Thuận Minh
Chương 292 : Làm lợi giúp nước, vô tình hay cố ý (1+2+3)
"Tổng binh đại nhân, xin cho phép tiểu nhân truyền bá vinh quang thượng đế trong lãnh địa của ngài!"
Sau khi gặp Lý Mạnh, cha cố Federer thỉnh cầu rất cung kính, cha cố là nhân vật có địa vị giống với cố vấn trong những người ở bên cạnh Lý Mạnh linh mục phương Tây đến phương Đông truyền giáo, cũng không phải dựa vào những lý luận thần học không có cơ sở kia để truyền vào xã hội thượng tầng, mà là dựa vào kiến thức tiền tiến như vật lý. hóa học. thiên văn. Vị cha cố này cũng thế. Lý Mạnh thường xuyên đi hỏi chút vấn đề có dính tới kiến thức.
Cho nên đãi ngộ với cha cố cũng coi như không tệ. ít nhất áo dài màu đen của vị cha cố này chính là chế phẩm rất cầu kỳ. mặc lên người có vẻ có chút trang nghiêm.
Nghe cha cố hỏi như thế, trong lòng Lý Mạnh luôn có chút tiếc nuối như có như không, ví dụ như đối phương vì sao không dùng lời phiên dịch để nói chuyện với mình, ví dụ như "Đại nhân tôn kính" gì đó. Có điều nghĩ lại cũng có chút buồn cười, đây có lẽ là một chút trẻ con còn tồn tại trong lòng.
Truyền giáo, thứ này nói ra thì đơn giản, nhưng Lý Mạnh lại tự cảnh giác sâu với chuyện này. Lúc đi lính thời hiện đại, sau khi xuất ngũ làm việc ở công ty áp vận, cơ hội học tập và đào tạo sâu rất ít. kiến thức chân chính đều là những thứ được thấy, được học trong huấn luyện của quân đội và lúc làm việc ở truyền thông.
Bên trong những thứ được thấy. được học này. đối với truyền bá tôn giáo vẫn có chỗ chú tâm. hoặc nói chính xác hơn là có chỗ để phòng. Lý Mạnh nhớ rõ một truyện cười, một vị nhân sĩ tôn giáo nổi danh của Châu Phi từng nói. khi thực dân người da trắng đi tới Châu Phi, bọn họ có Thánh kinh, chúng tôi có đất đai, sau đó người da trắng nói. nhắm mắt lại cầu nguyện đi. Sau khi mở to mắt thì phát hiện chúng tôi có Thánh kinh, còn người da trắng đã có đất đai.
Còn cả đủ loại đấu tranh đo quý tộc và quốc vương Châu Âu triển khai với giáo hội. nói tới có chút buồn cười, năm nghìn năm lịch sử của Trung Quốc, giảng thuật rất là qua loa sơ sài. nhưng lịch sử của ngoại quốc thì lại giảng giải sâu sắc và rộng khắp.
Trước mắt đại nạn liên tiếp, khắp nơi đều không yên ổn, mặc dù Lý Mạnh taỵ nắm đại quân, nhưng cũng không muốn trong lãnh địa của mình xuất hiện nhân tố gì không ổn định.
Đối với những giáo đồ này thường thường không thể nói đạo lý gì. đến lúc đó nếu quá cuồng nhiệt, vậy trong mắt còn có Tổng binh hắn hay không còn khó nói.
Đương nhiên cha cố này có lẽ không có năng lực lớn như vậy. gã có lẽ chỉ có ý tốt. thời đại này tuy có lãng tử có dã tâm làm nhân viên thân chức (người phụ trách công việc tôn giáo trong Thiên Chúa giáo) mở đường, nhưng có một số tín đồ lại rất đơn thuần, vượt qua biên, vượt qua nghìn dặm đi tới phương Đông, chỉ là vì truyền bá tín ngưỡng của mình, vẫn có chỗ đáng kính nê.
Thấy lão cha cố đứng đối diện mặt đầy vẻ chờ mong. Lý Mạnh ngồi trên ghế mỉm cười lắc đầu. mở miệng nói:
"Không được!"
Cha cố Federer đương nhiên là mặt đầy thất vọng, có điều lão cha cố cũng không nhiều lời, địa bàn và quy mô quân đội mà Lý Mạnh khống chế. ở Châu Âu đã tương đương với mức Đại công Tước. Quý tộc cấp bậc cao quý như vậy. hiển nhiên không phải mình chỉ nói một lần là có thể thuyết phục.
Lão cha cố ở lại trong trang viên Lý gia đã gần một năm. trong khoảng thời gian này. vẫn luôn tu dưỡng thân thể, ru rú trong nhà, có điều gã đã quan sát được hết thảy xung quanh. Trong mắt gã. quân đội và dân chính mà Lý Mạnh quản lý so với những địa phương khác của Đại Minh, có rất nhiều chỗ khác nhau.
Nhưng những điểm khác nhau này cụ thể ở đâu thì Federer lại không rõ. có điều vẫn có thể phát hiện những điểm khác nhau này cũng không giống phương Đông, tương đối mà nói gần với Châu Âu hơn. Ví dụ nhưbộ đội bộ binh của Tây Ban Nha, Pháp.
Sống cực khổ ở Nam Trực Lệ nhiều năm như vậy. còn cả lịch trình gian khổ từhenands vượt biển tới phương Đông, những chuyện này lão cha cố đều đã vượt qua nên ý chí rất kiên định. Lần này nói ra đã chuẩn bị tâm lý thất bại, sau khi nghe Lý Mạnh tỏ thái độ cự tuyệt, mặc dù thất vọng, nhưng lại không tuyệt vọng, ngược lại còn hạ quyết tâm tiếp tục thỉnh cầu.
Đồng thời cha cố Federer cũng thông qua Deng Grass biết một số chuuyện cũng không dám không được phép mà cứ đi làm. nếu thế. tám chín phần mười là sẽ mất tính mạng của mình.
