Thuận Minh

Chương 271 : Bắt và thả

- Tôn mỗ chúc trước đại nhân chiến thắng Thát Đát, từ này quân ta uy chấn thiên hạ. Đúng là người đọc sách, vừa mới vào phòng đã rất chính thức chúc mừng Giao châu doanh thắng lợi. nếu là khi trận chiến vừa kết thúc. Lý Mạnh không phủ định lời nói của đối phương, nhưng sau cuộc hợp quân ở Tế Nam. tâm tư bình hòa không ít. chỉ gật đầu cám ơn lời chúc của đối phương. đợi Tôn Hòa Đấu nói tiếp. - Học sinh lần này tới gặp đại nhân là xin đại nhân khai ân thả người. Nghe nói tới đây. trên mắt Lý Mạnh mặc dù bề ngoài vẫn thong dong thản nhiên nhưng trong lòng lại suy nghĩ chẳng lẽ đối phương muốn rời đi, từ khi đối phương cải tiến hỏa pháo, nhân tài này với Giao châu doanh mà nói đã không phải là không thể thiếu nữa, cho dù Lý Mạnh không biết những kỹ thuật cải tiến này là cách tân hay là sớm đã có rồi. nếu như là có người ở Tây Dương thông qua nhiều loại phương pháp mà có được thì tự nhiên kệ họ. nhưng vạn vạn lần không thể để người ta có được những kỹ thuật đó từ trong tay Tôn Hòa Đấu. Hơn nữa theo Quách Đống bẩm báo, trong cục chế tạo binh khí, chỗ được lợi từ Tôn Hòa Đấu rất nhiều. Tôn Hòa Đấu và nhưng văn nhân ảo tưởng thích nói xuông khác nhau, tài học sâu xa, lại học tập kiến thức của tây phương, có đặc trưng hiếm có của nhân tài hiện đại, thường xuyên đưa ra các cải tiến về đúc rèn, người này cùng với những thợ rèn và thợ thủ công tạo thành cục chế tạo binh khí, thực sự tồn tại như một bộ não.thao tác thực tế không thiếu, lý luận càng hiếm có. - Tôn tiên sinh muốn đi sao. phải chăng Giao châu doanh của ta khoản đãi thiếu lễ số? Lý Mạnh bình thản hỏi. nhưng trong lòng hạ quyết định, đối phương muốn đi cũng là bình thường, dù sao tới Giao châu doanh không phải là được mời tới. mà là bị Trịnh gia dùng sức mạnh cướp tới, hiện giờ nha môn Nam Trực Đãi phủ Tùng Giang, còn đau đầu vụ án cả Tôn phủ trong một đêm biến mất. chỉ có điều mọi người suy đoán đều là bị người ta báo thù giết chết, hoặc là cả nhà suốt đêm bỏ đi. che dấu tai mắt người khác mà thôi. Dùng sức bắt đến, nên đối phương đương nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện ở lại. có lẽ là muốn trở về nhà. có lẽ bởi vì nguyên nhân nào đó. có điều Lý Mạnh đã có ý một lần nữa giam lỏng người này, có thể vì đã cho Tôn gia quá nhiều tự do. làm cho bọn họ đòi hỏi nhiều hơn. - Giao châu doanh đãi học sinh như quốc sĩ. học sinh mỗi ngày bận rộn cũng là sờ thích trời sinh, sao có thể nói là thiếu lễ số. lần này tới đây là để cầu tình cho hai huynh đệ của học sinh. Lý Mạnh không liên tiếng, gật đầu ý bảo đối phương tiếp tục nói. Tôn Hòa Đấu lại nói: - Ở Lý gia trang mặc dù là không lo cơm ăn áo mặc. nhưng vẫn hơi ngột ngạt một chút, hai vị huynh đệ này của học sinh tuy là thư sinh ít nói. nhưng cũng cảm thấy đối với gia quyến không được tốt. Tôn mỗ lớn gan thả cho bọn họ tới trong điền trang truân điền, ở nơi đó tham gia dạy dỗ. đù thế nào đất trời cũng rộng lớn hơn một tít. Thì ra là yêu cầu này. ở trong điền trang truân điền. Lý Mạnh cũng có thể khống chế bọn họ nghiêm ngặt, hơn nữa Tôn Hòa Kinh và Tôn Hòa Đình là người đọc sách con cháu dòng dõi thư hương, trình độ đương nhiên hơn những tú tài học trò ở điền trang kia không ít. bọn họ tới đó cũng có thể tăng cường lung lạc nhân tâm. Trong lòng Lý Mạnh đã quyết. nhưng trên mặt lại tỏ ra chần chừ. Tôn Hòa Đấu nhìn thấy. vội vàng vài dài. lên tiếng cầu