Thuận Minh
Chương 217 : Đặt cược mà thôi
Đối với sự phẫn nộ của Lý Mạnh. Cao Nhất Công lại tỏ ra có chút khó hiểu, nên không nói nữa. Lý Mạnh đứng lên. cơn giận chưa tan xoa tay đi mấy bước, lạnh lùng nói:
- Đám thương nhân này trong mắt chỉ còn có mỗi tiền thôi, quên mất tổ tiên là ai mất rồi. không ngờ dám làm ra loại hành động điên rồ này.
Cao Nhất Công gật đầu. phụ họa:
- Bán cho Thát Đát cũng chẳng có gì không đúng, bên phía Thát Đát thiếu thốn, bên sấm doanh thì đỡ hơn một chút, nhưng không thể chỉ mua bán với một nhà chứ!
“Choang" một tiếng. Lý Mạnh cầm chén trà ném chén trà xuống đất, tức giận nhìn Cao Nhất Công còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì. phẫn nộ quát:
- Lời như vậy mà ngươi cũng nói ra khỏi miệng được, ngươi là người Hán. bọn chúng là Thát Đát, là cầm thú, để mặc bọn cầm thú đó. sớm muộn gì cũng bị bọn cầm thú đó ăn thịt.
- Thiên tai xảy ra, triều đình ép mọi người không sống nổi. đây là lúc đứng dậy làm đại sự. triều đình ít đi chút nào. bên phía sấm doanh khá hơn chút đó. hơn nữa đám Thát Đát ngoài quan ngoại có là cái gì. binh mã triều đình còn là phế vật nữa là. nếu như quân doanh của bọn ta đi đánh, sẽ dễ dàng bình định được chúng.
Nhìn thấy Lý Mạnh nổi giận. Cao Nhất Công chả hiểu ra làm sao. nhưng lại không cho rằng là mình sai. vẫn cứ bực bội nói.
Không chỉ riêng triều đình Đại Minh có tật coi Nữ Chân chỉ như cái mụn ghẻ. mà ngay cả Sấm quân Lý Tự Thành cũng như thế. nhận thức dân tộc và ý thức dân tộc chân chính, thực tế vào thời cận đại mới hình thành. người vào thời đại này. cho rằng người Nữ Chân và Thát Đát là “không cùng loại người như chúng ta”, đối với Nữ Chân có một loại khinh thường từ tận sâu bên trong lòng, không cho đối phương có gì hùng mạnh hay lợi hại, gọi đó là man di. trong mắt thiên triều thượng quốc, bất quá chỉ là sự tồn tại như hạng động vật, căn bản không có gì đáng coi trọng.
Nói ra cũng có chút nực cười, đất đai của Liêu trấn đã mất sạch, mấy lần chiến địch lớn đều bị đại bại, mấy lần bị vào biên cảnh cướp bóc như chỗ không người, nhưng đám sĩ phu tư tưởng sơ cứng của Đại Minh vẫn chẳng coi đối phương thành uy hiếp gì đáng kể. ngược lại Sấm quân vì bị thiên tai và chính trị hà khắc bức bách vùng dậy thì bị coi là họa lớn. cho tới Hoẳng Quan thời Nam Minh, vẫn còn muốn mượn tay man di để trừ khử nghịch tặc.
*** Nam Minh: triều Minh bị diệt, chạy tới phía nam lập ra triều đại Nam Minh.
Triều đình đớn hèn. kẻ sĩ trong thiên hạ đại bộ phận đều cứng nhắc như vậy. nhưng hắn vạn lần không ngờ ngay cả những người như Cao Nhất Mình cũng có suy nghĩ như thế.
Chẳng trách sau này Lý Tự Thành chiếm được thành Bắc Kinh, lập nên cái gọi là triều Đại Thuận, chẳng được mấy tháng đã bị Mãn Thanh đánh cho tan rã, ngay cả trong niên biểu lịch sử cũng chẳng được ghi chép là vương triều đoản mệnh.