Cha cố Federer thất vọng đứng lên cúi đầu làm lễ. vừa định lui ra. Lý Mạnh vẫn luôn trầm tư đột nhiên mở miệng gọi lão cha cố lại. chậm rãi nói:
"Federer tiên sinh, mặc dù không thể truyền giáo, nhưng bên bản toạ có thể che chở cho đồng bảo của ngươi, tình hình của Châu âu thì ta không biết, nhưng giáo phái Jesus và giáo phái tiên sinh thở phụng sẽ đối địch với nhau, ở Đại Minh còn như thế huống chi là ở nước mẹ đẻ của các ngươi, hễ là người bị trục xuất, không có chỗ để đi. bên Sơn Đông của bản tọa có thể cho bọn họ một chỗ dung thân".
Cha cố Federer đứng ở nơi đó. gã đương nhiên hiểu ý của Lý Mạnh, người có nhu cầu trần trụi với kỹ năng của phương Tây như vậy, ở Đại Minh đúng là hiếm thấy. Có điều mục đích của Lý Mạnh mặc dù là tính công lợi cực cao. nhưng dù sao cũng là chuyện tốt. chỉ có điều... Federer mở miệng dò hỏi:
"Đại nhân, đất Sơn Đông này chỉ sợ là không có người Tây nào..."
"Không sao. bản toạ cho ngươi thuyền. cho ngươi tiền, đi Giang Nam, đi Macao, đi Nam Dương, tất nhiên là đi càng nhiều càng tốt".
Nếu bên Lỵ Mạnh đã cung cấp hết thì đúng là chuyện từ thiện, so với việc ở trong trang viên này còn tốt hơn rất nhiều. Cha cố Federer hơi chút chần chờ. rồi cũng đồng ý. Vừa ra tới cửa. lại nghe Lý Mạnh sau lưng cười mở miệng nói:
"Lính đánh thuê, quan quân công tượng kỹ sư. người có kỹ năng, bên Sơn Đông này cực kỳ hoan nghênh!"
Trên mặt Federer lộ ra nụ cười khổ. lại quay đầu lại thi lễ. lúc này mới đi ra khỏi phòng.
Phái người nước ngoài này đi ra ngoài, Lý Mạnh cũng không lo lắng gì. Dù sao cũng có quan quân thân tín của mình đi theo, với lại cha cố và Tô An Kỳ tình cảm sâu đậm, cuộc sống của Tô An Kỳ ở trong trang viên Lý gia, nhiều ít cũng dạng như con tin. huống chi phương Đông mấy vạn dặm. chỗ có thể cho gã ấm no thoải mái cũng chỉ Sơn Đông này. không sợ gã không trở lại.
Thư của diêm thương Dương Châu và công văn nha môn phủ Dương Châu, lấy hiệu suất cao và tốc độ cao hiếm có ở Đại Minh gửi tới cho Lý Mạnh, phía trên chỉ là giải thích kỹ càng những chuyện quân Hoài Bắc gặp phải, còn về xử trí diêm thương họ Trần thì tịch thu tài sản. cả nhà vì cấu kết phản tặc mà bị phán tử tội.
Tịch thu tài sản và giết cả nhà, trừng phạt như vậy. có thể nói là rất nặng. Hơn nữa khác với những công văn thư toàn từ ngữ mơ hồ. lời nói khách khí thường ngày, bất kể là thư của bọn diêm thương hay là công văn của nha môn phủ Dương Châu, đều nói rất rõ ràng, thư của bọn diêm thương càng khiêm tốn cực kỳ, thề không để chuyện như vậy xuất hiện nữa.
Thái độ của đối phương thể hiện tới mức này. hơn nữa xử trí coi như là thỏa đáng, bên Lý Mạnh thật đúng là không có gì để nói. Việc tìm cớ khiêu chiến, mở rộng địa bàn. cũng chỉ có thể tạm thời gác sang một bên.
"Eo quấn mười vạn xâu, cưỡi hạc xuống Dương Châu". Đất Dương Châu phồn hoa nổi danh thiên hạ. mà nhóm người giàu nhất phủ Dương Châu chính là diêm thương, mà người giàu nhất bên trong diêm thương chính là Phương gia. Phương gia là diêm thương xuất thân Huy Châu, đã nghe đồn là giàu gần mười đời. quả nhiên là không tầm thường.
Thành Dương Châu lại có người viết mấy câu ngạn ngữ "Muối Dương Châu. Phương gia một nửa". Mấy chữ đơn giản này. càng thể hiện sự lừng lẫy của nhà họ. Phương gia phú quý gia truyền, so với những diêm thương khác thì làm việc xem như cũng có chừng mực, cũng không vì giàu mà kiêu, cho nên sóng to gió lớn bao nhiêu năm đều chống đỡ được tới tận bây giờ. làm ăn cũng càng lúc càng lớn.
Các đời của Phương gia này đều ủng hộ truyền thống hàn môn sĩ tử đọc sách thi khoa cử. những văn nhân này sau khi thi đậu làm quan, cũng cần tiền tài để giữ thể diện, nhưng xuất thân nghèo khó. tiền tài ở đâu ra. Phương gia cũng hào phóng giúp đỡ. nên những quan viên chịu ơn huệ này tất nhiên là nghiêng về Phương gia. cho Phương gia đủ loại tiện nghi.
Người của Phương gia biết rất rõ. chỉ dựa vào chữ "Phú" (giàu) thì không cách nào giữ gia nghiệp lâu dài. chỉ có cấu kết với quan phủ. mới có thể càng làm càng lớn. bảo vệ bình an lâu dài. thời Sùng Trinh này. ngoài những văn nhân thân thiết với Phương gia, đích tôn đích truyền của Phương gia cũng có mấy tên làm quan ở ngoài. Một người trong đó là Hộ bộ thị lang Nam Kinh, còn có người là Viên ngoại lang Lại bộ kinh thành, còn có người làm tri phủ Trữ Quốc Phủ ở nam Trực Lệ. về phần quan viên lục. thất phẩm, số lượng càng nhiều hơn.
Có những người này làm ô dù, sinh ý của Phương gia tất nhiên là càng làm càng lớn. thế lực cũng bành trướng dị thường. Tri phủ phủ Dương Châu thấy bề trên của Phương gia tộc - chính là vị "Phương viên ngoại" kia - đều phải chấp tay hành lễ. miệng gọi "Thuận ông", về phần những diêm thương kia. lại càng coi Phương viên ngoại là thủ lĩnh, nghe theo từng bước, không dám làm trái.
Phương viên ngoại có ba con trai, hai con gái. Hai người con gái đều gà cho quan lớn trong thành Nam Kinh, tuy nói thân phận diêm thương đê hèn, nhưng trong nhà có nhiều con cháu thân tín làm quan như vậy, tất nhiên cũng biến thành cao quý. Ba người con trai của lão. đứa nhỏ thì làm viên quan nhỏ ở nha môn phủ Dương Châu, hai đứa con trai còn lại đều có thân phận Giám sinh (học sinh trường Quốc tử giám), ở nhà lo liệu, tham gia kinh doanh nghiệp muối.
Mấy đứa con trai cũng rất có phong thái của cha ông. bị người rảnh rỗi nhiều chuyện gọi là "Một nhà ba anh tài".
Kể từ sau khi diêm thương họ Trần bị tịch thu gia sản. cửa chính của Phương gia liền đóng chặt, ba người con trai cả ngày đều tập trung ở trong phủ. cùng thương nghị với cha của họ.
Dinh thự Phương phủ ở trung tâm. là dựa theo sân nhà nông xây thành một tòa kiến trúc, khá rộng rãi thoải mái, vị trí ở chính giữa là chỗ ở của tộc trường Phương viên ngoại - Phương Chỉ Thuận. Lúc này xung quanh ngoại trừ hai gã gia phó thiếp thân hầu hạ ở bên ngoài thì không còn ai ở đó.
"Cha, Lưu Ban đầu của phủ Dương Châu sáng nay lại tự mình đi tới nhà giam lần nữa, Trần Ngũ sợ tội tự vẫn bỏ mình, sẽ không có vấn đề gì".
Ba đứa con trai của Phương gia đều ngồi ở dưới, ba người này cũng là nhân vật nổi tiếng ở bên ngoài, hơn nữa tuổi đều trung niên có nhà có vợ. nhưng ở trước mặt cha mình, đều cẩn thận dè đặt.
Người bẩm báo "Trần Ngũ sợ tội tự sát" là lão Nhị Phương gia. mấy người trong phòng đều biết, chuyện tự sát của Trần Ngũ. đương nhiên là dựng tự sát. Phương lão nhị sau khi nói xong, nơm nớp lo sợ mà nhìn chằm chằm Phương viên ngoại ở ghế trên, chờ phản ứng của cha gã. Nghe được tự sát; Phương viên ngoại gật đầu. nhưng sắc mặt lại không dịu đi chút nào. ánh mắt lại chuyển về phía Phương lão tam.
Phương lão tam liền vội đứng lên nói:
"Phụ thân đại nhân, ba tên sai dịch, chín con ngựa, lại có con dấu của Tuần phủ đại nhân và Tri phủ đại nhân, đưa gấp một mạch đến Giao Châu không trì hoãn gì. chắc chắn sẽ đưa tới tay Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh bằng tốc độ nhanh nhất".
Nghe thế, Phương viên ngoại rõ ràng có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó liền mặt đầy vẻ giận dữ, tức giận nói:
"Đồ khốn kiếp, đồ khốn kiếp, các ngươi làm sao lại to gan như vậy. chuyện này nếu liên lụy chút gì tới Phương gia chúng ta thì đó chính là tội tịch thu tài sản và giết cả nhà đấy!"
Do nói gấp nên nhịn không được mà ho khan râu bạc run rẩy một trận. Phương lão đại ngập ngừng đứng lên. đi ra sau lưng vỗ lưng giúp Phương viên ngoại, đợi tới khi Phương viên ngoại khí thuận, lại mở miệng mắng:
"Phương gia chúng ta truyền thừa nhiều năm như vậy. có gia nghiệp như ngày hôm nay là dựa vào cái gì, chính là dựa vào việc làm ăn giữ khuôn phép, tuân theo quy củ. Tuyệt không làm chuyện thương thiên hại lý kia. mấy đứa khốn kiếp các ngươi, rốt cuộc là ăn phải tim hùm gan báo gì mà lại dám đi..."
Nói tới đây. Phương viên ngoại này không chút hàm hồ. lập tức thấy được bản thân đang kích động, vội nâng chung trà lên nhấp một ngụm, làm mướt cồ họng. Mấy người con trai Phương gia đánh mắt cho nhau, vẫn là Phương lão tam cảm thấy có thể nói được, liền đánh bạo mở miệng:
"Phụ thân đại nhân, chuyện này là do Trần Ngũ kia ra mặt liên lạc. trước mắt gã cũng không thể mở miệng được nữa rồi. Nhị ca chẳng qua là cổ động mấy câu mà thôi, nói thế nào chuyện cũng không liên quan tới chúng ta. người cần gì tức giận như vậy. tổn hại tới thân thể thật không đáng".
Nghe đệ đệ của mình mở miệng, Phương lão nhị cũng mở miệng nói:
"Những binh sĩ Sơn Đông kia nắm vùng Hoài Bắc, muối nhà chúng ta đều không vận đến vùng Hà Nam được, mấy người mua bên Sơn Tây và Bắc Trực Đãi đã có chút mất bình tĩnh. Huống chi tổng cộng tiền chia ra là trăm hai mươi hai vạn, Phương gia chúng ta sẽ phải bỏ ra hai mươi hai vạn, mà chưa kể tới là có khi người Sơn Đông còn được nước lấn tới!"
Phương lão đại ở phía sau vừa làm thuận khí cho Phương viên ngoại, vừa nói phụ:
"Lão Nhị, lão Tam nói rất đúng, nô tài nhà chúng ta ở phía bắc truyền tin tới. muối bọn Sơn Đông buôn bán hoạt động xuôi ngược mạnh mẽ. những mọi rợ Sơn Đông này có binh mã của Lý Mạnh hộ tống, ngang ngược vô cùng, đoạt đi không ít địa bàn của chúng ta. Cha, ta thấy lần này tìm người không đủ nhiều, lần sau tìm nhiêu mã tặc hơn chút, còn ăn không được mấy nghìn người nho nhỏ của hắn sao. Chặt của hắn một bàn tay. để hắn biết thịt đau. xem Lý Mạnh hắn còn dám tới sao!!"
