Thuận Minh
Chương 248 : Ổn
Cuối thời mạt, tướng nổi danh mà quân vô danh bộ đội mà tướng lĩnh trông cậy vào chính là thân binh bên cạnh mình, mang binh cho dù là mấy vạn hay mười mấy vạn. người tinh nhuệ nhất cũng chính là binh lính thân vệ bên cạnh chủ tướng và các sĩ quan cấp cao.
Những thân binh hoặc gia đinh này. lĩnh lương bổng đầy đủ áo giáp binh khí đều trang bị hoàn mỹ. không cần làm việc nhà nông tạp vụ mỗi ngày, chỉ cần tập luyện võ kỹ. Để nuôi những người tinh nhuệ này. phần lớn tướng lãnh đều sẽ cắt xén phần lớn tiền lương còn lại - Tiểu lương do triều đình phát xuống nhưng đã bị cắt xén nặng nề trước đó.
Hơn nữa để lung lạc những thân binh gia đinh này. tiền tài cung cấp không cần phải nói. tướng lĩnh có khi còn tập luyện cùng bọn họ để kéo gần tình cảm. rất nhiều gã thân binh, gia tướng đều đi theo tướng lĩnh, làm nô tài nuôi trong nhà.
Thân binh gia đình mà tổn nhiều tinh lực và của cải để nuôi ra như thế. xác thực là tinh binh có thể liều mạng đột kích trên chiến trường. Cho dù là đối mặt với đại quân Nữ Chân, cũng thường có mỗi tướng suất lĩnh thân binh, gia tướng nhảy vào trong trận, trận điển hình là toàn bộ thành viên chết trận điều này đối với quan binh thời này mà nói. đúng là quá dũng mãnh ngoan cường.
Có điều, tốn rất nhiều, nhưng nhân số lại rất ít ỏi, đồng thời cũng là tiền vốn của tướng lĩnh. Năm đó hoàng đế Đại Minh vì tăng cường chỗ biên phòng, có quân tướng phạm tội đi tới trấn gần biên cương phục dịch cũng miễn tội. sau khi đi tới trấn gần biên cương, sự cao thấp của vị quan này thường thường là ở chỗ thấy gã mang thân binh, gia tướng tới nhiều hay ít. Trong lúc vô hình, thân binh, gia đinh này đã thành tiêu chuẩn cân nhắc thực lực lớn nhỏ của các tướng lĩnh.
Thân binh, gia đinh mà còn. cho dù là hơn vạn đại quân bị đánh tan. cũng có thể khôi phục lại. nếu thân binh gia đinh chết, thì đó chính là tổn thương nguyên khí đại quân, không thể khôi phục.
Cho nên cha Ngô Tương của Ngô Tam Quế có tiền lương của bảy vạn người, nhưng thực tế chỉ nuôi ba vạn binh. Mà trong ba vạn binh có thể sử dụng không quá ba nghìn thân binh, mà sử sách viết Cật Dụng so với Ngô Tương còn kinh hơn có thể thấy được tầm quan trọng của thân binh, gia đinh với quân tướng Đại Minh tới mức độ nào.
Tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi ở trong nha môn mặt xanh đen, đó cũng là do tức giận quá độ. nhưng chịu đựng không phát tác mà thôi. Nhưng ở cửa nha môn tri châu này. sắc mặt đã bắt đầu biến thành trắng bệch. Bởi vì, thân binh mà mình trông cậy vào bị người ta giết hơn phân nữa, sao không sợ cho được.
Doanh Giao châu binh ít. Khâu Lỗi binh nhiều, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn ở bên ngoài lại không ngờ có chiến quá như vậy. sự chênh lệch thực lực của hai bên đã quá rõ ràng, hơn nữa quân lực của doanh Giao châu ở ngoài thành còn vượt xa nhân mã Khâu Lỗi đang nắm giữ. Tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi trước kia có lẽ còn có chút tâm tư làm chuyện xấu sau lưng, nhưng bây giờ chỉ còn lại sự sợ hãi.
Tuần phủ Nhan Kế Tổ và giám quân Lưu Nguyên Bân cũng không phải là không hiểu quân sự chút nào. Thấy cảnh trước mắt thì liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng kinh hãi dị thường. Trước kia bọn họ chỉ nghĩ doanh Giao châu là tổ chức dân tráng, cường đinh, muốn chiến đấu với Mãn Thanh vẫn phải dựa vào binh mã của Tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi. ai ngờ tới lại có kết quả như vậy.
Tri châu Đức Châu ở một bên nôn thốc nôn tháo, đây là một số ít âm thanh ở trong sân có thể khiến người ta chú ý tới. Sĩ dân Đức Châu ở bên ngoài mắt thấy những kẻ ác gây họa cho dân chúng, làm nên chuyện thương thiên hại lý đều đã bị chém đầu hết. Nhưng nhìn cảnh này. lại không ai cảm thấy thống khoái, ở chỗ đất trống trước nha môn tri châu đã chất đầy thi thể, nhuộm đầy máu tươi, mùi máu tanh tràn ngập. Cứ mỗi tiếng phát lệnh của binh sĩ doanh Giao châu giữa sân, rìu ngắn trong tay lại bổ xuống.
