Thuận Minh
Chương 259 : Giao châu doanh tiên lên trước (1+2+3)
Trên chiến trường Tuy đang kịch chiến, nhưng cũng kéo dãn một chút cự ly. đối diện với bộ tốt đã kết thành đội của Giao châu doanh, sự cận chiến của kỵ binh cũng không có quá nhiều ưu thế. chỉ có tiếp tục tụ tập thành đội rồi xông trận đánh tan những tên quân Minh bất bình thường đánh mãi không tan này, sau đó mới có thể truy sát tân binh.
Các cấp tướng tá của Giao châu doanh trong cuộc chiến đấu vừa rồi cũng không khiếp đảm hoảng hốt như vậy. những tên kỵ binh Thát tử này quả thực là cường hãn có điều khi đánh nhau thì thấy cũng không phải là không thể chống đỡ giống như hổ như sói như trong lời đồn.
Song phương đều cần một khoảng thời gian ngắn để điều chỉnh chiến thuật lúc rảnh rỗi này đối với quân Thanh là điều chỉnh, đối với tàn binh của Giao châu doanh thì là cơ hội nghỉ ngơi , ban đầu là thân vệ sĩ tốt bên cạnh Lý Mạnh lớn tiếp quát chỉnh đội người ở bên cạnh, hành vi này nhanh chóng được người ở xung quanh bắt chước.
Trên chiến trường ngoại trừ chém giết ở đằng trước ra, trong đội ngũ còn có rất nhiều người đang hô khâu hiệu chỉnh đội. tham lĩnh Hồ Lồ ở phía trước nhìn thấy cục diện này. đồng tử hơi co lại. đám quân Minh ở phía không ngờ lại không hề sụp đổ. không ngờ vẫn ở đó sắp xếp đội hình chuẩn bị tái chiến, thậm chí là bộ tốt của Hán Bát Kỳ cũng chưa chắc đã có được chiến lực như vậy, đây rốt cuộc là quân đội gì vậy.
"Tất cả người mặc giáp đồ tiến lên phía trước, theo ta xông lên !"
Tham lĩnh quát quân Thanh ở hai bên, hậu đội của quân Thanh bình thường đều không mặc giáp hoặc là mặc giáp da, mà quân tinh nhuệ thì đều mặc giáp bông kẹp lá sắt. cũng đều là những chiến sĩ mạnh khỏe tổ thành, những người này bình thường đều là vào lúc quan trọng nhất mới đầu nhập vào chiến trường, bất kể là tham lĩnh hay là bối tử ở trước sau, đều hạ quyết tâm tiêu diệt triệt để đám quân Minh này.
Quân Thanh từ lúc có kỵ binh tới nay. khi đối diện với quân Minh chưa từng gặp phải đội ngũ quỷ dị khó chơi như thế này, quan binh quân Thanh đều đã nổi nóng rồi. phải triệt để đánh tan đối phương. thậm chí quên cả nhân số của đối phương nhiều hơn mình rất nhiều, nhiều lần thắng lợi của kỵ binh đã khiến những kỵ binh Thát tử này không thể chịu đựng nổi thất bại, thậm chí không thể thể chịu được nếu không phải là toàn thắng và tốc thắng.
Lý Mạnh đứng ở phía ngoài cũng bên trái của đội ngũ, nhìn kỵ binh Mãn Thanh ở ngoài hơn chục bước, thậm chí là bắt đầu lui ra sau. Nhưng không phải là đối phương muốn lui binh mã là muốn kéo dãn cự ly. để ngựa xông lên . bảo đảm lực trùng kích và lực phá hoại được lớn hơn. Lý Mạnh tự mình cầm một thanh trường thương từ trên mặt đất lên. thầm nghĩ nếu đợi đối phương xông trận bộ tốt chỉ miễn cưỡng duy trì được đội hình chắc có thể dùng binh khí dài để cản nếu đối phương xuống ngựa bắn tên. chỉ có thể xung phong lên trước mà thôi, cự ly này cũng không tính là dài. tiếng ồn ào trên chiến trường nhỏ dần rất có vẻ yên lặng trước khi mưa giống gió bão ập tới, từ từ nổi gió. Lý Mạnh đột nhiên nghe thấy tiếng gió. mặc dù cường địch ở phía trước, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn, thấy trong cự ly cách phương đội kỵ binh không tới hai mươi bước, hỏa súng binh đã thành đội xùy xùy thôi hơi trên ngòi lửa, bảo trì cho lửa tiếp tục cháy.