"Ba" một tiếng. Phương viên ngoại ném chén trà trong tay xuống đất, nhưng cũng không ho khan, vỗ mạnh xuống bàn trà. phẫn nộ quát:
"Hoang đường, hoang đường, hồ đồ. hồ đồ!!"
Phương viên ngoại hít mấy hơi thật sâu. sau khi trấn định lại. đưa ngón tay run rẩy lên chỉ trước mặt mấy người con không nói nên lời. rồi lại dạy dỗ mấy đứa con có chút không phục:
"Hơn ba nghìn mã tặc vây công một nghìn người của quân Hoài Bắc hắn. kết quả thế nào, quân Hoài Bắc hắn chết ba người, bị thương mười mấy người, mà rõ ràng đều tự mình đả thương mình. Còn thân tín của Trần Ngũ gã thì chết bao nhiêu, những mã tặc kia lại chết bao nhiêu, còn nói cái gì thịt đau. vốn tường rằng mấy người các ngươi hiểu chuyện có thể gánh vác được chuyện bên ngoài, không ngờ vẫn bộp chộp như vậy. Lý Mạnh kia dù bóp cổ chúng ta thế nào. chúng ta chỉ cần làm ăn giữ khuôn phép, liền có lợi nhuận, chỉ là nhiều lợi nhuận hay ít lợi nhuận mà thôi. Nếu các người vọng động như vậy. Lý Mạnh hắn càng hung ác. phái binh giết qua đó chính là đại họa phá gia diệt tộc".
Dừng lại một lúc. rồi lại mở miệng nói:
"Kể từ hôm nay. tới phiên nộp tiền bao nhiêu. Phương gia chúng ta liền nộp bấy nhiêu, quân Hoài Bắc hắn muốn làm gì, cứ để cho hắn làm nấy. Tóm lại là không thể để những mọi rợ Sơn Đông này kiếm được lý do gây chuyện..."
Lão Tam Phương gia suy cho cũng là làm việc trong quan phủ, nghe lời này của Phương viên ngoại thì có chút không phục, nhịn không được mở miệng nói:
"Trong chỗ nam Trực Lệ này. còn đến phiên một Tổng binh tỉnh ngoài như hắn ngang ngược càn rỡ sao. chẳng lẽ không có vương pháp!?"
Thốt ra lời này. bên Phương viên ngoại liền trừng mắt, mở miệng mắng:
"Đồ khốn kiếp, ngươi xem văn báo. thiên hạ hiện giờ có mấy võ tướng nói vương pháp hả!!!"
Lão viên ngoại, trưởng một nhà đã quyết định rồi. ba người con trai cũng không có điều gì dị nghị, có điều khiến bọn họ có chút ủỵ khuất. Bởi vì ngày đó lúc cổ động Trần Ngũ này đi mua chuộc mã tặc, lập kế hoạch vây giết binh mã doanh Giao Châu, với rất nhiều tai mắt của Phương viên ngoại, như thế nào lại không biết chứ. Mãi cho tới sau khi chuyện bại mới khiển trách, cho thấy ngày đó là ngầm đồng ý lần hành động này. hơn nữa còn trông đợi kết quả thành công.
Chỉ là không ngờ. chiến lực quân Hoài Bắc doanh Giao Châu này vượt lẽ thường quá mức, khiến cho tất cả mọi người ứng phó không kịp. Hiện nay có thể đã cắt đứt hết thảy những chuyện dẫn hướng tới Phương gia. nhưng vẫn bị lão gia tử răn dạy một trận, ba người con thật sự là không phục.
Có điều người một nhà, điểm mâu thuẫn nhỏ này cũng không ảnh hưởng tới đại cục. lại một lúc sau, Phương lão đại gọi hạ nhân vào thay nước trà. bốn cha con bình tĩnh lại. lúc này mới mở miệng nói:
"Cha. Liên Thành nhà tam thúc mấy hôm trước có trở lại một lần. lúc nói hạng mục của chúng ta với bên Sơn Tây năm ngoái, có nhắc tới một chuyện nói là bên Cao Thịnh Hợp ở rất gần quan ngoại mà Thát tử đi quạ kinh doanh sắt. hàng muối. chắc chắn là thu được khoản tiền lớn. Nghe nói chút vàng bạc đánh cướp năm trước ở Bắc Trực Đãi và Sơn Đông, có không ít vàng bạc đều chảy vào nhà hắn, vụ kinh doanh này chúng ta không xen tay vào được, có điều nghe người ta nói Cao Thịnh Hợp. Phan gia đang đánh cuộc, có một số mua bán thà chịu thâm hụt tiền cũng làm!"
"Đánh cuộc gì?"
Phương lão tam ở phía dưới hỏi lời này của Phương lão đại coi như là chuyển chủ để đi chỗ khác, hơn nữa người trong phòng rõ ràng đều cảm thấy hứng thú. Phương lão đại không kìm lòng nổi hạ giọng nói:
"Ai cũng đều doán Cao Thịnh Hợp. Phan gia quyết định đánh cuộc thiên hạ. đánh cuộc Thát tử vào Trung nguyên. Bọn họ chính là công thần theo vua. đến lúc đó hoặc là thương nhân quý tộc. hoặc là vinh hoa phú quý gì cũng không có!"
Mặc dù đều người trong nhà, nhưng nói tới chủ để cấm kỵ bực này. cả đám cũng đều giảm âm thanh xuống thấp. Phương lão tam kia là người trong quan phủ nên tâm tính Cũng có chút khác biệt; nghe thế liền nhịn không được mà cười nhạt:
"Đúng là heo ngủ mơ. giang sơn Đại Minh làm bằng sắt. Thát tử kia có thể làm gì!"
