Thuận Minh
Chương 227 : Đừng mong trở về
Hành quân trong đêm chỉ có mười mấy chiếc đèn lồng lớn phía trước để chiếu sáng dẫn đường, trừ tiếng bước chân ra thì không hề ồn ào. hơn nữa dựa theo tiêu chuẩn trước khi hạ trại của Giao châu doanh, đều phải phái thám mã kiểm tra ngoài ba mươi dặm. nếu như là đêm tối không trăng, hành quân như vậy vào thời đại này rất khó hoàn thành nhiệm vụ.
ở trong Giao châu doanh, binh sĩ mỗi ngày không cần lo chuyện kiếm sống mà bổn ba. chỉ tiến hành huấn luyện thể năng và kỹ thuật chiến đấu. quân lương sung túc đảm bảo khiến tâm tư bọn họ được ổn định, hơn nữa mỗi ngày quan quân đều đọc quân luật hạn chế, để bọn họ có tính kỷ luật và phục tùng rất mạnh, gần với việc huấn luyện của quân đội hiện đại, đảm bảo thể lực sung mãn, không ngừng quán triệt niềm tin làm bọn họ có dũng khí và tinh thần rất tốt.
Những nhân tố đó là điều đảm bảo cho việc hành quân khẩn cấp vào ban đêm.
Bộ đội La Hạo vừa mới rời thành đã bị quấy nhiễu, từ ba ngày đầu tiên đã vất vả lắm rồi. về sau mức độ quấy nhiễu dần giảm bớt. vất vả liền dần dần chuyển thành mệt mỏi. đêm nay cuối cùng cũng được buông lỏng, lòng cảnh giác hạ xuống, cho nên bọn chúng ngủ rất say sưa.
La Hạo đêm nay không cần phải lo lắng tới doanh khiếu nữa. nhưng quân địch lại đánh thẳng tới cửa rồi.
ở cửa trại quân Đăng Châu cũng tự có phòng bị. nhưng căn bản không coi trọng lắm, cho tới tận bây giờ quân đội bị tiêu diệt ở trại Nhũ Sơn chúng còn cho rằng là do phỉ tặc hoành hành, bởi vì tri huyện, tri châu bên kia báo cáo tình huống lên đều nói là phỉ tặc tập kích quân đội.
Chuyện này có thể nói vừa nực cười lại vừa đáng buồn, quân đội bị phỉ tặc tập kích làm cho tan tác. mà quan địa phương báo cáo lên bọn chúng cảm thấy cực kỳ bình thường, đám cấp trên cũng chẳng hề cảm thấy đáng hoài nghi.
Mọi người đã quen với cái chuyện quan không thắng nồi cướp rồi. chẳng ai cảm thấy ngạc nhiên cả. quả thực là đáng cười đáng buồn.
La Hạo và đám thân binh thủ hạ chẳng còn bận tâm tới tới việc giết đồng bào của mình nữa. cứ vung đao chém loạn, rốt cuộc cũng làm doanh trại hỗn loạn chỉnh đốn được trật tự. sau khi trấn áp trại gần nhất xong, trại đó cũng chính đốn đội ngũ trấn áp những nơi hỗn loạn khác.
Những tên binh sĩ thủ vệ mau chóng đem những cái cột nhọn buộc lại với nhau để chổng kỵ binh tới cửa để ngăn cản. vốn theo quy củ thì binh sĩ phải lập tức cầm vũ khí dài đứng sau cột gỗ. phía sau còn có cung tiễn thủ và các tay súng chuẩn bị phát đạn ngăn cản.
Bất quá trong doanh trại đã hoảng loạn lắm rồi. còn lấy đâu ra được bao người để làm cái chuyện này.
Kẻ làm tướng làm soái lấy thân mình làm sĩ tốt, Lý Mạnh và Triệu Năng đều ở trên mấy chục con ngựa ở trên cùng, người mặc giáp trụ, tay cầm đao kiếm.
Phải nói là thực ra cũng chẳng có gì mà thiếu an toàn dựa theo quan sát của thám tử nấp ở trong thôn trang, cái doanh trại này ngay cả chiến hào cũng không đào. chỉ đơn giản vây một hàng cọc gỗ. sau đó cả đám binh sĩ mấy ngày ngáp ngắn ngáp dài lăn ra ngủ luôn, chỉ cần bị rối loạn, muốn đột phá là điều quá đơn giản.
Nhìn mấy chục con ngựa kết thành thế trận ép tới bên này. đám binh sĩ cầm trường mâu đứng sau hàng rào gỗ không khỏi run đàn ông. cuối cùng không chịu nổi loại áp lực này. tiếng la hét hỗn loạn ở đằng sau càng làm lòng người bất an. nên bọn chúng vứt luôn cả trường mâu chạy vào trong quân doanh.
Mấy chục kỵ binh phía trước trong tay đều cầm đao phủ nặng, khi tới gần cọc gỗ liền chém bừa bổ loạn một hồi. mau chóng chặt tan tành cọc gỗ.