"Các ngươi chết rồi à. mau tiến lên trước đi!"
Cho dù là vừa rồi đội hình bị đánh tan, Lý Mạnh cũng một mực bảo trì trấn tĩnh, nhưng lúc này lại nổi giận dùng dùng, đúng là có cảm giác sắp điên rồi. phía trước thì khổ chiến, người phía sau thì đều nhồi thuốc súng xong rồi, nhưng vẫn ngây ngốc đứng đợi ở đó.
"Súng không thể bắn loạn được, nhất định phải xếp thành đội..."
Không ngờ lại có tiếng phản bác. Lý Mạnh Nhất thời suýt chút nữa thì bật cười, quân đội của mình được huấn luyện quá nghiêm khắc, nhưng lúc này lại giống như là học sinh hiện đại mới đi làm, trước mắt là lúc sinh tử quan đầu. đâu phải là lúc giảng cứu quy phạm trong sách yếu lĩnh. Hắn lại tiếp tục rống lên: "Cự ly còn cách hơn chục bước thì xông lên, đến sát mà bắn! Mau bắn chết mẹ chúng đi!"
Thấy cảnh tranh đấu vừa rồi. bày trận đội ngũ bị kỵ binh Thát tử xông tới bắn tên nhiễu loạn, sau đó bị kỵ binh xếp thành hàng đánh tan, tiếp theo trên chiến trường lại biến thành loạn cục. Những sĩ binh trước khi khai chiến còn chưa nạp đạn xong, sau khi như sự che trở của phương đội nạp xong đạn thì lại thấy tràng diện chiến đấu này. đều không biết phải làm thế nào.
Trong sách yếu lĩnh của Giao châu doanh, về việc xạ kích hỏa súng có quỷ định đặc biệt được nhấn mạnh. chính là khi xạ kích, phải cố gắng bảo trì trận hình chỉnh tề nghiêm mật, súng nòng xoắn không có được độ chính xác khi xạ kích, chỉ có thể bảo đảm mật độ hòa lực, mới có thể đảm bảo sát thương được địch nhân. Đây cũng là nguyên do mà lúc trước mười người bọn Ngụy Lực tuy ít người, nhưng vẫn xuống ngựa bắn đồng loạt.
Biến hóa trên chiến trường, khiến hỏa súng binh nạp đạp ở phía sau hoàn toàn thất thố. mấy người có thể ra hiệu lệnh nhìn thấy trên chiến trường địch ta hồn tạp. chỉ sợ xạ kích sẽ bắn nhầm quân mình, cho nên không hạ lệnh khai hỏa, mà bắn đồng loạt thì cần có hiệu lệnh, cần có đội ngũ.
Kể ra, cục diện trên chiến trường tuy máu thịt tung tóe. bộ tốt và kỵ binh quân Thanh bắt đầu ở phía trước gần như là liều mạng đánh nhau trên mặt đất, nhưng những hỏa súng binh này thì lại đứng ở phía sau đến phát ngốc, nếu ngoại nhân nhìn thấy thì quả thực là khiến người ta cười đến rụng răng.
Nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên ở đằng sau. tham lĩnh Hồ Lỗ quay đầu lại nhìn, thấy kỵ binh mã vị tham lĩnh Đức Lăng và bối tử suất lĩnh cũng bắt đầu tiến vào chiến trường, thầm nghĩ tâm tư rốt cuộc cũng được quyết định rồi. quay đầu lại. thì thấy đội hình bộ tốt của đối phương vừa rồi còn tản mạn đã bắt đầu biến thành nghiêm chỉnh.
