Thuẫn kích

Chương 68 : Tam tỷ.

Học viện quân sự Phương Đông, phòng làm việc phó hiệu trưởng. "Cái này, đây là một phần văn kiện, anh xem trước đi." Tô Hàm mặc một bộ công sở màu đen, mái tóc búi lên, trên khuôn mặt tinh sảo không có chút tâm tình gì, trông lãnh diễm vô cùng. Tang Thiên tiếp nhận văn kiện, hai mắt rất nhanh đảo qua. Ngồi ở trên ghế, Tô Hàm hơi nhíu mày lại, dường như đang suy nghĩ về nội dung trong văn kiện.liếc mắt nhìn Tang Thiên đang xem văn kiện nàng nhẹ giọng giải thích nói:"Phần văn kiện này là do Tổ ủy hội liên bang đưa tới, muốn Học viện quân sự Phương Đông chúng ta tham gia phong hội "Minh Nhật Chi Tinh" (ngôi sao ngày mai)." "Tổ ủy hội liên bang đúng là dài dòng, trong phần văn kiện này 90% đều là nói nhảm." Tang Thiên lắc đầu, trả văn kiện lại, hỏi:"Cái phong hội "Minh Nhật Chi Tinh" nội dung cụ thể là cái gì? Tại sao lại cần phải có tôi tham gia?" "Minh Nhật Chi Tinh rốt cuộc là cái gì, tôi cũng không biết rõ, bât quá nội dung trong văn kiện hình như có nhắc tới tất cả cao đẳng học viện trong liên bang, còn có chiến đối của học viện, nếu như có nhắc tới chiến đội của học viện, mà anh lại là huấn luyện viên của chi đội Thiên Kiêu Mộng Học viện quân sự Phương Đông chúng ta, tự nhiên phải tham gia." "Tổ ủy hội dĩ nhiên cũng chơi mấy cái trò thần bí này sao? Mở một phong hội, mà một chữ về nội dung của phong hội cũng không có đề cập tới." Tang Thiên không biết là có phải mình lạc hậu hay không, không hiểu sao, chung quy hắn vẫn cứ có cảm giác lầm tỉnh lại này có một số việc hắn có chút không thể tiếp nhận. Cái miệng nhỏ của Tô Hàm có chút mấy máy, như rất đồng ý với ý kiến của Tang Thiên vậy, hơn nữa chính cô cũng vô cùng nghi hoặc, căn cứ theo hiểu biết của nàng, tổ ủy hội chỉ có liên quan đến việc quản lý vòng thi đấu cách đấu bốn năm một lần mà thôi, tại sao lần này lại cử hành cái phong hội Minh Nhật Chi Tinh này, lại còn cố ý nhắc tới chiến đội của Học viện. "Anh trở về chuẩn bị một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta xuất phát." Khi Tang Thiên đi ra tới cửa, âm thanh của Tô Hàm lần nữa truyền đến:"Còn nữa, ngày mai tôi hy vọng anh ăn mặc lịch sự một chút, đến lúc đó tất cả cao đẳng học viện liên bang đều tham gia, mà anh lại là đại biểu cho Học viện quân sự Phương Đông chúng ta." Vừa nói đôi mắt của nàng lại cố ý quét tới quét lui trên người Tang Thiên nói:"Tôi cảm thấy rất tò mò, anh tại sao không mặc loại quần áo khác? Tại sao cả ngày lúc nào cũng mặc áo tay dài? Anh không thấy nóng sao?" Trong ấn tượng của nàng, Tang Thiên dường như cho tới bây giờ đều mặc quần áo tay dài, ống tay áo, đặc biệt rất cố chấp, nói dễ nghe một chút đó là phản cổ, nói khó nghe chút đo là nông dân mới lên, "Tôi sợ cởi ống tay áo ra, cô lại nóng a!" Tang Thiên vẫn như cũ khoát tay, trực tiếp rời đi. "Tên đáng chết!!" Lại bị người này đùa bởn, lửa giận ngày hôm qua còn chưa dẹp xuống hôm nay lại bị người này đùa giỡn, Tô Hàm quả thực sắp điên mất rồi. "Hừ! Thật sự