Thuận Minh
Chương 235 : Pháo cũ, pháo mới
Nghe thấy Tôn Hòa Đấu nói một cách chắc chắn như vậy, Quách Đống một mực chưa tiến vào viện tử này cũng cảm thấy hứng thú. đi quanh bốn khẩu pháo quan sát một hồi. nhưng cũng không nhìn ra được quá nhiều môn đạo. Hắn vốn chính là thiết tượng chế tạo hỏa khí, nhân duyên tế hội mới trở thành đầu mục chế tạo vũ khí dưới tay Lý Mạnh lòng trung thành tuy có. nhưng trình độ lại không cao như vậy. đối với hỏa pháo thực sự chỉ là hiểu lờ mờ. nhìn không ra cũng là điều dĩ nhiên.
Án chiếu theo theo nguyên tắc của Lý Mạnh "Tôn Hòa Đấu yêu cầu cái gì. tiêu phí từ ngàn lạng trở xuống thì cứ mặc cho hắn dùng, từ ngàn lạng trở lên thì báo cho Ninh sư gia một tiếng". Tôn Hòa Đấu ở trong trạch viện này dùng tiền cực kỳ xông xênh.
Hôm nay cũng như vậy, bên này vẫn ở trong viện tử tham quan, trong viện tử tuy an tĩnh một chút, nhưng bên ngoài viện tử lại nhốn nháo, theo Lý Mạnh tới tuy có mấy chục thân binh, sau khi tiến vào phạm vi tượng phường, bộ đội hộ vệ tượng phường này lập tức rút ra binh sĩ để hiệp trợ.
Mặc dù bên ngoài nhốn nháo, nhưng Lý Mạnh cũng không lo lắng gì cả. quả nhiên có một hán tử ở cửa gân cổ hét lên: "Tôn tiên sinh, ngựa mà ngài cần đã tới rồi. chúng ta đợi ở bên ngoài!"
Tôn Hòa Đấu mỉm cười ừ một tiếng, mở miệng nói với Lý Mạnh: "Đại nhân, học Sinh ýượt quyền rồi. cần điều phối nhân thủ để di chuyển pháo."
Lý Mạnh gật đầu, Tôn Hòa Đấu bắt đầu mở miệng chỉ huy nhân thủ đi chuyển hỏa pháo, dắt ngựa vào. viện tử hiện tại mà Tôn Hòa Đấu đang ở tuy nói là viện tử. cũng không bằng nói là tiểu trang viên, vì viện tử rất rộng, cửa lớn cũng không nhỏ. điều này đều là để tiện cho vận chuyển than sắt ra vào. dẫu sao thì trong viện tử cũng là công xưởng thiết tượng và nơi đúc pháo.
Có người điều khiển xe ngựa vào. nhân số thực sự là không ít. những binh sĩ bị lâm thời điều đi cũng đều trở thành công nhân vận chuyển. Lý Mạnh và hơn chục thân binh đứng ở bên cạnh, nhìn mọi người bận rộn. hắn chú ý thấy sự khác biệt của bốn khẩu pháo, bốn khẩu pháo này. hai khẩu trong đó có bộ dạng cũ. cũng chính là hình dạng của mấy khẩu hỏa pháo mà Trịnh gia đưa tới. bao gỗm cả một loạt được đưa tới sau khi bên mình định ra đường kính và cân nặng cụ thể.
Hai khẩu còn lại thì khác, thân pháo cơ hồ là không có gì khác lạ. chi tiết là ở trên đệm pháo và giá pháo. Dạng hỏa pháo này đã rất tiếp cận với kiểu dáng trong ký ức của hắn rồi. bánh xe bọc thép, có đệm pháo, nhưng bên cạnh pháo lại không có hai cái giá bánh xe nghiêng nghiêng, không biết là dùng để làm gì.
Ba chân bốn cẳng làm xong, trước mỗi khẩu pháo đều bố trí bảy tám con ngạ. hai mươi người, đều có trợ thủ của Tôn Hòa Đấu đứng đó chỉ huy.
Sau một tiếng hạ lệnh, hai khẩu hỏa pháo hình dạng bình thường cũng không cần chỉnh lý quá nhiều, trên thực tế đệm pháo chính là phía dưới hộp gỗ có bánh xe gỗ. nhưng di động hơi phiền phức, hơn nữa ngựa kéo đi. án chiếu theo kiểu cầm càng kéo xe truyền thống, tối đa cũng chỉ có thể buộc hai con ngựa. Ngựa ít. nhưng nhân lực thì lại nhiều, có điều hai mươi người đẩy hai khẩu pháo này cũng không cần quá phiên phức, hô một hai ba cũng bắt đầu di động rồi.
Hai khẩu pháo có kiểu dáng mới thì phiền phức hơn nhiều, nhấc phần đuôi của đệm pháo lên. lại có người đây nghiêng cái giá bánh xe tới phân dưới đệm pháo, sau khi dùng vật chêm và gậy sắt cố định, hỏa pháo thành một cỗ xe bốn bánh lớn. có mấy người hô lên rồi đặt đạn pháo lên đệm pháo.
