binh lính tiếp nhận lực xông tới của lỗ xa thế nhưng đội ngũ thăng tẳp đó ch́ bị lơm ở giữa, ngoài ra th́ chẳng c̣n ǵ hơn. Những lỗ xa được kỳ vọng căn bản là không có cách nào đánh tan được hay là làm rối loạn thế trận quân Giao Châu nhưng đối với binh lính Hán Bát Kỳ và Tam Thuận Vương mà nói tới nước này cũng đă là quá tốt rồi, ở một khoảng cách tối thiểu thế này sẽ không c̣n chịu cảnh bị hỏa khí bắn nữa. Từ khi Nữ Chân khởi nghiệp, đối địch với Đại Minh tới nay, quân Thát khi giao chiến với quân Minh cũng có đôi khi cũng phải đánh trận vất vả nhưng chỉ là sau một hồi đánh giáp lá cà quân Minh lập tức tan nát. Đối tượng có thể đánh giáp lá cà của quân Minh chỉ có thể là đám thân binh, gia đinh của đám tướng lĩnh nhưng những người này số lượng quá ít, v́ vậy sau khi quân Thát tập trung ưu thế binh lực, điều c̣n lại phải làm chính là làm thịt dê, cừu. Binh lính quân Hán Bát Kỳ và Tam Thuận Vương đều cầm vũ khí trong tay. Chúng như đă nh́n thấy thắng lợi trước mặt. Nếu như dưới t́nh huống này mà xông ra ngoài từ hai bên th́ chỉ có một chữ tử mà thôi. Chỉ có từ trên tấm mộc của lỗ xa lao xuống mới thể hiện hết uy thế từ cao đánh xuống. Nh́n đội h́nh h́nh vuông này của quân Minh , xung quanh đều giống như con nhím nhưng mà giẫm trên đầu người đánh xuống đơn giản hơn rất nhiều. Quân Hán trong quân Thát leo lên trên lỗ xa sau đó chúng cầm đao, mộc từ trên cao nhảy xuống, nghênh đón chúng chính là những mũi mâu như rừng. Xung lực của lỗ xa bị triệt tiêu trong nháy mắt. Binh lính trường mâu cũng không để mất thời gian, chúng ra sức đâm vào binh lính quân Thát đang từ trên cao nhảy xuống. Mặc dù quân Thát cầm mộc che chắn, dù là từ trên cao nhảy xuống, phần nào tạo được sự bất ngờ nhưng một người sao có thể chống được mười mấy cây trường mâu đâm vào người. Có rất nhiều lính quân Thát khi c̣n ở trên không trung đă bị đâm thúng mười mấy lỗ. Máu tươi bắn tung toé rơi xuống mặt binh lính Đăng Châu. Rất nhiều tân binh lần đầu tiên lâm trận, gặp phải t́nh cảnh này bị máu tanh kích khích khiến hung tính bộc phát quá mức. Binh lính quân Thát ở hàng lỗ xa thứ nhất không một kẻ nào có thể tạo nên sát thương đối với binh lính quân Giao Châu. Binh lính trong hàng ngũ quân Giao Châu đồng loạt gào lên phấn khích. Ngay sau khi việc đâm giết kết thúc, quân Giao Châu lập tức lật nhào hàng lỗ xa thứ nhất trên mặt đất, tạo thành một tầng chướng ngại vật gỗ cao trên mặt đất. Việc di chuyển hàng lỗ xa này sẽ vô cùng khó khăn. Hàng lỗ xa thứ nhất bị lật đổ, hàng lỗ xa thứ hai, thứ ba sẽ bị nghẽn ở đó, rất khó tiến lên trước. Với một khoảng cách như vậy, cơ bản là dùng thân ḿnh đánh giáp lá cà là không thể được, muốn chạy cũng không chạy được. Điều duy nhất quân Thát có thể làm là phải liều mạng. Quân Hán bát kỵ th́ không phải nói, c̣n quân Hán Tam Thuận Vương th́ bàn