Thuận Minh
Chương 354 : Nam Trực Đãi-Trên Dĩnh Hà-Khai chiến! (1+2)
Tin tức quan binh Chu Tiên trấn đại bại, liên quân Lý, La đại thắng truyền tới Nam Trực Đãi, thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức ở Thọ châu lập tức mặc kệ cục diện trước có Trần Lục, sau có Mã Cương, bắt đầu động viên khích lệ quan binh dưới tay, tung ra các loại phần thưởng, các loại quan hàm.
Hiện tại các quân của Nam Trực Đãi giống như là bị roi quất vậy, chi hơi quệt vào một cái là từ dưới đất nhảy bật lên, chạy lung tung khắp nơi.
Cả Nam Trực Đãi đều toàn lực bắt đầu giới bị, ít nhất dựa theo tiêu chuẩn của Nam Trực Đãi thì là toàn lực giới bị rồi. À, ít nhất thì các quan nhân của thành nam kinh trong đoạn thời gian này cũng không tới sông Tần Hoài ăn chơi phè phỡn nữa, đều gọi các chị em tới nhà. Những châu huyện giàu có của Giang Nam cũng đều xoay sở các khoản tiền lớn để phát tới tiền tuyến.
Lưu khấu thì hung hăng càn quấy, phương bắc sinh linh đồ thán, chuyện này người trong thiên hạ đều biết, nhưng đối với Giang Nam mà nói đó là một khái niệm xa vời, mờ nhạt đến nỗi quá thật là không thể tưởng tượng được, những kẻ an hưởng sự yên ổn phồn hoa của thịnh thế lâu rồi, có thể có được tinh thần khẩn trương như vậy cũng tính là rất khá rồi.
Án chiếu theo thị giác của quan phương mà nhìn, binh mã lưu dân của thiên nam địa bắc đều là đồng khí liên chi (cùng hơi liền cành), phía đó giành được đại thắng huy hoàng như vậy, quân lính của Trương Hiến Trung và Cách Tả ngũ doanh tất nhiên cũng sẽ khí thế tăng mạnh, không khéo còn có thể có thế công mạnh mẽ nữa.
Hơn nữa liên quân Lý, La bàn cứ ở Hà Nam với quy mô lớn như vậy, khả năng nam hạ Nam Trực Đãi, thậm chí là vượt qua Trường Giang, cướp bóc Giang Nam giàu có nhất thiên hạ cũng không phải nhỏ.
Có điều, Cách Tả ngũ doanh sau khi nghe thấy tin tức này, quá thật là có xu thế muốn đi động tới mặt bắc, nhưng quân lính của Trương nghịch phỉ hào Bát Đại Vương Trương Hiến Trung thì lại hoàn toàn co rút, buông lỏng khống chế xung quanh, căn cứ những gì mà người theo tặc doanh chạy về bẩm báo, nói là Trương nghịch chuẩn bị rời khỏi Nam Trực Đãi rồi.
Bát Đại Vương Trương Hiến Trung và sấm vương Lý Tự Thành chia chia hợp hợp, có điều lại không nguyện ý làm thuộc hạ của đối phương, mắt thấy cục diện của Hà Nam Lý Sấm đã thành, bản thân thì lại vẫn ở trong cục diện này, nếu đối phương tới, hoặc là có hành động chiêu lãm gì đó, quân tâm của những người bên dưới sẽ không được ổn định, sau cùng còn có vị trí của mình hay không thì vẫn chưa biết.
Mắt thấy nam Trực Đãi này tuy giàu có, nhưng cũng là một khúc xương cứng, xem ra là khó mà nuốt được, mà cũng không có khả năng tiến thêm nữa. Không bằng sớm tiến về hướng nam, xem xem có thể đánh ra một khoảng đất trời cho riêng mình hay không.
