Thuẫn kích
Chương 412 : Tiểu thư thần bí
Bên trong cao ốc Kim Bích Ma Thiên đã hỗn loạn thành một mảnh, không ít người sau khi nghe thấy tên ma quỷ Tang Thiên liền nhanh chóng lui ra phía sau tìm chỗ núp, đũa giỡn sao, kia là ma quỷ Tang Thiên đó, bạo ngược khủng bố, hung tàn vô tình, ngay cả cửu long gián sử còn dám giết, thế giới này không có người muốn chết.
Bên kia, ma quỷ Tang Thiên, tùy tiện ngồi ở ghế trên, hai chân bắt chéo, một tay ve cằm, hơi hơi híp mắt nhìn khối bài thủy tinh trong lòng bàn tay, mặt ngoài khối bài thủy tinh có nhiều đạo lưu quang phát tán ánh sáng bắt mắt, thoạt nhìn vô cùng rực rỡ, từ khi nhận lấy khối bài thủy tinh, hắn liền ngồi im lặng như thế này, thậm chí cũng không thèm liếc qua người khác một cái, phảng phất như Hiệp Nghĩa Minh muốn diệt trừ không phải hắn, mà là môt người xa lạ hắn không quen biết.
Mà Mạc Danh quả thực đang bị chọc tức, Tang Thiên bình tĩnh cự tuyệt làm cho nàng không thể chấp nhận, khiến cho kế hoạch lần này của nàng hoàn toàn thất bại, trong bụng một lò lửa giận, làm sao bây giờ?
Hiện tại mình chỉ là một hình chiếu tinh thần, căn bản không làm gì được người kia, vì thế nàng đem lửa giận của mình phát tiết lên những người bên cạnh.
Lửa giận của Mạc Danh bùng phát thực đáng sợ, thanh thế nghiêm lệ, câu cú tru tâm, quần áo hắc bào che kín, đội cái khăn che mặt chỉ để lộ đôi mắt, giờ phút này nàng trông như yêu nữ dọa người, chỉ vào mọi người chung quanh, giống như mắng tiểu hài tử vậy.
Hoàng khúc thấy đối phương buông tha cho mình, vừa muốn triệt thoái ra phía sau, liền nghe thấy tiếng quát sắc bén của Mạc Danh.
"Đứng lại!"
Hoàng Khúc kinh sợ, quả thực muốn khóc, hắn căn bản không biết tại sao lại như vậy, đối mặt với nữ tử quỷ dị, hắn hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu, chỉ cảm thấy nội tâm như bị cái gì đó mạnh mẽ bắt nhốt, làm cho hắn hô hấp khó khăn, lồng ngực kịch liệt đau đớn.
"Ta cho ngươi đi chưa? Người ta đang ngồi ở chỗ kia, ngươi sao lại lui ra sau vậy, tốt xấu gì ngươi cũng là một hội trưởng mà? Phải làm gương cho mọi người chứ, mau đi trừ ma vệ đạo đi!"
Mạc Danh phụ giúp Hoàng Khúc, Hoàng Khúc thần sắc hoảng sợ, thân thể run rẩy ngửa ra sau, hắn muốn giãy dụa, nhưng nội tâm căn bản không vực đâu ra được một tia chiến ý, ý chí chiến đấu đã sớm bị tan rã rồi.
Hoàng Khúc bị đẩy ngã trước cái bàn Tang Thiên đang ngồi, khoảng cách chỉ có hai thước, Mạc Dạnh dương tay, giữa lòng bàn tay xuất hiện một thanh trường kiếm, mạnh mẽ nhét vào trong tay Hoàng Khúc.
"Nga! Đây chính là một kiên vũ khí thượng đẳng, mau làm cho người ta có đến mà không có về đi, mau đi trừ ma vệ đạo đi."
Khuôn mặt Hoàng Khúc đã bắt đầu vặn vẹo, cả người run rẩy không ngừng, hắn thậm chí ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, Tang Thiên kia chỉ cách hắn khoảng hai thước mà thôi.
