Thuẫn kích
Chương 415 : Thủ đoạn của nhiếp thanh vân
"Cho tới nay, Thần Thánh Nghị hội mới là chúa tể chân chính của thế giới này, mà Cửu Thiên Các ta cùng với Thánh Đường đều chỉ nghe theo mệnh lệnh của Thần Thánh Nghị hội mà thôi, ngày thiên ý, hậu duệ nhân hoàng thuộc Thần Thánh Nghị hội sẽ hàng lâm, đến lúc đó mở ra thánh diệu chi môn, cung nghênh thánh diệu chi tháp, thánh quang buông xuống, thế giới này sẽ tiến tới một thời đại mới, đó là đại thế, cũng là mệnh thế, nhưng ngươi vẫn bất vi sở động "
Nicolas nhìn lĩnh vực không gian, xa xa trên chín tầng trời có dải ngân hà chậm chảy xuôi, tiếp tục nói:
"Mọi người đều nói Vinh Quang đỉnh sẽ đặt ngang vế song song cùng với Cửu Thiên Các và Thánh Đường, nhưng ngươi lại lựa chọn buông bỏ, thậm chí không tiếc tự tay hủy diệt trật tự Vinh Quang đã bao trùm toàn Liên Bang, lúc mới so khai Liên Bang đại địa, câu lạc bộ mọc lên như nấm, đến hiện tại, câu lạc bộ đã không còn có mấy mống, ngắn ngủn một tháng, thế lực của ngươi ở Liên Bang đại địa đã toàn bộ tiêu thất, việc này dường như đều do ngươi cố ý làm."
"Ta tuy không biết mục đích của ngươi đến tột cùng là cái gì, nhưng ta lại biết ngươi hiện tại đang làm cái gì, ngươi cố gắng khiến mọi người quên đi, để thế giới này quên đi, ngươi muốn lặng yên vô tức biến mất..."
Nói xong, Nicolas xoay người, nhìn mặt Nhiếp Thanh Vân, nói:
"Ngươi đang trốn tránh, nay vận mệnh của thế giới này đã định, ngươi lại cố gắng chạy khỏi vận mệnh, ngươi rốt cục muốn trốn cái gì!"
Nhiếp Thanh Vân Không có hành động nào, giống như không nghe thấy vậy, biểu tình trên mặt từ đầu đến cuối đều không chút dao động, hai mắt vẫn chăm chăm nhìn vào ván cờ được tạo nên bởi rất nhiều ký hiệu huyền diệu.
"Thế giới này mệnh thế an bài, vận mệnh đã định, Thần Thánh Nghị hội chính là chúa tể thế giới này, bởi vì Thần Thánh Nghị hội có Vũ Văn gia tộc thiên nhân môn, còn có hoàng thất Trác Nhã đế quốc sứ sở của bán tinh linh, mà ngươi hẳn cũng biết đó chỉ là mặt ngoài, chúa tể chân chính mới là tinh linh cao quý (A Foluo)A Phật La đại nhân cùng nhân hoàng ngàn năm trước Vũ Văn sí đại nhân, thậm chí còn có sự hậu thuẫn của thần, Diệu Thiện thượng sư."
Nicolas chậm rãi ngồi xuống, nhìn ván cờ trên mặt tảng đá, lại nói:
"Nay có thể cùng Thần Thánh Nghị hội tranh đấu chỉ có Võ Đạo Minh cùng Đệ Nhị gia tộc và không hỏi thế sự Tinh không lĩnh vực."
"Đệ Nhị gia tộc rất cường đại, cường đại đến mức có thể cùng Vũ Văn gia tộc tranh đua, nhưng hiện nay, theo ta được biết, đối mặt mệnh thế, gia tộc đó đã xuất hiện tình trạng nội chiến, bởi vì bọn họ biết nhân hoàng Vũ Văn sí không bao lâu nữa sẽ thức tỉnh."
"Tổ chức duy nhất có thể chống lại Thần Thánh Nghị hội có lẽ chỉ có Tinh không lĩnh vực, chỉ là, Tinh không lĩnh vực không hỏi thế sự, có lẽ, bọn họ thức thời, không muốn cũng không dám nhúng tay."