Bảy tám con ngựa ở phía trước xe pháo bị kéo đi, hai con ngựa một hàng, xếp thành bốn hàng, dây thừng nối chúng lại với nhau đều dùng dây da mềm, bên này bận rộn bên phía hai khẩu pháo có hình thức cũ đã đẩy đi được hơn mấy trăm bước rồi. Các thân binh của Lý Mạnh đứng đó nhìn nhau, tràng diện này không phải là chiến tranh, lại là đang ở địa bàn của Giao châu doanh, bọn họ cũng tương đối thả lỏng, có một thân binh thấp giọng lầm bẩm: "Như thế này nếu ở trên chiến trường thì chậm trễ mất bao nhiêu thời gian, thật không biết đang làm gì nữa."
Đầu mục của thân binh quay đầu lại trừng mắt lườm hắn một cái. thân binh đó lập tức không dám nói gì nữa, Lý Mạnh mỉm cười, hắn đại khái đoán ra Tôn Hòa Đấu rốt cuộc là muốn làm gì rồi.
Hai khẩu pháo phía bên kia mới chuẩn bị hoàn thành. Tôn Hòa Đấu rút khăn tay ra. đang lau mồ hôi trên mặt, đây là chỗ duy nhất mà hắn khác với người xung quanh, những lúc khác, tài tử này nhìn bộ dạng cũng giống như thiết tượng sư phụ. hơn nữa còn là loại học việc.
Tôn Hòa Đấu lúc này mới quay đầu lại nói với Lý Mạnh ở bên cạnh: "Lý đại nhân, Quách sư phụ. chúng ta cũng tới giáo trường đi!"
Quách Đống rõ ràng là có chút hồ đồ rồi. Lý Mạnh thì mỉm cười gật gật đầu, thân binh dắt ngựa tới cho hắn. mà binh sĩ đứng trước hai khẩu pháo thì có người ngồi ở phía sau xe pháo, có người thì ngồi ở phía trước.
Một người nhìn như xa phu quát lên một tiếng, chiếc xe ngựa bắt đầu chuyển động từ từ. theo cửa lớn chạy về phía quan đạo. trong khu vực cửa hàng thiết phô này. Giao châu doanh tốn rất nhiều nhân lực để tu sửa đường đi. cho nên đường rất bằng phẳng rộng rãi.
Lý Mạnh và các thân binh đều cưỡi ngựa, nhìn xe pháo dưới sức kéo của ngựa chạy càng lúc càng nhanh, rất nhanh liền vượt qua hai khẩu pháo có hình dạng cũ do người đẩy ngựa kéo ở phía trước.
Nhìn thấy cảnh này. tên thân binh vừa rồi mới lên tiếng lập tức nghẹn họng không nói được gì. Tôn Hòa Đấu cũng lên ngựa, đuổi theo Lý Mạnh, đi sau nửa đầu ngựa, nói: "Đại nhân, giáo trường bắn thử pháo cách nơi này năm dặm. đại nhân ngựa nhanh, hay là đi trước tới đó đợi đi."
Lý Mạnh gật đầu. đánh ngựa tiến lên trước, đoàn ngoài phóng nhanh về phía đó. Lý Mạnh Tuy vung roi thúc ngựa, nhưng lại chú ý tới hai khẩu hỏa pháo do bảy tám con ngựa kéo. tốc độ di chuyển cũng không tính là chậm, còn hai khẩu pháo kiểu dáng cũ thì bị rớt ở phía sau rất xa.
Giáo trường là một khoảng đất khá bằng phẳng. nơi đây vốn cũng có mấy chục hộ dân sống, có điều đều chuyển đi rồi. xung quanh đây khi không diễn luyện hỏa khí. chính là sân huấn luyện của kỵ binh, khi có diễn luyện hỏa khí thì có kỵ binh ra ngoài cảnh báo. để tránh có người tiến vào rồi gặp nguy hiểm. hoặc là nhìn trộm bí mật của Giao châu doanh.
Năm dặm. đối với Lý Mạnh cưỡi ngựa mà nói. rất nhanh liền tới được mục tiêu. Tôn Hòa Đấu ở đây sớm đã an bài trợ thủ đứng đợi. gọi một đám người tiến vào giáo trường, tiến vào vị trí.
Không lâu sau. hai khẩu pháo do tám con ngựa kéo đã tới giáo trường, dưới sự chỉ huy của Tôn Hòa Đấu. nhờ hai giá pháo của bánh xe. đặt trong khu vực đã định sẵn. Tôn Hòa Đấu tính toán cũng khá chu đáo. thấy đã tới giờ cơm trưa, còn có người cầm bánh thịt dê và dưa muối đến. Lý Mạnh cũng không phải là người chú trọng ăn uống, trực tiếp ngồi xuống với các thiết tượng thân binh, thoải mái ăn uống.
