Thuận Minh

Chương 233 : Rất nhiều việc

Bận rộn thì bận rộn. nhưng trong lòng Mộc Vân Dao vẫn có ý nghĩ cạnh tranh với Nhan Nhược Nhiên. Một hôm nào đó của tháng tư, Nhan Nhược Nhiên dẫn mấy phó phụ đưa trái cây tươi đến trạch viện này của bọn họ. thuận tiện nói chuyện vài câu. đợi khi hạ nhân lui xuống hết, Mộc Vân Dao cầm mấy tờ văn cáo đã được tổng hợp lên. nói là muốn hỏi ý kiến của Nhan Nhược Nhiên. Nhan Nhược Nhiên nhìn mấy cái, mỉm cười nói rằng mình mấy năm nay một mực tĩnh dưỡng ở trong nội trạch, không hiểu lắm tình hình ở bên ngoài, mà hiện giờ xử lý gia sự trong nội trạch, càng không có thời gian để chú ý. Mộc Vân Dao vốn chính là có thái độ trêu đùa. cười một hồi rồi mọi người cũng không để ý tới nữa. Có điều trước khi đi. Nhan Nhược Nhiên nhỏ giọng đề xuất một số ý kiến với ba người bọn Mộc Vân Dao. nói là trong nhà bề bộn, làm việc cũng không quá tiện, không bằng án chiếu thời gian chia thành hạng mục, đánh dấu ra, như vậy khi tìm cũng tiện hơn Mộc Vân Dao nghe vậy đờ người ra. Tới ngày thứ ba, lão bà của Quách Đống chỉ huy hạ nhân, chuyển mấy cái tủ đứng giống như là tủ thuốc vào trong phòng làm việc của bọn Mộc Vân Dao. Kết quả bọn Mộc Vân Dao án chiếu theo cách của Nhan Nhược Nhiên, phân loại văn kiện theo thời gian, địa điểm. ghi chú đánh dấu rõ ràng rồi chia ra đặt trong các ngăn tủ. Sau khi chỉnh lý. công tác ghi chép tổng hợp phân tích thoáng chốc đã biến thành có hiệu suất hơn nhiều. Mộc Vân Dao kính phục vô cùng, lúc này mới nhớ ra, Nhan Nhược Nhiên chính là tiểu thư tri châu, là người nhà của quan lại tuyến đầu, gia học uyên nguyên, đối với loại chuyện giấy tờ thì tinh thông hơn bọn họ nhiều. Trong bất tri bất giác, nội trạch của Lý Mạnh hình thành một ban thứ ký toàn là nữ tính, đo Mộc Vân Dao làm chủ đạo. Cố Hoành Ba, Liễu Như Thị làm phụ tá, nha hoàn hiểu văn tự làm cán bộ cốt cán. bóng dáng của Nhan Nhược Nhiên ở trong đây cũng như ẩn như hiện. Tuy nói chỉ chỉ là chỉnh lý tình báo. tập hợp số liệu, phân tích tình thế, nhưng so với Chu Dương và Ninh Kiền Qúy thế đơn lực cô. phía này thành hệ thống hơn. lờ mờ có ý tứ là trung tâm dân chính của Giao châu doanh, đương nhiên đây cũng hành động bất đắc dĩ. Trong tay Lý Mạnh, người có trình độ văn hóa cao nhất chính là những nữ hài tử này, hơn nữa hoàn toàn là người trong nội trạch của hắn, sử dụng cũng cực kỳ yên tâm. Toàn cảnh phủ Đăng châu, vùng núi Nghi Mông của phủ Thanh châu, còn có xung quanh thủy lộ của phủ Duyện châu đều là nơi đạo phỉ tập trung, lúc trước thế lực của Lý Mạnh đơn bạc, cần những người này giúp dỡ duy trì cho bọn chúng hưởng lợi nhuận trong ngành muối. Nhưng Giao châu doanh hiện tại của Lý Mạnh đã là đóng quân hợp pháp ở những địa phương này. đã là địa bàn nhà mình, do đó không thể dung nhẫn được nữa. Lý Mạnh liên tục phát ra văn cáo. nói là lệnh cho phỉ đạo các nơi trong vòng một tháng phải giải tán binh mã, và phái người tới báo cáo ở cách nơi đóng quân, nếu như có người muốn đầu quân. Giao châu doanh sẽ nghiêm túc án chiếu theo quy định Tuyển chọn để nhận vào. còn lão nhược có thể tới điền trang truân điền, tất nhiên có người phụ trách an bài. Văn cáo này vừa được phát ra, trừ những hương thân địa chủ biết được sự lợi hại của Giao châu doanh ra, những bình dân bách tính, sĩ tử cường hào, thậm chí là quan viên địa phương đều đợi xem Lý Mạnh phải xấu mặt. Thầm nghĩ triều đình chiêu an mà hiện giờ còn phái nói ôn tồn nhã nhặn, lại đưa ra các loại điều kiện, vậy mà còn không thấy phía Trương Hiến Trung bị chiêu hàng, vẫn còn bàn cứ ở