Thuẫn kích
Chương 86 : Sự phẫn nộ của francis.
Toàn bộ đại sảnh thi đấu thể thao lặng ngắt như tờ, mấy vạn học sinh cũng không tiếp tục hò hét khẩu hiệu đáng chết kia của bọn họ nữa, Saint Roland đối chiến Đông Phương, vậy mà... vậy mà liên tục thua hai trận. Các học viên Saint Roland hoàn toàn không thể chấp nhận kết quả này, năm trận ba thắng, nếu tiếp tục thua một trận nữa, Saint Roland coi như xong rồi.
Cái gì gọi là phẫn nộ?
Charles lúc này đối với phẫn nộ hoàn toàn hiểu rõ, hắn mặt hầm hầm rời khỏi bàn chủ tịch bước đến chỗ Kiếm và Hoa hồng, chỉ vào Ukraine và Elise đang cúi đầu ủ rũ, vẻ mặt hối hận, “Hai người… các người…!” Nếu như không phải ngại chung quanh nhiều người như thế, chỉ e Charles đã văng tục ra rồi.
Hít một hơi thật sâu, Charles nói: “Thiên Dật tiên sinh, ta bất kể ngươi làm thế nào, ta muốn Saint Roland thắng, nhất định phải thắng.”
“Chúng ta đã đánh giá thấp tên huấn luyện viên trẻ tuổi của Phương Đông kia, hắn phức tạp hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều.”
Thiên Dật tiên sinh như bọ cạp độc, mắt nhìn lướt về phía Tang Thiên cách đó không xa.
“Viện trưởng, người đi chào hỏi ba vị trọng tài chút, trận sau bất luận xảy ra điều gì, cũng không được ra lệnh ngừng
“Ý của ngươi là…”
Thiên Dật tien sinh cười nhạt, “Chúng ta cần thắng một trận đẫm máu, đúng vậy, một trận đẫm máu, không chỉ như vậy, ta còn muốn đánh bại hoàn toàn sĩ khí của Phương Đông.”
“Francis, trận tiếp theo ngươi lên, ta không cần tốc chiến tốc thắng, ta cần là máu tươi.”
Saint Roland đã thua liên tiếp hai trận, quả thực khiến cho huấn luyện viên và viện trưởng của ba mươi mấy học viện khác trong lòng mừng thầm, mẹ kiếp! Saint Roland bị Phương Đông tiêu diệt mới tốt!
“Saint Roland liên tục thua hai trận, trận thứ ba chắc chắn là Ma đế Francis lên đài”
“Thiên Dật tiên sinh cũng không phải tên ngốc, nếu Francis không lên đài, một trận thua nữa thì hoàn toàn xong rồi”
Quả nhiên như mọi người suy đoán, lúc tiếng của trọng tài vang lên, toàn bộ đại sảnh cạnh kỹ ồ lên.
Tên của Ma đế Francis, ai không biết, ở Saint Roland gần như là một nhân vật thần thoại, đến cả Liên Bang cũng có độ nổi danh tương đương như vậy, được rất nhiều học sinh trung học coi là thần tượng
“Ma đế tất thắng! Ma đế tất thắng!”
Mấy vạn học viên Saint Roland hò hét, như tiếng trống trời ù ù rung động.
Trên lôi đài, Francis đứng vẻ kiên cường, nhìn mọi người cao ngạo.
Mọi người đều đang chờ đợi trận này học viện quân sự Phương Đông sẽ chọn ai lên đấu, thì lúc này tiếng trọng tài viên vang lên.
“Trận này, học viện quân sự Phương Động chủ động nhận thua”
Cái gì?
Học viện quân sự Phương Đông chủ động nhận thua?
Là sau khi nhìn thấy đối phương Francis mới nhận thua sao? Không, không đúng, mọi người đều biết, thứ tự xuất chiến của năm thành viên chiến đội lần này toàn bộ là trước trận quyết định xong mới thông báo với trọng tài, nói như vậy, học viện quân sự Phương Đông hoàn toàn không muốn thắng trận thứ ba? Mặc dù không phải là Francis, đội Thiên Kiêu Mộng cũng sẽ nhận thua trận thứ ba
Nhưng cũng không đúng! Bọn họ có thể khẳng định hai trận trước chắc chắn thắng sao? Nếu như trong hai trận trước dù là thua một trận , trận thứ ba nhận thua, chẳng phải sẽ trở thành bi kịch rồi sao?