Cách Tả ngũ doanh thì khác, nhánh quân lính này vốn là hợp thể của mấy nhánh quân đội lưu dân kết cấu tương đối lỏng lẻo, năm doanh hợp lại cũng coi là một nhánh lực lượng, nhưng mỗi doanh đơn độc ra đánh thì lực lượng khó tránh khỏi có chút không ra gì. Đương nhiên không ra gì cũng chỉ là đối với binh mã của Lý Tự Thành, La Nhữ Tài, Trương Hiến Trung mà thôi, mỗi nhánh quân lính nói sao đi chăng nữa cũng có thể có con số năm sáu vạn người, so với quan binh thì không thể nói là một con số nhỏ được.
Bởi vì kết cấu lỏng lẻo và tình thế bình hành của thủ lĩnh năm doanh, cho nên Cách Tả ngũ doanh từ lúc khởi sự vẫn chưa hề có ý định một mình mở ra một cục diện, nếu như mở núi lập quỹ rồi thì ai sẽ làm lớn. ai làm nhỏ đây, Hiện tại cứ chạy linh tình thế này lại hay, mọi người đều là huynh đệ, bình khởi bình tọa, nếu ở lại đâu đó, vậy thì phải kỷ luật nghiêm minh, bình định địa phương, những cái này trước sau rồi cũng phải làm rõ ràng, mà mọi người thì đều không có dã tâm lớn như vậy, cũng không có gan thôn tính bốn doanh còn lại. Hơn nữa, một nhà muốn độc đại, vậy tất nhiên sẽ bị mọi người cùng tấn công, cho nên cũng chỉ có thể tính toán dựa dẫm vào một cường hào mà thôi.
Lần này Trương Hiến Trung tới Nam Trực Đãi, hắn là nhân vật lão làng, năm đó khi ở đại hội hắn chính là một lộ phản vương, lại còn ở Phụng Dương đốt mộ tổ của Chu hoàng đế, thanh thế hiển hách vô cùng, hiện tại lại là binh mạnh thế lớn. Cách Tả ngũ doanh vốn muốn dựa dẫm vào quân lính này, nhưng hiện tại mắt thấy cục diện của sấm vương Lý Tự Thành tại Hà Nam càng lúc càng lớn. Trương Hiến Trung lại là một kẻ nhỏ nhen ngang ngược, phục dịch hắn chắc lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ. Cho nên mọi người cảm thấy ở dưới tay sấm vương có lẽ là một con đường sáng hơn.
Hơn nữa Cách Tả ngũ doanh vốn có nhiều người xuất thân Hà Nam, quay về Hà Nam là ý muốn của phần lớn mọi người. Liên quân Lý, La sau khi ở Chu Tiên trấn tỉnh Hà Nam đánh bại quan quân, liền phái sứ giả đi khắp nơi liên lạc với quân đội lưu dân ở các nơi, Cách Tả ngũ doanh này cũng được liên hệ.
Trương Hiến Trung đối với Cách Tả ngũ doanh không có sự quản hạt thực tế nào, bản thân Cách Ngũ Doanh muốn đi gia nhập với sấm vương, hắn cũng không thể ngăn cán dẫu sao thì binh mã nhà mình cũng sắp rời khỏi Nam Trực Đãi rồi, quan quân phía trấn Chính Dương lại hung mãnh dị thường, không phải đánh cái là tan. Mọi người hết tụ rồi lại tan, cũng không muốn trở mặt để giữ lại đường lui.
Bất kể là Trương Hiến Trung hay là Cách Tả ngũ doanh, đối với quan quân trấn Chính Dương tuy là rất cố kỵ, nhưng không cảm thấy đối phương sẽ tấn công hoặc là truy kích.
Bởi vì đoạn thời gian này, mặc dù binh mã các doanh đang đụng nhau sứt đầu mẻ trán ở trấn Chính Dương, nhưng quan binh của trấn Chính Dương trước giờ lại không hề rời khỏi trấn để truy kích, rất dễ dàng khiến người ta cho rằng những quan binh này bởi vì một loại nguyên nhân nào đó mà chỉ có thể phòng thủ. Phải biết rằng, bất kể là Lưu Hi Nghiêu, Mã Thủ Ứng của Cách Tả ngũ doanh tới công kích, hay là Ngải Năng Kỳ, Phùng Song Lễ của Trương Hiến Trung tới công kích, một chút tiện nghi cũng chẳng chiếm được. Dù có chuẩn bị thế công đầy đủ đến thế nào đi chăng nữa, lao vào cũng chỉ tổ vỡ đầu chảy máu, quân lính thì trực tiếp bị đánh tan, nửa tháng cũng chẳng khôi phục lại nguyên khí
Mấy lần bị đánh cho thảm hại, Ngải Năng Kỳ thậm chí còn bị đánh cho mất cả soái kỳ, rơi xuống ngựa bị trọng thương rồi hốt hoảng rút lui, quân lính thân binh của hắn đều bị đánh tan, mà lúc này chỉ cần quan binh trong trấn ùa ra truy kích, đó chính là cục diện đại bại, nhưng quan binh chỉ ngồi nhìn bọn họ chạy chứ không hề có động tác gì khác.