Cốc thành. căn bản không thèm nghe hiệu lệnh của triều đình. Phía ngươi thì dứt khoát phát văn cáo. nói cả định kỳ tới hàng, hai lựa chọn, hoặc là truân điền điền trang, hoặc là đầu quân làm lính, những tên thổ phỉ cường hào đó vô pháp vô cương quen rồi. ai mà nghe an bài của ngươi chứ. Ai ngờ văn cáo này mới phát ra được bảy ngày, chuyện phát sinh khiến những người đang đợi xem trò cười nghẹn họng cứng lưỡi, rất nhiều sơn trại bàn cứ nhiều năm, uy danh hiển hách, cướp đường hoành hành khắp nơi. khiến bình dân bách tính nghe thấy mà phải vỡ mật. còn có cự đạo thu tiền bảo kê ở trên biển, đều náu mình trên đảo nhỏ ở sau núi trong hồ. không sợ quan phủ truy nã, trước giờ đều là những nhân vật kiêu ngạo vô cùng. Những hung đồ vô pháp vô thiên này. nhao nhao từ nơi giấu mình chạy ra, vội vàng chạy tới đại điểm của Giao châu doanh mà văn cáo chỉ định, chỉ sợ chậm trễ. Rất nhiều phỉ đạo đầu mục nếu có chút tiền tài tích góp được, bình thường đều chuyển tới Tế Ninh châu và Giao châu để cư trú. thủ hạ của bọn họ thì đều an bài tới điền trang truân điền. Đương nhiên cũng có một số người thích hợp làm thám tử và quân binh, đều bị các bộ môn dưới tay Lý Mạnh điều đi. Nhiều năm như vậy. đạo phỉ cướp đường ở phủ Thanh châu và phủ Đăng châu đều căng thẳng vô cùng, Giao châu doanh của Lý Mạnh khác hẳn với những quan binh tầm thường, cho dù là bên trên không có mệnh lệnh tiêu diệt cường phỉ. Giao châu doanh cũng sẽ chủ động tìm tới cửa để luyện binh, không ít trại đều vì nguyên nhân này mà bị san bằng. Ban đầu mọi người không biết nguyên nhân, nhao nhao mang tiền ra hối lộ thì đều bị cự tuyệt. Nghe ngóng từ những người quen từng làm đạo phị hiện giờ phục dịch trong Giao châu doanh mới biết rằng trong Giao châu doanh của một danh mục. gọi là lấy chiến đấu để luyện binh. Sức chiến đấu của các phỉ đạo so với Giao châu doanh thì kém hơn nhiều, dưới loại chiến đấu cường độ thấp này đạt tới mục đích diễn luyện đội ngũ, đối với Giao châu doanh tân binh thì nhiều, cơ hội chiến đấu lại ít mà nói. quả thực là một phương pháp không tồi. hai năm nay, ai không nghe lời đều bị tiêu diệt. Những tên còn lại đều sống rất cẩn thận, trong sinh ý buôn lậu muối tự chia lợi nhuật rõ ràng, hơn nữa trong đội ngũ sơn trại hơi có quy mô. trai tráng cốt cán có thể đánh nhau đều bị Giao châu doanh đưa điều kiện hậu đãi để hấp dẫn đi. hơn nữa không ít tên nằm vùng bị chỗn sống, thủy trại khu vực núi Nghi Mông và địa khu Vi Sơn Hồ từng có mấy trại ỷ vào nằm ở nơi hiểm yếu. không tiếp thụ quản chế của Lý Mạnh. Nhưng không quá ba ngày, lại có tin tức lan ra. nói là bên trong trại có chém giết, nhị đương gia hoặc là có lẽ là tam đương gia đã tiêu diệt toàn bộ đầu lĩnh rồi dẫn thủ hạ hoặc là giải tán, hoặc là tới đầu hàng Giao châu doanh, thì ra bên trong trại đó sớm đã bị buôn bán muối tư của Giao châu doanh thâm nhập vào rồi. Có ví dụ như vậy ở trước mặt. phàm là kẻ cho rằng mình cứng cỏi đều cảm thấy lạnh gáy. có ai biết được bên cạnh mình có thám tử và gian tế của Giao châu doanh trà trộn vào hay không. Lưu Trạch Thanh đó hùng bá Duyện châu nhiều năm như vậy. cho rằng tổ chức của mình giống như là thùng sắt. nhưng chẳng phải cửa thành Tào châu cũng bị người ta đập tan sao? Mấy trăm một ngàn nhân mã của chúng ta. hà tất phải giơ đầu ra cho người ta đánh, ai có tiền thì cầm tiền tới Tế Ninh châu và Giao châu làm phú ông. ai không có tiền thì dẫn thủ hạ tới điền trang trồng trọt, cũng tính là là có thân phận lương dân. Còn có một số thổ phỉ ngược lại rất ủng hộ hành động của Giao