Thuận Minh

Chương 231 : Nhân định thắng thiên - việc trong nhà

Chu Dương từ lúc ngồi lên vị trí đồng tri Giao châu, đồng tri vốn chính là phó thủ của tri châu, công vụ rất nhiều, lại thêm là dân chính điền trang của ba phủ. thành ra cả ngày bận rộn chân không chạm đất. Có điều bang thủ bên cạnh Chu Dương lại cũng dần dần tăng thêm, hắn ngồi trên vị trí đồng tri của Giao châu, lại thêm từ tháng giêng năm Sùng Trình thứ mười một. vô số đại sự của Sơn Đông, sau lưng luôn có bóng dáng của tham tướng Lý Mạnh, người được phân thủ Thanh. Lai. Nhân sĩ Sơn Đông ngoại trừ người an tâm ở nhà đọc sách và người một lòng hướng tới khoa cử ra, tất cả những người khác đều chuyển sự chú ý sang bên này. Mà quan trường là thiên hạ của nhân sĩ Giang Nam. hơn nữa rất nhiều tỉnh phận đều binh hoang mã loạn, sĩ tử Sơn Đông tiến vào khoa cử thì đường ra càng lúc càng ít. cho dù là trúng thi, đợi tới khi phân phối quan chức, ngươi không phải là nhân sĩ Giang Nam, tất nhiên là không có địa phương tốt để chọn. Nếu là tới khu vực Thiểm Tây. Sơn Tây. Hà Nam. khó tránh khỏi có một ngày bị loạn dân chém bay đầu. nhưng khổ công học tập mười năm. chung quy vẫn phải tìm cho mình một đường ra, nếu không thì thực sự là không cam lòng. Tổng binh Khâu Lỗi của phủ Tế Nam kiêu ngạo ương ngạnh, lại có tuần phủ Sơn Đông và quan viên của bố chính sứ ti nha môn ở đó. căn bản là không muốn kết nạp nhân sĩ. đại bộ phận các công tác cần quan văn làm, tự có nha môn chuyên môn xử lý. Mà tổng binh Tào châu Lưu Trạch Thanh trước đây thì tính tình thô bỉ âm độc. một mực chỉ kết giao với quan viên danh sĩ ở kinh sư và các nơi hiển hách như Duyện châu, đối đãi với quan văn bản dịa thì khá thô bạo. ai có nghị luận về Lưu Trạch Thanh thì sẽ bị giết, sủng thiếp của Lưu Trạch Thanh năm đó từng là danh kỹ. người vì nghị luận về chuyện này mà bị giết có rất nhiều, còn có người ở phủ Tế Nam viết văn công kích những hành động tàn bạo của Lưu Trạch Thanh ở Tào châu, bị Lưu Trạch Thanh phái người mổ bụng, cho nên bị các nhân sĩ kính nhi viễn chỉ. Hiện tại tổng binh Sơn Đông chui rúc trong phủ Tế Nam, tổng binh Tào châu Lưu Trạch Thanh thì bị sấm tặc đột tập. đánh cho tan tác. cũng chỉ có một lựa chọn duy nhất là Lý Mạnh mà thôi. Chu Dương vốn là cử nhân, hiện giờ không có bất kỳ tư lịch tôi luyện gì. vậy mà có thể ngồi lên vị trí đồng tri Giao châu, hơn nữa còn là người bản địa làm quan bản địa. Ninh Kiền Qúy chẳng qua là một tên tú tài lụi bại làm sư gia cho tuần kiểm diêm chính, mà hiện giờ. cho dù là tri phủ Lai châu gặp hắn cũng phải gọi một tiếng Ninh thế huynh dẫu sao thì mệnh lệnh của tri phủ Lai châu cũng không ra khỏi được huyện Dịch. Ninh Kiền Qúy này lại chính là người nắm tài chính của mấy phủ. Chu Dương. Ninh Kiền Qúy chẳng qua là văn nhân trong