"Thát tử kể từ khi khởi binh tới nay. ngươi thấy chúng bị bại chưa? Đất đai ở quan ngoại đều bị nuốt sạch, ngươi thấy bên Đại Minh chúng ta, loạn trong giặc ngoài, thiên tai nhân họa, năm ngoái binh của Thát tử nhập quan, nhìn thử coi binh mã triều đình rốt cuộc là bộ dạng uất ức gì. Không phải là... không phải là Lý Mạnh kia đánh thắng sao?"
Xu hướng của Phương lão đại đã biểu hiện có chút rõ ràng, đại tộc thế gia bình thường đều có truyền thống nhiều phương đánh cuộc, ví dụ như lúc Đại Minh lập quốc và lúc bắt đầu yên ổn đầu thời Minh, rất nhiều gia tộc quyền thế nhà cao cửa rộng ở triều Nguyên, đều có liên lạc với Trân Hữu Lượng, Chu Nguyên Chương, cũng có nhiều con cháu trong tộc công hiến cho ba phương này, mà lúc bắt đầu yên ổn hai phe Thành tổ Chu Lệ và Kiến Văn Đế Chu Duẫn Văn, cũng có nhiều con cháu cùng gia tộc là địch.
Loại hành vi lợp tường cỏ hoặc nói chính xác là đầu cơ này. chính là từ lúc Xuân thu chiến quốc mà lưu truyền tới nay. trong mắt rất nhiều đại tộc thế gia đều không có cái gọi là dân tộc và quốc gia. Đối với họ mà nói. cái quan trọng nhất chính là sự duy trì và sinh tồn của gia tộc bọn họ. đây mới là mục đích cao nhất.
Hiện nay, trong thiên hạ cùng tồn tại ba thế lực. triều đình Đại Minh, loạn dân Thiểm Tây do Lý Tự Thành và Trương Hiến Trung cầm đầu. còn có Thát tử ở quan ngoại. Những đại tộc tinh mắt đã bắt đầu đầu cơ. hoặc là tính toán cho nhà mình. Nhưng khác với triều trước chính là, cừu hận của bộ chúng do Lý Tự Thành và Trương Hiến Trung suất lĩnh - những bình dân phá sản, thậm chí là không sống nổi - đối với thân sĩ địa chủ là không thể điều hòa, hoàn toàn đối lập với nhà giàu có thế gia. nhà giàu có thế gia tất nhiên sẽ không đi giúp đỡ cừu địch của mình.
Cho nên. Thát tử quan ngoại này. mặc dù bị mọi người giễu cợt gọi là man di, nhưng rất nhiều người bắt đầu lo trước tính sau mà liên lạc. Phương gia mặc dù căn cơ còn thấp, nhưng cũng là thương gia giàu có trong thiên hạ đều biết. tất nhiên là cũng lo đến điểm này.
Phương lão đại nói xong, cha của gã và các huynh đệ đều không hề phản bác. ngược lại đều trầm tư. Phương lão nhị vuốt chòm râu trầm ngâm nói:
"Muối của nhà chúng ta bán ở Sơn Tây cũng lâu lắm rồi, hàng muối Cao Thịnh Hợp bán cho Thát tử. chẳng phải là do chúng ta cung cấp hay sao. hay là bảo Liên Thành đi liên hệ thử..."
Phương lão tam ở quan trường lâu, vẫn có vấn đề về lập trường, tóm lại là có hơi không ủng hộ. nhịn không được lạnh nhạt nói:
"Nhà chúng ta mà đi. thì chính là nhặt bát cơm nguội. Cao Thịnh Hợp hắn ở Trường Lô. ở Thiểm Tây. hay là ở Tứ Xuyên đều có thể mua được muối, cùng lắm thì không làm ăn với Phương gia chúng ta nữa là được".
Lão đại Phượng gia vừa định mở miệng phản bác. nhưng Phương lão thái gia vẫn luôn nhíu mày nghe liền nghiêng người vỗ vỗ con cả. mở miệng nói:
"Lão Đại. ngươi ngồi xuống trước đi, lão Tam nói cũng có đạo lý. trước mắt chuyện gì cũng đều chưa nói rõ được. Phương gia chúng ta đi làm cũng không kiếm được chỗ tốt gì. ngược lại sẽ bị người ta nghĩ là vung tiền như rác!"
Ba người con của Phương gia tuy nói đều anh em ruột thịt, nhưng cũng có ý tranh cường trước mặt cha. dù sao cơ nghiệp Phương gia lớn như vậy, vị trí tộc trường tương lai là ai. cũng là một việc lớn.
Thấy đại ca. tam đệ của mình đều từ từ nói ra. Phương lão nhị vẫn luôn không thể lên tiếng, nhịn không được có chút gấp gáp. lúc này tràng diện có chút an tĩnh lại. lập tức mở miệng nói:
"Muốn xài tiền thì vẫn nên xài trên người Đại Minh mình là được rồi đây không phải là bảo đảm hơn một chút ư?"
"Nhị đệ. tiền nhà chúng ta xài cho mấy viên chức này còn ít sao. nếu lại vung bạc. cũng chẳng khiến bọn họ nghĩ chúng ta tốt. ngược lại còn há mồm lớn hơn. cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên".
Bị đại ca nhà mình trách. Phương lão nhị lập tức có chút nóng nảy. mở miệng lớn tiếng nói:
"Xài tiền cho Thát tử, vậy còn chẳng bằng cho Lý Mạnh, mọi rợ này không phải là bên huyện Tề Hà kia đánh bại Thát tử sao?"
Mới đầu nói tới Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh thì đều nghiến răng nghiến lọi. lúc này đột nhiên lại nhắc tới việc rót vào Lý Mạnh, mọi người trong phòng liền sửng sốt. Phương lão đại bật cười ha hả, Phương lão tam cũng nhịn không được mà bật cười. Phương lão đại cười giễu nói:
"Công hầu bá tước trong thiên hạ nhiều như vậy không chọn phiên vương, hoàng thân quốc thích không chọn, lại đi chọn Tổng binh Sơn Đông hắn. Tội gì phải làm chuyện oan uổng như vậy. với tiền bạc của Phương gia chúng ta. đừng nói giúp đỡ một Tổng binh... cho dù giúp một Tông đốc. Đốc sư cũng có gì là khó... cần gì đi tìm quân hộ ti tiện này..."