Chiến trường lúc này không còn giống như lúc mới bắt đầu tiếp chiến, xuống ngựa bắn tên rất dễ bị bộ binh sớm đã chuẩn bị phản kích trùng phong, hơn nữa cự ly giữa hai bên gần như vậy. lực trùng kích của kỵ binh đã không mãnh mẽ hữu hiệu như nhóm kỵ binh đầu tiên, trong hỗn chiến vừa rồi. một đội mấy người của đối phương đã tạo thành phiền phức rất lớn cho kỵ binh.
Ngay cả bản thân Hồ Lỗ suýt nữa cũng bị vây bên trong, nếu đối phương kết trận xong thì thật phiền phức. Bất kể là quân Thanh hay là Giao châu doanh đều không ý thức được rằng, Giao châu doanh dần dần càng đánh càng thạo, những thứ bình thường được huấn luyện và truyền thụ. lần lượt được ứng dụng trong thực chiến, đây cũng là điều khiến tướng lĩnh của quân Thanh này vô thức cảm thấy nguy hiểm. quyết tâm tử chiến tới cùng.
Mắt thấy Giao châu doanh lại có xu thế tụ thành phương đội. tham lĩnh Hồ Lỗ quyết định không thể lui được nữa. lực trùng kích không đủ thì kỵ binh của bối tử và Lăng Cáp sẽ từ từ trùng kích theo.
Cự ly hai mươi bước đã đủ rồi. tham lĩnh Hồ Lỗ lớn tiếng quát mấy câu. rạch một vệt máu ở trên mép giày, dừng ngựa của mình lại. vừa rồi đã lui hơn hai mươi bước rồi.
Giơ đao lên. khi vừa muốn giục ngựa tiến lên trước thì thấy đội hình của đối phương có chút hỗn loạn, nhìn kỹ lại thì thấy đám quân Minh vừa rồi đứng ngây ngốc ở phía sau thuận theo kẽ hở của phương trận mà chạy tới khoáng đất giữa bộ tốt và kỵ binh. Hồ Lỗ biết rằng đây là chiến trường, nhưng vẫn ngây người.
Vừa rồi mình đang phát sầu vì làm thế nào đánh xuyên phương đội bộ binh của đối phương và đội ngũ cầm súng ở phía sau đó. nhưng hiện tại đối phương tự mình chạy tới trước mặt, cự ly giữa kỵ binh và bộ tốt không quá bốn mươi bước, những tên tân binh cầm hỏa khí này chạy tới thì có được tác dụng gì. chẳng khác nào làm loạn thêm.
Kỵ binh chỉ cần vừa xông lên . những người này đều toi hết. lại còn làm rối loạn bộ đội ở phía sau khó khăn lắm mới xếp được thành hình, quan quân Đại Minh đều có loại bệnh này. Có lẽ ở cục diện đã chiếm được ưu thế thượng phong, nhưng đều vì đầu óc có vấn đề mà làm hỏng đại cục. Xem ra đám quân Minh kỳ quái mà mình đột nhiên gặp ở trước mặt cũng mắc phải tật xấu này.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, đầu óc của con người có thể nghĩ ra rất nhiều điều, tham lĩnh Hồ Lỗ bỗng dưng nhớ tới một điển cố mà mình đã từng nghe. Nghe nói Hán nhân Phạm Văn Trình ở bên cạnh hoàng đế từng nói: Thiên mệnh ở đại Thanh ta, cho nên trên chiến trường tự có thần linh giúp đỡ. bách chiến bách thắng. Hồ Lỗ đã có chút mệt mỏi nhớ tới câu này. lập tức cảm thấy cả người tràn ngập cảm giác hăng hái, thắng lợi đã ở ngay trước mắt rồi.
Tham lĩnh Hồ Lỗ giơ đại đao ở trong tay lên. còn có mấy thớt ngựa đang điều chỉnh vị trí, chỉ cần xếp xong đội hình thì phải xếp thành hàng mà trùng phong.
"Bùm!"