thành Giao châu, chỉ bởi vì theo Lý Mạnh, hiện tại lại có được cục diện này. vậy mình nếu tới đó. có thể làm tới mức nào. Văn nhân sĩ tử có suy nghĩ này rất nhiều, Nhất thời người tới đầu nhập không ít. có điều Giao châu doanh của Lý Mạnh khác với những địa phương tầm thường, văn nhân sĩ tử mà bên này cần là những người làm được những việc thực tế, chứ không phải là sư gia không rõ quy củ quan trường. Kết quả trong những nhân sĩ tới gia nhập, mấy người xuất thân cử nhân đều bị xin mời ra về. ngược lại mấy tú tài xuất thân bần hàn. ở trong thôn không làm chính nghiệp thì lại được trúng tuyền. Những văn nhân này không mang danh nghĩa phụ tá của tham tướng, mà là làm sư gia của đồng tri Giao châu Chu Dương, cùng nhau xử lý công vụ. Trung tuần tháng năm năm Sùng Trinh thứ mười một. người thân thể yếu tới buổi tối vẫn mặc áo bông. Trong ba tháng chỉ đổ hai trận mưa nhỏ. ở phủ Đông Xương và phủ Tế Nam. thậm chí bắt đầu từ tháng giêng đã không hề đổ mưa, xem ra hạn tai năm nay so với năm ngoái còn nghiêm trọng hơn. Lý Mạnh ở thư phòng nội trạch trong trang viên Lý gia, đọc văn cáo các nơi đưa đến. Thời hiện đại, ở công ti áp tải Kim Dung, hắn ghét cay ghét đắng việc phải mỗi ngày phải viết nhật ký an toàn, thầm nghĩ một người từng đi lính như mình làm nhân viên áp tải. còn phải là những công tác giấy tờ này, nhìn thấy bản kê và số là đầu đau muốn chết rồi. ai ngờ ở cổ đại này. địa vị so với trước kia thì cao hơn nhiều, nhưng việc mà mình ghét thì phải làm một cách thật thận trọng. Điền trang trước mắt vẫn không ngừng đưa vào. Lý Mạnh trong việc mậu dịch chuyển muối với Trịnh gia đã không còn chút lợi nhuận nào có thể kiếm, bạc kiếm được từ mồi một thuyền muối tư đều phải đổi thành lương thực và nhu yếu phẩm cho sinh hoạt, đưa tới các điền trang. Trước mắt dân đồn trú trong các điền trang truân điền càng lúc càng nhiều. Nếu đại hạn cứ tiếp tục. khiến những nông dân muốn có được mùa màng tốt để có thể sống qua ngày triệt để hết hi vọng, phá sản, không còn chỗ để đi. sau đó chỉ có thể tiến vào điền trang truân điền của Lý Mạnh mà cầu sống. Mới tới tháng năm. trong điền trang truân điền đã có hơn ba vạn người, hơn nữa theo tình huống mà Chu Dương hồi báo. nhân số đang không ngừng gia tăng. Lý Mạnh trước mắt vẫn hoàn toàn dựa vào thương mại và buôn bán muối tư ở cảnh nội Sơn Đông để duy trì vận chuyển của quân đội. may mà điền trang cũng có thu hoạch, nếu không Lý Mạnh lập tức rơi vào cảnh phá sản. Đọc xong mấy văn cáo. Lý Mạnh không khỏi có chút cảm khái, cũng may thời đại này không có ô nhiễm và khai thác tài nguyên thiển nhiên quá độ gì cả. khu vực Đăng Lai ở thời Đại Minh còn tính là địa phương hẻo lánh đất rộng người thưa, rất nhiều hồ nước, đường sông, ao đầm đều có lượng nước tương đối đầy đủ. Cho dù là đại