Thuận Minh

Chương 367 : Động viên Nam Chinh, đau buồn âm thầm (1+2)

Trận này đánh thật khó coi. Lý Mạnh xem chiến báo bên Nam Trực Đãi truyền tới, không khỏi có cảm khái như vậy. Trần Lục và Cao Khoa quân Hoài Dương không giấu diếm gì trong quân báo như vậy, có sao nói vậy. Hon nữa đại quân xuất trận, các quan tướng đều phải theo lệ viết chuyện hàng ngày trong trận, sau này mang về biên soạn thành chiến sửl àm tham khảo, mấy người ghi lại, muốn giấu diếm cũng không thể giấu được. Trận chiến lần này đúng là quá vụng về, từ quân đội bố trí trước, tới phản ứng lầm đánh sau đó, vụng về hỗn loạn, kiểu ứng phó thế này nếu đề các lão tướng nhìn thấy, có thể sẽ cười tới rụng răng mất, nhưng cho dù là vụng về như vậy, vẫn hoàn thành đầy đủ bố trí dự định, chặn toàn bộ Cách Tả ngũ doanh trong Nam Trực Đãi. Xét tới cùng, trên chiến trường thực lực quân đội quyết định tất cả, cho dù là Cách Tả ngũ doanh có năm vạn lão binh, hơn nữa trang bị cũng không tệ, nhưng Lý Mạnh biết, nếu hai bên giáp chiến, cho dù dưới địa hình hội chiến không thích hợp với đại quân như vậy, quân Hoài Dương cũng có thể dễ dàng xuyên thẳng vào trung tâm của đối phương, giành lấy thắng lợi. Nhưng trận chiến ở Thọ châu và Toánh Thượng, mục đích không phải để đánh bại đánh tan Cách Tả ngũ doanh, mà là vì nhốt đại quân chủ lực Nam Trực Đãi và Cách Tả ngũ doanh lại, để họ tự đấu đá, đánh bại Cách Tả ngũ doanh, Sơn Đông không có điều gì lợi. Cảm khái vẫn chỉ là cảm khái, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, chính lý Mạnh cũng suy nghĩ nếu đồi vị trí với Trần Lục, e là mình cũng không đánh linh hoạt khéo léo hơn là bao. Lý Mạnh và các quan quân bên dưới không phải võ tướng truyền thống thời đại này, họ là đội quân được thành lập dựa vào kiến thức Lý Mạnh trước khi vượt thời gian được học từ sĩ quan trong đội ngũ quân giải phóng và kiến thức mưa dầm thấm đất, hỗn hợp vũ khí và hiện thực thời đại này. Hắn huấn luyện và kỷ luật đều không khác biệt lắm với quân đội Trung Hoa hiện đại, nhưng vũ khí và cơ cấu tổ chức lại không vượt qua thời đại này, bên ngoài nhìn có vẻ doanh Giao Châu của Lý Mạnh không có gì khác với quân của Đại Minh khác, ngay cả vũ khí cũng đều là súng là giáo dài, các quân khác cũng đều có những thứ này. Nhưng, Lý Mạnh lại làm được tất cả những gì mình có thể làm, cải tiến hết mọi chi tiết mình chú ý đến, thông qua lương bổng và tuyên truyền giảng giải huấn luyện hàng ngày, nâng cao tinh thần tướng mạo và thể năng, kỹ thuật chiến đấu của binh lính, đẩy mạnh chế tạo vũ khí, yêu cầu về chất lượng, để vũ khí có thể phát huy hết mọi uy lực, với tố chất quân đội mà nói, kỷ luật nghiêm minh, võ nghệ tinh thục, cũng được coi là quân đội lớn mạnh. Làm tốt những chuyện nhỏ, thực lực của chỉnh thể tất nhiên cũng tăng lên một bậc, cho