Trên chiến trường ồn ào đột nhiên có tiếng vang lớn, tràng diện bỗng dưng yên tĩnh, tham lĩnh Hồ Lỗ đang giơ cao đại đao muốn cúi đầu xuống nhìn, nhưng phần bảo vệ cổ của cai mũ da chóp nhọn khiến hắn không thể cúi xuống được. Cánh tay đang giơ cao cũng mềm oặt. ban đầu tốc độ rất chậm, nhưng tiếp theo thì hạ xuống rất nhanh, đại đao đã rót xuống mặt đất. thân trên đang ưỡn thẳng của tham lĩnh Hồ Lỗ cũng ngã cắm đầu xuống đất.
Giáp trụ trên người tham lĩnh quân Thanh cũng đều khác biệt với tiểu binh bình thường, đó là khác biệt về màu sắc. cho nên tham lĩnh Hồ Lỗ ở trong đội hình của kỵ binh cũng rất chói mắt, mấy hỏa súng thủ đều coi hắn là mục tiêu.
Trên chiến trường để phát động công kích lớn hơn. trận tuyến mà song phương lâm thời chia ra cách nhau hơn bốn mươi bước, hỏa súng thủ sau khi đi tới trước đội ngũ, đã gần như là chỉ còn cách ba mươi bước. Cự ly này đối với súng điểu và khoái thương mà nói. không có sát thương trí mệnh gì, nhưng với hỏa súng của Giao châu doanh mà nói. đã thuộc phạm vi có xác suất trúng đích cao rồi.
"Bùm! Bùm!"
Sau tiếng vang thứ nhất, tiếng vang thứ hai. thứ ba bắt đầu vang lên theo, giống như là miêu tà trong tác phẩm văn học nào đó vậy. sau khi giọt mưa đầu tiên rơi xuống đất. mưa to liền tầm tã trút xuống. tiếng súng trên chiến trường vang lên như đậu nồ. binh sĩ ở phía trước khai hỏa, người ở phía sau cùng bắn theo, từ tiếng súng lác đác ban đầu biến thành vang lên thành một tràng, khói trắng từ nòng súng bốc ra rất nhanh lan khắp cả chiến trường, người ở bên trong bị tiếng vang này khiến cho tai ong ong không nghe thấy gì cả.
Trên bình nguyên không có chỗ nào che đậy. gió cũng to. cho nên khói nhanh chóng bị thổi tan binh sĩ ở phía sau bước lên cũng cảm thấy tầm nhìn rất tốt. tiếp túc nhắm bắn.
Kỵ binh quân Thanh vốn đã bày xông đội ngũ đang chuẩn bị đồng loạt xong lên. nhưng một lượng lớn hỏa súng của đối phương lại đột nhiên xuất hiện, lại có kỵ binh lấy cung tên ra, chuẩn bị bắn.
Nhưng hỏa súng của Giao châu doanh sau tiếng súng đầu tiên, kỵ binh quân Thanh ở mấy hàng đầu bất kể trên người mặc giáp trụ gì thì đều trên ngựa ngã xuống, ngựa cũng bị tiếng súng đột ngột vang lên dọa cho ngã nhào, tậm chí còn có con ngựa bị súng bắn trúng, nhảy loạn cả lên .
Sau loạt xạ kích này. trên chiến trường mới vang lên tiếng hô thảm của người và tiếng hí vang của ngựa, tất cả thanh âm vưa rồi đều bị tiếng súng dày đặc át đi. kỵ binh Thát tử vừa rồi còn chiếm được thượng phong, ép cho bộ tốt Giao châu doanh lui ra sau. bị loạt súng đột ngột này bắn cho hoàn toàn tan vỡ.
Rất nhiều lão binh Thát tử đều có khái niệm này. độc hỏa thương, khoái thương, tất lôi súng và súng điểu của quan quân Đại Minh rất khó bắn phá được giáp bông. Khi chiến đấu. sự quấy nhiễu của những hỏa khí này chỉ là khói thuốc tương đối làm đau mắt người ta. tới lúc đó dùng cánh tay bảo vệ đầu và mặt. đội mũ giáp cúi đầu xuống thì chẳng bị thương hại gì cả.
Cho nên khi hỏa súng binh của Giao châu doanh khai hỏa. rất nhiều kỵ binh ở hàng đầu tiên thậm chí còn giục ngựa xông lên trước, do đó chịu tổn hại càng lớn. nếu như nhảy xuống ngựa nằm dưới đất. vậy thì còn có cơ hội giữ mạng, nhưng tất cả kỵ binh quân Thanh cơ bản đều không có khái niệm này.
Hơn ba trăm kỵ binh do thám lĩnh Đức Lăng Cáp và bối tử xuất lĩnh ở phía sau tiến tới. chỉ có hơn chục kỵ binh phóng ở trước nhất là bị ảnh hưởng, trực tiếp từ trên ngựa ngã xuống, nhưng vấn đề lớn hơn của những kỵ binh này này là không thể kết thành trận để trùng kích nữa rồi. bởi vì những con ngựa điên bị kinh hãi đang nhảy loạn cả lên . tạo thành cục diện rối ren vô cùng.
Còn có kỵ binh không bị hỏa súng bắn bị thương, nhưng lại bị ngựa đã phát điên hất ngã xuống đất. bị kéo lê dưới mặt đất cho đến chết, có tên may mắn không ngã khống chết, cũng không bị kéo đi thì bị ngựa giẫm cho chết.
"Giao châu doanh, tiến lên trước!"
Trong tiếng người hét ngựa hí, phía bộ tốt ở đối diện vang lên một tiếng quát lớn, sau đó thanh âm biến thành hai, rồi càng lúc càng nhiều, sau cũng thì biến thành đồng thanh hò hét.
Lý Mạnh ở phía bên phải hàng thứ nhất của trung đội phương đội bộ tốt. hắn và một binh sĩ phổ thông tay cầm trường mâu. các quan binh của Giao châu doanh bị đánh tan rồi lại hợp lại này bày đội hình không quá chỉnh tề. án chiếu theo sách yếu lĩnh giơ binh khí trong tay lên, mỗi người đều hét lớn "tiến lên!", lao về phía các kỵ binh đã loạn thành một mớ ở cách đó không xa.
Tay đánh trống đi theo sau Lý Mạnh, cũng không biết là nhờ chạy nhanh hay là vận khí tốt. không ngờ vẫn chưa chết, nhưng dùi không biết đã rồi ở đâu rồi. trống thì vẫn treo bên hông, lại dùng hai tay liều mạng vỗ ra tiết tấu. nhưng hắn cũng gân cổ lên hét "tiến lên!", tiếng trống cũng bị tiếng hét át đi.
Ngựa bị kinh hãi cũng không thể hồ đồ tiến lên va chạm với rừng sắt thép ở phía trước nữa rồi. còn những binh sĩ Thát tử nằm dưới đất. binh tốt Giao châu doanh khi đi qua thì dùng cán binh khí dài ấn xuống người đối phương.
Hơn ngàn kỵ binh quân Thanh giao chiến với hai ngàn bộ tốt quân Minh, bị đánh cho phải chạy trốn thì không nói. không ngờ còn hao tổn bảy thành nhân mã, chiến tranh giữa quân Thanh và quân Minh đã trải qua rất nhiều trận quân Minh cho dù là giành được ưu thế thì cũng không thể chuyển hoán thành thắng lợi có tính quyết định, bởi vì ngựa của Thát tử so với quân Minh thì nhiều hơn nhiều, rất nhiều lúc có thể đánh không lại thì chạy, mà bộ tốt của quân Minh thì lại không dám truy kích, vì sợ sau khi truy kích thì đội hình sẽ tán loạn, ngược lại sẽ bị đối phương nắm lấy khoáng trống mà xung sát trở lại.
Dạng chiến lệ như vậy cũng không ít. cho nên quân Thanh có thất bại như lại không có đại bại, người tử thương cũng ít. nhưng trận chiến ngày hôm nay. hơn bảy trăm người đã trực tiếp nằm lại trên chiến trường rồi.