hạn. mực nước hạ xuống rất thấp, nhưng điền trang truân điền các nơi dưới sự chỉ đạo của những quan lại có kinh nghiệm, đào mương máng, dẫn nước tới ruộng, bảo đảm sự sinh trường cho hoa mầu. Nhớ khi mình ở hiện đại. Hoàng Hà hà đạo phía Đông doanh vào mùa khô hạn. thậm chí còn xuất hiện tình huống nhìn không thấy nước, bởi vì bắt đầu từ trung du, chỗ nào cũng dẫn nước để sử dụng, hoặc là dùng cho sinh hoạt, hoặc là dùng để tưới tiêu. Rất nhiều chỗ mang tiếng là sông ngòi nhưng đều chỉ có đường sông khô cạn. Những vùng đất màu mỡ này không sử dụng tài nguyên quá độ. đảm bảo được sự tưới tiêu cho truân điền, đàm bảo sự sinh trưởng của ruộng nương. Cho nên mặc dù tiền quay vòng càng lúc càng ít. nhưng Lý Mạnh lại không gấp. bởi vì thu hoạch sắp tới. lập tức có thể bắt đầu quay vòng tiếp. Mỗi lần đại tai. nông dân các vùng trôi dạt khắp nơi. động loạn liên tiếp xảy ra, cường hào nhân cơ hội mà chiếm đất. sau khi mâu thuẫn trở nên gay gắt. cái mà quan phủ có thể làm chỉ là phải binh đi trấn áp. tiêu diệt. Nếu trước chuyện tập hợp nhân lực tu sửa thủy lợi. chỉnh lý ruộng đồng, cứu tế dân nghèo, cho dù là làm chính sách truân điền giống như mình đây. chắc hẳn trong thiên hạ sẽ không có dạng cục diện này. Lô Tượng Thăng tới Bắc Trực Đãi làm Truân điền, cứu tế mấy chục vạn dân nghèo, thu hoạch lương thực vô số. có thể thấy cách này không phải là không được, mà là không có ai làm. Nói đi nói lại, Sùng Trinh này là vị hoàng đế cuối cùng của Đại Minh, mà hiện giờ trong thiên hạ chuyện hoàng đường ngược lẽ thường rất nhiều, có loại cục diện này cũng là bình thường. Tiện thể nói thêm một chút, khi Lý Mạnh qua Trường Giang, mặt sông rộng hơn chục dặm. mà thời hiện đại khi hắn qua sông cũng chẳng qua là có độ rộng ba bốn dặm. lượng nước của thủy hệ vào hai thời kim cổ chênh nhau quá nhiều. Tám vạn truân hộ. đội bảo vệ điền trang có hơn ba vạn người, nếu như huy động phát cho binh khí, ước chừng bốn vạn binh đinh lúc nào cũng có thể huy động được. Có điều trước mắt vẫn chưa nên dùng, không bằng để những người này ở trong đội bảo vệ điền trang tiếp nhận huấn luyện quân đội cơ sở, lấy sản xuất làm chủ. Nghĩ vậy. Lý Mạnh cũng có chút thả lỏng, thu hoạch sẳp tới. hiệu quả truân điền thực sự là tới quá nhanh, bên ngoài có thân vệ quát khẽ: "Lánh đi!" tiếng quát này Lý Mạnh ở trong phòng cũng nghe thấy rõ ràng, khóe miệng hắn không khỏi phác ra một nụ cười, hộ vệ thiếp thân là không thể thiếu, nhưng vệ binh và nữ quyến của nội trạch dẫu sao cũng là nam nữ có khác biệt, cho nên khi nữ quyến ra vào. từ xa nhìn thấy, có quỷ củ phải lánh đi. tiếng lánh đi ở bên ngoài, trên thực tế cũng là thông tri cho Lý Mạnh ở trong phòng rằng có người tới rồi. sắc trời đã tối. trên lối đi của trạch viện ở bên ngoài, đều thắp những ngọn đèn