Thuẫn kích
Chương 63 : Nguyền rủa mộng kiếp
Sau cái lần bị Long Diệu chà đạp, Mạc Ngôn, Dịch Phong, Vương Thiết ba người liền không có rời đi khỏi trung tâm huấn luyện, Mạc Ngôn so với trước còn lãnh khốc hơn, thậm chí đạt tới trình độ tự ngược đãi bản thân, cả ngày nhốt mình trong trung tâm huấn luyện luyện tập ‘ kiện thân thập bát luyện ’, ngay cả tiếu diện hổ Dịch Phong mấy ngày nay cũng ít lộ ra vẻ tươi cười, cùng Mạc Ngôn giống nhau, điên cuồng luyện tập kiện thân thập bát luyện, Vương Thiết rèn luyện cũng không có kém hai người kia, ba người vô luận là ai cũng đều không thể quên nổi sỉ nhục đêm hôm đó, cũng không cácn náo quên đem đó Tang Thiên chỉ trong vòng ba chiêu đánh bại người mà bọn họ trước kia cho rằng không thể thắng Long Diệu.
Bọn họ tin tưởng chỉ cần kiên trì luyện tập kiện thân thập bát luyện, thì sẽ có một ngày nào đó đứng lên đỉnh của thế giới này.
Thời đại hiện tại, đánh giá năng lực chiến đấu của một người như thế nào, chủ yếu là xem ba cường độ của một người, tức là, cường độ thân thể, cường độ lực lượng, cường độ tinh thần.
Cường độ thân thể đại biểu cho khả năng kháng cự của bản thân.
Cường độ lực lượng chính là tố chất tế bào trong cơ thể khi công kích.
Còn lại cường độ tinh thần là lực lượng tinh thần của một người.
Ba cường độ này có thể sử dụng máy chuyên môn kiểm tra chính xác, lực chiến đấu cấp 1 yêu cầu cường độ thân thể, cường độ lực lượng, cường độ tinh thần toàn bộ đạt tới 1.0, lực chiến đấu cấp 2 thì ba cường độ phải đạt 2.0...,cứ như vậy mà tính tiếp, trong ba cường độ, cường độ tinh thần là khó tăng lên nhất, cũng là một trong ba cường độ quan trong nhất quyết định lực chiến đấu, không nói vế tinh thần bí kỹ trong truyền thuyết, dung hợp chiến khải chiến đấu tinh thần lực có thể phóng thích ra nguyên tố chiến kỹ.
Quan trọng nhất là, cường độ tinh thần càng cao, phản xạ thần kinh, ý thức chiến đấu, phản ứng trong chiến đấu, tâm tình tranh đấu đều được tăng cường từng chút một.
Nếu như nói một người có ba cường độ là, cường độ lực lượng 2.0, cường độ thân thể 2.0, cường độ tinh thần 2.0 nhị cấp tiêu chuẩn đấu cùng một người có cường độ lực lượng 1.8, cường độ thân thể 1.8, cường độ tinh thần 2.5, ai thắng ai thua còn chưa biết được.
Đương nhiên, cường độ thân thể, cường độ lực lượng, cường độ tinh thần đều phải cân bằng, ba cường độ không được chênh lệch quá 1.0, đây là trăm năm trước một vị đại sư cách đấu đã nói về ba cường độ cân bằng, nếu như cường độ thân thể chỉ có 2.0, mà cường độ tinh thần lại tăng tới 2.9, thân thể liền sẽ không thừa nhận nỗi loại lực lượng tinh thần này.
...........
Ngày hôm đó.
Trợ lý huấn luyện viên chi đội Thiên Kiêu Mộng, Dạ Nguyệt cầm một cái hộp được gói tinh sảo đi vào trong phòng làm việc của huấn luyện viên, đối với vị huấn luyện viên thần kỳ trẻ tuổi này, lòng hiếu kỳ của Dạ Nguyệt cho tới bây giờ vẫn chưa có hết, mà ngược lại càng mãnh liệt hơn, đặc biệt hiện tại trong học viện cũng có rất nhiều học viên đang nghi luận về Tang Thiên, trong đo không ít học viên tận mắt nhìn thấy buổi tối hôm đo vị tân huấn luyện viên một VS mười như thế nào.
Long Du xã, song tử thiên vương, tám quý tộc thực lực chiến đấu mặc dù không bằng đám người Mạc Ngôn, nhưng trong học viện cũng có thể xếp hạng đầu, mà mười người này quần ẩu Tang Thiên, cuối cùng kết quả tất cả đều bị trọng thương, làm cho các học viên càng kích động chính là Tang Thiên trong vòng ba chiêu đánh ngục Phương Đông Du Long, cái tên Long Diệu ai mà không biết, hắn ở trong Học viện quân sự Phương Đông là một chiến thần bất bại, mà lại bị vị tân huấn luyện viên đánh ngục trong vòng ba chiêu.
Trải qua vài ngày nghị luận, các học viên đều nhất trí cho rằng, sau này tuyệt đối không nên chọc vào tên huấn luyện viên thoạt nhìn cả người đều vô hại kia, bây giờ Tang Thiên đi lại trong học viện, xung quang bản thân trong vòng hai mươi thước tuyệt đối không có ai.
Nói giỡn sao! Ai mà biết được cái tên cả người nhìn rất vô hại kia có thể hay không đột nhiên nổi điên lên.