tay cũng dính đầy máu tươi đồng tộc. Chúng chưa bao giờ nghĩ bản thân ḿnh sẽ được khoan thứ. Một khi đă bị dồn vào con đường chết vậy th́ tốt hơn hết chính là liều mạng. Thế nhưng liều mạng cũng chỉ là khiến cho cái chết của ḿnh đẹp thêm mà thôi. Quân Đăng Châu ở mấy hàng đầu h́nh như không bị quan quân chỉ huy trói buộc, đều cầm trường mâu vượt nhanh qua hàng lỗ xa bị lật đổ, xông tới trước mặt những quân Hán theo quân Thát này. Những binh lính quân Hán đó gào to, giống như tiếng gầm của dă thú trước khi chết, quân lính Đăng châu cũng hô to nhưng tiếng hô của bọn họ đơn giản hơn chỉ có một từ. “Giết!”. Lính đao thuẫn thoạt nh́n uy phong lẫm liệt nhưng chiều dài của binh khí không đủ. Cho dù là chém hay đâm th́ hoàn toàn kém xa trường mâu. Không gian sau lỗ xa tương đối chật hẹp, v́ để thuận tiện cho hành động và xông vào trận đối phương nên chỉ có thể dùng đại đao và mộc thuẫn nhưng bây giờ đứng trước mặt quân trường mâu, lại có ưu thế về lực lượng, quân đao thuẫn hoàn toàn không phát huy được tác dụng. Binh lính vung vẩy đại đao và mộc thuẫn trong tay bị binh lính quân Đăng Châu hạ thủ không chút lưu t́nh. Thanh thế to lớn của lỗ xa trận bị hỏa pháo đối phương đánh phá tan nát, một số nhỏ c̣n sót lại cũng chết dưới những cây trường mâu của quân Đăng châu. Giao Châu doanh. Trung quân của A Ba Thái nơi tụ tập các tướng lĩnh, các hoàng thân quốc thích, sắc mặt ai nấy đều tái mét, đưa mắt nh́n lẫn nhau rồi lại vội vàng quay đi. Bên quân Minh tiếng la hét rung trời nhưng bên đại quân Thát của Đại tướng quân A Ba Thái bầu không khí vô cùng tĩnh mịch. Tinh thần quân Thát đă xuống tới cực điểm. Kỵ binh ở cánh trái và Cánh phải vốn chuẩn bị phát động tấn công. Đàm Thái và Nhạc Nhạc liên tiếp nh́n sang bên này nhưng A Ba Thái vẫn không phát lệnh tấn công. Từ khi nhập quan tới nay, bối lặc Khoa Nhĩ Thẩm, Đồ Lý Sâm hoàn toàn không lo lấn ǵ. Bây giờ khi cuộc chiến diễn ra như thế này, xung quanh vô cùng tĩnh lặng, hắn lại càng không nói ǵ thế nhưng khi liếc trộm A Ba Thái đang ngồi trên lưng ngựa, hắn phát hiện ra vị Đại tướng quân này đang cầm roi ngựa nhẹ nhàng quất vào chân ḿnh. Những hành vi như vậy, đối với những kỵ mă không có ǵ đáng ngạc nhiên. Chỉ có một người trong tâm trạng cực kỳ thoải mái, nhẹ nhàng mới làm vậy. Bây giờ khi đă tổn hại ba ngh́n quân lính, tại sao A Ba Thái vẫn c̣n có thể thoải mái như vậy? Chẳng lẽ A Ba Thái đă biết trước sự việc này. Hành động của A Ba Thái khiến cho Đồ Lý Sâm b́nh tĩnh hơn rất nhiều. ”Lư Duệ!”