*** đao phủ: vũ khí dài có đầu giống búa, nhưng một mặt búa là lưỡi đao lớn. nặng nề. có lợi cho chặt, chém. Không phải đám hay đi chặt đầu kiếm tiền đâu nhé.
Binh sĩ phía sau kéo ùa cả vào. Lý Mạnh cũng mấy chục kỵ sĩ kết thành thành một hình mũi tên. chầm chậm đâm vào chính giữa doanh trại.
Còn những tướng sĩ Giao châu doanh tuy nói khí thế hừng hực, nhưng không hề nóng vội. dựa theo hiệu lệnh, kết thành đội ngũ hình vuông, đi theo sau khi binh sĩ triển khai thế trận.
Mười mấy cái đèn lồng bên ngoài, cũng vớ hai trăm tay lính cầm đao khiên cũng tiến vào trong quân doanh, những người này trong tay đều cầm binh khí ngắn trên lưng đều vác bó củi lớn cỏ khô. có người còn mang theo cả chai lọ.
Mấy chục kỵ binh giáp nặng kết thành đội ngũ, trong quân doanh hỗn loạn rối bởi này. công việc phải làm đơn giản là trông thấy có kẻ xuất hiện trong phạm vi sát thương là giơ đao phủ bổ xuống mà thôi.
Còn về sĩ tốt đằng sau dựa theo đội ngũ chiến trường dần dần triền khai, kéo dãn khoảng cách với nhau, đương nhiên bọn họ cũng giống như kỵ binh, trường mâu và phủ thương trong tay chào hỏi những tên địch tới gần.
Đợi tới khi đội vác củi cỏ tiến vào trong doanh trại, quang cảnh lại trở nên yên tĩnh hơn nhiều. La Hạo cuối cùng cũng đã ổn định lại được bộ đội. nhưng phát hiện ra hiện giờ nửa doanh trại đã là kẻ địch, lều bạt của các binh sĩ trực tiếp bị gạt đi. hàng rào gỗ bốn xung quanh cũng bị xô đổ.
- Binh mã triều đình mà các ngươi cùng đám cả gan công kích trắng trợn như vậy. các ngươi muốn tạo phản có phải không?
La Hạo cũng chỉ có thể quát tháo như vậy mà thôi, kẻ địch còn chưa tiến công, binh mã của mình đã hỗn loạn vô cùng rồi, loạn binh thu nạp lại mới được có một nửa thì kẻ địch đã chém giết tới nơi. kết quả đám binh sĩ càng thêm rối loạn.
Đợi tới khi cục diện cuối cùng cũng ồn định lại được thì phát hiện ra hơn năm nghìn binh sĩ chỉ còn chừng ba nghìn tên ở bên cạnh mình thôi, khắp nơi đã toàn là thi thể. đối diện với mấy nghìn kẻ địch như hung thần, làm trong lòng người ta lạnh giá.
ở trong lòng La Hạo. Sơn Đông chỉ có mỗi hai đội binh mã có khả năng chiến đấu. một là bộ hạ của Lưu Trạch Thanh, còn là quân đội của tổng binh Khâu Lỗi.
Lưu Trạch Thanh bị “Sấm tặc” đánh bại, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, quân lính chín trán bên thủy còn bị đánh bại thì đứng nói tới nhân mã trong nội địa nữa.
(Vào thời Minh- Thanh, thì Sơn Đông cũng được coi là nội địa, đương nhiên khi đó biên cương và nội địa khác biệt nhau, còn về phần vùng duyên hải. có rất ít người cho rằng đó là biên cảnh)
Nhưng Lưu Trạch Thanh bị diệt rồi. thì quân đội chiến đấu tốt nhất đáng lẽ phải là quân đội nhà mình chứ. ở đâu lại chui ra một đội quân mạnh như vậy. Khâu Lỗi và đám quan quân phía dưới thủy chung không cho rằng Lý Mạnh lại có lực lượng mạnh như vậy.
Bất quá nhìn đám quân địch ở phía trước này đội ngũ chỉnh tề, trang bị toàn vẹn. hiệu lệnh nghiêm ngặt, sao có thể gọi là phỉ tặc và sấm tặc được...
Trong quân doanh tối mù, dù sao cũng là ban đêm. trừ một số người cầm đuốc ra. chỉ còn lác đác những chậu lửa và đổng củi đốt đàn ông chong đêm. chiếu đàn ông bóng dáng lờ mờ của kẻ địch trước mặt. đối với đám quân La Hạo phía trước trông giống như quỳ thần vậy.
- Mọi người đều là binh lính triều đình, hà tất làm khổ mình tấn công lần nhau, nếu làm lớn chuyện không khéo lại trở thành cục diện như Khổng Hữu Đức... La mỗ bên này xin một câu. hôm nay hai bên đều rút lui. mọi người cũng thuận tiện được chăng?
Lời này ban đầu La Hạo nói rất đơn giản, nhưng về sau lại trở nên yếu thế.