dù hắn không hiểu rất nhiều kiến thức thông thường của quân nhân và quân đội thời này, thuộc hạ của hắn đều xuất thân từ quân tốt bình thường và quan quân cấp dưới, cũng không hiểu, hơn nữa mọi người đều nắm chắc chiến cục, đối với thời cơ chiến đấu cũng rất không đủ. Nhưng trên chiến trường hiện giờ, dựa vào thực lực doanh Giao Châu, cũng có thể giành được thắng lợi, đây là đội quân giống như công nhân, lại càng giống võ tướng hơn, cần cù cẩn thận vượt xa cả quân đội vũ dũng tài hoa. Thấy Lý Mạnh thấp giọng lẩm bẩm câu này, Tôn Truyền Đình bên cạnh mỉm cười không nói, chi nhắc nhở: “Đại soái, các quân tướng đang chờ bên ngoài”. Lý Mạnh lại nhìn quân báo trong tay, rồi đưa cho Tôn Truyền Đình bên cạnh, cười nói: “Mặc dù khó đánh, nhưng cuối cùng cũng đạt được mục đích dự định, cuối cùng cũng thành cục diện thế này, mọi việc tiếp theo chính là kết thúc”. Nói xong, sải bước đi về phía chính sảnh, thân binh phía sau vội vàng đi theo. Lý Mạnh rất ít khi mặc chiến giáp toàn thân, bình thường khi ở xung quanh thành Tế Nam đốc thúc các doanh luyện binh, Lý Mạnh cũng chỉ mặc y phục của tổng binh mà thôi, còn khi gặp quan lại văn võ không trong hệ thống Sơn Đông của Đại Minh , cũng chỉ có lễ phục đỏ thẫm thêu các loại thủ như bào phục của quan văn thôi. Mặc chiến giáp, dáng vẻ vũ trang đầy đủ, có hai trường hợp, một là ra chiến trường, hai là trường hợp hiện giờ.... Cổng chính Nha môn tổng binh vô cùng rộng, Lý Mạnh đi ra, đã có hơn ba chục người hoặc ngồi hoặc đứng ở đó, Vương Hải và Thang Nhị lại ngồi ở vị trí trên cùng, những người này thấp nhất cũng là doanh thiên tổng, một thân binh lúc đi vào trong phòng cao giọng thông báo: “Đại soái đến!” Mọi người trong phòng đồng loạt đứng lên, áo giáp và bội sức loảng xoảng. Vương Hải và Thang Nhị đứng trên cùng, những người khác mười người một hàng xếp phía sau, nghiêm nghị chờ đợi. Lý Mạnh bước vào trong phòng, Vương Hải và Thang Nhị dẫn đầu , hai chân chụm lại, đao kiếm chạm nhau ầm ầm mọi người giống như muốn hét ra chút khí cuối cùng trong phổi, hô lớn: “Mạt tướng tham kiến đại soái”. Lý Mạnh nhìn lướt một lượt, khẽ vuốt cằm, nói lớn: “Chư tướng, hôm nay đại quân sắp xuôi nam bình tặc, các doanh xóa bỏ mọi nghỉ ngơi, tất cả ra ngoài, toàn quân chỉnh đốn, sẵn sàng nam chinh”. Với mệnh lệnh của Lý Mạnh, các quân tướng có ý quan sát hay vơ vét tin tức đều có thể đoán được, nhưng nghe đại soái xác định, mặt ai nấy đều hưng phấn, công danh lấy trên lưng ngựa, kẻ làm tướng nếu muốn thăng chức nhanh, luôn phải dùng quân công trong núi đao biển lửa đổi lấy, hết lần này tới lần khác lão doanh chiến đấu không nhiều, ngày nào cũng không ngừng huấn luyện, đúng là làm hỏng những quan binh này, lúc này rốt cuộc có cơ hội rồi. Mặc dù lần này là chiến trường tanh máu, thương vong trước mắt, nhưng