hoài nghi tên kia rốt cuộc có phải là nam nhân hay không, cả ngày đem chính mình bao phủ kín mít, hình như sợ người khác nhìn thấy thân thể vậy, tốt nhất là nóng chết ngươi! Nóng chết ngươi! Nóng chết ngươi!" Tô Hàm chỉ có thể âm thầm nguyền rủa Tang Thiên mới có thể phát tiết lửa giận trong lòng. Nguyền rủa một vạn lần, một vạn lần! Một lúc sau, Tô Hàm mới thở ra một hơi, nhìn văn kiện trên bàn làm việc, làm cho nàng phải suy nghĩ. Tích tích. Máy liên lạc quang não trên cổ tay vang lên, hình ảnh tự động hiện ra, ở trên hiện ra một người con gái xinh đẹp, người con gái này dung nhan kiều mỵ, đặc biệt là đôi mắt, rất là yêu dị. "Tứ muội, nhận được văn kiện của tổ ủy hội chưa?" Văn kiện? Tô Hàm sửng sốt hỏi:"Tam tỷ, chị làm sao biết được văn kiện tổ ủy hội?" "Ha ha, không lâu trước Tam tỷ ngươi mới đáp ứng lơi đảm nhiệm chức hội trưởng danh dự tổ ủy hội, tự nhiên là phải biết." " A! Chuyện này khi nào vậy, em như thế nào không biết, Tam tỷ, chị thật là lợi hại." Tô Hàm đối với Tam tỷ của mình thật sự bội phục sát đất, Đại tỷ có khuynh hướng là nhân vật chính trị, Nhị tỷ là đầu lĩnh đặc vụ, còn lại Tam tỷ là thương nhân nổi danh nữ cường nhân, được gọi là "Lam công chúa", chỉ cần cái danh hiệu này là có thể đè chết cá đống người rồi. "Lợi hại gì! Nếu như không phải là vì ngươi, ta sẽ không thèm đảm nhiệm cái hội trưởng danh dự gì đó." Tam tỷ lại nói:"Tiểu ny tử, lần phong hội "Minh Nhật Chi Tinh" này, ngươi nhất định phải hảo hảo nắm chắc, nếu như có thể nắm chắc cơ hội lần này , Học viện quân sự Phương Đông tuyệt đối có thể vượt qua Học viện quân sự Thánh Roland." "Tam tỷ, chị biết nội dung cụ thể của phong hội lần này là gì không?" "Ha ha! Lần này tổ ủy hội cũng là dưới tình huống khẩn cấp mới quyết định mở phong hội lần này, về phần nguyên nhân tại sao nói ra có thể làm cho ngươi cảm thấy buồn cười, mấy lão già tổ ủy hội tại lần trao đổi này bị mấy tên hỗn đản của bộ giáo dục đế quốc Trafalgar khinh thường, mấy tên hỗn đản bộ giáo dục đế quốc Trafalgar lại còn trực tiếp khinh thường tất cả cao đẳng học viện liên bang chúng ta, mấy lão già tổ ủy hội nhất thời không nhịn được, liền nhận lời khiêu chiến của đế quốc Trafalgar, cho nên, mới có Minh Nhật Chi Tinh bây giờ." "Tam tỷ, chị nói phong hội lần này là muốn chọn chiến đội học viện cùng chiến đội học viện đế quốc Trafalgar PK sao?" "Đúng vậy! Tứ muội quả nhiên thông minh, cho nên ta nói ngươi nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này, đương nhiên, ta ở bên cạnh cũng sẽ cố gắng giúp ngươi." Cái này đối với Học viện quân sự Phương Đông đúng là một cơ hội tuyệt vời, trước mắt mà nói có thể nhân cơ hội này làm tăng lên địa vị của học viện. "Tam tỷ, đến lúc đó chị cũng sẽ tham gia phải không?" "Đương nhiên ta còn muốn nhìn một chút xem vị hôn phu cửa ngươi." "Đáng ghét!" "Đáng ghét gì? Tứ muội! Đừng trách tỷ tỷ không nhắc nhở ngươi, nếu như tỷ tỷ coi trọng vị hôn phu của ngươi, sẽ trực tiếp đoạt lấy đó, ngươi phải cẩn thận đó!" "Tam