"Ta không thể không thừa nhận, vài vị sư huynh đệ của ngươi lãnh đạo Võ Đạo Minh rất mạnh, Tiết Đông Vệ, Cẩu đạo nhân, mao Sơn Nhạc tu vi cao thâm, nhưng làm thế nào đây? Nay Đệ Nhị gia tộc nội chiến, Tinh không lĩnh vực không hỏi thế sự, Võ Đạo Minh bọn họ thế mỏng lực bạc, đối mặt Thần Thánh Nghị hội chẳng khác nào như trứng chọi đá."
"Thế giới này mệnh thế đã thành, vận mệnh đã định, Nhiếp huynh đệ, sao ngươi không gia nhập vào đoàn chúng ta, mọi người hợp mưu tạo nghiệp lớn."
"Ha ha..."
Vẫn ngồi ngay ngắn nho nhã nãy giờ, Nhiếp Thanh Vân đột nhiên mỉm cười, nhẹ giọng nói:
"Ngươi thuộc về Thần Thánh Nghị hội, được A Phật La hậu ái, hoán da đổi thịt, nếu vận mệnh của thế giới này đã định, ngươi có thể tự mưu nghiệp lớn của ngươi, làm sao lại đi cầu ngoại nhân như ta để đồng hành chứ."
"Ngươi rốt cục đang trốn cái gì!"
"Đến tột cùng là loại người nào, khiến cho ngươi cam nguyện buông tha hết thảy, thậm chí không tiếc để cho thế giới này quên đi sự tồn tại của mình."
Nhiếp Thanh Vân không nói.
"Có phải Tang Thiên kia hay không?"
Nicolas cúi người, nhìn thẳng mắt Nhiếp Thanh Vân, ý đồ từ trên mặt hắn nhìn ra chút manh mối, ý đồ xuyên thấu qua hai mắt Nhiếp Thanh Vân để dò xét thế giới nội tâm của hắn, nhưng đều làm cho hắn thất vọng, Nhiếp Thanh Vân vẫn là Nhiếp Thanh Vân, ánh mắt không hề dao động, Nicolas thẩm thấu vào trong, lại như bị kéo vào trong mê vực.
"Ngươi đang trốn Tang Thiên kia."
Nhiếp Thanh Vân không nói, Nicolas tiếp tục hỏi.
"Hắn có phải là người kia hay không, hắn đến tột cùng có phải là sư phó của các ngươi hay không?"
Đây có lẽ mới là mục đích chân chính mà Nicolas tới đây, tây phục của hắn có gắn phù văn thần thánh tuy rằng có thể che giấu được huyết mạch Mông Bỉ Đặc, nhưng lại không thể che giấu được một chút bất an ở sâu trong nội tâm.
Xác thực, gần đây nhất Nicolas vẫn luôn bất an, tâm thần không yên, hắn biết rõ thế giới này mệnh thế đã chiếu, vận mệnh đã định, nhưng trong lòng vẫn đang cực kì bất an, nguyên nhân là sự tồn tại của Tang Thiên kia.
Hắn không biết Tang Thiên rốt cuộc có thân phận ra sao, cũng không biết hắn đến tột cùng là ai, làm cho hắn bất an không phải là sự tồn tại của Tang Thiên, mà là liên quan đến long uy Tang Thiên phát ra, bởi vì long uy hư vô đó làm cho hắn không tự chủ được liên tưởng đến một người, một người làm cho hắn sợ hãi.
Hắn không thể xác định long uy của Tang Thiên có phải hay không là long uy của người năm đó, bởi vì long uy được xuất ra cũng không phải quá khó khăn, phàm là cao thủ đều có thể đem năng lượng của mình huyễn hóa thành hình rồng, nếu thay đổi khí thế, hoàn toàn có thể thi triển ra long uy, ở Liên Bang cũng không hề thiếu cao thủ ở phương diện này, trong đó người nổi bật nhất là Hắc Long Vương của Hắc Long trấn cùng với người của Đệ Nhị gia tộc, bọn họ cũng có thể tế ra Tinh Long chi uy.
Do hắn không thể xác định, cho nên, hắn mới đến đây, tìm đến Nhiếp Thanh Vân, bởi vì hắn rõ ràng người kia là sư phó của đám người Nhiếp Thanh Vân, Tiết Đông Vệ .
Trước kia, hắn sợ hãi sự tồn tại của người kia, nhưng hiện tại, có Thần Thánh Nghị hội làm hậu thuẫn, có tinh linh cao quý A Phật La đại nhân và nhân hoàng Vũ Văn sí đỡ lưng, cho dù Tang Thiên thật sự là người kia, hắn cũng không e ngại.