Đáng chết, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Chẳng lẽ vị tân huấn luyện viên của học viện quân sự Phương Đông lợi hại vậy sao? Sớm đã nghĩ tới rồi?
Mọi người vô cùng nghi hoặc, so với bọn họ, nghi vấn trong đầu Tô Hàm đã chất đống thành núi rồi, nhưng đáng chết là, toàn bộ năm thành viên của đội Thiên Kiêu Mộng đều là vẻ mặt vô tội nhìn cô, tỏ vẻ chính mình cũng không biết, trong đó khóe miệng Mộ Tiểu Ngư khẽ động, lén nhìn Tang Thiên một cái, muốn nói nhưng lại thôi.
Trong hội trường, trên lôi đài.
Lúc Francis nghe thấy trọng tài tuyên bố đối phương chủ động nhận thua, hắn quả thực muốn xì khói
Đùa à?
Hắn có thể cảm thấy Kiếm và Hoa hồng của chính mình bị Tang Thiên trêu đùa rồi.
Cứ như vậy đi xuống sao?
Mặc dù đối phương chủ động nhận thua, nhưng một khi Francis cứ thế đi xuống, trong đối chiến với Phương Đông hắn không còn cơ hội xuất chiến. Mà Saint Roland đã thua hai trận, nếu thua nữa….
Charles trên bàn chủ tịch cũng không giữ được trấn tĩnh, Phương Đông liên tục thắng hai trận đã hoàn toàn phá vỡ kế hoạch ban đầu của hắn. Thiên Dật tiên sinh vẫn giữ nụ cười lạnh nhạt, nhìn chằm chằm Francis trên lôi đài.
“Trận thứ ba, Kiếm và Hoa hồng của Saint Roland, Francis thắng.”
Tiếng của trọng tài Jake vang lên.
Mấy vạn học viên trong đại sảnh cạnh kỹ cũng hò hét không thôi.
“Saint Roland tất thắng, Kiếm và Hoa hồng tất thắng, Ma đế Francis tất thắng! Tất thắng! Tất thắng!”
Tiếng hò hét có thể so với tiếng sấm
Mà lúc này, Francis đứng trên lôi đài vung tay lên, giơ ngón tay trỏ ra, chỉ về phía chân trời
Mấy vạn học sinh thôi hò hét, toàn thể mọi người trong đại sảnh cạnh kỹ không hiểu gì, không biết Francis sao còn chưa đi xuống.
Francis bước lên hai bước, đôi mắt giống như mắt chim ưng vô cùng mạnh mẽ, ánh mắt nhìn về các hiệu trưởng, huấn luyện viên ngồi ở hàng ghế thứ ba, cuối cùng dừng lại ở một người.
Hắn vung cánh tay phải, giơ ngón tay trỏ, chỉ về hàng ghế thứ ba bên dưới, lớn tiếng quát
“Ta, Francis muốn khiêu chiến với ngươi! Khiêu chiến! Khiêu chiến!”
Nếu như tiếng của mấy vạn học sinh trong đại sảnh cạnh kỹ như tiếng sấm, vậy thì tiếng quát lần này của Francis giống như âm thanh từ viễn cổ, đại sảnh cạnh kỹ to như vậy đều vang lên hai tiếng khiêu chiến
“Khiêu chiến! Khiêu chiến! Khiêu chiến”
“Ta, Francis muốn khiêu chiến với ngươi! Khiêu chiến! Khiêu chiến!”
Kiên cường đứng trên lôi đài, tay trái Francis để sau hông, dương cánh tay phải lên, chỉ ngón tay trỏ về phía Tang Thiên ngồi ở hàng ghế thứ ba.
Hội trường trong nháy mắt trở lên yên lặng.
Bất kỳ ai cũng không ngờ tới Francis của Saint Roland lại làm ra hành động như vậy. Lại muốn khiêu chiến với huấn luyện viên của đội Thiên Kiêu Mộng, Tang Thiên.