mọi người vẫn tràn đầy cảm xúc, nhiệt huyết sôi trào, nhất tề khom người chắp tay, gần như gào thét trả lời: “Vâng mệnh đại soái, nguyện quên mình vì đại soái”. Đầu tháng tám, xung quanh các quân doanh Sơn Đông đóng quân ở các châu huyện đều thi hành giới nghiêm, các diêm đinh vũ trang ngày nào cũng tuần tra xem xét khắp nơi, không khí dần trở nên căng thẳng, tuyên bố với bên ngoài, tình thế Hà Nam hỗn loạn, Sơn Đông nguy cấp, nên mới có trạng thái này. Binh mã Cách Tả ngũ doanh và quân Hoài Dương của doanh Giao Châu đánh rụt tay rụt chân, nhiều lần chịu thiệt, nhưng chiến đấu với quan binh Nam Trực Đãi do Lô Cửu Đức lại vẫn có chút ưu thế. Tổng binh Hoàng Đắc Công ban đầu dồn sức đánh mạnh có hiệu quả, nhưng lập tức bị quân do Ngụy Tiểu Bắc dẫn đầu đón đầu chặn lại, chịu nhiều thiệt hại, cánh Lưu Lương Tá vốn muốn đứng ngoài xem Hoàng Đắc Công nhưng bị Lô Cửu Đức mấy lần thúc giục, cũng chỉ đành từ cánh đánh ra, lại bị Hạ Nhất Long và Lưu Hi Nghiêu chặn lại, đánh cho tan tác. Thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức dẫn đầu đại quân trung tâm, vững bước lên trước, chính diện hắn là quân của Cải Thế Vương Lận Dưỡng Thành hai bên giằng co, không ai dám động thủ trước. Mà Mã Thủ Ứng thực lực mạnh nhất bên cách Cách Tả ngũ doanh lại chặn ở phía sau. Lần này quân đầu cách Cách Tả ngũ doanh đều không có ý kiến gì với chuyện lão Hồi Hồi thực lực mạnh nhất ở phía sau, vì ai cũng biết. Mã Thủ Ứng này hành động cảnh giới đều khó hiểu. “Đại soái, nha môn tuần phủ lại đua thư tới”. Lúc này đã là giờ cơm tối, chỉ có lúc này, mới có thể đưa những bức thư ban ngày gửi tới tới tay Lý Mạnh, từ sau hôm hạ lệnh cho chư tướng đại doanh Tế Nam, ngày nào Lý Mạnh cũng ở trong các doanh, quan sát đốc thúc các binh lính tập luyện hoặc là tự mình tham gia vào. Tới tối mới quay về phủ đệ trong thành đoàn tụ với người nhà, nghi ngơi qua loa, hôm sau lại như vậy, về nhà cũng không yên ổn được, trước bữa cơm tối, thuộc hạ còn mang cả đống văn thư tới cho hắn phê duyệt. Thấy Viên Văn Hoành đua thư tới, Lý Mạnh vừa nhận lấy, vừa cười nói: “Đi qua đi lại làm gì, cách gần như vậy, có chuyện giờ tới nói trước mặt là được rồi”. Mở giấy tờ ra, nhìn nhìn, Lý Mạnh liền nhíu mày, lạnh giọng nói: “Khi dễ ta là người thô kệch sao, nói cái gì xin hài cốt, lời này là lúc hắn thượng tấu nói với bệ hạ, nói với ta, há chẳng phải hại ta bất trung, hắn là văn thần giám quân, ta là võ tướng, hắn viết như vậy là muốn chỉ trích ta ương ngạnh sao, không cần tới tôn ti cao thấp nữa sao?” Nói xong, ném giấy tờ trên bàn, nói với Viên Văn Hoành: “Ngày mai gửi trả lại hắn, nói là văn võ không chung đường, trọng thần xét tài định cấp, là việc của thiên tử, võ tướng như ta đâu có thể nói gì được, muốn cáo lão về quê, ắt có bệ hạ và các vị đại lão ở