Nhưng hắn vẫn đang cảm thấy bất an, hết thảy từ những hành vi của Nhiếp Thanh Vân.
Cho tới nay hắn không thể nhìn thấu Nhiếp Thanh Vân, trước kia đã vậy, hiện tại cũng thế, cho dù hắn không muốn, nhưng không thể không thừa nhận, vô luận là mưu trí hay tầm nhìn thì Nhiếp Thanh Vân đều cao hơn so với hắn một bậc, hắn biết một điều, Nhiếp Thanh Vân khẳng định cũng biết, mà chính hắn không biết, Nhiếp Thanh Vân có lẽ cũng biết.
Nay, thế giới này mệnh thế đã chốt, vận mệnh đã định, nhân hoàng Vũ Văn sí sắp thức tỉnh, Diệu Thiện sắp hàng lâm, hết thảy, Nicolas khẳng định Nhiếp Thanh Vân nhất định nhận biết, nhưng hắn vẫn lựa chọn tránh né, đây mới là điều làm cho Nicolas bất an.
Hắn biết năm đó người kia thực đáng sợ, nhưng đến tột cùng đáng sợ bao nhiêu, hắn không có khái niệm cụ thể.
Thế cục hiện nay, Nhiếp Thanh Vân vẫn đang trốn tránh, chẳng lẽ hắn cho rằng Tang Thiên kia thật sự khủng bố như vậy? Khủng bố đến mức có thể hủy diệt thần thánh nghị hội? Hủy diệt A Phật La đại nhân? Hủy diệt nhân hoàng Vũ Văn sí? Hay là hủy diệt Diệu Thiện thượng sư?
Nicolas không tin, nhưng Nhiếp Thanh Vân lại đang tránh né, khiến cho hắn vô cùng bất an.
Vô luận Nicolas hỏi như thế nào, Nhiếp Thanh Vân vẫn không nói một lời, đối với việc này, hắn cực kỳ phẫn nộ, hận không thể đem Nhiếp Thanh Vân đương trường đánh chết, nhưng hắn không thể, có lẽ phải nói hắn không dám tự tin đấu chiến với Nhiếp Thanh Vân.
Hồi lâu, Nicolas rốt cục ly khai.
Ngay sau đó bên trong lĩnh vực không gian giống như tiên cảnh liền truyền đến một đạo thanh âm lanh lảnh quỷ dị.
"Ô ha ha! Ta nguyên tưởng rằng Nicolas này là một con lợn đầu to, một đầu trư ngốc nghếch, một đầu trưchỉ biết dựa hơi của tinh linh, một đầu trư ngay cả chuỗi tiến hóa thần thánh cũng không biết, ô ha ha! Hắn tự nhận đã được sơ ủng bởi tinh linh cao quý tiến hóa thành Mông Bỉ Đặc liền cao quý hơn thiên nhân một bậc, ô ha ha! Cho đến hiện tại hắn cũng không biết Mông Bỉ Đặc thậm chí còn không có mặt ở trên chuỗi tiến hóa thần thánh, ô ha ha!"
"Bất quá, hôm nay xem ra hắn vẫn có vài phần đầu óc, ô ha ha, hắn còn có thể cảm thấy bất an, chứng minh hắn còn chưa hoàn toàn trầm luân ở trong tự tin tuyệt đối, còn chưa hoàn toàn trầm luân tin tưởng A Phật la, Vũ Văn Sí tuyệt đối cường đại, cùng với Diệu Thiện thượng sư vân mệnh tuyệt đối, chỉ là... Ô ha ha! Cao quý tinh linh A Phật La có lẽ thực sự đáng sợ, nhân hoàng Vũ Văn Sí càng đáng sợ, Diệu Thiện thượng sư tuyệt đối đáng sợ, chính là hắn lại không biết, trong thiên địa này chỉ có thứ không biết(vị tri) mới là thứ đáng sợ nhất!"
"Mà sự tồn tại của người kia chính là tuyệt đối không biết, ô ha ha! Thế giới này mệnh thế đã chiếu, đại cục có lẽ đã định, chỉ là tại trước mặt người vị tri đó, ngô ha ha ha! Đến ngay cả Diệu Thiện thượng sự hóa thân của vận mệnh chỉ sợ cũng không dám tuyệt đối cam đoan."
