Thuẫn kích
Chương 77 : Không phải giấc mơ
Sáng sớm hôm sau
Một chiếc xe Beetle vỏ bọc cứng chạy nhanh trên khoảng không thấp trên đường lớn, Tô Hàm ngồi ở bên ghế điều khiển nhìn Tang Thiên đang lái xe, lông mày dựng ngược lên, thần sắc phức tạp, trong đôi mắt lại tràn ngập vẻ khác thường, ánh mắt cực kỳ cổ quái nhìn đi nhìn lại trên người Tang Thiên, giống như đang đánh giá một sinh vật ngoài hành tinh không thể giải thích được
“Sao? Tô tiểu thư, nhìn trộm đã đủ chưa? Có cần ta cởi hết quần áo khỏa thân chạy xe không?”
“Ta vẫn chưa nhìn đủ” Tô Hàm lập tức đáp trả, cái miệng nhỏ nhắn hơi đóng mở lẩm bẩm, “Thật không biết ngươi có phải là đàn ông không, da tay còn mịn màng hơn con gái, ông trời thật là đã hù dọa người, đúng là dùng mắt chó để nhìn mà” Trong ngữ khí tràn đầy oán niệm của Tô Hàm
Từ lúc Tô Hàm tỉnh lại, phải nằm liên tục trên giường hai ngày trời, đến hôm nay mới tạm hồi phục lại, nhìn trộm bị biết tỏng, nàng không khỏi xấu hổ. Nhưng xuất thân là bộ đội T9, nàng đương nhiên không để lộ ra vẻ ngượng ngùng của tiểu cô nương. Tuy là như thế, mỗi lần nhớ tới cảnh ba ngày trước, khuôn mặt nàng cũng ửng đỏ lên. nàng không rõ lúc ấy chính mình đang quan sát hình ảnh, tại sao đột nhiên… đột nhiên lại muốn cái kia….
Rất nghi hoặc, rất mù mịt, cũng rất tò mò, nhưng kiểu câu hỏi này thực sự khó mà mở lời. Mỗi lần đều muốn mở miệng hỏi, nhưng cuối cùng không thể đột phá được phòng tuyến trong lòng mình, hơn nữa cô lo lắng lại bị tên tiểu tử Tang Thiên này đùa giỡn.
Chỉ sợ Tang Thiên sẽ tiếp tục trêu cô vấn đề này, Tô Hàm lập tức nói
“Một tuần sau liên bang 36 chiến đội của các trường sẽ tiến hành thi đấu để chọn lựa ra hai chiến đội thay mặt liên bang tham gia thi đấu Giải sao mai , ngươi thấy thế nào?” Nghĩ tới vấn đề này, Tô Hàm liềm cảm thấy đau đầu, “Các học viện khác còn dễ nói, độc nhất có Kiếm và Hoa Hồng của Saint Roland và đoàn kỵ sĩ của Ánh Rạng Đông, ngươi đảm nhiệm huấn luyện cũng đã hai tháng, Mạc Ngôn, Tiểu Ngư thực lực của năm người bọn họ có tiến bộ không?”
“Tiến bộ thì chắc chắn có, chỉ có điều không biết thi đấu với đối phương thế nào?”
Từ ngày Tô Hàm đảm nhiệm chức vụ phó hiệu trưởng thường vụ của Học viện quân sự Phương Đông đã rước lấy không ít tranh luận, đặc biệt là rất nhiều huấn luyện viên của các câu lạc bộ liên bang đều chờ đợi để chế nhạo cô, cho nên nói, lần này cho dù thế nào cũng không thể bại, nhưng chỉ còn lại thời gian một tuần.
“Bắt đầu từ ngày mai ta và ngươi cùng nhau hướng dẫn đội Thiên Kiêu Mộng, hi vọng trong tuần này có thể thăng cấp đến giới hạn tối đa thực lực của bọn họ.
“không cần, tuần này ta cần đưa bọn họ tới một nơi”
“Đi đâu?”
“Đến lúc đó cô sẽ biết”
Ngữ khí của Tang Thiên vẫn bất cần như thế, lại như tất cả đã trong lòng bàn tay vậy, quả thực khiến Tô Hàm không thể hiểu được
Về đến Học viện quân sự Phương Đông, việc đầu tiên Tang Thiên nói với 5 thành viên của đội Thiên Kiêu Mộng về cuộc thi Minh Nhật chi Tinh. Năm người vừa nghe có thi đấu, tất cả đều xoa tay, hận bây giờ không thể xông lên giết người đạp ngưa
Qua hai tháng thời gian tiếp xúc, mặc dù thời gian huấn luyện viên ma quỷ này hướng dẫn bọn họ rất ít , mặc dù huấn luyện viên ma quỷ này ra tay độc ác lạnh lùng vô tình, mặc dù huấn luyện viên ma quỷ này yêu ghét bất thường, cho dù có bao nhiêu cái mặc dù, nhưng năm người ở đây, không có ai trong lòng oán hận Tang Thiên, trái lại, toàn bộ đều rất sùng kính hắn.