Cảnh tượng giống như một tràng tàn sát này khiến bất kể là sĩ dân thành Đức Châu hay là Tuần phủ, giám quân thậm chí là bọn thân vệ của Tuần phủ và giám quân đều sợ hãi dị thường, về phần những thân binh của Khâu Lỗi bị giữ chặt, bắt quỳ một bên thì rất nhiều người thậm chí là nhắm hai mắt lại. Trên chiến trường cược mệnh có lẽ còn có thể. nhưng cảnh tượng như vậy mới chân chính là khảo nghiệm dũng khí
ở giữa còn có một tiết mục xen giữa nho nhỏ. có mấy tên thân binh sắp bị chặt đầu giãy dụa la hét ở đó. cũng không phải xin tha mạng. Doanh Giao châu đại sát như thế. bọn họ căn bản không có ý nghĩ này. chỉ có điều lúc ra đi. muốn kéo thêm mấy người làm bạn. ví dụ như mấy tên thân binh bảo vệ ở bên cạnh Tổng binh Khâu Lỗi.
Nếu là ở bên người chủ tướng, vậy chắc chắn là mấy người thân tín nhất, địa vị tối cao nhất, nhưng ở trong mắt doanh Giao châu căn bản mặc kệ những thứ đó.
Nếu đã chỉ điểm, lập tức có binh sĩ đi tới, Lý Mạnh gật đầu. hơn mười tên binh sĩ lập tức vây quanh Tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi. Mấy tên thân binh bên cạnh Khâu Lỗi bị chỉ điểm liền choáng váng, vừa rồi còn đang thấy may mắn vì hôm nay mình ở bên người Tổng binh đại nhân, nhiều ít đối phương cũng sẽ nể mặt mũi. không tới bắt người.
Ai ngờ binh sĩ doanh Giao châu căn bản mặc kệ chuyện này. Cục diện như vậy bọn họ ngay cả phản kháng cũng không thể. có người không ngờ lại gào về phía Tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi:
"Đại soái cứu mạng, đại soái, ta chính là theo ngài lúc dẹp Bạch Liên năm đó..."
Những lời này chưa nói xong, đã bị đè xuống đất. một rìu chém rụng đầu. Lúc tên lính kia gào. Lý Mạnh và những binh sĩ bắt người kia đều nhìn chằm chằm Tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi. Giờ phút này Khâu Lỗi đừng nói là có dũng khí nói chuyện gì. chỉ sợ đối phương mượn cơ hội này mà chém cả mình.
Hơn nữa nhìn binh sĩ doanh Giao châu lắm le như thế thì rất có khả năng này. không khỏi miễn cưỡng nghiêm mặt mở miệng nói:
"Làm chuyện thương thiên hại lý như vậy. còn có mặt mũi gì mà nói tình nghĩa năm đó nữa, hôm nay Lý tướng quân không giết ngươi, ta cũng sẽ chém ngươi!"
Nói lời này vô cùng trái lương tâm. sau khi nói xong, mặc dù là những bộ hạ của Khâu Lỗi không liên quan tới vụ án kia cũng đều lộ vẻ cổ quái, đây rõ ràng là bị chủ tướng nhà mình vứt bỏ rồi.
Lý Mạnh đứng ở bên cạnh mỉm cười tán dương:
"Khâu Tổng binh quả thật là người chính nghĩa biết nói đại thế. hôm nay Lý mỗ làm chuyện này quả thật là hơi vội vàng, có điều ta nghĩ Khâu đại nhân chắc hẳn cũng sẽ làm như thế".
Nghe Lý Mạnh nói những lời này. trên mặt Khâu Lỗi ngay cả nụ cười cũng không nặn ra được. Trong lòng Lý Mạnh có chút hài lòng với hiệu quả như vậy, thứ nhất là nhân mã trọng yếu của Tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi đã bị tiêu diệt hơn phân nữa, thứ hai là Khâu Lỗi làm vẻ ta đây như thế. sau này bộ hạ có lẽ sẽ không còn trung thành gì.
Lại nói tiếp chuyện này thật khiến người khác cám thán đường đường là đại tướng cả trấn, quan tổng binh một tỉnh, nhưng lại chỉ có năm sáu trăm gã thân binh thân tín. Như vậy mà tính xuống, binh lực trong tay sáu bảy ngàn, cộng thêm thân binh, gia đinh quân tướng các cấp nhân số khoáng năm sáu trăm, tổng cộng cũng chỉ có hơn một ngàn người có thể chiến đấu. bộ đội như vậy có thể có sức chiến đấu gì.
"Các vị đại nhân, chúng ta có lẽ nên tiếp tục nghị sự đi, chớ để chậm trễ".