lồng lớn. người trong thời gian này tới đây cũng chỉ có một người, phu nhân Nhan Nhược Nhiên của Lý Mạnh. "Thời tiết lạnh như thế này. nàng bảo hạ nhân đưa tới là được rồi tội gì mà phải tự mình chạy tới đây." Lý Mạnh vừa lên tiếng trách vừa đứng dậy nghênh đón. Nhạn Nhược Nhiên hiện tại đã ăn mặc như một thiếu phụ. tóc và y phục đều có thay đổi. có điều lại không trang điểm quá nhiều, lộ ra vẻ mộc mạc. nghe thấy Lý Mạnh trách. Nhạnh Nhược Nhiên cười khẽ. đặt lồng thức ăn nhẹ lên thư án trả lời: "Thiếp thân làm chút điểm tâm. mang tới cho lão gia. thuận tiện tới đây xem một chút.” Mở lồng thức ăn ra. nhón một miệng điểm tâm cho vào miệng, vị đạo không tồi quan trọng hơn chính là cảm giác hạnh phúc và mãn nguyện tự nhiên sinh ra. Vào thời hiện đại, Lý Mạnh thường nghe đồng sự có gia đình khoe khoang, nói là lão bà của mình hiền dịu như thế nào. ở nhà được hưởng phúc như thế này. Lúc đó nghe thấy cũng hâm mộ lắm, có điều Lý Mạnh cũng tin rằng, vào thời hiện đại thì làm sao mà tìm được một nữ tử ôn nhu hiền thục ngoan ngoãn nghe lời như thế này. dẫu sao thì đây cũng là thời Minh mạt nam quyền là chí thượng mà. Lý Mạnh còn không biết, phó phụ hạ nhân trong cả nội trạch không phải là cảm khái hắn làm sao mà có được phúc khí như thế này, mà là cảm khái Nhan Nhược Nhiên làm sao mà có được một hảo trượng phu như vậy. Lý Mạnh tuy là theo chủ nghĩa đàn ông. nhưng dẫu sao thì ở xã hội hiện đại cũng được dạy các loại lý luận như nam nữ bình đẳng, tôn trọng nữ tính... vân vân. Những thứ này biểu hiện ra ngoài, đó chính là biết lạnh biết nóng, là hảo nam nhân hảo trượng phu hiểu người yêu. Nhan Nhược Nhiên tất nhiên là rất hạnh phúc. Mộc Vân Dao có chút lo lắng rồi, nữ hài phát hiện sau khi Lý Mạnh thành thân, tiếp xúc với mình rõ ràng là ít đi nhiều. Mộc Vân Dao thầm nghĩ, chính thất đại phòng mình khẳng định là không chiếm được rồi. nhưng án chiếu theo quan hệ đến trước đến sau, ít nhất thì cũng phải được làm đệ nhị chứ! Cố Hoành Ba và Liễu Như khá an tâm. thấy Lý Mạnh và phu nhân ở chung, và một số cử động thường ngày. Lý Mạnh này ít nhất cũng là một nam nhân rất khá ở nội trạch, dẫu sao thì đã xác định thuộc sở hữu rồi. vậy thì cứ yên tâm mà sống ở nội trạch này đi. sớm muộn gì thì cũng có một ngày cấp cho mình danh phận. "Nghe nói. ba nữ tử bọn Mộc Vân Dao đó cầm thứ trên công báo và đường báo bảo nàng vỗ bàn làm chù." Lý Mạnh muốn một ngụm canh, mỉm cười hỏi Nhan Nhược Nhiên, Nhan Nhược Nhiên nghe thấy vậy. che miệng cười mấy tiếng, trả lời: "Đều là tâm tính của trẻ con. phụ đạo nhân gia. thao trì nội trạch mới là chính đồ. Thiếp thân chỉ trả lời là không hiểu. ba người bọn họ cũng tự tản đi." "Phu nhân, nàng so với Vân Dao cũng chỉ lớn hơn có một tuồi thật sự là khổ cực cho nàng rồi." Lý Mạnh thương tiếc nói.