. A Ba Thái ở trong trung quân, phía sau ông ta chính là binh lính quân Hán Bát Kỳ và Tam Thuận Vương. Lư Duệ là tả lĩnh chỉ huy đội quân này. Mặc dù quân Hán Bát Kỳ không thuộc quyền của hắn nhưng trong hệ thống quân Hán, hắn là người có địa vị cao nhất v́ vậy hắn làm thống lĩnh trung quân. Đương nhiên chức quan này khá thấp kém. Điều này cũng nói rơ địa vị quân Hán trong quân Thát thật sự là rất thảm thương. Khi nghe A Ba Thái gọi, tá lĩnh quân Hán. Lư Duệ vội vàng cưỡi ngựa chạy tới. Mặc dù vóc người Lư Duệ cao lớn nhưng thái độ khúm núm nịnh bợ của hắn khiến người khác có cảm giác hắn rất nhỏ bé, thấp kém, khiến người khác coi thường. Mặc kệ người khác nghĩ gì, bản thân Lư Duệ lại vô cùng hưng phấn. Có thể được Đại tướng quân gọi tới sai bảo, chứng minh bản thân ḿnh có thể đảm đương nhiệm vụ. Nếu lần này bản thân ḿnh làm tốt, khi quay về quan ngoại nói không chừng chính ḿnh sẽ có đất ban thưởng riêng. Bởi v́ Hán Bát Kỳ và Tam Thuận Vương, Tục Thuận Công là hai hệ thống người Hán phản lại Đại Minh lập ra ở quan ngoại, trên cơ bản đă tiến tới cực hạn, muốn có ngày nổi danh thực sự vô cùng khó khăn, trừ phi là người đại tài như Hồng Thùa Trù. Nhưng Lư Duệ là người có dă tâm, những người như vậy đương nhiên sẽ không cam ḷng chấp nhận, hắn luôn t́m cơ hội để nổi bật lên. Không nghi ngờ ǵ nữa, lần nhập quan này chính là cơ hội tốt nhất. Thể hiện nịnh hót trước mặt hoàng thân quốc thích trong hệ thống Bát Kỳ Măn, khi được yêu thích sẽ có cơ hội thể hiện khả năng của ḿnh. Đối với những binh tướng quân Hán đầu hàng Măn Thanh mà nói cũng giống như việc thay đổi địa vị, năm nay phục vụ người này, năm sau t́m nơi nương tựa ở người khác. Bộ dạng nô lệ của Lư Duệ khiến A Ba Thái rất yên tâm. Thế nhưng bộ dạng đó lại không khiến A Ba Thái có ḷng tin. Bộ dạng nô tài kia liệu trên chiến trường có thể làm nên tṛ trống ǵ không ? Thật sự khiến người ta không thể nắm chắc được. Dạng người không có khí phách này có thể làm ǵ trên chiến trường đây? Nhưng chuyện đă xảy ra tới mức này thực sự rất cần quân bộ binh Hán anh dũng xông lên. Đại tướng quân A Ba Thái tươi cười rồi nói nhỏ: “Lý tá lĩnh, khi ở Thịnh kinh, bản tướng đă nghe nói tới tên ngươi, nói ngươi là người trung thành, cẩn thận có thể tin dừng, là bậc lương đống của Đại Thanh ta”. A Ba Thái là một lăo tướng quân, đương nhiên rất biết cách nói khích lệ ḷng người. Quả nhiên không ngoài dự liệu của ông ta. Nghe xong câu nói đó của A Ba Thái, sắc mặt Lý Duệ hiện lên vẻ vui mừng như điên, có cảm giác như toàn thân hắn nhẹ đi mấy phần, Lý Duệ cảm kích rơi nước mắt, hắn nghẹn ngào nói: “Đại tướng quân nói như vậy.., nô tài.., nô tài thực sự không biết.., như thế nào”. “Lần này Lư tá lĩnh dẫn quân dũng mănh xông lên trước, đương nhiên là tấm gương mẫu mực của binh mă Đại Thanh ta. Chờ sau khi lần chinh phạt này chấm dứt, bản tướng sẽ bẩm báo công huân của Lư tá lĩnh lên Thánh thượng ban thưởng. Đại Thanh ta chưa bao giờ bạc đăi công thần. Trước mắt Lư tá lĩnh hăy chỉ huy binh mă Tam Thuận Vương. Lần này quay về, ta sẽ tiến dẫn Lư tá lĩnh nhập kỳ, khiến cả nhà Lư tá lĩnh được hưởng vinh quang”. A Ba Thái liên tục