khẩn: - Cả nhà Tôn gia hiện giờ đều ở trong tay đại nhân, mấy vị huynh đệ của học sinh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện hồ đồ. mong đại nhân yên tâm. Thấy mình lưỡng lự có hiệu quả, lúc này Lý Mạnh mới gật đầu. trầm giọng nói: - Nếu Tôn tiên sinh đã mong muốn như thế. thì bản tướng đồng ý. các phủ ở Sơn Đông đều có sản nghiệp của Giao châu doanh, để hai huynh đệ của tiên sinh, tự chọn một cái đi. Tôn Hòa Đấu nghe được lời này. trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ. lại hành lễ tạ ơn. Lúc này bên ngoài quân trướng có người chạm vào rèm, thân binh thủ vệ bên ngoài liền nhìn về bên trong, chính là có người cầu kiến. Tôn Hòa Đấu được Lý Mạnh đồng ý. không có thỉnh cầu nào khác, vội thức thời cáo lui. Hắn vừa đi tới bên trướng, sắp ra bên ngoài thì lại nghe thấy Lý Mạnh ở đằng sau nói: - Tôn tiên sinh, ta nắm ở trong tay không phải chỉ riêng sống chết của Tôn gia. còn có vinh hoa phú quý, bản tướng cũng không muốn để tiên sinh ở vùng thâm sơn cùng cốc này suốt cả đời đâu. tiên sinh còn có tương lai. Nghe thấy những lời đầy thâm ý này của Lý Mạnh Tôn Hòa Đấu khựng lại. rồi mỉm cười xoay người thi lễ. sau đó đi ra ngoài, nhìn trạng thái tinh thần của hắn. thì như đã hiểu câu nói cuối cùng của Lý Mạnh rồi. Lý Mạnh nhìn bánh trái và thịt để ở trên bàn chạm tay vào thì thấy đã lạnh rồi. không khỏi cười khổ. thầm nghĩ người ta đều nói an hưởng phú quý. nhưng mình lại chẳng có được phúc khí tốt như vậy, bụng hắn đói thật rồi. nên cũng mặc đồ ăn đã hơi lạnh, cứ như vậy ăn thẳng luôn. Lúc này thân binh bên ngoài không thông báo gì, mà lại cầm vỏ đao thò vào trong rèm gõ mấy cái, Lý Mạnh lập tức hiểu ra, nuốt miếng bánh trong miệng xuống, cất giọng nói: - Mời hắn vào! Có khách cầu kiến, gia đinh thân vệ phái lớn tiếng truyền báo. đây không phải là quy củ với người bề trên, mà cũng là sự tôn trọng với khách, bất quá có một số người thân phận không thể để cho người ngoài biết, cho nên phải dùng cách dùng vỏ đao gõ. chính là thông báo có những người nhưthế cầu kiến. Một người ăn mặc theo kiểu thân binh đi vào trong quân trướng, sau khi đi vào liền quỳ xuống mặt đất hành lễ vấn an Lý Mạnh, thái độ rất là kính cẩn Lý Mạnh gật đầu mở miệng nói: - Hoàng Bình, người trong nhà vẫn được bình an đấy chứ? Hoàng Bình quỳ tên mặt đất kính cẩn trả lời: - Đa tạ đại nhân quan tâm. phụ mẫu và huynh đệ của tiểu nhân đều tới Tô Châu vào nửa tháng trước, hết thảy đều đã xử lý xong xuôi, tiểu nhân cảm kích vô cùng. - Ta biết ngươi muốn cầm quân ra trận tác chiến giết địch, nhưng Giao châu doanh lại thiếu nhân tài như ngươi, nên tạm thời phải thiệt thòi cho ngươi vậy. bất quá ngươi cũng không nên nản lòng, sự nghiệp này chắc gì cũng không thể làm lớn. Lý mỗ đối đãi với thủ hạ. xưa nay luôn thưởng phạtphân minh, chỉ cần làm việc cho tốt những thứ còn lại không cần quan tâm. Hoàng Bình nghe thấy Lý Mạnh nói vậy. liền khấu đầu ba cái. miệng nói: - Đa tạ ân điển của đại nhân. Hoàng Bình dù sao cũng xuất thân quan quân, gia đình có truyền thống, lại rèn luyện qua ở Nam Kinh và kinh sư. tác phong làm việc tương đối chú ý tới quy củ lễ tiết. Thân phận hiện giờ của hắn chỉ là một viên thân binh bả tổng bên Lý Mạnh, đương nhiên. Vương Hải không có quyền lực quản lý và hỏi tới việc Hoàng Bình làm. tất cả đều thuộc về sự thống lĩnh trực tiếp của Lý Mạnh việc chi tiêu và báo cáo của họàng Bình và thủ hạ người ngoài chỉ có một mình Ninh Sư gia biết, còn lại đều là do đám Mộc Vân Dao trong nội trạch xử lý và hạch toán, những danh mục tiêu phí này đều tính do nội trạch mua bán. tận dụng hết kể năng để giữ bí mật. người thân tín bên cạnh Lý Mạnh đều đã là đại tướng trong tay nắm quân quyền, loại chuyện âm thầm thăm đô tin tức tình báo này không thể ủy thác cho bọn họ được nữa. Hoàng Bình xuất thân Cẩm Y Vệ. lại là người ngoài của đoàn thể này, có thái độ tương đối độc lập. nhưng tài chính và nhân viên đều trong tay Lý Mạnh, cũng không cần lo lắng có tâm tư gì khác, dùng cũng rất yên tâm. Bình thường khi Lý Mạnh tiếp đãi những người có thân phận địa vị không khác biệt Hoàng Bình lắm, thậm chí còn kém hơn. rất ít làm ra vẻ tổng binh đại tướng, thái độ đều vô cùng hòa ái dễ gần, nhưng khi gặp Hoàng Bình đều vô cùng uy thế, chưa từng bao giờ tươi cười. người ngoài nhìn thấy còn cho rằng Hoàng Bình không được Lý Mạnh thích, cho nên thái độ đối với Hoàng Bình cũng rất lạnh nhạt, chỉ có rất ít người biết. Hoàng Bình chính là một đầu mục của hệ thống ngấm ngẩm trong Giao châu doanh. Lý Mạnh đừng lại một chút, rồi hỏi: - Hôm nay ta gọi ngươi tới là muốn hỏi mấy chuyện thứ nhất là việc chiêu mộ người bên phía ngươi như thế nào rồi? Hoàng Bình qùy trên mặt đất cung kính trả lời: - Lầntuyển quân này, từ trong những những người trẻ tuổi báo danh tòng quân bị cự tuyệt địa phương báo cáo lên. đã tuyển chọn được một trăm bốn mươi người thích hợp sử dụng, chuẩn bị sau khi chiêu mộ hoàn tất. sẽ đưa tới các nơi huấn luyện ở Sơn Đông, để mau chóng có thể sử dụng được. Lý Mạnh gật đầu. trầm ngâm một chút rồi nhắc nhở: - Lần này Thát Đát vào Sơn Đông, những kẻ lâm trận bỏ chạy. sai khiến không nghe, hay buông lời châm trích, đều phải trừng phạt nghiêm khắc, để bọn chúng không còn chỗ lập thân ở Sơn Đông này nữa. phải biết ân uy kết hợp thì mới sử dụng được đám thổ phỉ này. Sau chuyện đó. ngươi cũng không cần dũng những người đó nữa, con cháu trong Giao châu doanh chúng ta có thể dùng làm nòng cốt, những tên thổ phỉ kia nếu nghe lời. thì còn có thể dùng ở vùng ngoại vi. Nhưng lời này đều là lời nói thật, đã cởi bỏ cho Hoàng Bình hai hạn chế. nhắc nhở hắn không cần để ý chu toàn đại cục, vì suy nghĩ cho tương lai. còn phải cho những tên giang hồ thảo mãng không giữ tín nghĩa bỏ chạy trong đại chiến, phải giết người lập uy. thêm nữa là mặc dù có chuyện này. nhưng cũng không thể không dùng bọn chúng, những chuyện quan trọng tất nhiên để cho con cháu bên Giao châu doanh, những chuyện bên ngoài phối hợp với những kẻ đó thì thuận tiện hơn một chút. Tóm lại, Hoàng Bình chỉ cần nghe theo mà làm, thì sau này hành động sẽ thuận tiện hơn nhiều, kỳ thực đây cũng là cho thêm Hoàng Bình quyền lực. Hoàng Bình vội vàng trịnh trọng cám ơn. - Bên phía ngươi có hải tặc quen thuộc Sơn Đông không? Phải là loại có danh vọng nhưng lại nghe lời. Lý Mạnh trầm mặc một lúc rồi mới đưa ra câu hỏi thứ hai, Hoàng Bình quỳ trên mặt đất mau chóng suy nghĩ, rồi đưa ra đáp án: - Phủ Đăng Châu và phủ Lai Châu của chúng ta thì không có loại người này. người của thuộc hạ ở phủ Thanh Châu và trấn Tín Dương lại có tiếp xúc với những kẻ như vậy. trong tay chúng có hai trăm nhân mã, bất quá từ khi Giao châu doanh cùng ta định ra quy củ. đã ngoan ngoãn giải tán nhân mã về nhà đánh cá làm ruộng cả rồi. - Ba ngày sau ta muốn gặp những kẻ này. hiện giờ ngươi đi làm đi.