kinh thành quyết định, tới đây hỏi ta có ích gi?” Viên Văn Hoành mặt tươi cười, gật đầu đáp lại, trong lòng lại hiểu rõ rốt cuộc có chuyện gì, tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ ở Sơn Đông mặc dù ăn ngon mặc đẹp, hầu bao lớn, nhưng làm việc cùng Lý Mạnh, cao thấp đảo ngược không nói tới, hơn nữa ngày nào trong lòng cũng run sợ, sợ bên Lý Mạnh thất bại, hoặc là mình có chỗ nào xúc phạm Lý Mạnh, mình đều có kết cục chết chóc. Từ không khí hăng hái trong lại bộ đô cấp sự tới từng chuyện xảy ra, tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ hiện giờ nản lòng thoải chí, chỉ muốn yên bình sống nốt nửa đời còn lại, không còn muốn chộn rộn tới bất cứ chuyện gì ở quan trường Đại Minh , càng không nói tới sự nghiệp Lý Mạnh ở Sơn Đông này. Nhưng hắn muốn từ chức, bên Lý Mạnh hoàn toàn không đáp ứng, có tuần phủ dùng quen ở Sơn Đông, cũng bớt đi nhiều phiền phức, nếu người này đi mất, lại phải tới người tới, còn phải cưỡng bức dụ lợi, hiện giờ nhiều chuyện như vậy rồi, ai muốn bỏ thêm công sức nữa chứ. Trong lòng Viên Văn Hoành hiểu rõ, những lời tiếp theo cửa Lý Mạnh đúng là không vượt ngoài dự đoán cửa hắn, Lý Mạnh vút hết giấy tới, uống ngụm trà, lại cười nói: “Viên chủ bộ. ngày mai ngươi tới bên tuần phủ một chuyến, khuyên nhủ tuần phủ đại nhân, Sơn Đông thái bình, các nơi khác đều rối loạn, ở lại đây tốt biết bao, ngày tháng tốt lành còn đang ở phía trước”. Viên Văn Hoành vội vàng khom người đáp lời, trong lòng lại cười thầm, lời này cửa Lý Mạnh tất nhiên không phải Sơn Đông thái bình mà là Nhan Kế Tổ ngươi nếu không là tuần phủ nữa, thi sẽ không còn thái bình nữa. Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ cũng thật đáng thương, xin hài cốt, đó là khi thần tử nói với hoàng đế muốn xin từ chức mới dùng tới những từ như vậy, nhưng hiện giờ đã dùng trong thư với võ tướng như Lý Mạnh, có thể thấy đã đặt tâm thế của mình ở nơi thấp nhất, đã có chút hoàng loạn trong chọn từ ngữ rồi. Nhưng chỉ cần Lý Mạnh không đồng ý, Nhan Kế Tổ cũng không dám từ chức, mặc dù theo danh phận và thủ tục nhân sự trên thực tế, tuần phủ muốn từ quan phải qua phê chuẩn của hoàng đế, hơn nữa chỉ có hoàng đế mới có thể quyết định, nhưng Nhan Kế Tổ lại không để ý tới triều đình, chỉ không ngừng cầu xin Lý Mạnh đồng ý. Chuyện này trong mắt người ngoài có thể là nực cười đáng thương, trong quan văn hệ thống doanh Giao Châu, ai nấy đều có chút hả hê xem náo nhiệt. Nhưng có những chuyện Lý Mạnh lại không nói với Viên Văn Hoành, theo phân tích của Tôn Truyền Đình, thế cục thiên hạ hiện giờ, binh bộ thượng thư là hỏa lò dưới đất, cho dù ai ngồi ở vị trí binh bộ thượng thư, hắn theo phái nào, danh tiếng hắn trước đây hiển hách thế nào, hắn lung lạc bao nhiêu quan văn ngự sử, đều không thể ngồi được quá lâu, hơn nữa nhất