châu doanh, tụ chúng ở trên núi, mình phát tài là một chuyện, nhưng cũng phải an bài tốt cho thủ hạ, nếu mình kiếm đủ rồi thì không làm nữa, vậy thì người đầu tiên động thủ giết người chính là các lâu la dưới tay mình, trước mắt có cơ hội này. cũng tính là có cái ăn nói và an trí cho thủ hạ, cho nên đều vui mừng vô cùng. Càng không cần nói tới những người hùng tâm bừng bừng, tự cảm thấy có chút bản sự. muốn tạo ra một phen sự nghiệp, văn cáo này càng tới đúng lúc. tháng sáu năm Sùng Trinh thứ mười một, Duyện. Thanh, Đăng. Lai bốn phủ, đột nhiên yên ổn nếu không phải là năm có đại tai. cơ hồ khiến người ta cho rằng là thái bình thịnh thế. Đương nhiên, năm có đại tai, dân gian biến loạn mới là bình thường, địa giới Sơn Đông bình tĩnh an toàn như vậy. ngược lại khiến người ta cảm thấy kỳ quái. Có người đặc biệt nhắc tới điểm này trong bút ký: "Đa phương bản huyện không yên. sau giờ ngọ trong thành không có bóng người, sợ phỉ đạo đả thương đánh người, tới tháng sáu. địa phương đột nhiên yên tĩnh, đêm không cần phải đóng cửa. ai ai cũng sợ hãi bất an. nghi là có thần minh." chỉnh đốn lần này. trên địa phương không có kinh động gì. trên Giang hồ lục lâm giống như là có một trận cuồng phong quét qua, cũng có tên ở trong thâm sơn không dám ra ngoài, có điều những việc này không ảnh hưởng gì tới địa phương cả. Đăng châu có mấy trại do năm đó bình loạn, hội binh tân binh tổ thành, ỷ rằng biết đánh nhau lại có chiến lực. không nghe hiệu lệnh, bị binh mã do Triệu Năng xuất lĩnh dễ dàng san bằng, còn lại không có xung đột gì lớn. Chính sách truân điền đang thu nạp lưu dân. văn cáo chiêu hàng thì thu nạp đạo phỉ tổ chức bảo vệ điền trang thì duy trì trị an trên địa phương, Lý Mạnh sau khi giành được quyền trên thủ bốn phủ. nhanh chóng quét sách các loại nhân tố bất an. làm vững chắc hậu phương của mình. Làm vậy ngoại trừ lợi ích trên thực chất ra. cũng khiến cường hào địa chủ đại tộc trên địa phương càng quyết một lòng dựa dẫm và đi theo Lý Mạnh. Cuối tháng sáu. Tôn Hòa Đấu đã mấy ngày rồi không có phái người đưa thư cho Lý Mạnh, nói là bảo hắn tới cửa hàng công tượng ở gần trấn Phùng Mãnh tham quan. Tôn gia tam tử sau khi bị bắt tới Giao châu. Tôn Hòa Đấu và Lý Mạnh sau mấy lần nói chuyện rất nhanh đã chứng tỏ tư thị quyết ý hiệu trung của mình. Tri thức lý luận đối với hỏa khí của Tôn Hòa Đấu là cái mà Lý Mạnh cần nhất, Tuy nói là lo lắng bọn họ tới nơi khác thì sẽ tiết lộ bí mật, nhưng vẫn phái Tôn Hòa Đấu tới phường chế tạo hỏa khí. chỉ do thân binh doanh chuyên môn trông coi đề phòng. Còn Tôn Hòa Kinh. Tôn Hòa Đinh, hai thư sinh thuần túy này bị nhốt ở trong viện tử lâu như vậy, tâm khí cũng bình hòa han không ít. mỗi ngày ngoài đọc sách ra, hai người ở trong trạch viện mở trường tư thục. một là nữ. một là nam. trường tư thục nữ tất nhiên là kéo rèm lên lớp. Học sinh của hai trường tư thục đều là con cháu của các tư thương, tượng hộ. văn lại. quan quân của Giao châu doanh, sở dĩ có trường tư thục nữ là bởi vì Mộc Vân Dao cảm thấy nha hoàn của hai người Cố, Liễu có chỗ dùng, mình cũng muốn tìm người thân thiết giúp đỡ; vừa hay phó phụ hạ nhân phục vụ trong trạch viện này phần lớn là gia quyến của hệ thống Giao châu doanh, cũng nguyện ý để hài tử của mình biết chữ đọc sách, lại thêm một số di cô của quan binh đã chết; tổ thành học sinh của trường tư thục. Ngoài ra, Tô An Kỳ chỉ là ngẫu nhiên tới nghe giảng, hắn chủ yếu là theo Ninh Kiền Qúy và Chu Dương học tập. cha cố Phí Đức Lặc cũng là lão sư của trường tư thục, dậy một số môn tự nhiên.