tung phần thưởng cho Lư Duệ. Sau khi Lư Duệ nghe xong, hắn bị kích động tới mức không chịu nổi nữa, chỉ c̣n thiếu điều hắn lập tức quỳ rạp xuống đất mà thôi. Sau khi tiến vào kỳ, thân phận sẽ ngay lập tức ngang bằng với người Nữ Chân, không c̣n thuộc về hệ thống Tam Thuận Vương này nữa, một loại công dân cấp ba của Măn Thanh. Tá lĩnh Lư Duệ vất vả, ra sức nịnh hót rốt cuộc là v́ cái ǵ? Không phải là v́ bước tiến này sao? Sau khi tiến vào hệ thống Bát Kỳ Măn th́ lại từng bước tiến lên, như vậy sẽ tự ḿnh tạo lập nên cục diện cho chính ḿnh. Từ xưa tới nay suy nghĩ của Hán gian luôn khiến người khác coi thường. Nếu suy nghĩ này của Lư Duệ để quân Giao Châu doanh đối diện biết được, nhất định sẽ lột dạ lóc xương hắn để hả giận. “Lư tá lĩnh nh́n thế trận quân Minh đối diện thế nào? Chúng ta có quân Hán Bát Kỳ cùng bộ binh Tam Thuận Vương, cũng có cả hỏa thương Triều Tiên. Dựa theo thế trận đối diện bày ra một thế trận tấn công, bán tướng cảm thấy hiệu quả sẽ không thua sút bao nhiêu. Nhất định quân Minh sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu”. Nói nhiều những câu có cánh như vậy, tung ra nhiều phần thường, rốt cuộc A Ba Thái cũng chuyển sang vấn đề chính. Lý Duệ đang vô cùng vui sướng làm ra vẻ nghiêm nghị, hùng dũng lắng nghe. Hắn cũng hiểu rất rơ ràng, đối phương đồng ý xuất ra phần thường, tiền đồ cao như vậy nhất định là muốn hắn đi làm chuyện đó. Đối với hắn mà nói sinh mạng của quân Hán Bát Kỳ và Tam Thuận Vương không có giá trị ǵ, không chút đau xót, đáng dùng th́ dùng v́ vậy không cần biết A Ba Thái nói ǵ hắn chỉ liên tục gật đầu. “Bộ binh Hán Bát Kỳ, Tam Thuận Vương, hỏa thương binh Triều Tiên đều thuộc quyền quản lý của ngươi. Ngươi hăy để ý đốc thúc binh lính xông lên, ngăn chặn quân Minh chính diện, đợi khi đại quân chiến thắng ngươi chính là người lập công đầu, lăo phu nhất định sẽ bẩm báo lên Hoàng đế ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi”. “Xin Đại tướng quân hăy yên tâm. Mạt tướng tất nhiên sẽ dũng mănh xông lên trước, cúc cung tận tụy, quên ḿnh phục vụ Đại Thanh chúng ta”. Hai người, một xướng, một hoạ. Lư Duệ bị kích động tới nhiệt huyết sôi trào. Bản thân hắn là tả lĩnh hệ thống Tam Thuận Vương. Dù chức tước này khá cao nhưng chỉ có tác dụng trong hệ thống của người Hán. Trong hệ thống của người Măn, dù chỉ là một gă Bát Kỳ b́nh thường cũng dám chửi mắng quan lại của hệ thống Tam Thuận Vương, hơn nữa quan lại hệ thống Tam Thuận Vương vẫn phải nhẫn nhục chịu đựng. Bây giờ Đa la bối lặc A Ba Thái, một người thân phận cao quý dùng vẻ mặt ôn hoà nói chuyện. Người này chính là ca ca của Hoàng đế Đại Thanh, là con trai của lăo Khá Hăn Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Đây là đăi ngộ lần đầu tiên Lư Duệ được nhận. Hắn thầm nghĩ cho dù đầu lĩnh của hắn là Khổng Hữu Đức. Cảnh Tinh