"Bối tử gia. chúng ta về chứ?"
Tham lĩnh Đức Lăng Cáp đánh ngựa tới trước mặt bối tử. nhìn thấy mình ở cách xa những người khác, liền nhỏ giọng hỏi. Câu này tất nhiên là có ý tứ chưa tận. thất bại lớn như thế này, trong những quốc chiến đấu mấy năm này có thể tính là lần đầu tiên, bây giờ thì đừng nói tới tiền trình phú quý. ngay cả tính mệnh của tộc nhân có thể giữ được hay không thì còn khó nói. Huống chi thân vương Đa Nhĩ Cổn chính là muốn mượn chuyện nhập quan lần này để vơ vét đủ uy vọng cho mình.
Tên bối tử đó cởi mũ giáp xuống, sắc mặt âm trầm quay đầu nhìn hai trăm thủ hạ, cũng thấp giọng nói: "Đây đều là nô ta của ta và ngươi, nói hết ra đi. bọn họ sẽ không làm hỏng chuyện đâu. Chẳng lẽ người làm chủ tử như chúng ta chịu thiệt, những nô tài này còn có thể kiếm được chỗ tốt nào chắc."
Quan hệ giữa hai người trong nháy mắt đã gần lại hơn không ít. cũng làm hỏng chuyện mà song phương còn phân cách trên dưới thì chung quy vẫn không an tâm. Đức Lãng Cáp cũng nhìn lại một cái rồi vội vàng gật đầu. nói một cách cam đoan: "Bối tử cứ yên tâm. nô tài của tiểu nhân cũng hiểu lý lẽ mà."
Bối tử gật đầu. gọi mấy tiếng, tụ tập mọi người lại bên cạnh, hắn cao giọng nói: "Chúng ta hôm nay gặp phải một cổ quân mã lớn của bọn chó Đại Minh, bọn chúng có khoáng hơn năm vạn người, tham lĩnh Hồ Lỗ dẫn binh giết vào địch trận, bảy vào bảy ra, nhưng bọn chó đó binh mã quá nhiều, chúng ta ít không địch được nhiều, sau khi đánh tan mấy đội của đối phương. cuối cung vẫn phải rút lui. những huynh đệ đó chết thảm quá!" Nói tới sau cũng, trong giọng nói của tên bối có vẻ nghẹn ngào, người ở bên dưới đầu tiên là đần thối mặt, tiếp đó thì liền phản ứng lại. cũng mồm năm miệng mười phụ họa, tham lĩnh Đức Lăng Cáp một mực nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của người bên dưới, có điều mọi người đều mang vẻ bi thương, ở đó phụ họa với bối tử. coi bộ chắc cũng không có vấn đề quá lớn. chỉ cần mọi người muôn miệng nhưng một lời báo lên trên, tiếp theo ai có đổi ý cũng không kịp. vì làm vậy là sẽ khiến tất cả mọi người phẫn nộ.
Lần này bất kể là như thế nào thì cũng phải nhận trừng phạt, nhưng nếu là binh thua chạy, mình bị chém đầu. gia sản bị sung công, người nhà làm nô. đây là quân pháp, vô luận là như thế nào thì cũng không thể để mình phải gánh chịu cảnh này. mỗi người đều không muốn làm thẳng ngốc.
"Đại nhân, sĩ tốt Giao châu doanh hao tồn ba trăm bảy mươi mốt người."
Lý Mạnh gật đầu. sự thương tổn này đã nằm trong ý liệu của hắn tên đầu mục kiểm kê lại nói tiếp: "Có điều có hơn tám mươi huynh đệ bị trọng thương, có một số người cho dù là qua khỏi thì cũng sẽ phải tàn phế."