Hơn hai tháng huấn luyện, bọn họ cảm nhận sâu sắc được sự thần kỳ của “kiện thân thập bát luyện” mà Tang Thiên hướng dẫn bọn họ, hai tháng ngắn ngủn, tiến bộ của bọn họ đến bản thân còn có chút không dám tin.
Ngay lúc này, trung tâm huấn luyện.
Mạc Ngôn lãnh đạm thẳng tắp như cây tùng xanh mạnh mẽ hãnh diện mà đứng, trong đôi mắt lộ rõ vẻ sùng kính khi nhìn Tang Thiên ở đối diện, trong 5 người nếu nói lĩnh hội sâu sắc nhất “kiện thân thập bát luyện’ phải kể đến Mạc Ngôn, hắn luôn tin tưởng, chỉ cần bản thân kiên trì tập luyện, đúng như những gì Tang huấn luyện viên nói, đánh khắp tinh hà vô địch thủ, tuyệt đối đúng. Trong mắt hắn, sớm đã coi Tang Thiên thành thụ nghiệp ân sư của chính mình.
Tính cách đôn hậu của Vương Thiết không có quá nhiều mưu tính, hắn chỉ biết bản thân hiện giờ đang mạnh lên , mà nguyên nhân đều là công huấn luyện của huấn luyện viên Tang
Trong năm người có mặt hiện giờ, ánh mắt nóng rực nhất phải kể đến Dịch Phong và Cố Phỉ, hai người hiện giờ nhìn Tang Thiên, giống như nhìn một thần tượng, sùng bái đến tột độ, bọn họ được mở mang qua thực lực khủng khiếp của Tang Thiên , hơn nữa còn vô cùng bái phục.
Có lẽ trong năm người chỉ có suy nghĩ, tình cảm của Mộ Tiểu Ngư là phức tạp nhất, bởi vì nàng và Tang Thiên đã có hai lần tình cờ gặp gỡ nàng vẫn luôn giấu kín trong lòng, một lần là ở Phượng Hoàng Sơn, một lần là ở hoạt động cạnh kỵ ở Chiến thần chi chùy, mà hai lần này đều không phải gặp gỡ tình cờ bình thường, khiến cho nàng học xong rồi ngẩn người ra, học xong rồi lại suy nghĩ miên man. Nàng không hề nói với bất kỳ người nào, cho dù là chị em tốt thân thiết nhất Dạ Nguyệt cũng không nói.
“Việc như vậy, tình hình thì như thế, chỉ là một trận đấu bình thường mà thôi, mọi người không cần phải lo lắng”, Tang Thiên nằm ngửa trên ghế tựa mềm, vểnh hai chân lên, ghế tựa khẽ đung đưa, thật dễ chịu.
“Huấn luyện viên, vẫn còn thời gian một tuần, người hãy ra sức hướng dẫn cho chúng em đi”. Lúc này Dịch Phong tràn đầy ý chí chiến đấu , cảm giác toàn thân đều có lực, hung tợn nói, “Lần này em nhất định phải cho bọn hỗn đản Saint Roland, Ánh Rạng Đông mở mắt.
Tang Thiên đứng dậy, từ từ bước đi, bước tới đối diện năm người.
Lúc này, năm người dường như đồng thời vội vàng lùi sau một bước, nắm chặt nắm đấm, độ chỉnh tề ăn khớp có thể so sánh vời quân đội kiên cường. Nói thật, mặc dù bọn họ đều vô cùng sùng kính Tang Thiên, nhưng sâu trong lòng chắc chắn vẫn có cảm giác sợ hãi không thể gạt ra được.
Thần sắc Tang Thiên lạnh nhạt, vung cánh tay lên, giơ một ngón tay, thản nhiên nói, “Đây là mấy?”
“Một”
Vương Thiết đôn hậu nhất mà cũng thật thà nhất, thấy huấn luyện viên giơ một ngón tay lên tự nhiên hô lên một tiếng, hô xong, Vương Thiết liền ý thức được có chút mơ hồ
“Đây là mấy?”
“Hai” Dị Phong nhanh mồm nhanh miệng, lập tức tiếp lời, tiếp lời xong cũng cảm giác ý thức bắt đầu mơ hồ
“Đây là mấy?”
“Ba”
Mạc Ngôn quát lớn.
“Đây là mấy?”
“Bốn” Cố Phỉ vừa hô xong, liền phát hiện Vương Thiết bịch một tiếng, nằm thẳng trên sàn tập. Dị Phong, Mạc Ngôn đều nhanh như cắt nằm thẳng trên mặt sàn. Cố Phỉ kinh hãi, vừa định mở miệng hỏi, liền cảm giác ý thức được sự mơ hồ, ngay sau đó lại rất thoải mái nằm trên sàn.