Ngay cả các thành viên khác của Kiếm và Hoa hồng cũng không ngờ tới, còn Thiên Dật tiên sinh ngồi phía trước mặt cười hàm ý, nhìn Francis trên lôi đài, dường như tất cả những điều này đều không bất ngờ với hắn. Trên mặt Charles ngồi trên bàn chủ tịch mặc dù không còn mỉm cười, nhưng cũng không hề có bất cứ vẻ ngạc nhiên gì, các thành viên khác của ban tổ chức đều đang bàn tán việc này.
Trọng tài Jake cau mày, đang muốn quát Francis trên lôi đài lui xuống, lúc đó tộc trưởng võ huân gia thế Andre ngồi bên hắn cười nói: “Jake tiên sinh , cuộc thi đấu tiến hành đến hiện giờ cũng sắp đến giờ nghỉ rồi, nhân cơ hội này sao không giao cho bọn trẻ thời gian này.”
“Nhưng….”Jake còn muốn nói điều gì, nhưng lại bị Andre cắt ngang.
“Ta tin ban tổ chức cũng sẽ đồng ý, ha ha, chủ nhiệm Charles đã đến rồi, xem ông ta nói gì” Andre nhẹ vuốt đám râu đã qua vô số lần tỉa tót trên miệng, nhìn Francis trên lôi đài, mỉm cười nói thầm: “Tên tiểu tử này, thật là càng ngày càng giống ta, chính là khí thế xem khinh quần hùng này, ha ha, thật không hổ là con trai Andre ta”
“Harrison, ngươi nói sao”
Từ khi phát hiện sự xuất hiện của Tang Thiên ở nơi này, Harrison vẫn luôn trong trạng thái lo lắng, càng không ngừng nhìn trộm đánh giá người thanh niên khiến tâm thần hắn không yên, nghe Andre hỏi, hắn liếc mắt nhìn Francis trên lôi đài, lại nhìn Andre, hỏi “Đó là con trai ngươi?”
“Ha ha, sao, rất bất ngờ sao?” Andre có vẻ rất đắc ý.
“A! A!” Harrison cười vô cùng dị thường, ánh mắt nhìn Andre lại càng vô cùng cổ quái, như thương xót, như buồn cười, giống như cười Andre ngu ngốc.
Sau khi trọng tài Jake và Charles bàn bạc xong, hắn gật đầu, tuyên bố.
“Dự tuyển thi đấu tiến hành tới lúc này, tạm dừng nghỉ ngơi, xin mời các thành viên tham gia thi đấu tự do hoạt động, một tiếng sau, tiếp tục thi đấu.”
Mặc dù Jake tiên sinh tuyên bố cuộc đấu tạm dừng nghỉ ngơi, nhưng không có ai trong hội trường rời đi cả.
Mọi người nhìn Francis ngạo mạn trên lôi đài, lại nhìn huấn luyện viên trẻ tuổi của học viện quân sự Phương Đông đang ngồi ở hàng ghế thứ ba.
Ngay lúc đó, tiếng hò hét của mấy vạn học sinh trong đại sảnh cạnh kỹ cổ vũ Francis, thần tượng của mình muốn khiêu chiến với huấn luyện viên của đối phương, đây là việc làm cho người ta cuồng nhiệt biết bao, làm cho người ta phấn chấn biết bao, mấy vạn học sinh Saint Roland đều vô cùng hưng phấn
Viện trưởng và huấn luyện viên của ba mươi mấy học viện khác đều bị hành động này của Francis hù dọa, đồng thời ngưỡng mộ Saint Roland có một học viên ưu tú như Francis, khiêu chiến với huấn luyện viên của đối phương, đây đã không còn là khiêu khích đơn thuần, mà là coi rẻ, coi rẻ cả học viện quân sự Phương Đông.
Kiểu học viên này, dường như hiệu trưởng nào cũng đều yêu quý, mang đến cho viện trưởng sĩ diện
Mọi người đều nhìn về phía đội Thiên Kiêu Mộng của học viện quân sự Phương Đông, đều muốn biết vẻ mặt của huấn luyện viên trẻ tuổi hiện giờ thế nào? Sợ hãi? Hay là vô cùng tức giận?
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
42 chương
2836 chương
49 chương
144 chương
303 chương
1157 chương