“Các người đang làm cái gì?” Đất bằng một tiếng sét kinh hoàng, khiến màng nhĩ tôi chấn động đến ong ong. Chưa kịp quay đầu, liền bị một luồng lửa nóng tách mạnh ra, sau lưng đụng mạnh vào một khuôn ngực rắn chắc. “Việt Triển Bằng? Cậu sao lại ở đây?” Thấy cậu trai toàn thân trên dưới lửa giận ngùn ngụt, tôi không khỏi ngây người. Có cảm giác bị “bắt gian tại giường.” “Cô Kiến Hoa!” Không biết có phải là do “tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt” hay không, Việt Triển Bằng nghiến răng nghiến lợi, một bước dài, đem Cô Kiến Hoa lôi từ dưới mặt đất lên, một quyền không khách khí mà văng lên mặt anh… “Chờ đã.” Tôi vội đưa tay ngăn nắm tay cậu lại, che trước mặt Cô Kiến Hoa. Người này thật không lưu tình, dùng mười phần lực, vết thương không sao chứ? “Nguỵ Dương, anh cư nhiên còn che cho anh ta!” Cái này là lửa cháy đổ thêm dầu, Việt Triển Bằng tức đến bốc khói, gương mặt méo mó. “Mẹ anh ấy vừa mất, người còn trên giường, cậu lại chạy ào vào gào thét, còn muốn đánh, không ngại quá đáng sao?” Tôi nhìn cậu. “Anh cũng biết mẹ anh ta vừa mất, liền khẩn cấp lao vào lòng anh ta?” Việt Triển Bằng sắc mặt tái nhợt, ngực kịch kiệt phập phồng, do cực lực che giấu giận dữ. “Tiểu Bằng, không phải như thế, nghe tôi giải thích…” Cô Kiến Hoa múôn mở miệng, liền bị tôi cắt ngang, “Anh câm miệng, đây là việc riêng của em với cậu ta.” Dùng ánh mắt cảnh cáo anh đừng làm rối nữa, tôi lôi Việt Triển Bằng khỏi phòng cấp cứu. Vừa ra hành lang, Việt Triển Bằng liền gạt mạnh tay tôi, như con thú bị nhốt mà bước qua bước lại, vẻ mặt muốn phát điên. Cậu đi lại nặng nề, cơ thể bất tiện. Bề mặt vết thương đã khép, nhưng cần tĩnh dưỡng, không nên kích động như vậy. Tôi trầm mặc tựa bên cửa sổ. Cánh cửa kính không đóng chặt, gió phơ phất thổi vào. Rõ ràng là có ánh mặt trời ấm áp quá trưa, cơ thể tôi lạnh như sông băng. Trong lòng âm thầm hạ quyết định, ly biệt ngay trước mắt. Thời cơ này là tốt nhất. “Vừa tỉnh dậy lại không thấy anh, lúc người khác nói cho em biết ở đâu thì em còn chưa tin. Ai ngờ, tới rồi lại thấy hình ảnh anh cùng anh ta như người yêu xa nhau lâu ngày gặp lại… Anh đừng quên, anh ta là chồng chị em!” Viêt Triển Bằng giọng kiềm hãm, trên mặt xẹt một tia thống khổ, đưa tay che ngực trái. “Động vào vết thương?” Tôi nhịn không được hỏi, ngực có chút lo lắng. “Không cần anh lo!” Cậu lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm tôi, “Anh có gì giải thích?” “Đúng như cậu nhìn thấy.” Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu, “Tôi cùng Cô Kiến Hoa, từ trước là người yêu. Từ điểm ấy mà nói, cậu mới là người xen vào.” “Anh nói cái gì?” Việt Triển Bằng túm mạnh lấy áo tôi. “Cậu đã sớm nhờ người điều tra rồi mà? Đối với chuyện cũ của tôi và Cô Kiến Hoa, chắc cũng biết loáng thoáng?” Tôi thản nhiên nhìn cậu, “Cần gì phải tới chất vấn tôi?” “Còn tôi, tôi tính là cái gì?” Những lời này nghe khó khăn không gì sánh được, từ trong miệng cậu miễn cưỡng thoát ra. “Tôi ngay từ đầu không muốn trêu đùa cậu…” Tôi thấp giọng nói, trong lòng một khoảng u ám. Là thật tâm nói. “Hoá ra… Thực sự là bởi vì thương hại tôi, anh mới dịu dàng với, ở bên tôi… Tôi còn tưởng rằng… Là khác biệt bản thân, cứ theo đuổi anh như vậy, một ngày nào đó sẽ đuổi kịp… Một ngày nào đó, anh sẽ dừng lại, thừa nhận anh cũng yêu tôi…” Tay tôi nắm chặt, giọng cậu khàn đến đáng sợ, bờ vai rộng run nhè nhẹ. Lòng tôi đau nhức khó chịu, dùng hết khí lực cả đời khống chế mình, không tới chạm vào cậu. Hiện giờ xa nhau còn kịp! Không có hứa hẹn, không có bày tỏ, không có lời tâm tình buồn nôn, còn chưa từng nói cái gì, thậm chí còn chưa chân chính lên giường, cho nên sẽ không tổn thương quá nặng, còn kịp bứt ra dễ dàng. Nhưng vì sao lòng điên cuồng co rút như muốn chết bất đắc kì tử! “Anh sẽ cùng anh ta đi sao?” Việt Triển Bằng ngẩng đầu nhìn tôi, viền mắt hơi hồng. “Sẽ.” “Anh ta vĩnh viễn là người thứ nhất trong lòng anh?” “Đúng.” “Anh yêu anh ta?” “Đúng.” Liên tiếp ba vấn đề, tôi trả lời thật rõ ràng, không chút do dự, lại cũng tàn nhẫn đến cực điểm “Vậy tôi yêu anh, anh biết không?” Một giây, tôi hầu như ngừng thở. Nội tâm cùông phong đột nhiên nổi lên, toàn bộ thế giới chao đảo. Thời điểm quan trọng này, tôi cố duy trì bình tĩnh, tuyệt không thể lộ ra kẽ hở, nhưng cơ thể tôi mất khả năng nghe theo đại não, viền mắt sóng sánh… Khuôn mặt cậu trai, dần dần không rõ nữa. “Mạnh mẽ như anh, thế mà cũng sẽ rơi lệ… Hoá ra tình yêu của tôi, khiến anh khó xử như thế. Anh nói đúng, từ đầu, anh đối với tôi không giả, kiêu ngạo từ chối, nhưng cho dù vậy, đã lún sâu dưới bùn, tôi yêu anh yêu đến e là không còn cách nào tự kiềm chế, tới hôm nay, chỉ có thể coi là gieo gió gặt bão. Tôi không trách anh, chỉ oán chính mình, cùng anh quen biết quá muộn. Bằng không, anh sao có thể yêu ai khác ngoài tôi…” Đầu ngón tay lạnh, dùng lực khiến người khác tim đập nhanh, nhẹ xoa khoé mắt tôi… Tôi hít sâu, quay đầu, thoát khỏi đụng chạm của cậu, khàn khàn nói: “Quay về New York đi, đừng ở đây nữa, quên tôi đi, mau bắt đầu với người sinh ra vì cậu.” “Nguỵ Dương, có lúc tôi thật múôn giết anh!” Bàn tay cậu trai quấn lấy cổ tôi, hơi bóp chặt… “Xin cứ tự nhiên.” Tôi thản nhiên nói, lông mi cũng không động. “Tôi hận anh!” Cậu tựa hồ luôn yêu lẫn hận tôi, một tay bỗng kéo tôi lại gần, giữa lúc tôi cho là cậu múôn đánh tôi một trận, đôi môi thoáng cái bị cậu cướp đoạt… Cậu hung hăng cắn gặm tôi, như dã thú tuyệt vọng. Cố sức mút lấy đôi môi tôi, ở khoang miệng mềm