Cứ như vậy Tang Thiên trong Học viện quân sự Phương Đông đã trở thành người có tính tình nóng nảy, hung thần ác sát, tính cách quái dị hoặc là một chút từ tà ác hơn, càng nghe nhiều, tự nhiên càng dễ dàng tiến vào trong tiềm thức, hiện tại nội tâm của vị đồng học Dạ Nguyệt đối với vị huấn luyện viên trẻ tuổi này vừa tò mò mà lại vừa sợ hãi.
"Giáo...giáo luyện, có người gủi phát nhanh cho anh cái này."
Liếc mắt nhìn Tang Thiên đang nằm ngửa trên ghế, để hai chân lên bàn làm việc, Dạ Nguyệt cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng.
Nghe vậy, Tang Thiên đang đi vào cõi thần tiên nhíu mày lại, gửi phát nhanh? Ta hình như chỉ nhận thức có vài người thôi? Là ai? Lắc đầu, tiếp lấy cái hộp, đem mở ra, bên trong có một đóa hoa hồng đỏ tươi cùng với một tấm thiệp, trên đó có ghi vài chữ.
Thân ái, là hoa hồng xinh đẹp?
Lần trước từ biệt, đã qua mấy ngày, rất nhớ anh, tối nay chỗ cũ, không gặp không về.
Sau khi xem qua, liền đem tấm thiệp vo lại vứt vào thùng rác, loại giọng điệu này Tang Thiên rất không thích, hơn nữa cũng không có chút hứng thú nào với con đàn bà kia, hiền nhiên là mặc kệ rồi.
"Đúng rồi, Dạ Nguyệt đồng học, cô buổi tối đều ngủ như thế nào?
" A!" Dạ Nguyệt đang tập trung suy nghĩ xem ai tặng hoa hồng cho huấn luyện viên, trên tấm thiệp đó viết cái gì, đang chìm trong suy nghĩ, thì âm thanh của Tang Thiên truyền đến, làm cho nàng có chút giật mình, khuôn mặt trắng nõn lúc này liền đỏ cả lên, nghĩ đến vấn đề nhạy cảm mà Tang Thiên hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Nguyệt càng thêm thẹn thùng.
"Cô đừng hiểu lầm, ý ta là lúc ngủ cô có hay có cảm giác gì khác thường không? Ví dụ như thường xuyên cảm giác bản thân rơi vào trong mộng cảnh mà không thể thoát ra?" Tang Thiên hai chân bắt chéo đưa tay lên xoa xoa cằm, thoạt nhìn rất là thành thục, mặc dù không có tiếp xúc qua nhiều lắm với Dạ Nguyệt, nhưng Tang Thiên nhìn thấy, Dạ Nguyệt người con gái này rất xứng đáng với hai chữ đáng yêu.
Tính cách trầm lặng, phản ứng có đôi lúc chậm chạp, có chút mơ hồ, hơn nữa có chút ngốc, rất là đáng yêu, loại con gái này dùng để chăm sóc rất là thích hợp bất quá.
Bất quá, gần đây hắn mới phát hiện thân thể của cô bé này dường như có chút bệnh.
"Anh!"
Dạ Nguyệt kinh ngạc nhìn Tang Thiên, cái miệng nhỏ há lớn ra, hai con mắt tràn ngập không thể tin.
"Anh, anh như thế nào mà biết được?"
Tang Thiên gật đầu, nhẹ giọng nói:"Xem ra hẳn là "mộng kiếp" không sai."
"Anh cũng biết mộng kiếp?"
Dạ Nguyệt kinh ngạc bắt đầu nói năng lộn xộn, từ lúc bốn tuổi, Dạ Nguyệt đã phải chịu sự hành hạ của ác mộng, mỗi lần đều rơi vào một loại ác mộng cô cùng đáng sợ không thể tự thoát ra được, bởi vậy, làm cho thân thể của nàng vô cùng suy yếu, các trưởng bối trong gia tộc đều bó tay, cuối cùng gia gia nghe từ một lão bằng hữu đây là một loại tinh thần bí thuật, mộng kiếp trở chú, người nhà Dạ Nguyệt cũng vì Dạ Nguyệt trúng mộng kiếp trở chú mà đi khắp nơi tìm thầy trị liệu, đáng tiếc chính là, mười năm...mười năm trôi qua, những người biết được loại tinh thần bí thật này rất ít, đừng nói phá giải, ngay cả nghe nói qua về mộng kiếp trở chú bốn chữ này càng ít.
Dạ Nguyệt sỡ dĩ kinh ngạc, cũng bởi vì thế.
Tang Thiên chỉ là cưòi cười, không có trực tiếp trả lời, nói:"Đưa tay đây cho tôi."
"Có thể cho em biết anh đối với mộng kiếp trở chú biết được bao nhiêu không?" Dạ Nguyệt đưa bàn tay tới, nàng dường như bị mộng kiếp trở chú hành hạ rất khổ sở, cơ hồ dùng tới ngữ khí cầu khẩn:"Có thể không?"
Nhìn thấy bộ dáng đang thương đau đớn của Dạ Nguyệt, Tang Thiên không khỏi thầm mắng, tên nghiệt chướng hỗn đản nào tự nhiên lại thi triển loại tinh thần bí thuật tàn nhẫn như vậy đối với cô bé đáng yêu như thế này.
Thở dài, hắn cắn đứt ngón tay mình, trên tay Dạ Nguyệt tìm một cái đồ án quỷ dị, đồ án này là do Tang Thiên dùng máu để vẻ, chỉ bất quá trong giây lát, cái đồ án quỷ dị này liền biến mất.
"Đi về trước xem có hiệu quả không, nếu như buổi tối còn gặp ác mộng thì tới tìm ta!"
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
42 chương
2836 chương
49 chương
144 chương
303 chương
1157 chương