tỷ, đừng trách em không nhắc nhở chị, chị nhìn thấy người kia chắc chắn sẽ thất vọng, cái tên kia quả thực...quả thực chính là một tên bảo thủ truyền thống cộng thêm giọng điệu khô khan, em thật sự hoài nghi tên kia có phải là từ thời gian cổ đại tới đây không nữa, một chút tình cảm mãnh liệt của thanh thiếu niên cũng không có, em mới không cần." "Ngươi nói như vậy, làm cho ta càng thêm mong đợi ah, Tam tỷ của ngươi tịch mịch đã lâu rồi, sớm muộn cũng phải tìm một người nam nhân để làm bạn, có tình cảm mãnh liệt của tiểu hài tử xấu xa cùng lão nam nhân cũng không phải là ngu của ta." "Tam tỷ, chị nói chuyện càng ngày càng phong tao." .......... Chi đội Thiên Kiêu Mộng, phòng làm việc huấn luyện viện. Tang Thiên nằm ngửa trên ghế, xem một quyển sách, lật qua một tờ, khóe mắt đột nhiên đảo qua Dạ Nguyệt đang ngồi đối diện. Hai tay Dạ Nguyệt đặt lên bàn làm việc, tay chống cằm ngủ thiếp đi. "Cô nàng này..." Tang Thiên lắc đầu cười cười, đang muốn tiếp tục đọc sách, đột nhiên phát hiện sắc mặt Dạ Nguyệt có chút biến đổi, mặt không còn chút máu, cực kỳ tái nhợt, hơn nữa vẻ mặt rất là thống khổ. "Uh?" Tang Thiên nhíu mày, đi qua, vỗ võ bả vai Dạ Nguyệt:" Dạ Nguyệt, tỉnh tỉnh." Thoáng chốc! Dạ Nguyệt đang ngủ đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng hét to:"Không! Không được! Gia gia! Tại sao! Tại sao là người! Gia gia! Tại sao! Tại sao! Người tại sao lại đối với ta như vậy, tại sao muốn hành hạ ta! Ta là cháu gái ruột của ngài mà! Tại sao!" Âm thanh tràn đầy sợ hãi, bi thống. Dạ Nguyệt giống như đang nổi điên vậy kêu loạn cả lên. Tang Thiên đại nghi, một tay ôm lấy nàng vào lòng ngực, nhưng Dạ Nguyệt lại điên cuồng giãy dụa, lớn tiếng la hét:"Tại sao! Tại sao! Ngài tại sao muốn làm như vậy, tại sao muốngạt ta! Rốt cuộc tại sao à! Nguyệt nhi không ngoan sao? Ngài tại sao lại làm như vậy a!" "Tại sao! Tại sao!" Xảy ra chuyện gì? Tang Thiên không biết, hắn vung lên tay phải, bàn tay xuất hiện quang mang màu trắng sữa như ẩn như hiện, chậm rãi vỗ vể phía sau lưng Dạ Nguyệt. Một lúc sau, Dạ Nguyệt mới an tĩnh lại, chỉ là trong miệng vẫn như cũ lầm bầm tại sao tại sao! Dạ Nguyệt giật mình dường như nghe được có người gọi tên mình, nàng mở hai mắt, nhìn thấy trước mặt là một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, hai con mắt thâm thúy mà lại bình tĩnh là cho nàng nhận ra chủ nhân của khuôn mặt này. "Huấn luyện viên, ngài.. Em..em làm sao vậy." "Xảy ra chuyện gì vậy?" Tang Thiên buông nàng ra, Dạ Nguyệt cảm thấy hoa mắt nhức đầu, cả người vô lực, nàng cắn môi, lắc đầu nói:"Không, không có gì, làm cho ngài lo lắng rồi, xin lỗi!" "Em ngày hôm qua không phải đã nói với tôi là buổi tối ngủ không gặp ác mộng hành hạ nữa sao?" "Đúng vậy! Cám ơn anh đã giúp đỡ." Dạ Nguyệt hướng Tang Thiên cúi đầu một cái thật sâu, sau đó nhỏ giọng nói:"Có thể là mấy ngày hôm nay em làm hơi mệt, huấn luyện viên, em trở về trước đây." Nhìn bóng lưng của Dạ Nguyệt rời đi, Tang Thiên rơi vào trầm tư.