đảo một mạch. Đầu lưỡi nóng hổi khua khắp, kịch liệt cuốn lấy đầu lưỡi tôi, gắt gao ép lấy từng chút nước bọt, từng chút hơi thở, múôn đem tôi nuốt hết vào bụng. Môi truỳên đến cơn đau nhỏ, mùi máu tươi nhàn nhạt phảng phất, không biết là của cậu, hay là của tôi. Sự đau đớn xâm nhập toàn thân tôi, tôi không nhúc nhích, mặc cậu tàn sát trong miệng tôi bừa bãi, không chống cự, nhưng cũng không cách nào đáp lại. Hôn như tận thế, như lửa đốt thật sâu trong lòng. Đây là lần cuối, tôi cùng cậu thân cận như vậy, rồi sẽ không thể thân cận như vậy được nữa! “Như anh mong muốn, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.” Nóng cháy trên môi biến mất, tôi mở mắt, là bóng cậu ôm ngực, tập tễnh bước đi. Lần nào cũng đều dùng cùng một chiêu. Tôi không khỏi cười khổ, đầu ngón tay khẽ chạm môi, đã bị cậu cắn rách, lưu lại dấu nhàn nhạt. Không lâu sau, sẽ khỏi thôi, như vết thương của cậu, là kí ức, đau đớn, còn có hận. “Em sao phải như vậy?” Cô Kiến Hoa không biết từ bao giờ ở cạnh tôi, nhẹ thở dài. “Giúp em dối cậu ấy, đừng nói chân tướng cho cậu ấy. Chờ cậu ấy về New York, không bao lâu, sẽ quên tất cả.” Tôi hướng Cô Kiến Hoa khẩn cầu. “Vì sao lại muốn làm vậy?” Cô Kiến hoa nghiêm nghị nói: “Anh thật khờ, nên mới nghĩ thế. Tiểu Bằng so với anh còn cố chấp hơn, còn dũng cảm hơn, liều lĩnh hơn, em sẽ yêu cậu ấy, cũng không kì quái.” “Yêu thì sao, sớm muộn cũng sẽ thành quá khứ.” “Vậy cố sức để cậu ấy hiểu lầm, cứ đau buồn xa nhau như vậy?” “Khi anh vẫn chỉ là Cô Kiến Hoa, xuất thân từ gia đình bình thường, cuộc sống bình thường, có người thân yêu anh, chúng ta đã kết thúc vô cùng thê thảm; cậu ấy là con trai duy nhất Việt thị, trọng tâm để gia tộc tập đoàn dựa vào, đều mong cậu ấy sinh con dưỡng cái, kế thừa gia nghiệp. Anh thật cho rằng, em cùng cậu ấy có thể tiếp tục duy trì?” Tôi từ lúc đầu, đã thấy rõ kết thúc… Cậu là tổng giám đốc tập đoàn Việt thị, tôi là người phụ trách Bảo vệ đặc biệt Tứ Hải. Tôi cùng cậu lúc ấy, chưa từng có cái gì gọi là “duyên phận”. “Biết đâu có ngoại lệ…” “Chính anh cũng không tin, đừng thuyết phục em.” Tôi ngăn anh, đứng thẳng, “Đừng lo cho chuyện của em nữa, nhanh xử lí hậu sự cho dì đi.” “Nguỵ Dương…” Tôi khoát khoát tay, ý bảo mọi chuyện dừng lại, xoay người bước tới thang máy… Tôi đi rất chậm, rất khó khăn, thỉnh thoảng dựa tường, mới không thất thần mà ngã. Không khí đầy mùi nước khử trùng, có mùi vị của cái chết. Tôi thống hận bệnh viện, hai lần biệt ly, đều là nơi đây, như có ma chướng. Nhưng cuối cùng, mỗi người đều phải về nơi này mà kết thúc. Ngẩng đầu nhìn bên ngoài, ánh dương le lói bủôi chiều, có chút lực sát thương, con mắt tôi đau đớn vô cùng, nhắm chặt lại. Múôn lấy tay che, lại chưa đến mức khóc ra máu mắt.