Vừa nói vừa cười. Phương lão nhị kia cũng ý thức được vấn đề của mình, mặt đỏ lên. đứng đó lúng túng không lên tiếng, có điều Phương lão thái gia lại ngồi ngay ngắn, nhắm mắt lại. thần sắc trở nên cực kỳ trịnh trọng.
Mấy huynh đệ còn đang cười nhạo tranh chấp lẫn nhau, không biết là ai chú ý tới vẻ mặt của Phương lão thái gia. mấy người đều dừng nói chuyện chuyên tâm chờ quyết định của Lão thái gia. Phương lão đại và Phương lão tam liếc nhau có chút kinh ngạc. Nghĩ thầm, chủ ý kỳ lạ vừa rồi của lão Nhị. chẳng lẽ còn có đạo lý gì đó sao.
Cũng không lâu lẳm, Phương lão thái gia mở mắt ra. thần quang trầm tĩnh. Nếu nhìn ánh mắt. hoàn toàn không cảm giác được đây là một lão già đã hơn sáu mươi tuổi Chợt nghe lão già này chậm rãi nói:
"Cái này đánh cuộc được..."
Phụng bồi vợ. hiếu thuận với trưởng bối. đợi sự ra đời của đứa nhỏ. đẩy xem như là niềm lạc thú tiêu chuẩn. Lý Mạnh ở trong trang viên Lý gia vô cùng sung sướng.
Thành Giao Châu càng ngày càng trở nên vắng vẻ. Binh mã của lão doanh không ngừng xuất phát, còn bộ đội quân Thanh Châu đóng trú cũng thay phiên tử từ. chỉ có doanh kỵ binh và doanh thân binh là xuất phát cùng Lý Mạnh, mặt khác còn có lão binh một doanh trú đóng ở bên cạnh trang viện Lý gia.
Từ Thủ bị Giao Châu đến Tổng binh Sơn Đông, chức của Lý Mạnh biến hóa. vị trí trung tâm cũng biến hóa theo. Thành trì Giao Châu nhỏ như vậy đã không thể thỏa mãn nhu cầu. Lý Mạnh vốn là khách qua đường ở thời đại này. nên đối với nơi này cũng không lưu luyến lắm.
Phần lớn gia đình quân nhân chỗ Linh Sơn Vệ và trấn Phùng Mãnh đều định dời vào trong thành Tế Nam. Xung quanh chỗ đó có đất đai phù nhiều hơn bên Giao Châu này rất nhiều, hơn nữa Tế Nam cũng là thành lớn nổi đanh trong thiên hạ, các loại phương tiện trong thành ngoài thành nếu so với Giao Châu thì mạnh hơn nhiều lắm.
Giao Châu sau này chỉ làm trạm trung chuyển cạnh diêm trường Linh Sơn và tư cảng Linh Sơn. mấy kho hàng lớn của cửa hàng Linh Sơn và cửa hàng Bát Mân cũng bố trí ở đây.
Lý Mạnh đổi quân Thanh Châu tới phòng Giao Châu cám giác rất hài lòng. Trước kia đều Mã Cương trấn thủ Thanh Châu, Triệu Năng trấn thủ Đăng Châu, không ngờ lần này sau khi tăng cường quân bị. thay quân. Lý Mạnh lại đảo ngược chỗ hai người trấn thủ, Mã Cương làm Tham tướng giữ Đăng Châu, còn Triệu Năng thì giữ phủ Thanh Châu.
Một gã võ tướng đóng ở chỗ nào đó một thời gian lâu, rất dễ sinh ra quan hệ với thế lực địa phương này. chuyển dời một chút, đối với tất cả mọi người đều tốt.
Chi quân đội Thanh Châu này ở trong mấy quân dưới trướng Lý Mạnh. Đặc sắc chính là có quy có củ. hễ là thứ Lý Mạnh yêu cầu. có ghi lại trong sách yếu lĩnh, ở sự đốc thúc của Triệu Năng, quân Thanh Châu đều đến nơi đến chốn. Để đảm bảo hiệu quả này, thậm chí còn luyện thêm.
Chỉ bộ đội đóng ở Giao Châu này không khác doanh do Cao Khoa suất lĩnh là bao. Lý Mạnh ngày nào cũng đều đi xem thao luyện của bọn họ. thấy khí chất và trạng thái những tân binh này biểu hiện ra đã gần tới binh sĩ lão doanh, chỗ thiếu sót chỉ là kinh nghiệm thực chiến. về sau sau khi lão doanh trú đóng ở Tế Nam. binh mã. mỗi quân trú đóng ở các nơi đều phải có một doanh - chính là một đội nghìn người - đóng ở xung quanh thành Tế Nam. dựa theo lộ trình gần hay xa mà cứ ba tháng hoặc nửa năm lại đổi một lần, như vậy vừa có thể đảm bảo vị trí hiểm yếu Tế Nam này luôn có lực lượng mạnh nhất, lại còn có thể để Lý Mạnh tiến hành kiểm nghiệm độ huấn luyện với mỗi quân. Trên thực tế đây cũng là một loại đốc thúc.
Dân chính đã di chuyển tới thành Tế Nam, quân giới chế tạo ra cũng triển khai đâu vào đấy ở Lai Vu thành, về phần cửa hàng, buôn bán trên biển và nghiệp muối, những chuyện này đều đã làm quen. Lý Mạnh chỉ cần chú ý một chút là xong, không cần tốn quá nhiều tinh lực.
Quân vụ thì dĩ nhiên là phải làm mỗi ngày, các cấp quan quân phía dưới đều tự đi đốc thúc. Chế độ quân đội trong hệ thống do Lý Mạnh thành đã hoàn thiện hơn thời đại này rất nhiều, ở dưới chế độ này, có thể đảm bảo rất nhiều thứ vận chuyển tự động.