Nhìn thấy Lý Mạnh phẫn nộ. Cao Nhất Công cũng chẳng luống cuống, nhưng trong lòng buồn bực hết sức.
Lý Mạnh nhìn chằm chằm Cao Nhất Công một hồi. cuối cùng tức tới bật cười, man tộc chinh phục Hoa Hạ, sẽ mang tới bóng tối và thê thảm như thế nào. đó là chuyện mười mấy năm. mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm sau rồi. làm sao có thể nói với người hiện tại cho được.
Hơn nữa kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu. Nữ Chân và sấm quân vô hình trung nội ngoại hợp kích, làm Cao Nhất Công có suy nghĩ này cũng chẳng có gì bất ngờ.
Lý Mạnh thờ ra một hồi để bình ổn tâm tình, phất tay đuổi lui thị vệ tiến vào. trầm giọng nói:
- người Nữ Chân mới là tai họa chân chính, tới khi đó bất kể là các vị hay là triều đình, đều sẽ gặp phải họa lớn.
Cao Nhất Công chỉ ậm ừ mấy tiếng, hiển nhiên là chẳng nghe lọt. Lý Mạnh cũng chẳng định thuyết phục thêm, nhưng trong đầu lặng lẽ thầm nghĩ nhớ cái tên hiệu buôn Cao Thịnh Hòa này. người hiện đại đối với tấn thương hiểu biết đa phần là vào thời nhà Thanh, mấy thứ điện ảnh truyền hình vớ vấn miêu tả tấn thương như những nhà tư bản vậy, đương nhiên là cũng là vì thổi phồng cho thế lực nào đó đương đại. trên thực tế thì tấn thương ở triều Minh cũng đã có quy mô rất lớn.
***Tấn thương: ý nghĩa thông thường chỉ thương nhân Sơn Tây kinh doanh muối, tiền tệ. họ lưu lại nhiều di sản nổi tiếng tới ngày nay.
ở giai đoạn đầu là của thương nhân Lộ Châu dư thừa đồ sắt và trung tâm tơ lụa phương bắc Lộ Châu, cùng với buôn bán lương thực muối ăn cho thị trấn ven biển cảnh, tới giai đoạn trung và hậu kỳ. liền biến thành thương nhân của phủ Thái Nguyên và Phần Châu, thương nhân hai phủ này làm thế nào để phất lên? Đơn giản lắm, chính là buôn bán với người Mông Cổ và Nữ Chân ở tái ngoại, ở tái ngoại thiếu sắt. năng lực tự rèn binh khí vũ trang rất kém.
Những tấn thương này đem lượng lớn đồ sắt. muối ăn vận chuyện tới thảo nguyên buôn bán. mang về trâu ngựa, da lông cùng với các loại đặc sản.
Muối và đồ sắt bán sang bên Nữ Chân dĩ nhiên là kiếm được món lợi kếch sù. vận chuyển đặc sản bên ngoài vào Đại Minh cũng có lợi nhuận kinh người, cứ qua lại như vậy tất nhiên là giàu bật lên rồi.
Nhưng số đồ sắt này đưa vào, chẳng khác gì vũ trang tới tận chân răng cho chiến sĩ tinh nhuệ vốn dùng tên bằng xương và thương gỗ của man tộc. hơn nữa năng lực đúc rèn của người Nữ Chân và Mông Cổ cũng rất kém, có nhiều người thậm chí suy đoán có nhiều binh khí trực tiếp chuyển vào trong tay man tộc.
Chính bởi vì loại chuyện ân tình cung cấp quân nhu này. mà trên lịch sử thực sự. từ sau khi người Mãn Thanh có được thiên hạ, tấn thương liền có được nhiều loại đặc quyền kinh doanh cũng nghề nghiệp chuyên biệt, trở thành tập đoàn thương nhân số một.