Trung, mấy người đó ở trước mặt A Ba Thái cũng không có được đăi ngộ này. Đây chính là thể diện! Tá lĩnh Lư Duệ của quân Thát hệ thống Tam Thuận Vương không hề do dự nhận lệnh, hắn ngồi trên ngựa vái chào A Ba Thái rồi quay trở lại trận của ḿnh, điều động binh mà. Quân lính Thát ở trận bên này có thể nhe thấy, có thể nh́n thấy rất rơ ràng chiếc lỗ xa cuối cùng bị quân trường mâu quân Minh hợp lực hất đổ, những binh lính bộ binh phía sau không c̣n chỗ ẩn núp, đành phải chiến đấu trong tuyệt vọng, nỗi sợ hăi khi bị đâm, tiếng kêu thảm thiết lúc sắp chết. Mặc dù hai lần giao chiến đều chiếm thượng phong nhưng đội ngũ quân Giao Châu doanh vẫn không chủ động tấn công. Mới rồi binh lính đuổi giết lỗ xa cùng quân bộ binh phía sau khiến đội ngũ hơi xao động. Mấy tên quân quan và thân vệ chỗ chủ soái nhận ra vội vàng bước ra khỏi hàng đốc thúc binh lính đang đâm giết đỏ cả mắt quay về hàng ngũ. Có thể khẳng định đ̣n tấn công vừa rồi của lỗ xa đă thất bại. Quân kỵ binh Măn Thanh ở cánh trái và Cánh phải đă chuẩn bị sẵn sàng để tấn công. Nếu như đại trận đối phương bị ép lại, chúng sẽ ngay lập tức xuất kích. Khí thế trận quân Minh bị ép lại, với rất nhiều kỵ binh trước mặt, hành động của thế trận h́nh vuông của quân trường mâu, lính hỏa thương vô cùng cẩn thận. Bởi v́ chỉ cần có một khe hở thôi, quân kỵ binh có thể tận dụng điều đó, biến khe hở thành một lỗ hổng, đánh lỗ hổng thành vết nứt và cuối cùng th́ đánh tan. Từ khi khai chiến tới giờ, chủ lực chính thức của đại quân Thát, kỵ binh Bát Kỳ Mă Mông chưa chính thức xuất trận, không có bất kỳ uy hiếp nào, v́ t́nh h́nh chiến trường như vậy, chưa phải là lúc phát động tấn công. Điều khiến người ta có áp lực hơn nữa chính là không ai biết rơ t́nh h́nh sẽ như thế nào. Lúc này hai bên ở vào thế giằng co trên b́nh nguyên rộng lớn, thong thả thử ḍ xét lẫn nhau. Cho dù quân Đăng Châu Giao Châu doanh vẫn chiếm ưu thế nhưng trong ḷng Triệu Năng thầm hiểu rơ. Thế trận giằng co như thế này khiến cho có cảm giác là đối phương phân tán binh mă đưa tới miệng để bị giết. Sau đó th́ toàn bộ thủ đoạn của ḿnh sẽ bị đối phương dụ bộc lộ ra hết. Tham tướng Triệu Năng có cảm giác t́nh cảnh của ḿnh hoàn toàn giống như năm đó Lý Mạnh đơn độc dẫn quân từ Sơn Đông đuổi tới Bắc Trực Lệ sau đó quay về nội địa Sơn Đông. Hiện tại đang ở nội địa Đại Minh, rơ ràng là tác chiến sân nhà nhưng bản thân ḿnh lại đơn độc. Lẽ ra khi đại quân Thát xâm chiếm, Đại Minh từ trên xuống dưới phải dốc sức cả nước quyết chiến, dốc sức toàn dân ứng phó nhưng khi binh mă Sơn Đông khẳng khái xuất chiến đánh nhau với đại quân Thát ở phụ cận huyện Đông Quang. Bắc Trực Lệ có hai mươi mấy vạn đại quân nhưng không có một tên lính tiếp viện. Bắc Trực Lệ có mấy trăm vạn dân, chỉ có Cảnh Châu v́ ân, uy của quân Sơn Đông nên mới xuất dân phu và tráng đinh trợ giúp c̣n lại đều e sợ tránh né. Ở phụ cận chiến trường c̣n có rất nhiều người oán hận nói là binh mă Sơn Đông xen vào chuyện của người khác. Nếu không có bọn họ ngăn cản ở đây, đại quân Thát đă sớm rời khỏi đây xuôi nam. Không phải là tự mua việc vào thân sao? Cũng may những lời nói đó không truyền tới tai tướng sĩ quân Đăng Châu. Nếu không những tướng sĩ đang tràn đầy nhiệt huyết, hăng hái giết giặc có lẽ sẽ hộc máu v́ tức giận. Ḿnh chỉ có một ḿnh. Mỗi khi nghĩ tới điều này Triệu Năng lại cảm thấy trái tim băng giá, đồng thời hắn cũng hiểu rất rơ. Lúc này khi hai bên ở vào thế giằng co, quân Đăng Châu kể ra vẫn c̣n ít hơn nhiều so với đại quân Thát. Đối phương dựa vào cướp bóc để tiếp viện. Quân Đăng Châu phải tiếp vận một đoạn đường tương đối dài. Chưa cần tính tới ưu, khuyết ǵ của hai bên. Thử xem đại quân Măn Thanh hơn ba vạn có ưu thế hơn khi đối mặt với hơn hai vạn đại quân Giao Châu doanh. Bên quân Giao Châu doanh không thể t́m ra lư do nội tại nào để thủ tiêu ưu thế đó. Đại quân Giao Châu đang ở vùng nam Sơn Đông và Nam Trực Lệ, bây giờ hoàn toàn không có tin tức ǵ, cũng không thể trông cậy ǵ vào đó. Nơi duy nhất có tin tức là ở phủ Đông Xương cùng phủ Tế Nam, diêm đinh vũ trang cùng đội hộ trang đang được khẩn cấp điều động. Bây giờ đang là thời điểm nông nhàn nên không gây nên tổn hại ǵ lớn. Triệu Năng nai nịt gọn gàng ngồi trên lưng ngựa quan sát đại quân Thát ở phía đối diện. Hiện tại Triệu Năng vẫn có tố chất của một chủ tướng. Mặc kệ t́nh h́nh chiến đấu như thế nào, sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng, b́nh tĩnh. Nhưng trong ḷng Triệu Năng càng lúc càng lo lắng. Thủ đoạn hoả khí trường mâu đă dùng rồi nhưng quân Thát bên kia th́ vẫn không biết sẽ dùng thủ đoạn nào đây. Các quan quân Đăng Châu đang điều động binh lính. Lính hỏa thương một lần nữa quay lại tuyến đầu, đội h́nh h́nh vuông của lính trường mâu lui lại vị trí cũ. Binh lính hỏa thương Triều Tiên mới bỏ chạy về trận lại một lần nữa bị xua tiến ra tuyến đầu cùng với bộ binh quân Hán Bát Kỳ và hệ thống Tam Thuận Vương. Tiếng quát tháo vang lên mắng chửi binh lính hỏa thương Triều Tiên chần chừ không chịu đứng vào hàng ngũ. Hỏa thương vào thời kỳ này cần tĩnh chứ không động. Hỏa thương đứng thẳng bắn trên thực tế chính là bản sao yếu ớt của pháo đội, đối phó với sự tấn công của quân thù. Trong khi đó trong chiến đấu và truy kích là bắn tự do. Bởi v́ sự chuẩn xác cùng với việc phải nhồi thuốc nên hành động có vẻ rất buồn cười.Sở dĩ quân Măn Thanh coi trọng hỏa thương binh Triều Tiên là v́ mỗi lần xuất chinh. Cho dù là chinh phạt Minh hay chinh phạt Mông Cổ đều phải điều động lính hỏa thương Triều Tiên là v́ năm đó người Nữ Chân chinh phạt Triều Tiên, một trong năm cố mệnh đại thần là Phí Dương Cổ bị lính hỏa thương Triều Tiên bắn trúng trán chết. Nhưng