Nói cách khác, trước mắt Lý Mạnh rất rảnh rỗi. cha cố Federer dẫn hơn mười người và một số ngân lượng đi thuyền về phương Nam. dọc trên đường này bọn họ nhận được sự che chở của Trịnh gia. cho nên không cần phải lo lắng sự an toàn của bọn họ. hành trình nhất định sẽ thuận lợi.
Nhà có một cụ già. như có một bảo vật. Những lời này quả nhiên không sai. đặc biệt là dùng ở trên người Lưu Phúc Lai. Nếu không phải dân trung tâm của Giao Châu dời đi. Chu Dương và Ninh Càn Quý sợ là ngày nào cũng muốn tới nhà thỉnh giáo. Lúc chưa dời đi. hai người này từng nói chuyên mấy lần với lão thái giám này. được lơi rất lớn.
Lưu Phúc Lai là người có địa vị cao. chuyện để suy nghĩ lo lắng, đối sách và phương pháp áp dụng, tất nhiên không phải là thứ hai người Chu Dương và Ninh Càn Quý có thể nghĩ tới. Nhưng hai người này trước mắt đều có địa vị cao mà người khác thèm muốn, đương nhiên không muốn buông tha quyền thế khổng lồ và địa vị hấp dẫn này. cần phải giữ vững vị trí này. mà muốn thế thì phải làm tốt. Hai người bọn họ liền một mực liều mạng học tập. Đối với bọn họ mà nói. Lưu Phúc Lai đúng là sự phụ tốt. tất nhiên là nắm chặt mọi cơ hội để thỉnh giáo.
Không riêng gì hai người bọn họ. ngay cả Lý Mạnh cũng cảm thấy mỗi lần nói chuyện với lão thái giám, đều được lợi rất nhiều. Thứ của thời hiện đại tuy nói là vượt thời này rất nhiều năm. nhưng thứ Lý Mạnh có thể lấy ra ngoại trừ quân vụ. phần lớn toàn là mảnh nhỏ không đầy đủ toàn vẹn. Mà bên lão thái giám này thì lại hệ thống đẩy đủ kiến thức thời đại này.
Mỗi ngày chỉ cần là lúc rảnh rỗi. Lý Mạnh thường ở cùng với Nhan Nhược Nhiên một lúc, sau đó lại dẫn chúng nữ đi vào trạch viện của Lưu Phúc Lai dùng cơm và nói chuyện phiếm.
Đối với lão thái giám mà nói. cuộc sống ở trong trang viên Lý gia hình như là thời gian hạnh phúc nhất đời. cái cảm giác có nhà hóa ra là như thế. phúc khí tu được kiếp trước có lẽ chính là chuyện này.
Lý Mạnh có đôi khi nói chuyện cơ yếu của doanh Giao Châu với Lưu Phúc Lai. Lão thái giám cũng không thấy mỏi mệt và phiền chán, ngược lại còn hào hứng bừng bừng mà tìm cách giúp. Trong mắt lão. vốn là chuyện nhà mình, cùng một nhịp thở với mình, không bận cái này thì còn có thể bận cái gì chứ?
Thượng tuần tháng 4. thời tiết Sơn Đông ấm hơn năm trước một chút. Lý Mạnh sau khi dẫn doanh thân binh tuần tra hểt mấy chỗ phòng ngự xung quanh, lại đi mấy vòng bên tư cảng kia, lúc trở lại trang viên, sắc trời đã hoàng hôn.
Đi vào trang viện, quản gia La Tây vội đuổi theo, an bài người hầu cởi áo giáp của Lý Mạnh, lại nói chút chuyện ban ngày với Lý Mạnh. Đó là nha môn Tuần phủ Sơn Đông lại tới hỏi công vụ gì đó. đã an bài người đó ở bên thư phòng, chờ lão gia về xử lý, vân vân.
Đi tới nội viện bên kia, quản gia La Tây cũng không cùng đi theo nữa. Nơi này không có sự cho phép của Lý Mạnh gã cũng không có quyền tiến vào. ở bên ngoài nội viện có thân binh hộ vệ võ trang đầy đủ. Những thân binh này xuất thân chỗ Linh Sơn Vệ, hơn nữa cần được ba gã quan quân thấp nhất doanh Giao Châu làm đội phó bảo đảm, nên xem như là lực lượng vũ trang yên tâm nhất.
Những thân binh này sau khi thấy Lý Mạnh, cũng không quỳ xuống đất, thân người đứng thăng tắp tắp. tay trái đánh nhẹ lên ngực, coi như là đã hành quân lễ.
Lý Mạnh phát phát tay với bọn họ. rồi đi thẳng lên bậc thang, ở phòng bên trong nội viện, có ánh đèn sáng, đi qua xem thử, thì ra là Tô An Kỳ đang chuyên tâm luyện chữ ở trong đó. Tô An Kỳ thông minh lanh lợi. Lưu thái giám nhìn thấy cũng rất yêu mến, có người để truyền thụ học thức cũng là một loại khoái hoạt của lão.
Có điều trước đó còn có cả ba con trai nhà họ Tôn Chu Dương. Ninh Càn Quý và cả thầy vỡ lòng của nó - cha cố Federer. nên thứ truyền thụ không khỏi có chút tạp nham, từ giáo dục của hoạn quan trong hoàng cung lại tới giáo dục phụ đạo của đại học sĩ nội các, nên đương nhiên là có sự khác nhau.
Yêu cầu của Lưu Phúc Lai với Tô An Kỳ là trước tiên luyện chữ tốt. sau đó mới nói đến những chuyện khác. Cho nên mấy ngày nay lúc Lý Mạnh thấy Tô An Kỳ, tiểu hài tử này đều đang luyện chữ.
"Nghỉ một chút đi, đừng để mỏi mắt".
Lý Mạnh đặn Tô An Kỳ một câu giữ gìn sức khỏe. Tô An Kỳ ở trong phòng luyện chữ, cùng đại biểu là nữ quyến ở trong phủ đang ở bên cạnh lão thái giám, hắn cần phải trở về.