Nhất thời Lý Mạnh cảm thấy có chút cảm giác nực cười, mỗi lần nói tới chuyện người Nữ Chân đều cảm thấy mình vô cùng cô đơn hiện giờ thì hay rồi. thì ra thế lực Lý sấm này cũng chẳng phải cùng hướng với mình.
Nhưng sau khi thành hôn, tâm thái của Lý Mạnh đã có chút khác biệt, thế lực của hắn đang không ngừng lớn mạnh, đã cấp cho hắn thêm rất nhiều tự tin. cảm thấy không ai giống mình, lại khơi lên hào khí ở trong lòng Lý Mạnh.
Một mình tới thời đại nay. chân đấm tay đá làm nên cục diện ngày hôm nay. nghĩ tới binh mã tinh nhuệ ở trong quân doanh, nghĩ tới những nhân vật thượng tầng Sơn Đông cung kính bợ đỡ trước sau hôn lễ. trong lòng đã định chủ ý:” Nếu như trời đã không phối hợp. vậy mình cứ thẳng tay mà làm. nhân định thắng thiên, lời nói của triầ gia thế nào cũng không thể sai được.
Tâm tình bình ổn. lại nói về chính sự. Lý Mạnh ngồi xuống, trực tiếp mở miệng hỏi:
- Vì sao muốn mượn bạc từ chỗ Lý mỗ. dù sao ta cũng là mệnh quan triều đình, huynh không sợ ta chém đầu huynh hay sao?
Cao Nhất Công cười ha hả mấy tiếng, lúc này y phản ứng rất nhanh, trả lời cũng chẳng có gì che dấu:
- Khắp thiên hạ này. người trong quan phủ dám mua bán thanh diêm của chúng tôi. cũng chỉ có Lý tướng quân thôi, vốn lần này đến Tế Ninh chính vì việc ấy, không ngờ lại đến kịp lễ kết hôn của đại nhân...
Lý Mạnh nhếc miệng cười không nói gì cả. năm vạn lượng bạc với Giao châu doanh hiện giờ mà nói là một món tiền lớn, bất quá cũng không ảnh hưởng tới căn bản. cần là có thể lấy ra được.
- Nhưng các vị định trả nợ như thế nào đây. từ Sơn Đông tới Thiểm Tây. cách nhau tới gần ngàn dặm. tới khi đó bản quân không biết phải đòi nợ ra sao.
Câu nói này làm cho Cao Nhất Công phải khó sử nửa ngày trời mới mở miệng nói:
- Khi Sấm doanh tung hoành năm tỉnh, trong tay cũng tích góp được một số đồ cổ và vật phẩm hiếm có. tính đi tính lại. thì những vật này có thể đáng giá chút bạc. nhưng mấy lần đánh tiếng, chẳng có ai dám mua. còn thiếu chút nữa để lộ danh tính, nếu đại nhân muốn mua. thì có thể vận chuyển tới.
Đổ cổ thời bình, hoàng kim thời loạn, vào thời buổi rối loạn nhiễu nhương này. mấy thứ đồ cổ hoàn toàn là vô dụng. Lý Mạnh càng chẳng phải là loại người phong nhã, nên càng chẳng có hứng thú.
Từ khi tiến vào trong nội thư phòng. mặc dù Cao Nhất Công không giỏi ăn nói. nhưng về mặt ngôn ngữ chẳng hề rơi xuống thế kém, hiện giờ thấy Cao Nhất Công vì trả tiền mà phải chịu thiệt, Lý Mạnh cảm thấy trong lòng khoan khoái không ít.
Cao Nhất Công cho rằng có thể mượn tiền ở chỗ Lý Mạnh, không gì ngoài ngoài hai bên qua lại mua bán. căn bản không suy tính sâu xa, hắ cho rằng tới vay tiền, là coi Lý Mạnh như bạn làm ăn mặc dù chuyện mua bán này có thể uy hiếp, nhưng Lý Mạnh là võ quan ép quá là sẽ dùng đao giết người, chỉ có thể dựa theo quy củ việc làm ăn để qua lại.