Trung tuần tháng năm năm Sùng Trinh thứ mười lăm, Lão Hồi Hồi, Mã Thủ Ứng, Cải Thế Vương, Lận Dưỡng Thành nhổ trại bắc thượng, mà Cách Lý Nhãn Hạ Nhất Long và Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu. Loạn Thế Vương Ngụy Tiểu Bắc thì ở đằng sau.
Đối với hành động của quân đội lưu dân này, quan binh ở khu vực Thọ châu đều biết cả, hơn nữa còn đoán ra được lộ tuyến đại khái, có điều từ Lô Cửu Đức tới quan quân ở bên dưới, không có ai hạ lệnh truy kích.
Trận đại bại của quan quân tại Chu Tiên trấn tỉnh Hà Nam cùng với những biện phập trừng trị sau khi sự việc xảy ra của triều đình khiến mọi người vừa sợ hãi lại vừa lạnh lòng, sợ hãi là vì quân đội lưu dân không ngờ lại cường hãn tới như vậy, còn lạnh lòng là vì cách xử trí của triều đình, Bình Tặc tướng quân Tả Lương Ngọc mới là người phải chịu trách nhiệm chính của lần thua trận này, nhưng triều đình chi hạ chỉ khiển trách, mà tổng binh Dương Quốc Chính trước sau trận chiến ở Chu Tiên trấn xuất lực nhiều nhất thì lại bị truy bắt hỏi tội chém đầu.
Nguyên nhân rất đơn giản, Tả Lương Ngọc còn có chút thực lực ở trong tay, còn Dương Quốc Chính thì bởi vì chiến đấu quá nhiều, dẫn tới việc trong tay không còn thực lực, trở thành người đơn độc. Triều đình thưởng phạt bất công như vậy, mọi người tất nhiên là chẳng còn tâm tư bán mạng, người không vì mình, trời tru đất diệt. Càng đừng nói tới việc mình làm tướng quân, cũng phải còn binh lính dưới tay thì mới được. Nếu dẫn mọi người đi tìm chết, chưa biết chừng còn bị những thân binh dưới tay học theo nha binh của Ngụy Bác, giết chết tướng quân.
Mọi người đều muốn bảo tồn binh mã trong tay mình, đừng có ngu ngốc đi tiêu hao hết binh sĩ với quân đội của lưu dân làm gì, đây mới là vốn để an thân lập mệnh của võ tướng.
Giữa trưa ngày mười bốn tháng bảy. Toánh Thượng vẫn nằm dưới sự chiếm cứ của Cách Tả ngũ doanh, bộ hạ của Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu thủ vệ trên đầu thành. Cách Tả ngũ doanh vốn là đội ngũ khởi nghiệp ở khu vực Hà Nam và Hồ Quảng, trong mỗi doanh hầu như đều có người trong làng trong xóm, quan hệ với nhau rất tốt.
Doanh trại của Tả Kim Vương thì là người khu vực Thương thành Hà Nam, cố thủ trên đầu thành phần lớn là người của một thôn. Phủ Phụng Dương vào tháng bảy đã rất nóng, người đứng trên đầu thành cảnh giới đều uể oải, mấy người quen nhau thì châu đầu vào một chỗ để nói chuyện.
-o0o-
Bọn họ đều là những lão quân tốt bò ra từ trong núi đao biển máu, không có cảm giác khẩn trương gì cả, mồm năm miệng mười nói: “Tiền đại ca, nghe nói chúng ta sắp về Hà Nam à?”