Hơn bốn trăm người mất đi sức chiến đấu. Lý Mạnh bỏ mũ giáp xuống, dùng tay vỗ vỗ trán mình. Vào lúc Giao châu doanh tự cho mình có thể tung hoành thiên hạ. ai ngờ lại gặp phải quân Thanh, mới biết được chỗ thiếu sót của mình còn rất nhiều. Thân binh đầu mục thấy Lý Mạnh tình tự xuống thấp, ở bên cạnh do dự một lát, sau cũng vẫn bẩm báo: "Có mấy huynh đệ đã sắp không xong rồi. đại nhân có muốn qua thăm không?"
Nếu là ở trong quân doanh khác của Đại Minh, thân binh sau trận chiến mời chủ tướng tới thăm thương binh sắp chết, thân binh này e rằng là làm tới cùng rồi. Nhưng trong Giao châu doanh thì đây chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Lý Mạnh từng nói rằng coi bộ hạ như con cháu của mình, trên thực tế hắn cũng làm như vậy.
Lý Mạnh tay cầm mũ giáp, theo đầu mục thân binh đó bước tới nơi thương binh ở tạm. có thể thấy Trần Lục đang chỉnh đội. Vương Hải thì đang băng vết thương nhẹ trên trán, điều này khiến Lý Mạnh thở phào nhẹ nhỏm.
Địa phương mà thương binh nằm ở một nơi khuất gió của một ngọn núi thấp, trên mặt đẩy trải vải nỉ quân dụng, thương binh bị trọng thương nằm bên trên. Vào thời đại này. người bị trọng thương trên chiến trường đại bộ phận đều có kết cục là chết vì đau đớn. Lúc Lý Mạnh tới. có rất nhiều thương binh nằm trên nỉ đã không còn động đậy.
Có người thậm chí ngay cả đất ở dưới vải ni cũng bị ướt. huyết dịch đóng băng, xung quanh đều biến thành màu tím sậm. còn những người phân đâu bị trúng tên hoặc là bị chém trúng, cảng thảm vô cùng.
Tuy Lý Mạnh tâm chí kiên cường, nhưng cũng cảm thấy vìền mắt nóng rực, có chút không kềm chế được, nơi này có không ít sĩ tốt đang chiếu cố thương binh, trơ mắt nhìn đồng bạn chết đi. đều không nén được bi thương, ở đó lớn tiếng khóc rống lên.
Lý Mạnh bước lên mấy bước, lại nghe thấy có người đang liều mạng hét một cái tên. quay đầu lại nhìn, một sĩ tốt đang nhoài người bên cạnh thương binh vừa khóc vừa gọi. chắc là đồng hương hoặc là đồng niên thân thiết. Lý Mạnh bước tới mới phát hiện, người thương binh nằm trên vải nỉ mặc giáp da ở ngực phái bị chém toác ra một vết thương cực sâu. giáp trụ trên người và áo lót bên trong đều bị máu thám ướt. tuy còn hít thở. nhưng rõ ràng là đã không cứu được rồi.
Ý thức của thương binh này đã mơ hồ. miệng há ra rồi lại khép vào. nằm đó không biết là đang nói gì, thanh âm nhỏ đến nỗi căn bản là không nghe rõ. sĩ tốt ở bên cạnh đạng chiếu cố hắn thì chỉ cố gọi tên hắn. nhưng lại không có tiếng trả lời. Lý Mạnh trong lòng đau nhói, trực tiếp quỳ xuống cạnh vải nỉ, hít sâu một hơi để ổn định tâm thần, ghé sát vào nói: "Có chuyện gì thì nói với bản tướng đi, Lý Mạnh nhất định sẽ làm giúp." người thương binh đó có lẽ đã không nghe thấy câu này của hắn nữa rồi. có điều Lý Mạnh vẫn cúi người xuống ghé tai của mình vào gần miệng người thương binh sắp chết đó.
Nhưng nghe thấy thương binh đó dùng thanh âm yếu ớt không ngừng nhắc đi nhắc lại: "Tiến lên... tiến lên..." tiếng lầm bẩm càng lúc càng nhỏ. cho tới khi tắt hẳn.