định là không còn mặt mũi nào rớt đài, thậm chí tính mạng cũng khó giữ. Vị trí này ai lên người đó bị lửa nướng bên dưới, nhưng vị trí này cũng là một trong những hiển quý quan trọng nhất trong chúc vụ chư thần, quyền lực rất lớn. -o0o- Từ lúc doanh Giao Châu xuất hiện, ngoài Lưu Phúc Lai đảm nhận thái giám chấp bút ti lễ giám và thái giám trấn thủ Nam Kinh ra, thái độ trung thành với Sơn Đông đều lãnh đạm và có ý thù địch. Nếu có thể đổi lại là thân cận Sơn Đông, hoặc là hiểu rõ về Sơn Đông, biết Lý Nhị Lang uy thế đại thần, chắc chắn là sẽ tránh rất nhiều phiền phức. Dù sao, triều đình đã không thể làm gì Sơn Đông, nắm rõ Sơn Đông, chắc chắn sẽ kiêng kị và suy nghĩ tình hình cụ thể mà làm việc, thuận tiện hơn nhiều. Trong thiên hạ đại thần quan lớn có tư cách ngồi vào vị trí binh bộ thượng thư này, đếm đi đếm lại cũng không được mấy người, hơn nữa người có tuổi tác thích hợp càng ít, tính ra Nhan Kế Tổ với công trạng mấy năm nay cũng có hi vọng được chọn, làm tốt còn có thể là một trong những người có hi vọng nhất. Dù sao mấy năm nay Lý Mạnh đánh đông dẹp bắc, bách chiến bách thắng, lập bao chiến công hiển hách. Nhan Kế Tổ làm tuần phủ quân chính chủ quản một tỉnh, tất nhiên có công vận trù thống soái, hơn nữa, trong chế độ này, công vận trù mới là công đầu, có võ huân như vậy, lại từng làm trong sử bộ đô cấp sự trung, đại lão nhân mạch rộng rãi, nhìn thế nào cũng thích hợp với vị trí binh bộ thượng thư, lại thêm doanh Giao Châu dẹp giặc, bỏ tiền quan hệ, tất nhiên phần thắng càng lớn. Bên Lý Mạnh đã có kế hoạch, chỉ cần triều đình quyết định thăng chức cho Nhan Kế Tổ thành binh bộ thượng thư, Nhan Kế Tổ chắc chắn sẽ một mình đảm nhiệm, gia đinh nô bộc đều do bên doanh Giao Châu “hảo tâm hảo ý” bố trí. Đến lúc đó, binh bộ thượng thư ở kinh thành, chắc chắn sẽ gần với bên Sơn Đông, nói cách khác, chắc chắn phải thân với Sơn Đông. Viên Văn Hoành cáo từ, khom người lui xuống, tự đi bố trí chuyện bên tuần phủ, gia đinh bên ngoài lại truyền vào: “Đồng tri phủ Tế Nam Chu Dương Chu đại nhân tới”. Lý Mạnh lắc đầu, sai bảo người hầu bên cạnh, bảo hắn tới thông báo trong nhà, phần cơm lại cho mình là được, không cần đợi nữa. Từ khi ở Tế Nam, cơm sáng cơm tối, người nhà đều phải đợi hắn cùng ăn, nhiều khi buổi tối Lý Mạnh bị việc công vây lấy, vợ con còn có trưởng bối đều phải đói bụng chờ hắn. Hành động này lại khiến Lý Mạnh cảm thấy ấm áp, nhưng cũng cảm thấy băn khoăn, lâu dần, mỗi lần gặp phải chuyện như vậy, đều cho người hầu quay về thông báo, nhưng mấy nữ quyến vẫn muốn đợi, hắn cũng hết cách. Hiện giờ Chu Dương không còn là thư sinh khí phách chỉ điềm giang sơn ngày nào, hắn chính là văn thần xếp thứ ba trong Sơn Đông, đừng thấy hắn là đồng tri, nhưng người Sơn Đông không biết tuần phủ là ai, người Tế Nam không biết