Một sĩ tốt nhỏ tuổi mở miệng hỏi, người mà hắn hỏi rõ ràng là một tiểu đầu mục, quần áo trên người cũng không rách nát lắm. đơn đao trong tay trông cũng mới hơn của những người khác, dựa vào đoạn tường thành ở sau lưng, gật đầu trả lời: “Chuyện này còn cần phải hỏi à, Lão Hồi Hồi, Cải Thế Vương doanh đều đã đi rồi, ba ngày trước, mấy lão ca quen biết nhau còn tụ lại một chỗ uống chút rượu, bọn họ chẳng phải là đợi tất cả mọi người đi hết rồi mới động thân ư.”
Nhưng năm này, người chết đói cả đống, có thể uống một ngụm rượu đã là hưởng thụ xa xỉ lắm rồi, trong ngôn ngữ của Tiền đại ca này rõ ràng mang theo ý tứ khoe khoang.
Mấy sĩ tốt đứng nghe ở xung quanh đều không nhịn được mà nuốt nước bọt ừng ực, tên sĩ tốt nhỏ tuổi nghe thấy người này nói vậy, không nhịn được mà toét miệng cười nói: “Chẳng trách mấy ngày hôm nay toàn nằm mơ thấy gia đình, sắp được về nhà thăm lão nương của ta rồi.”
Tiền đại ca đó nhồ một bãi nước bọt xuống đất, bực bội nói: “Thăm lão nương, Cá Trạch nhỏ ngươi nằm mơ à, Thương thành của chúng ta mấy năm này mất mùa liên tục, lại trải qua binh đao. làm sao mà còn có người sống nữa, đừng có nghĩ nhiều như vậy, thật thà theo đại doanh đi, ai cũng nói sấm vương gia là nhân vật sắp ngồi lên thiên hạ rồi, chúng ta theo ông ấy, xem xem có thể thành công thần không, biết đâu lại được hưởng phúc đấy.”
Những người đứng trên đầu thành đều cười hắc hắc, cha mẹ thân nhân nhà mình có thể đều chết rồi, hiện tại mọi người khi nói đến những chuyện này đều có chút thản nhiên, thậm chí còn coi là trò cười, mọi người sớm đã chai sạn cả rồi.
Một binh sĩ khác lấy tay che nắng nhìn ra xa, thấy không có động tĩnh gì mới ngồi xuống, xoa xoa mặt mình, nói với tên Tiền đại ca đó: “Lão Tiền, ta nghe nói là doanh của chúng ta là phải đi sau. đợi bọn Cách Lý Nhãn và Loạn Thế Vương đi rồi, chúng ta mới được khởi hành, con mẹ nó, tại sao chúng ta phải đi sau cùng.”
Trên mặt tên binh sĩ vừa hỏi có hai vết sẹo lớn. nhìn trông có chút khủng bố, đầu mục họ Tiền rõ ràng là có mấy phần khách khí với hắn, cười lạnh nói: “Doanh của chúng ta đánh hăng nhất ở trấn Chính Dương, hiện tại ở trong các doanh là doanh bị tổn thất nặng nhất, thực lực yếu nhất, chuyện tốt chẳng đến lượt chúng ta hưởng. Ta nghe mấy đại quan ở bên trên nói, đoạn hậu còn tính là tốt đấy. đám người Lão Hồi Hồi và người khác còn thương lượng nói là muốn nuốt trọn doanh của chúng ta kìa.”
Nghe thấy câu này, đám người ngồi xung quanh đều nhao nhao mắng chửi, ở trong các doanh nói thế nào cũng được, mọi người gặp mặt vẫn có thể cười hi hi, nhưng nếu bị người ta thôn tính, đoàn thể doanh đầu của mình không còn, vậy thì lập tức sẽ thành người thứ đẳng, bản thân bị đập cho thất linh bát lạc, người khác đều là đồng hương với nhau, mình bị bắt làm pháo hôi thì không nói, ngay cả sau này không đánh trận nữa, vẫn phải làm khổ sai ở trong doanh, bị người khác khinh thường.