Cao Nhất Công ở sấm doanh bởi vì là em vợ của sấm vương Lý Tự Thành, lại là người cẩn thận đôn hậu, nhưng bởi vì xưa này luôn luôn cai quản việc hậu cẩn quân nhu, nên con người khó tránh khỏi có chút tâm lý thương nhân, lúc này suy tính cũng chỉ là nghĩ tới vấn đề trả tiền như thế nào. nhưng lại không suy nghĩ sâu hơn.
Nói ra thì đây là hình ảnh phản chiếu tâm thái của người thiên hạ, tới giờ cũng chỉ nghe nói thấy quan quân chiêu an phản tặc. nhưng lại chẳng hề nghe thấy có ai đầu hàng hoặc chủ động quy thuận phản tặc. hơn nữa Sơn Đông năm ở phía đông, lại có đại quân đồn trú. sấm quân cho dù hiện giờ tung hoành ở Hà Nam. cũng chưa từng tiến vào địa giới Sơn Đông.
Đủ các loại tình huống đều làm cho Cao Nhất Công cảm thấy lần này tới mượn tiền, hoàn toàn là bên mình cầu xin người khác, căn bản không có chút nào chủ động, nghe thấy đối phương nói tới vấn đề trá tiền như thế nào. tức thì trở nên khó xử.
- Năm vạn lượng bạc không phải ít. Lý mỗ cho dù muốn lấy ra cũng phải trầy da tóc vẩy.
Nói tới đây. Lý Mạnh bỗng nhiên nhớ tới một việc, đó là ngày đó Lưu thái giám vay tiền cũng là con số này. đây là con số mọi người thường dùng cho nên dễ sinh ra sự trùng hợp.
Nghe thấy Lý Mạnh nói lời này. Cao Nhất Công nhạy cảm nhận ra hắn còn có lời kế tiếp, quả nhiên Lý Mạnh lại nói:
- Cách nhau xa như vậy. sấm doanh lại không thường trú ở một nơi. số bạc này khó mà có ngày về được, bất quá Cao huynh cũng không cần lo lắng, số bạc này tặng cho phía các vị là được.
Mấy chục vạn nhân mã của sấm doanh không ngờ lại vì mấy vạn lượng bạc làm khó. quẫn bách tới cái mực độ này.
Cao Nhất Công cũng đã chuẩn bị tư tưởng trước, nhưng không ngờ Lý Mạnh lại đồng ý sảng khoái như vậy. không có chuyện gì mà lại ân cần chẳng phường trộm cũng là cướp, cục diện hiện giờ cũng có vài phần tương tự.
- Làm sao như vậy được?
Cao Nhất Công cho dù rất cần số tiền này. nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi.
Lý Mạnh cười cười, trầm giọng nói:
- Cao huynh số bạc này tặng cho các vị. sấm doanh phái nhớ phần ân tình này của Lý mỗ đó!
- Lý tướng quân nói gì đó. chuyện tặng than trong tuyết này. sấm doanh từ trên xuống dưới đều khắc sâu ân đức trong lòng, trọn đời không quên.
- Thời thế xoay vần. sau này chúng ta khó tránh khỏi còn có lúc gặp lại. chỉ hi vọng tới khi đó Cao huynh và sấm doanh ghi nhớ phân ân tình này của Lý mỗ là đủ rồi.
Câu nói không đầu không cuổi này làm cho Cao Nhất Công cứ ngồi ngây ra trên ghế thật lâu. sau đó mới đứng lên trịnh trọng vái Lý Mạnh một cái thật sâu.
Lý Mạnh mỉm cười. Cao Nhất Công không nói gì...
Truyện khác cùng thể loại
205 chương
56 chương
127 chương
1 chương
141 chương
105 chương
94 chương
312 chương