Thuận Minh
Chương 240 : Thấp thỏm
Tiểu giáo truyền lệnh đó qùy trên mặt đất, nhìn vị tham tướng Lý Mạnh ở trước mặt, nói thực, hắn đối với việc truyền lệnh lần này không hề ôm hi vọng quá lớn. Khi tuần phủ Sơn Đông truyền tin điều binh tới tổng binh Lưu Trạch Thanh và Khâu Lỗi. mình đều bị đối phương chặn ở bên ngoài.
Có điều những gì mình phải làm cũng chỉ là truyền lệnh mà thôi, những chuyện khác không cần nhân vật nhỏ như mình phái quan tâm.
"Đưa văn thư lên đây!"
Lý Mạnh ở trên bậc thần đột nhiên cảm thấy rất nặng nề. vẻ ung dung khi vừa rồi nói chuyện với Ngô tri châu đã hoàn toàn biến mất, chỉ cảm thấy tâm tình khá phức tạp.
Những năm này. từ những văn thư thu thập binh sự chiến lệ. hơn nữa còn đàm luận với những lão binh ngày xưa đã từng trải qua chiến sự. quân Thanh ba lần nhập quan các binh sĩ và quân giáo từng trải qua chiến sự cũng đều được dùng tiền để mời tới Sơn Đông. Nhưng đối với Lý Mạnh mà nói. thông qua những người từng tự mình trải qua chiến sự và văn tự tài liệu, hắn đã hiểu thêm về quân Thanh nhiều hơn nên cảm thấy trong lòng càng lúc càng không nắm chắc. vốn cho rằng mình là người vượt thời gian, so với thời đại này thì đi trước mấy trăm năm. muốn làm chuyện gì cũng đều nhẹ nhàng vô cùng, mã đáo thành công.
Lúc vừa tới thật sự là đã nghĩ vậy. có điều tình huống chân thực lại không hề đơn giản như trong những tiểu thuyết trên mạng, bắt đầu từ duy trì sự ấm no của mình, cho tới thế lực dưới tay mình, tương lai đi đâu về đâu. tất cả đều phải tự mình cố gắng làm. Trong nhà có mấy vị nữ tử tuyệt sắc. cũng có đủ tài lực để mình tiêu xài xa xỉ. nhưng mỗi ngày vẫn không thể có một chút thư giãn nào. Giao châu doanh, việc muối, việc truân điền, việc nào cũng cần phải quan tâm. thả lỏng một chút là thế lực của mình lại không thể tiến bộ. người xung quanh, bất kể là quân tướng ở bên dưới hay là thái giám trấn thủ Lưu Phúc Lai ở Nam Kinh đều từng nói với Lý Mạnh rằng, thực lực hiện giờ đã thành, không cần phải khổ cực như vậy nữa. cũng tới lúc hường phú quý an nhạc rồi.
Đã có địa bàn của một nửa tỉnh, trong tay lại có tinh binh cường tướng trung thành, triều đình đã không dám động tới. giáng chức là chuyện không thể. chỉ có lên cao hơn. Cũng chính là đại tướng trấn thủ của quan tổng binh, còn có chức vị tam đẳng, không gian tiến về phía trước cũng không còn lớn. hoặc là mục tiêu phấn đấu đã không nhiều.
Đã như vậy. hà tất phải như hiện giờ. vì sao không học theo Trịnh Chi Long đang sống yên bình ở phủ Tuyền châu, xây một cái đinh thự phú lệ đường hoàng, gom mỹ sắc. đồ quý báu trong thiên hạ lại. hưởng thụ mấy năm!
Nhưng vì sao Lý Mạnh lại không thể hồi đáp. cái này cũng là chỗ mà hắn ở thời đại này không muốn hiểu và cũng không muốn giải thích. Lý Mạnh biết trước mắt thế lực của mình ở Sơn Đông là lớn nhất, nhưng chút thế lực này, ở tương lai trong thời đại rối ren thay đổi ba triều Minh. Thuận, Thanh, cản bán không đáng để nhắc đến.