Lý Mạnh chậm rãi ngồi thẳng dậy. người thương binh nằm trên vải ni đã bất động rồi. miệng há ra, rõ ràng là trong lúc đang vô thức hô tiến lên đã mất đi một tia sinh mệnh cuối cùng.
Tên binh sĩ ở bên cạnh thì mặc kệ chủ soái ở bên cạnh, khóc rống lên. Lý Mạnh không đứng dậy. thường ngày hắn hay giảng giải cho quân binh của Giao châu doanh, thân là quân nhân, phải nghiêm khắc khống chế tình tự của mình, phải kiên cường tự kiềm chế. Lý Mạnh cũng dùng thân mình làm gương cho Giao châu doanh.
Hôm nay thì hắn lại không khống chế được mình, các loại tự vị cứ vậy xộc lên đầu. đi bằng đầu gối ra sau mấy bước, vái binh sĩ vừa mất đó một cái. nói: "Bản tương khinh địch tiến làm liên lụy tới mọi người, xin nhận một vái của Lý mỗ!"
Những lời này của Lý Mạnh là xuất phát từ phế phủ. từ sau khi rời Đức châu truy kích, Lý Mạnh phát hiện vận trù phán doán của mình trước trận chiến không mạnh hơn được khi mình làm sĩ quan ở thời hiện đại là bao. Giao châu doanh không thể không nói là cường binh, nhưng mình chỉ huy thực sự là quá kém, hơn nữa lại suy nghĩ về người của thời đại này quá đơn gian, cho nên mới gặp phải các loại sai lầm như lầm lỡ và hấp tấp. Nhìn những thương binh và thi thể ở khắp nơi. Lý Mạnh cảm thấy đây đều là trách nhiệm của mình.
Sĩ binh đang than khóc cách Lý Mạnh rất gần. một bái này của Lý Mạnh, đầu mục thân binh theo sau Nhất thời ngây người, không biết nên làm thế nào. Lúc này xung quanh đã có không ít sĩ tốt của Giao châu doanh vây lại. đều là sắc mặt trầm trọng nhìn những di thể và thương binh nằm đầy đất.
Tên sĩ binh đang khóc lóc nghe rõ lời nói của Lý Mạnh, trên người không biết lấy đâu ra dũng khí. đột nhiên đứng dậy hét lớn: "Tướng quân, ngài có sai gì đâu, hôm nay Giao châu doanh của chúng ta đại thắng rồi!"
Tên binh sĩ này đã trở nên kích động, xông tới trước mặt các binh sĩ Giao châu doanh ở xung quanh rồi hét lớn: "Trận này, chúng ta đại thắng rồi!"
Đúng vậy, hai ngàn bộ tốt đánh với một ngàn kỵ binh, dùng cái giá tử thương hơn bốn trăm người để đổi lấy hơn bảy trăm tính mạng của đối phương, đây vốn chính là thắng lợi. hơn nữa là bộ tốt đấu kỵ binh, càng khiến ngươi ta kinh ngạc. Hơn nữa trước tiên còn bị kỵ binh đánh tan trận hình sau đó mới vãn hồi lại cục thế. khẳng định là khiến người ta phái há miệng cứng lưỡi, hơn nữa đây là quan quân Đại Minh đấu với tinh kỵ của Thát tử. đây quả thực là thắng lợi huy hoàng bất khả tư nghị.
Một người, hai người, ba người vây tới chỗ này. người đang quét dọn ở bên ngoài chiến trường, tất cả sĩ tốt Giao châu doanh đang nghỉ ngơi đều lớn tiếng hoan hô theo, mỗi người đều dũng khí lực toàn thân để hoan hô hò hét. Giao châu doanh thắng rồi. thắng rồi.
Tên binh sĩ đó đang hét, Lý Mạnh cũng đang hét, mỗi người đều đang hét, tới sau cũng trong ngoài chiến trường, tất cả sĩ tốt Giao châu doanh đều đồng thanh hét một câu: "Tiến lên! Tiến lên!"
Truyện khác cùng thể loại
205 chương
56 chương
127 chương
1 chương
141 chương
105 chương
94 chương
312 chương