Đi vào trong phòng, đã sớm được nha hoàn và mấy vú già thông báo đang chuẩn bị, sắp đặt trong bếp. lão thái giám ngồi trong thư phòng, cười nói với chúng nữ Nhan Nhược Nhiên, Mộc Vân Dao:
"Trước kia lúc chúng ta ở Tư lễ giám, nghe tiền bổi chấp bút nói. Dương Tự Xương không có đại tài, nhưng lại ăn to nói lớn, hiếp người quá đáng, hiện nay tình hình vùng Sở, Xuyên mặc dù tốt. nhưng Dương Tự Xương thống lĩnh binh mã mấy tỉnh, thời gian ngắn thì không nói. nhưng lâu ngày tất sinh loạn".
Trong tay Mộc Vân Dao và hai nàng Liễu Như Thị, Cố Hoành Ba phía sau đều cầm văn quyển, lúc này đang nghe giảng hết sức chuyên chú, Nhan Nhược Nhiên bụng lớn thì ngồi ở một bên. mỉm cười nhìn.
Thấy cảnh này. Lý Mạnh nhịn không được mà bật cười, lẽ ra lão nhân gia giảng chút chuyện xưa với tiểu bối là chuyện bình thường, nhưng trước mắt. Lưu Phúc Lại lại đang phân tích thế cục vùng Hồ Quảng, Tứ Xuyên, xem ra chúng nữ Mộc Vân Dao lại từ trong việc thỉnh giáo mà vơ vét tình báo.
Lý Mạnh vừa vào, lão thái giám cười bĩu bĩu môi. tam nữ Mộc Vân Dao lập tức đứng lên. uyển chuyển thi lễ với Lý Mạnh. Mộc Vân Dao chẳc chắn cũng đã nghe được tin Nhan Nhược Nhiên khuyên Lý Mạnh nạp nàng làm thiếp. luôn có chút mất tự nhiên, lúc làm lễ ra mắt mang theo vài phần ngượng ngùng.
"Mấy nha đầu các ngươi, cả ngày tới phiền bá phụ. cũng không để lão nhân gia có một chút thanh tĩnh..."
Nghe Lý Mạnh nói đùa, Lưu Phúc Lai phất tay một cái. cười nói chen vào:
"Chớ nói như vậy. ba người Vân Dao ngày nào cũng tới. thật khiến bọn ta đỡ buồn không ít. Nếu cả ngày rãnh rỗi như vậy, cũng thật buồn tẻ".
Lý Mạnh tới ngồi xuống bên cạnh Nhan Nhược Nhiên, nhỏ giọng hàn huyên mấy câu như là "Hôm nay cảm giác thế nào",…. Vân….vân. Trạng thái Nhan Nhược Nhiên hết thảy đều tốt. có điều Lý Mạnh vốn là một kẻ vũ phu, với những chuyện này thì một chút cũng không biết, cho nên ngày nào cũng đều hỏi. Nhan Nhược Nhiên mặc dù đối với những chuyện này cũng hồ đồ. có điều dù sao cũng biết nhiều hơn Lý Mạnh một chút. Thấy phu quân quan tâm như vậy, trong lòng Nhan Nhược Nhiên rất ngọt ngào.
Lý Mạnh vừa về đến. không khí trong phòng lại hào hứng thêm một chút. Mộc Vân Dao sau khi hết ngượng ngùng, lập tức tới trước mặt. nói líu ríu chuyện hôm nay. việc công không ít. việc riêng cũng có. Tóm lại là lời có thể nói đều nói cả. Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị cũng chen vào nói vài lời.
Trước mắt chỉnh lý tình báo thu được lúc nãy cũng không phức tạp. phần lớn là phân tích và chỉnh lý mấy loại văn kiện phía quan viên. Đốc sư Dương Tự Xương hành động ở vùng Tứ Xuyên Hồ Quảng, còn điều động binh mã ở quan ngoại và Bắc Trực Đãi. lại còn cách chức, bắt giam một quan viên nổi tiếng thiên hạ, đã từng nhậm chức Tuần phủ Thiểm Tây. Tổng đốc Bảo Định - Tôn Truyện.
Bên này hàn huyên mấy câu. bên kia Lưu thái giám lại mở miệng nói:
"Lý Mạnh, qua đây. hôm nay viết hai bức bình phong, ngươi trở về treo trên tường, xem như là trang trí tự ngươi chọn một bức đi".
Lưu Phúc Lai xuất thân chấp bút ở Tư lễ giám, thành tựu thư pháp rất tinh thâm cao siêu, tranh chữ thường được văn nhân trong hệ thống doanh Giao Châu coi như trân bảo. hơn nữa cũng không phải vì muốn nịnh nọt và lấy lòng.
Lý Mạnh bật cười, đi tới bên cạnh thư án. thấy trên mặt bàn bày hai bức phong giống nhau, Lý Mạnh không hiểu thư pháp, có điều có thể nhận ra đây là thứ dạng như tờ luận.
"Đây là một thiên văn chương của Từ Các Lão năm Gia Tĩnh, nói về đạo binh trị bình thiên hạ, chúng ta viết hai bức, ngươi chọn một đi".
Chữ Khải tinh tế. Lý Mạnh cũng nhân ra những chữ này. hắn nhìn thoáng qua hai bức phong, nội dung ghi đều giống nhau, số lần xuất hiện từ "Thiên hạ" rất nhiều, Lý Mạnh chọn bức bên trái, lão thái giám cười gật đầu. mở miệng nói:
"Chờ chút, để tiểu Tô mang qua cho ngươi".
Chuyện này thế là xong, mọi người tiếp tục tán gẫu.
Hai bức phong này cũng không phải hoàn toàn giống nhau, hai chữ "Thiên hạ" xuất hiện vô cùng nhiều, có điều chữ trên một bức thì chỉ từ "Thiên hạ" này. còn trên bức khác thì chữ đẩy đủ là "Thiên hạ Đại Minh". Không biết là trùng hợp hay là hành vi vô ý thức. Lý Mạnh lại không chọn bức "Sách trị bình thiên hạ" có chữ "Đại Minh" kia.
Truyện khác cùng thể loại
205 chương
56 chương
127 chương
1 chương
141 chương
105 chương
94 chương
312 chương