Quân đội tinh hoa của Đại Minh ở biên trấn. Sơn Đông xưa nay không phải là nơi hưng quân, ngay cả quan tổng binh đều là vào những năm Thiên Khải mới thiết lập. Lý Mạnh có thể nói là lớn nhất mạnh nhất ở Sơn Đông, đối phó với binh mã của Khâu Lỗi. và Lưu Trạch Thanh có thể chiến thắng dễ dàng, nhưng dẫu sao đây cũng chỉ là chiến tranh tầng thấp.
Binh mã của Sơn Đông so với binh mã của cửu biên kém hơn bảo nhiêu, so với binh mã của Sấm doanh kém hơn bao nhiêu, so với binh mã của Đông Lỗ Nữ Chân thì kém hơn bao nhiêu? Lý Mạnh trong lòng không nắm được một chút nào.
Chiến đấu giữa binh mã tinh nhuệ của Đại Minh và quân Thanh, kết quả cơ hồ là hoàn toàn giống nhau, bị tiêu diệt, bị tiêu diệt, bị tiêu diệt triệt để. án chiếu theo tin tức nhận được từ văn tự và những người từng trải, thực lực hỏa khí của rất nhiều quân đội Đại Minh thậm chí còn cường đại hơn mình, quân đội càng là tinh nhuệ bách chiến, nhưng kết quả cũng giống nhau, bị tiêu diệt.
Nếu đổi lại là quân đội của Giao châu doanh đi đánh, kết quả sẽ như thế nào. Lý Mạnh cũng không biết.
Bản năng lớn nhất của một người là gì, chính là cố gắng sống sót. Lý Mạnh tới thời đại Minh mạt này. tới giờ tuổi tác kỳ thực vẫn chưa tới ba mươi, nhìn trạng thái khỏe mạnh của thân thể. còn có thể sống được rất lâu, nhưng cho dù là không nhớ chính xác niên biểu lịch sự. chỉ bằng vào chút tri thức lịch sử lơ mơ thời học sơ trung, tiểu học ở hiện đại. Lý Mạnh cũng biết rằng cách thời khắc triều đại này diệt vong, thiên hạ phân loạn cũng không còn mấy năm nữa.
Mình muốn sống sót, muốn có cuộc sống tôn nghiêm, thì phải tham sự vào biến động của thời đại này, không thể là con cờ để cho người nào đó bài bố. mà phải trở thành người chơi cờ.
Lý Mạnh vì mục tiêu này. một mực nỗ lực tìm trăm phương ngàn kế. giống như là đang tiến hành trò chơi trồng trọt vậy. không ngừng tăng cường thực lực của mình trên các phương diện kinh tế, quân sự. chính trị. không ngừng để bản thân biến thành càng lúc càng mạnh, mình mạnh lên một phần, cơ hội tương lai có thể sinh tồn tiếp lại nhiều hơn một phân.
Kỳ thực, mục tiêu của Lý Mạnh cũng là đang không ngừng biến hóa. vừa tới thời đại này. Lý Mạnh nằm ngủ ở trên tấm ván cũ chỉ muốn được ăn gạo trắng, nhiều hơn một chút là thịt cá. có thể sống thoải mái một chút là thỏa mãn rồi. Nhưng nỗ lực từng bước đi lên được vị trí ngày hôm nay. đã là thân phận đại tướng, lại có mấy chục vạn người khổ cực làm việc cho hắn, còn có mấy trăm vạn người vì hắn mà có thể được sống bình an Lý Mạnh hiện tại không phải là một người, hắn là thủ lĩnh của tập đoàn của hắn. Lý Mạnh hiện tại không chỉ có quyền lời và tài phú khổng lồ. đồng dạng cũng có trách nhiệm khổng lồ. hắn phái chịu trách nhiệm về sinh tử của thủ hạ. phải có trách nhiệm giúp cho các thủ hạ được vinh hoa phú quý.