"Nhiếp Thanh Vân! Nga không! Ta hẳn nên kêu ngươi là chủ nhân, là ngươi đã sáng tạo ra ta, ô ha ha! Ta thật sự càng ngày càng bội phục cơ trí của ngươi, khí ngươi được Hồng Y đại nhân tương trợ, liền thay da đổi thịt, lợi dụng lượng lực của chính mình, biến nội tâm của mình thành thực thế thứ hai của mình, ô ha ha!"
"Ta là bóng của ngươi, ta có thể tận tình phát huy trí não của ngươi, mà ngươi lại có thể hoàn toàn thấy rõ suy nghĩ của mình, không bị giới hạn, ngươi có thể tịnh lặng để kiến giải thế cục của thế giới này, càng thêm an toàn chấp hành kế hoạch của chính mình, lợi hại nha! Chủ nhân của ta, ca ngợi ngươi, ca ngợi Hồng y đại nhân! Ô ha ha!"
Nhiếp Thanh Vân chậm rãi đứng lên, thanh âm lanh lảnh quỷ dị kia đột nhiên im bặt, hắn nhìn phía xa xa, bên trên lĩnh vực không gian, có dải ngân hà rực rỡ chậm rãi chảy xuôi tỏa ánh sáng nhàn nhạt, thì thầm:
"Sư phó, đồ nhi không biết nguyên nhân do đâu khiến cho lão nhân gia ngài không tiếc hết thảy đối ngịch với vận mệnh, ngài thậm chí thành công vượt qua một lần vận mệnh Thẩm Phán, sư phó a! Lão nhân gia ngài đến tột cùng đang làm cái gì, rốt cục muốn làm cái gì, đồ nhi thật sự rất muốn biết!"
"Thần Thánh Nghị hội, A Phật La, nhân hoàng Vũ Văn Sí sắp thức tỉnh, cùng với Diệu Thiện thượng sư sắp hàng lâm, ha ha, địch nhân của ngài, bọn họ đều là người đại thần thông, đồ nhi thật sự lo lắng thay cho ngươi nha! Ân? Sư phó thân ái của ta, có lẽ ngài còn không biết ở thế giới này còn ẩn giấu một người rõ rành về người như lòng bàn tay, như hổ rình mồi - Hồng Y đại nhân!"
"Sư phó thân ái, ngài nhất định phải cẩn thận, đồ nhi vẫn luôn muốn cùng lão nhân gia ngài gặp mặt một lần, ôn lại chuyện cũ!"
Đột nhiên.
Nhiếp Thanh Vân nhíu nhíu mày, thần sắc bất biến, như độc thoại:
"Liêu Sinh, chuyện đó làm như thế nào rồi."
Đột ngột xuất hiện một đạo hư ảnh vừa mơ hồ vừa u ám, hư ảnh cất tiếng trả lời:
"Chủ nhân, như ngươi sở liệu, bên trong cơ thể Diệp Minh Hiên, khí tức thần thánh mấy ngày gần đây nhất đã phát triển mãnh liệt, hơn nữa còn bắt đầu ngưng tụ ở trong cơ thể."
"Nga?"
Nghe vậy, đôi mắt không tia dao động của Nhiếp Thanh Vân thoáng hiện một vài tia kinh hỉ, hỏi tiếp:
"An Đức Lỗ đâu?"
"Thánh đường đại hoàng tử An Đức Lỗ tuy không có biểu hiện mãnh liệt như Diệp Minh Hiên, nhưng khí tức thần thánh trong cơ thể hắn đã bắt đầu mất tự chủ, mà chính hắn cũng không biết đã đang xảy ra cái gì, chủ nhân, chúng ta có nên bắt nhốt tên An Đức Lỗ đó không, nếu như không ra tay, chỉ sợ vào ngày thiên ý, khí tức thần thánh của hắn sẽ bị người Vũ Văn gia tộc phát hiện."
"Không cần."
Nhiếp Thanh Vân lắc đầu:
"Ta e An Đức Lỗ đã sớm bị thần thánh nghị hội để ý rồi, nếu như chúng ta ra tay, chỉ sợ sẽ rước lấy kết quả không mong muốn."
Nhiếp Thanh Vân trầm ngâm một lát, lại nói:
"Hồng Y nói qua, căn nguyên của thế giới này đã bị chia ra làm bảy, chân mệnh có lẽ cũng sẽ thay đổi, hiện nay, Diệp Minh Hiên, An Đức Lỗ, Á Sắt, còn có bốn ứng viên khác, vô luận như thế nào ngươi cũng phải tra ra thân phận của bọn họ!"
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
93 chương
122 chương
71 chương
10 chương