Cả trung tâm huấn luyện chỉ còn lại Mộ Tiểu Ngư, cô kinh hãi nhìn bốn người Mạc Ngôn nằm trên sàn, miệng khẽ khép mở, muốn nói lại thôi.
“Hôm nay Dạ Nguyệt không đi học sao?”
“Hôm nay bạn ấy trong người khó chịu”. Mộ Tiểu Ngư không biết tại sao Tang Thiên lại đột nhiên hỏi tới Dạ Nguyệt, nhìn bốn người Mạc Ngôn nằm trên mặt sàn, hỏi: “Bọn họ…” nói được nửa câu, cô bỗng cảm thấy trong đầu trống rỗng, giống như mấy người Mạc Ngôn, nằm trên sàn.
Trong mông lung, trong mơ hồ, Mộ Tiểu Ngư cảm giác cơ thể có chút bất thường, ngứa ngứa, lạnh lạnh giống như có gì đó đang bò lên trên người, cảm giác được không đúng, cô giơ tay lên sờ, nhẵn bóng non mịn, mềm mềm. đây là cái gì?
Mộ Tiểu Ngư cố gắng mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy trong tay mình đang cầm một con vật mềm mềm, mà, …mà đó là rắn!
“A!”
Trong nháy mắt, Mộ Tiểu Ngư ý thức được hoàn toản tỉnh táo lại, một tiếng hét chói tai, cả đời cô sợ nhất là rắn, lập tức đứng dậy, lúc hai mắt nhìn sang chung quanh, cô hoàn toàn sợ đến ngây người, sắc mặt trắng bệch, trong thần sắc tràn ngập sự sợ hãi.
Chỉ thấy bò khắp núi đồi đều là rắn, những con rắn này màu sắc dị thường, hình thù kỳ lạ, thoạt nhìn thấy vô cùng khủng khiếp, làm cho người ta vô cùng sợ hãi, thậm chí có con mãng xà dài tới bảy tám mét, cả thân màu xanh bóng, phun ra xà tín, đôi mắt phóng ra những cái nhìn âm lãnh.
Mộ Tiểu Ngư hoàn toàn choáng váng, cùng lúc đó, Mạc Ngôn, Vương Thiết, Cố Phỉ, Dị Phong cũng mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, đều bị cảnh tượng khủng khiếp trước mắt hù dọa đến không biết phải làm sao.
Mà lúc này một tiếng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên trong đầu họ.
“Đây không phải trong mơ, ở đây, các em sẽ phải đối mặt với điều sợ hãi ở sâu trong lòng mình nhất, chúng không phải là hư ảo mà là thật, đồng thời, chúng có thể gây nên tử vong, điều các em cần phải làm đó là, khắc phục sự sợ hãi, tiêu diệt bọn chúng, không cần hoài nghi những gì ta nói, các em phải tự mình lo liệu.
“Không!”
Lúc tiếng nói của Tang Thiên biến mất, năm người dường như cùng lúc hét lên, phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết.
Sau khi Tô Hàm trở về phòng làm việc, nghĩ thế nào lại cảm thấy lo lắng, quyết định trước tiên tìm hiểu đám người Mạc Ngôn trong thời gian gần đây rốt cuộc tiến bộ được bao nhiêu. Lúc cô tiến vào trung tâm huấn luyện, phát hiện toàn bộ năm thành viên của đội Thiên Kiêu Mộng đang nằm trên mặt đất, trong lòng nghi hoặc, lập tức tiến lên hỏi: “Bọn họ sao vậy?” Vừa nói, vừa bước tới bên Mộ Tiểu Ngư giơ tay xem xét
“Oh, không sao, bọn họ đi du ngoạn thôi”
“Chuyện gì xảy ra? Tại sao toàn bộ bọn họ lại rơi vào hôn mê như vậy?” Tô Hàm xuất thân từ bộ đội T9, chỉ xem xét một chút, lập tức biết được tình hình của năm người, đang muốn mở miệng hỏi, thì lúc ấy, Vương Thiết nằm ngửa trên mặt đất oa lên một tiếng, miệng phun ra máu tươi.
“Ngươi rốt cuộc đã làm gì bọn họ?” Nhìn thấy cảnh ấy, Tô Hàm giống như muốn phát điên lên. Vương Thiết sao đột nhiên lại phun ra máu, lại nhìn những người khác, Mộ Tiểu Ngư, Cố Phỉ trên mặt vô cùng sợ hãi, vẻ mặt làm cho người ta khiếp sợ, giống như đang gặp một cơn ác mộng rất khủng khiếp.
“Ta còn có việc phải làm, mấy ngày này trung tâm huấn luyện cần đóng cửa hoàn toàn.
“Vậy bọn họ làm thế nào?”
“Không chết được”
Truyện khác cùng thể loại
2836 chương
274 chương
25 chương
30 chương
43 chương
153 chương