Lão Tiền đó nói mấy câu tổng kết: “Đợi chúng ta về Hà Nam rồi, tất cả sẽ tốt thôi sấm vương lão nhân gia là người công bằng trượng nghĩa, tới lúc đó. chúng ta khẳng định sẽ không bị người khác khi phụ.”
Nói xong rồi mà vẫn thấy Cá Trạch nhỏ đứng ngây ra đó bất động, lão Tiền không nhịn được mà mở miệng mắng: “Đừng có đứng đờ ra đó để nắng nó hun cho nữa, lão tử lo cho ngươi, ngươi còn sợ cái gì, mọi người đều ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Cá Trạch Nhỏ, chúng ta không biết được ngày nào sẽ phải chết, có thể thoải mái thì cứ thoải mái đi... cho dù là chết rồi cũng phải an dật mới được, mệt chết thì chẳng đáng tí nào.”
Còn chưa nói xong thì lão Tiền đột nhiên cảm giác thấy có điều dị thường, miệng của Cá Trạch nhỏ không ngừng run run, sắc mặt thì trắng bệch, giống như là phí hết khí lực mới nhấc được cánh tay lên, còn không đợi hắn nói ra, trên thành dưới thành đã vang lên tiếng hét: “Quan binh tới rồi, quan binh tới rồi!”
Lão Tiền và tên mặt sẹo đang ngồi dưới đất nghe thấy tiếng hét, giống như là mông bị dao đâm vậy, đứng bật cả dậy, nhoài lên tường nhìn ra ngoài.
Mọi họ đang ở cửa đông thành Toánh Thượng, có thể nhìn thấy người ở dưới thành đang chạy vào trong thành như phát điên, không biết từ lúc nào. bộ binh của đại đội đã xuất hiện trong tầm nhìn, còn có thể nhìn thấy vải buồm của thuyền lớn ở trên sông đang đón no gió, xuất hiện trên Dĩnh Thủy ở đối diện cửa thành.
Các binh sĩ ở đầu thành đều há miệng trợn mắt, nhất thời không có phản ứng gì, chẳng phải nói là quan binh ở trấn Chính Dương không có động tĩnh gì ư, sao đột nhiên lại xuất hiện trước cửa thành vậy.
Trong huyện nha ở trong thành, Lưu Hi Nghiêu, Hạ Nhất Long cùng với Ngụy Tiểu Bắc, ba người đang mải cãi nhau, Lão Hồi Hồi và Cải Thế Vương trong năm doanh có thực lực mạnh nhất, chuyện gì cũng đều được ưu tiên, bọn họ đi trước, ba doanh còn lại cũng không dám nói gì, mà thực lực của họ thì lại tương đương nhau, không biết phân chia thế nào.
Ai rời đi trước, người đó được an toàn thêm một phần, hơn nữa Toánh châu ở thượng du còn chút tiện nghi có thể kiếm, nên chẳng ai muốn lưu lại, ai cũng muốn được đi trước.
Lư Hi Nghiêu tức đến nỗi sắp thổ huyết, thầm nghĩ lão tử đánh hăng nhất, tổn thương nặng nhất, kết quả lại là cục diện này. Chuyện này, hôm nay nhất quyết phái đòi một cái công đạo. Hai nhà còn lại cũng có đạo lý của mình, Tả Kim Vương ngươi lúc vào trấn Chính Dương, đồ cướp được thì chỉa với Bát Đại Vương rồi, các huynh đệ chăng được chia chác tí nào, tại sao tiện nghi thì để ngươi chiếm hết chứ, ngươi tự mình đi ôm eo Bát Đại Vương, hiện tại không ôm được nữa rồi thì ngươi tự đi mà chịu.
Mỗi ngày đều cãi nhau xem ai đi trước, nhất thời tranh chấp không ngừng, mấy lần vệ đội của ba nhà trong huyện nha giương cung bạt kiếm, chuẩn bị sống mái với nhau, nhưng lại bị đại đầu mục ở bên dưới khuyên can.