Lý Mạnh lại vừa cười vừa nói. đưa tay làm tư thế mời. Mời đi ra cũng là đề nghị của Lý Mạnh, đi vào cũng là Ý kiến của Lý Mạnh. Nếu là kẻ khác làm thế. chỉ sợ Tuần phủ Nhan Kế Tổ và giám quân Lưu Nguyên Bân đã sớm nổi trận lôi đình, có điều nhìn cảnh máu tanh bên ngoài, ai còn dám nói thêm lời nào.
Nhan Kế Tổ kia ho khan một tiếng, mở miệng nói:
"Kẻ thù bên ngoài tràn xuống, còn rất nhiều chuyện lớn cần bàn bạc. chư vị chớ trì hoãn mau vào thương nghị thôi!"
Gã tạo dáng khí khái Tuần phủ mười phần, xoay người đi vào nha môn tri châu Đức Châu. Thái giám giám quân Lưu Nguyên Bân cũng liền cười một tiếng, đi vào theo, về phần Tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi do dự một lúc. cũng xoay người đi vào theo. Trước mắt tình thế này căn bản không cho phép gã có dị nghị gì.
Lý Mạnh gật đầu với Vương Hải bên cạnh, cũng đi Theo vào cũng một lúc. Thương nghị lần này. đúng là cần thương lượng một chút về việc an bài phòng ngự vùng Đức Châu như thế nào, Lý Mạnh tất nhiên cũng phải diễn đạt ý kiến của mình một chút.
Nếu đã đòi được công đạo, tri châu Đức Châu tất nhiên sẽ không tiếp tục đi vào theo để tìm mệt. ở dưới sự vịn đở cửa gia nhân, lảo đảo trở về nhà nghỉ ngơi. Những thân sĩ. nhân vật có vai vế ở Đức Châu cũng đều giải tán hết. Máu tanh nhìn thấy hôm nay. chỉ sợ phải mất một thời gian thật dài mới có thể khôi phục trở lại. nhưng đến tận bây giờ. rốt cuộc cũng có người cảm thấy một tia sảng khoái ở trong lòng. Ngẫm lại những người cửa nát nhà tan ở trong thành Đức Châu, ngẫm lại chư nữ của từ am tự thiêu mà chết, toàn cảnh máu tanh kia cũng không phải là không có mấy phần lâm ly thống khoái.
Những thân binh Khâu Lỗi nửa ngồi nửa qùy ở đó. mặc dù không bị chém giết, nhưng thấy cảnh như vậy, còn cả thái độ lãnh đạm của Khâu Lỗi. không khỏi khiến bọn họ chẳng nâng lên được chút dũng khí và chiến lực nào. Doanh Giao châu cũng không định để bọn họ lại ở trong thành, trực tiếp áp giải những thân binh này đuôi ra khỏi thành từ cửa bắc.
Lại có thêm một ngàn binh sĩ doanh Giao châu vào Đức Châu, bắt đầu xua quân coi giữ ở từng cửa thành, để bộ đội của mình tới thay. Những quân tốt thủ cửa thành kia cho dù là bên trong bộ hạ của Tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi thì cũng thuộc về loại danh sách dự bị. hoàn toàn là binh già yếu. càng không cần nói đến chống cự gì. rất nhanh cửa thành ở thành Đức Châu cũng đã bị doanh Giao châu khống chế trong tay.
Thấy người bên cạnh Tổng binh Khâu Lỗi bị trục xuất ra khỏi thành, nhân mã phủ Tế Nam trú đóng ở thành nam và thành động bắt đầu xao động. Những quân tướng của Khâu Lỗi không biết bên trong thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. lúc những binh sĩ đóng ở cửa thành kia xuất hiện trước mặt, bộ đội bắt đầu xôn xao.
Có điều xao động này nhanh chóng an tĩnh lại. Kỵ binh và bộ tốt của doanh Giao châu bây giở cách chỗ quân doanh của Khâu Lỗi không xa. mà binh sĩ doanh Giao châu trong đó bắt đầu treo hàng loạt đâu người và thi thể vừa chém trên lỗ châu mai ở đầu tường, có mấy vết máu theo tường thành chảy xuôi xuống. Lúc đó đã là hoàng hôn, nhưng cảnh này vẫn khiến người phía dưới nhìn thấy á khẩu không nói nên lời. tiếp theo là không rét mà run. Lúc này mới biết chênh lệch chiến lực giữa hai bên.
Những Thủ bị. Đô tư,... cấp dưới, nghe được những thân binh này nói Khâu Tổng binh được mời vào trong phủ nghị sự. mặc dù sống chết không rõ. nhưng đẫu gì cũng không có tin tức chính xác. vậy cũng có thể lấy làm lý do an ủi chính mình. Nếu đại nhân vẫn vô sự. chúng ta cần gì khẩn trương như thế, chi bằng ở ngoài thành chờ là được.
Kỵ binh trinh sát và trinh thám của Lý Mạnh đã sớm vào cảnh nội Bắc Trực Đãi điều tra, có điều phủ Hà Giang và vùng Thương Châu lại không phát hiện hướng đi của quân Thanh.
Truyện khác cùng thể loại
205 chương
56 chương
127 chương
1 chương
141 chương
105 chương
94 chương
312 chương