Lý Mạnh đứng ở bậc thang đọc lướt văn thư, trong viện tử lặng ngắt như tờ. tên tiểu giáo truyền tin quỳ dưới đất cũng có chút hồ đồ. một là vị võ tướng này không ngờ lại biết chữ. hai là rõ ràng là văn thư mang mệnh lệnh rất đơn giản, vì sao lại đọc lâu như vậy.
Văn thư điều binh chi viện phòng vệ này là dùng danh nghĩa của nha môn tuần phủ phát xuống, những gì được viết bên trên quả thật là rất đơn giản, chẳng gì ngoài Đông Lỗ từ biên ải nhập khẩu, bản tỉnh và Bắc Trực Đãi nối liền, các bộ binh mã nên đóng giữ phủ Tế Nam và phủ Đông Xương.
Trước mắt, kinh sư đang hoảng loạn. Bắc Trực Đãi và Sơn Đông tuy rất gần. nhưng thư tín qua lại cũng không tiện lắm. khoái mã tín sứ cũng cần phải lo lắng cho tính mạng của mình. Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ chỉ biết là Thát tử vào quan ải. nhưng có bao nhiêu người, hiện giờ có động hướng như thế nào thì lại không biết tí gì.
Mà hai phủ tiếp giáp với Bắc Trực Đãi. phủ Đông Phương chỉ có hai ngàn binh, tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi ở phủ Tế Nam thì chỉ có tám ngàn binh, căn bản không thể phòng vệ bảo hộ được gì cả. Binh lực lớn nhất, mạnh nhất Sơn Đông tất nhiên là tham tướng Lý Mạnh được phân thủ bốn phủ, tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ có thể nói là ký thác toàn bộ hi vọng lên người Lý Mạnh..
"Chạy nhanh trên đường, ngươi cũng mệt mỏi rồi. trước tiên đi nghỉ ngơi đi, ngày mai lại về phủ Tế Nam, ngươi hãy bẩm báo với tuần phủ đại nhân, bản tướng bốn ngày sau sẽ xuất binh, xin tuần phủ đại nhân thông báo cho quan viên địa phương các nơi. để Giao châu doanh lúc hành quân được thuận tiện hơn."
Thân binh hộ vệ ở trong viện tử cũng không có biến hóa gì. nhưng tri châu Ngô Văn Tụng ở trong nhà thì há miệng trợn mắt, những năm nay tuần phủ điều binh, quân đầu địa phương đều tìm mọi cách để chối từ. nếu không thì cũng đưa ra một đống điều kiện, bảo tồn thực lực của mình thì mới có vốn để tác oai tác quái.
Lý Mạnh này là nhân vật ngang ngược ngông nghênh, tinh minh vô cùng, sao lại đáp ứng thống khoái như vậy, tên tiểu giáo quỳ dưới đất cũng có bộ dạng giống như Ngô tri châu. Khi hắn qùy ở dưới đất cũng nghĩ không ít. ví dụ như vị tham tướng trẻ tuổi đứng ở bên trên sẽ dùng lý do gì để chối từ.
Theo các đồng bạn nói. ngày đó lúc Sấm tặc tung hoành ở Hà Nam. tuần phủ đại nhân tới Tào châu điều binh, tổng binh Tào châu Lưu Trạch Thanh vừa ôm cơ thiếp nói cười, vừa nói rằng có trọng bệnh không thể đi đâu được.
Tham tướng được phân thủ bổn phủ ở trong tỉnh Sơn Đông rất có thanh danh, ai cũng nói người này tâm ngoan thủ lạt. có tài vơ vét của cải. trong mấy năm đã bỏ lên được vị trí này. trên tay có thực lực lớn như thế này. chắc hẳn phải là một kẻ tự tư tự lợi. không để ý tới đại cục. bị cự tuyệt cũng là chuyện hết sức bình thường.