Phía Lão Hồi Hồi đã nói rồi, tới Toánh châu, nếu đánh hạ được Toánh châu thì sẽ an bài tín sứ truyền tin cho họ. lúc này mới có thể khởi hành, nếu không đánh được Toánh châu, cửa ải của hạ du Toánh Thượng này không thể đánh mất được, đây chính là đường lui.
Hôm nay khi bên này còn đang cãi nhau, đột nhiên nghe thấy ngoài huyện nha vang lên tiếng bước chân dồn dập, ba người ở trong đại đường quay sang nhìn nhau, tay đều đặt lên chuôi đao. mông thoáng cái đã rời khỏi ghế. chỉ ngồi hờ mà thôi, thầm nghĩ không biết là ai thừa cơ động thủ!
Có điều người ở bên ngoài vừa chạy tới cửa lớn của huyện nha thì gân cổ lên hét: “Đại vương... Ngoài thành... ngoài thành có quan binh!”
Cách gọi đại vương này nếu là đặt ở trong thị trấn, kiểu gì cũng khiến người ta cười đến rụng cả răng, từ sau khi Thủy Hử và Tây Du xuất hiện, danh hiệu này bình thường đều là dùng để chỉ kẻ hại dân hại nước hoặc là yêu tinh, nhưng những người cầm đầu của Cách Tả ngũ doanh này lại cảm thấy danh hiệu rất vang dội dễ nghe, cho nên ai ai cũng bắt thuộc hạ gọi như vậy.
Vừa nghe thấy ngoài thành có quan binh, ba người tay tuy vẫn đặt trên chuôi đao. nhưng mặt lại biến sắc, đợi tới khi ngựời đó tiến vào, nhìn thấy sắc mặt hoảng hốt kinh hãi của hắn, mọi người đều biết là chuyện bất ổn rồi.
Loạn Thế Vương Ngụy Tiểu Bắc trực tiếp hét lên: “Đóng cửa thành lại, đóng cửa thành lại!”
Lưu Hi Nghiêu ở bên cạnh mở miệng mắng: “Đồ hỗn trướng, đóng cửa thành lại để mọi người chết ngạt ở bên trong thành Toánh Thượng à. Ngươi thích thì chết một mình đi, thứ cho ta không thể theo cùng.”
Hạ Nhất Long năm đó làm binh sĩ ở Hà Nam mấy năm, kiến thức và bản lĩnh cao hơn hai người còn lại một chút, bước lên trước hỏi tên vừa báo tin vài câu rồi nói: “Quan binh vừa tới bờ sông, chúng ta tổ chức người đánh cho chúng rớt xuống, nếu không có đường thủy, chúng ta chạy cũng không thoát đâu, được nửa được là tan rã hết thôi!”
Hành quân dọc theo đường thủy, đây cũng là một quy củ ước định mà thành của thời này, một là có nước uống cho đại quân, đại quân tụ lại tiến về phía trước, thường thường mật độ nhân khẩu cao hơn thành lớn đường lớn rất nhiều, nếu từ đường lớn mà đi. dù uống hết nước giếng của thôn trại cũng chẳng đủ. hai là truy trọng dùng thuyền để vận chuyển thì tiết kiệm được rất nhiều khí lực. Cách Tả ngũ doanh trong đoạn thời gian này cướp thành kiếm được không ít đồ châu báu, cho nên truy trọng càng nặng, thời tiết giờ lại đang nóng bức, nếu như không dựa vào sông ngòi, chỉ sợ đội ngũ hành quân trên đường tự bản thân cũng chịu không nổi.
Hạ Nhất Long vừa nói vậy, mấy người đều chợt bừng tỉnh, Ngụy Tiểu Bắc xông ra ngoài huyện nha, lớn tiếng gọi đầu mục dưới tay mình. Cục diện hiện tại, không phải là lúc đấu đá với nhau. Cách Tả ngũ doanh sở dĩ tồn tại được nhiều năm như vậy ở Hồ Quảng. Hà Nam, Nam Trực Đãi, đặc điểm nhất trí đối ngoại vào thời khắc quan trọng chính là nguyên nhân trọng yếu.
Truyện khác cùng thể loại
1550 chương
3 chương
804 chương
4 chương