tri phủ Tế Nam là ai, nhưng gần như không ai không biết Chu đồng tri hắn, dưới vài người mà trên cả vạn người, uy quyền lớn mạnh, thân phận khí độ không thể so sánh như lúc trước. Nhưng trước mặt Lý Mạnh, hắn vẫn là cử nhân hôm nào, cung kính khách khí, nói chuyện cũng rất thẳng thắn, vừa vào cửa đã hành lễ khách sáo, ngồi trên ghế thẳng thắn nói: “Đại soái, quan lại thân hào và người làm sổ sách cải biên Duyệt châu bố trí hôm qua, sáng nay đã lên đường rồi”. So với quan lớn trong doanh Giao Châu khác, thời gian gần đây Chu Dương là người ít tiếp xúc với Lý Mạnh nhất, với tình hình thế này, trong lòng Chu Dương luôn bất an, trong một đoàn thể, càng gắn chặt với trung tâm, địa vị càng cao, Chu Dương luôn đảm nhiệm việc dân chính đồn điền ở vùng, công việc bên này gần như tự thành hệ thống, cơ hội tiếp xúc với Lý Mạnh không nhiều, hai bên đều có cảm giác ai bận việc người nấy, Chu Dương cảm thấy mình càng lúc càng cách xa. Đặc biệt là sau khi Viên Văn Hoành trở thành chủ bộ phía sau tướng quân trấn đông, trong lòng Chu Dương càng hối hận, theo thể chế và quan niệm Đại Minh , mặc dù phẩm cấp của Viên Văn Hoành thấp, nhưng lại tham tán cơ yếu, trong mắt kẻ sĩ Sơn Đông, địa vị của Viên Văn Hoành đã ngang hàng với Chu Dương, mơ hồ còn cao hơn, dù sao cũng là gần gũi với trung tâm hơn. Cộng các chuyện lại, trong lòng Chu Dương tất nhiên là bất an. Lý Mạnh ở lại Tế Nam thời gian này, hắn tất nhiên là đến gần chút, nhưng nhìn sắc mặt mà nói chuyện, thái độ của Lý Mạnh với hắn vẫn hòa nhã, như qua lại với bạn bè, với Viên Văn Hoành lại là thái độ cấp trên với cấp dưới, hơn nữa rất nhiều chuyện còn để hắn làm mới yên tâm được. Không khí cả Sơn Đông dần căng thẳng, nhưng những nhà giàu có ở ngoài hệ thống ở phủ Duyệt Châu, lại không hề biết không khí căng thẳng này nhằm vào ai. Huống chi bọn họ bị giá muối càng ngày càng cao lăn đi lăn lại khổ không tả nổi, vừa là sợ hãi về tinh thần, vừa là lo lắng về mặt kinh tế, người dứt khoát gia nhập hệ thống doanh Giao Châu càng lúc càng nhiều. Chỉ là vào sau, đã không có tư cách “xương ngựa” rồi, thành thật dựa theo chế độ quy hoạch ruộng đồng của doanh Giao Châu, kiểm kê dân cư, phái con cháu đi lính... vv, cũng không thể thiếu được, những nhà giàu này có nhiều ruộng đất, số người phụ thuộc vào họ cũng lớn, tiếp nhận công việc đúng là rất phiền phức. Mỗi lần có danh gia vọng tộc mới nào đến nương nhờ, phụ tá bên Chu Dương phái người xem xét, phái người tới bên Trữ sư gia và thương đoàn Linh Sơn tới nhận, thời gian này bận tối mặt tối mày. Nhưng bận thì bận, trong lòng Chu Dương lại thấy vui. Lý Mạnh không hề giảm tin dùng hắn là một mặt, một mặt, hắn đưa ra đồn điền điền trang, dần dần đẩy rộng ra cả tỉnh Sơn Đông, cảm giác thành công này khiến người ta thỏa mãn và tự hào. Thấp thỏm bất