Lẽ ra Tôn Hòa Đấu này là nhân sĩ của phủ Tùng Giang, lại là người nhà của quan lại. nên rất chú trọng tới ẩm thực mới đúng, có điều Tôn Hòa Đấu cũng ăn bánh với thịt dê, ăn rất vui vẻ. Điều này khiến hào cảm của Lý Mạnh đối với hắn càng tăng thêm không ít. con người của Tôn Hòa Đấu là một nhân vật chú trọng thực tế.
Hơn nửa tiếng sau. hai khẩu pháo kiểu cũ mới từ từ tới nơi. vốn là trên đường có mấy sườn núi. mà phương pháp cầm càng kéo xe kiểu cũ này chỉ có thể buộc được hai con ngựa, mã lực và nhân lực đều không dùng được, phải liều mạng lắm mới đây qua được, cho nên ai ai cũng đầm đìa mồ hôi.
Hỏa pháo kiểu cũ và kiểu mới. ưu khuyết điểm đã rõ ràng, trên chiến trường, tính cơ động, hòa lực mạnh của hỏa pháo đại biểu cho điều gì. Lý Mạnh đương nhiên là hiểu rõ.
Đợi khi hai khẩu pháo kiểu cũ tới nơi. cũng đặt ở vị trí ngang hàng với hai khẩu pháo trước, Tôn Hòa Đấu sau khi hỏi Lý Mạnh, liền hạ lệnh với bên đó. công tượng và các học đồ bên đó tay chân nhanh nhẹn làm sạch nòng pháo, cầm hỏa dược đổ vào trong nòng pháo, sau khi làm xong liền nhồi đạn pháo.
"Xin nói cho đại nhân biết, phàm là hỏa pháo có đường kính tương đồng, bất kể là kiểu mới hay cũ, nhồi thuốc đều giống nhau, không phân nhiều ít. làm như vậy. kết quả mới có giá trị."
Lý Mạnh nhíu mày nhìn công tượng đang nhồi thuốc, thầm nghĩ những công tượng và học đồ này dùng bao nhiêu thời gian mới bổ sung được cho đội ngũ pháo binh của mình, đây cũng là một truyền thống, nhưng luôn cảm thấy phía trước có chút không đúng, có điều nghĩ thông cũng rất nhanh, liền mở miệng nói: "Tôn tiên sinh, pháo này to nhỏ khác nhau, nhồi thuốc nhiêu ít cũng khác nhau, nhưng công tượng này đều biết chứ."
Nghe thấy vấn đề này của Lý Mạnh. Tôn Hòa Đấu không khỏi bật cười, đây rõ ràng là thường thức; liền mở miệng trả lời: "Các tượng nhân đều quen tay rồi. hỏa dược nhồi vào nòng pháo gần như không quá ba lạng, học sinh từng thử nhiều lần rồi."
"Vì sao không ước lượng mỗi khẩu pháo phái dùng bao nhiêu phân lượng, tìm đồ bọc chỗ hỏa dược này lại. tới lúc cần thiết thì nhồi vào nòng pháo thì chẳng phải là tiện hơn ư."
Nghe xong câu này. nụ cười trên mặt Tôn Hòa Đấu lập tức cứng lại. ngây ra cả nửa ngày mới vỗ vỗ đầu. cười khổ nói: "Đại nhân nếu không nói. học sinh thực sự là không nghĩ tới chuyện này."
Nghe thấy câu cám khái của Tôn Hòa Đấu. Lý Mạnh có chút thẹn thùng, nếu không phải là hôm nay thân lâm kỳ cảnh, sợ là cũng không nghĩ tới cải tiến làm sẵn thuốc súng. ít nhất thì tốc độ nạp đạn rồi phát xạ cũng được đề cao hơn rất nhiều, sau khi cười khan hai tiếng, quay đầu lại phân phó cho Quách Đống: "hỏa dược phát xạ của súng điểu cũng phải bắt đầu làm sẵn lập tức làm ngay."
Thấy Lý Mạnh trịnh trọng phân phó như vậy. Quách Đống vội vàng đáp ứng, khi hỏa pháo kiểu mới và kiểu cũ phát xạ thì không hấp dẫn được Lý Mạnh, xạ trình của hỏa pháo mới so với hỏa pháo cũ thì xa hơn hai thành, nhưng tính cơ động của nó thì mới là cái để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Lý Mạnh.
Có đệm pháo và giá pháo này. pháo binh cũng có thể theo kịp sự cơ động của Giao châu doanh, tất nhiên là có lợi ích lớn đối với chiến lực. bất kể là như thế nào. Tôn Hòa Đấu cũng đã có công lớn với Giao châu doanh, bởi vậy tác phong thiết thực và học thức hơn người của hắn khẳng định là sẽ được trọng dụng.
Tháng bảy năm Sùng Trinh thứ mười một, thời tiết không nóng nực như năm ngoái, gió bắc dần dần nổi lên, không ngờ lại hơi lạnh.
Truyện khác cùng thể loại
205 chương
56 chương
127 chương
1 chương
141 chương
105 chương
94 chương
312 chương