Sao vậy? Không ngờ lại đáp ứng thỏa mái như vậy. chẳng lẽ là lời đồn dối người, tên tiểu giáo này trong lòng thấy kỳ quái, cũng không để ý tới lễ số gì cả. ngẩng đầu lén nhìn, thấy sắc mặt của Lý Mạnh không hề có biến hóa gì cả. cũng giống như là hứa hẹn thật sự.
Không biết vì sao. tên tiểu giáo này chỉ cảm thấy trong lòng rất cảm động, cử động diễn trò khóc than, cầu xin lúc trước hoàn toàn đều vứt bỏ, trịnh trọng dập đầu mấy cái, nói: "Đa tạ Lý đại nhân đã xuất binh."
Tên tiểu giáo đó cưỡi khoái mã bổn ba. Tuy nói là trong trạng thái mệt mỏi có thành phần diễn trò. nhưng tinh khí thần quả thực là đã tiêu hao rất nhiều, mấy thân binh của Lý Mạnh bước lên đỡ hắn lui xuống.
"Đi gọi Vương Hải, Thang Nhị. Ninh Kiền Quý. Chu Dương tới thư phòng, bảo tất cả tín sứ ở tiền viện đợi lệnh, đi mau đi!"
Thấy tên tiểu giáo đưa tin rời khỏi viện tử, Lý Mạnh cao giọng ra lệnh, đầu mục thân binh ở bên cạnh nghe xong, ai ai cũng vội vàng chạy đi. Tri châu Giao châu Ngô Vãn Tụng thấy hành động này của Lý Mạnh, chỉ cảm thấy không hiểu.
"Quân tình khẩn cấp. bản quan xin lỗi. mời Ngô tri châu lui trước."
Lý Mạnh khách khí nói. Ngô tri châu tất nhiên biết điều, nói là trong nhà mình có chuyện để cáo từ. Có điều khi đi qua người Lý Mạnh không khỏi mở miệng nói: "Lý đại nhân ta và ngài là người một nhà, có một số lời tại hạ xin mạo muội mở miệng, võ tướng quyền vị toàn là ở binh tốt dưới tay, binh còn thì quyền còn. nếu không có binh, cho dù ngài có trung thành như Nhạc Vũ Mục thì cũng vô dụng, đánh trận chính là việc tổn binh thiệt tướng, tướng quân xin hãy nghĩ cho kỹ!"
Trừ mấy hộ vệ thiếp thân ra, những người khác đều tới các nơi để truyền tin Lý Mạnh đứng ở trên bậc thang, sau khi chào Ngô tri châu thì không nói gì cả. nhưng không ngờ đối phương sau khi ra khỏi cửa lại nói một câu này. Lý Mạnh không lên tiếng, mắt một mực nhìn ra chỗ khác. Ngô Văn Tụng cũng có chút hối hận. thầm nghĩ địa vị hiện giờ của Lý Mạnh cho dù nói là Sơn Đông chỉ chủ cũng có thể miễn cưỡng xứng đáng, những lời này của mình thực sự hơi quá đáng.
Một lúc sau. Lý Mạnh mới mỉm cười, chậm rãi mở miệng nói: Quốc chiến này. thân là binh sĩ Hán gia thì phải góp sức cho nước nhà.
Ngô Văn Tụng không dám tiếp tục nói nhiều nữa, vội vàng vái một cái rồi bước ra cửa. mới đi được mấy bước thì nghe thấy Lý Mạnh ở đằng sau nói khẽ: "Nếu Nhạc Vũ Mục có ở đây thì sẽ làm thế nào nhi?"
Không biết là hỏi Ngô Văn Tụng hay là tự hỏi
Truyện khác cùng thể loại
205 chương
56 chương
127 chương
1 chương
141 chương
105 chương
94 chương
312 chương