an thời gian trước tất nhiên cũng là Chu Dương buồn lo vô cớ, chính sách đồn điền của hắn là căn nguyên lớn mạnh của cả doanh Giao Châu, là nguồn mộ lính và lương thảo, thậm chí có thể nói là trụ cột chính quyền địa phương mang tính chất sống còn của doanh Giao Châu. Phải biết rằng, sự tồn tại của đồn điền điền trang, chính là ngoài hệ thống hành chính ở địa phương châu huyện, phủ, tỉnh của Đại Minh , lại dựng lên một hệ thống mới, trong hệ thống này, đáp ứng vị trí cho những sĩ tử không thể xuất đầu, mang tới hi vọng cho những con cháu đại tộc lớn mạnh vào trong giai cấp thống trị, đây cũng là một trong những nguyên nhân tập đoàn vũ trang như doanh Giao Châu vừa xuất hiện, đại tộc thân hào trong vùng chống lại thì ít mà gia nhập thì nhiều. Đồn điền tồn tại ngày nào, là địa vị của Chu Dương hắn vững chắc ngày đó. Lý Mạnh thấy đồn điền điền trang, là nghĩ tới công lao của Chu Dương, sao có thể bất hòa được. Nên lần nào Chu Dương tới, thái độ của Lý Mạnh luôn khá trịnh trọng, với Lý Mạnh. Ninh Càn Quý, Hầu Sơn là gia bộc của hắn, tức là có thể tùy ý đánh chửi quát tháo, bọn họ ngược lại cảm thấy là người thân cận ân sủng. Tôn Truyền Đình là cố vấn của hắn, phải kính lễ, không ngại học hỏi kẻ dưới. Lưu Phúc Lai là trưởng bối và thầy hắn, đó là người phải tôn kính, còn các võ tướng là thuộc hạ của hắn, phải ân uy sử dụng, chỉ có Chu Dương này là phụ tá và cũng là bạn của hắn. Nghe thấy Chu Dương bẩm báo. Lý Mạnh gật đầu, những chuyện này cũng đã có giấy tờ báo lên, Lý Mạnh đứng phía sau giá sách lục tìm, lấy ra một quyển sách, thắp đèn dầu xem xét, rồi nói: “Nói như vậy, bây giờ cũng chỉ có Khổng phủ và Lỗ Vương không dưới quản hạt của ta”. Chu Dương gật đầu. sớm có suy tính với câu hỏi này của Lý Mạnh, chắp tay trả lời: “Đại soái, đồn điền ruộng đất bên Khổng phủ và Lỗ Vương, quá lâu, giới hạn mơ hồ với ruộng đất của dân chúng xung quanh, có nhiều tranh chấp, hiện giờ người tới bên phủ Duyệt châu đang ở bên đó kiểm tra ruộng đất nhân khầu, đại soái xem có nên mượn cơ hội này, thanh lý địa giới hai nhà đó không?:’ Lý Mạnh đầu tiên ngấn ra, lập tức cười thành tiếng, thanh lý địa giới, quan lại quyền quý Đại Minh thường dùng tới, chỉ là mỗi lần thanh lý địa giới, thôn trang của các quan lại quyền quý đều lớn hơn mấy phần, nhưng ảo thuật mỗi người mỗi khác, ở địa giới Sơn Đông, thanh lý ruộng đất của Khổng phủ và Lỗ Vương, rốt cuộc sẽ lớn hơn hay nhỏ đi, kết quả rất rõ ràng. “Chủ ý này rất hay, lập tức cho người đi làm đi, ta viết thư cho tri phủ Duyệt châu, rồi tới bên thủy vận hỏi Khổng Tam Đức, hắn chắc chắn tinh tường đường ở đây, điều tra khế đất điền trang Khổng phủ và Lỗ Vương cẩn thận, có bị người ta chiếm lợi không, không thể qua loa”. Lý Mạnh vừa cười vừa nói, Chu Dương cũng cười đáp lại, điều tra lần này, Khổng