Nhìn những chiến sĩ trầm mặc kia của đối phưượng. cùng với mấy chục kỵ sĩ mang giáp nặng trên ngựa, loại khí thế phát tán ra trong bóng tối đó làm trong trong lòng hắn càng thêm run sợ hãi hùng.
Không nhìn rõ đối phương là ai. nhưng ở phía trước là áp lực mạnh mẽ, con người đối với những thứ mình không biết luôn sợ hãi khác thường, một kẻ địch hùng mạnh như vậy không biết từ đâu xuất hiện làm cho La Hạo càng thêm hoảng sợ.
Đột nhiên toàn bộ doanh tranh sáng lên, quan binh đằng sau La Hạo đầu tiên là giật mình, tiếp đó nhìn thấy nguyên nhân phát ra ánh sáng, mấy phương hướng trong doanh trại đều bốc lừa bùng bùng, rất nhanh có người hét toáng lên :
- Kho lương thảo bốc cháy rồi.
Những người cầm khiên đao tiến vào doanh trại đầu tiên chất đống củi, cỏ ở trên kho lương thảo và quân nhu. đổ dầu ở trong chai lọ lên. sau đó ném đèn lồng vào.
Lửa lớn dấy lên bốn phía, trời hanh khô hạn. lại thêm dầu mỡ củi cỏ, làm thế lửa rừng rực, thoáng chốc chiếu sáng cả doanh trại cứ như ban ngày.
Mấy chục kỵ sĩ chìm trong bóng đêm kia lập tức hiện ra trước mặt La Hạo, y chưa từng gặp qua Lý Mạnh, nhưng nhìn thấy ngựa của đối phương đều có thể gọi là tuấn mã, những bị trí yếu hại của ngựa đều có giáp che chắn, kỵ sĩ bên trên thì toàn thân bọc giáp, hơn nữa còn nhìn ra được không phải là thứ hàng rách nát.
Lần này La Hạo phản ứng rất nhanh phẫn nộ quát lên :
- Các ngươi là quan binh của phủ Lai Châu, là có thể công nhiên coi trời bằng vung vậy sao. dám tự tiện vượt qua địa phận phòng thủ. tới Đăng Châu của bọn ta...
Quan binh trong thiên hạ, cho dù là ở chính trọng trấn biên thùy hay là vùng Giang Nam giàu có, kẻ làm lính là gắn chặt lấy cái chữ “nghèo”, binh khí sứt mẻ. giáp trụ tả tơi. quân lương bị tầng tầng cắt xét, bình thường binh sĩ trú ở địa phương, muốn nuôi sống bản thân đôi khi còn phải ra ngoài làm thêm.
Tướng lĩnh khi đánh trận thì cướp bóc địa phương, khi không đánh trận thì cắt xén quân lương, trừ phát cho thân binh của mình còn được đầy đủ ra, thì tiếp theo bỏ được vào túi riêng bao nhiêu thì kiếm được nhiều bấy nhiêu, cấp cho binh sĩ một món vũ khí một bộ y phục đều sẽ phải móc từ trong túi của mình ra, có ai mà muốn tiêu tiền oan như vậy.
Tham tướng Lý Mạnh giàu hàng đầu thiên hạ. đây là điều cả Sơn Đông đều đồn đại. có thể chấp nhận bỏ tiền trang bị giáp trụ và binh khí chỉnh tề như vậy cho binh sĩ. ở trong sáu phủ Sơn Đông, sợ rằng chỉ có một mình Lý Mạnh làm thế.
Nếu là Sấm tặc hoặc đám thổ phỉ khác. thì đều là vì miếng cơm mà tạo phản, nào có tiền tiêu hoang như vậy.
Bị La Hạo nhận ra. Lý Mạnh kéo mặt nạ trên mũ trụ lên . chậm rãi nói:
- La tướng quân, ông nhận lâm rồi
Trong lúc nói chuyện có mấy chục binh sĩ bên cạnh La Hạo muốn xông qua bên kia. nhưng bị những binh sĩ dùng súng hỏa mai chuẩn bị sẵn bắn hạ mười mấy tên. nên lại chật vật rút lui về.
La Hạo đầu óc tức thì tỉnh táo. nhận ra ngay được đối phương trước mắt mạnh hơn so với mình quá nhiều, tính mạng của mình nắm trong tay người ta. vội vàng nói ngay:
- chuyện này cũng bỏ qua cho nhau được không, huynh đệ đây sẽ dẫn binh mã trở vê Đăng Châu, khẳng định không nói một lời.
Lý Mạnh lại đóng giáp mặt xuống, trầm giọng nói:
- Đường đường là tham tướng của triều đình, lại lấy giọng điệu của người giang hồ. ngươi còn hi vọng mình có thểtrở vê thành Đăng Châu sao?
Lời còn chua dứt, Lý Mạnh đã thúc ngựa tiến tới. đằng sau tiếng reo hò như Sấm rền. đại quân lập tức xông lên ...
Truyện khác cùng thể loại
205 chương
56 chương
127 chương
1 chương
141 chương
105 chương
94 chương
312 chương