đó là t́nh trạng pḥng thủ c̣n đây là t́nh trạng tấn công, làm vậy có tác dụng ǵ không? nhưng chỉ có quỷ mới biết điều này. Mấy tên quan thống lĩnh lính Triều Tiên căi cọ mấy câu. Tả lĩnh quân Hán mới rồi vẫn c̣n rất hoà nhă nay đột nhiên trở mặt, mười mấy tên thân binh giương cung, tuốt đao lên chuẩn bị động thủ. Những viên quan thống lĩnh lính Triều Tiên biết vừa rồi quân ḿnh tổn thất ít, cần phải theo quân Hán tấn công nhưng cự ly chiến đấu như vậy không đánh được. Hơn nữa chúng nh́n thấy A Ba Thái bên kia không có mảy may động tĩnh. Sau khi tên lính truyền tin truyền đạt mệnh lệnh rồi th́ không c̣n động tĩnh nào khác. Hiển nhiên điều đó có nghĩ là cho phép Lư Duệ tự hành động. Từ sau khi người Triều Tiên bị đánh bại, người Triều Tiên đối đăi với người Nữ Chân như đối đăi với tổ tông của ḿnh vậy, không dám căi lời. Man tộc quan ngoại này thật sự là quá ngang ngược giống như dă thú vậy. “Để cho quân Hán và quân Triều Tiên đi đối phó với quân Minh ở chính diện. Hăy để cho Mông Bát Kỳ và du mục thảo nguyên đánh ṿng quanh những trận h́nh vuông kia. Tất cả phải bắn cung tên cho ta”. Nhạc Nhạc và đám tướng lĩnh Bát Kỳ quân Măn tụ tập trước mặt A Ba Thái nghe hiệu lệnh. Một cách bất ngờ, từ hán cẩu đă được thay thế bằng từ “quân Minh”. Đô thống Chính Hoàng Kỳ Đàm Thái là người thân phận cao quư. Trong những trường hợp như thế này hắn cũng có thể nói mấy câu. Hơn nữa mệnh lệnh của A Ba Thái có vẻ hơi cổ quái. Cưỡi ngựa bắn cung không song hành với nhau. Những kỵ mă điều hiểu rơ bắn cung là như thế nào. Điều này rơ ràng rất buồn cười. Cưỡi ngựa trên lưng xóc nảy ra, sao có thể cam đoan mũi tên bắn trúng đích? Đại tướng quân A Ba Thái liếc nh́n Đàm Thái rồi ung dung nói: “Thế trận quân Minh dày đặc, cứ bắn tên vào đó, coi như cũng có thể giết chết mấy tên. Đó chính là bắn tên trên lưng ngựa”. Khi A Ba Thái nói xong, Đàm Thái không nói ǵ nữa, A Ba Thái cầm roi ngựa trong tay, hung hăng chỉ về phía trước, ra lệnh: “Quân tiên phong doanh, kiêu kỵ doanh, Băi nha lạt, thống lĩnh các kỳ đều dựa theo sự sắp xếp đội ngũ chờ đợi mệnh lệnh của bản tướng. Lần này chúng ta dốc sức đánh tan đám quân Minh này”. Cả đám tướng lĩnh im lặng nhận lệnh. Ngoại trừ Đàm Thái có đủ tư cách đặt câu hỏi, thân thế địa vị của các tướng lĩnh c̣n lại không thể sánh với Đàm Thái nên đương nhiên không thể nêu câu hỏi. Tất cả đều tản ra đi về trận của ḿnh, điều động binh lính, chuẩn bị tấn công. Nhạc Nhạc quay ngựa định rời đi th́ A Ba Thái khẽ gọi hắn lại. A Ba Thái nhỏ nhẹ ra lệnh: “Ngươi hăy đi xem bên pháo đội thế nào. Hăy nói với bọn hắn là nếu như trong một canh giờ nữa không lắp đặt xong pháo ta sẽ lóc thịt chúng. C̣n nếu lắp xong pháo trong một canh giờ nữa, bọn hắn sẽ được nhập kỳ, mau đi đi”. Hiệu kèn lệnh vang lên, tiếng trống như sấm, cả đại quân Thát chuyển động.