phủ và Lỗ Vương e là bị động tới gân cốt rồi, hết cách, nếu mãi không thể đứng về bên doanh Giao Châu, chắc chắn phải thường xuyên nghĩ cách chống lại thôi. “Uống trà”. Lý Mạnh cười rót trà cho Chu Dương, đại soái rót trà, đây là tiêu chí quan trọng cân nhắc thân phận cao thấp trong quan lại văn võ Sơn Đông, Chu Dương vui rạo rực nhận trà, cảm ơn. Thời gian này, mỗi lần Chu Dương tới tổng binh nha môn cầu kiến, đều có kế hoạch và điểm mấu chốt, còn phải nói về thành tựu của mình, đây cũng là thủ đoạn quan trường thường dùng. Tóm lại muốn thể hiện năng lực của mình ở trên, thể hiện rốt cuộc minh đã làm những gì, như vậy mới có thể được coi trọng, Lý Mạnh cũng không có ý kiến gì về việc này, dù sao cũng là đối phương làm thật sự. Chu Dương uống trà xong, do dự chốc lát, thần sắc trịnh trọng nói với Lý Mạnh: “Đại soái, ti chức có một cách, là về điền hộ đó, xin đại soái xem xét”. Thấy thần sắc Chu Dương trịnh trọng như vậy, Lý Mạnh có chút tò mò, cười nói: “Nói thẳng là được, chẳng lẽ có cách gì tăng dân cư ruộng đất sao, đó là chuyện tốt, ngươi sợ cái gì?” Bị Lý Mạnh nói như vậy, Chu Dương vừa thoải mái một chút lại trở nên có chút khó xử, điều này khiến Lý Mạnh càng tò mò, ngồi thẳng trên ghế, hất tay với những người xung quanh, đuổi hết mọi người ra ngoài. Chu Dương khẽ mím môi, nói: “Đại soái, cách của ti chức không phải tăng dân cư mà là muốn giảm bớt những điền hộ đó... Chậm rãi nói xong, Chu Dương nhìn thần sắc Lý Mạnh, không ngờ Lý Mạnh có chút kinh ngạc, nhưng lại có vẻ vô cùng hứng thú hỏi ngược lại: “Ồ, Chu tiên sinh nói thứ xem”. Thấy phản ứng của Lý Mạnh, Chu Dương lập tức vững tâm hắng giọng, nói: “Đại soái, đại quân doanh Giao Châu ta hơn chục vạn người, binh lính được phát lương giữ tiền không quá bốn vạn. số còn lại đều xuất thân từ binh lính đồn điền, đi lính không có tiền, chính sách này mặc dù tốt, nhưng thân phận điền hộ cùng cấp nô bộc, binh sĩ đều là kẻ hèn mọn”. Nói tới đây, Lý Mạnh lại phản ứng lại, người hắn nhích lại gần, lúc này Chu Dương mơ hồ có phong thái thư sinh nói lời “căn cứ ở Hổ Quảng” năm đó, chỉ là kiến thức không so sánh nổi, thấy Lý Mạnh tập trung chủ ý, Chu Dương càng chậm rãi nói: “Doanh Giao Châu muốn làm đại sự, hiện giờ mặc dù thuận buồn xuôi gió, nhưng nếu như tất nhiên, ti chức chi so sánh khác đi, nếu có đại chiến khổ chiến, tướng sĩ doanh Giao Châu ta mặc dù mạnh, nhưng lòng dạ không khỏi kém đi vài phần, quan binh ăn lương biết được là liều mạng vì phú quý nhà mình, nhưng những binh lính đồn điền kia, liều mạng đều là vì người khác, nhà mình lại làm trâu làm ngựa, có tiền đồ gì, sao lại phải làm chứ?” Chu Dương rất ít khi nói chuyện như vậy, nhưng hai câu “có tiền đồ gì” và “sao lại ?” lại rất sinh động, đúng là rất sống động. Lý Mạnh có vẻ sợ hãi lại kinh ngạc......