"Thế nào? Cho ngươi vũ khí ngươi cũng không dám? Trả lời ta!"
"Ta... Ta..."
Hoàng khúc mồm miệng không rõ, đối mặt với Tang Thiên chỉ có sợ hãi, hơn nữa bị Mạc Danh thi triển một loại tinh thần công kích cao siêu, hắn dường như đã gần chết nhũn rồi.
"Ngươi không dám à!"
Bị Mạc Danh quát, thân hình Hoàng Khúc run lên, sau đó liền nhuyễn trên mặt đất.
"Ngươi không dám ra tay, vừa rồi còn hô to sung sướng như vậy làm gì! Người không biết còn tưởng rằng ngươi là lão Tinh Linh ngưu bức hò hét chứ!"
Mạc Danh thực như yêu nữ, lời nói sắc bén, xoay người nhìn chúng nhân xung quanh, nói:
"Các ngươi thì sao? Khẩu hiệu thì kêu vang dội, người ta đang ngồi ở chỗ này, các ngươi không một ai dám thử hương vị trừ ma sao?"
Thái Đốn cùng với chư vị chủ sự của Hiệp Nghĩa Minh, còn có chúng nhân tại tràng đều là vô cùng nan kham, xác thực mà nói, bị một nữ tử đương trường nhục mạ như vậy, đúng là mất hết mặt mũi, nhưng đối mặt với ma quỷ Tang Thiên đang ngồi lẳng lặng kia, bọn họ thật sự không dám, mặt mũi tôn nghiêm so sánh với sinh mệnh, hiển nhiên bọn họ đều lựa chọn sinh mệnh rồi.
"Hiệp Nghĩa Minh các ngươi không còn dám cầm gậy, vậy mà nói muốn giết người ta? Ân?"
Mạc Danh chỉ vào mặt mũi bọn họ căm giận chửi mắng, cũng không biết là giáo huấn bọn họ, hay là nói cho Tang Thiên nghe.
"Người ta ngay cả Diệu Thiện cũng không để vào mắt, các ngươi cầm gậy không nổi còn muốn giết nhà người ta? Người ta ngay cả vận mệnh quỹ tích đan xen còn không để ý, chẳng lẽ cọi trọng bọn trẻ con cầm bổng như các ngươi? Ngươi có biết người ta là ai không? Ma quỷ Tang Thiên? Nếu danh hiệu này truyền lan ra bên ngoài, ngay cả những chủng tộc tạp mao nhất cũng dám chê cười các ngươi !"
"Hắn... Hắn là hóa thân của ma quỷ, ý đồ hủy diệt..."
Tựa hồ không thể chịu đựng được loại nhục nhã này nữa, Thái Đốn đảm tử lên tiếng biện giải.
"Hóa thân của ma quỷ?"
Mạc Danh giống như nghe thấy chuyện sự đáng cười nhất trong thiên địa vậy.
"Ma quỷ tính là cái gì chứ, ngươi cũng không ra bên ngoài hỏi xem, ma quỷ thấy người ta dám phóng một cái rắm không! Còn hóa thân của ma quỷ, ngươi nói hắn là hóa thân của ma quỷ, tại bên trên có lẽ sẽ dọa được một đám người đó."
"Ngươi... Ngươi chớ vì ma... Vì biện giải cho hắn, hôm nay chúng ta cho dù chết, cũng sẽ không..."
"Biện giải? Ta đang biện giải cho hắn sao? Không có nga."
Mạc Danh cười xuy một tiếng.
"Không phải cô nãi nãi coi khinh các ngươi, bây giờ các ngươi còn an an ổn ổn đứng ở chỗ này, là bởi vì các ngươi còn là nhân loại, nếu như đổi thành một chủng tộc khác, các ngươi đến lúc đó ngay cả chết cũng một loại hy vọng xa vời!"
Dường như cảm thấy lửa giận trong tâm phát tiết đã đủ, Mạc Danh mới xoay người trở lại, thở dài thật sâu, sau đó ngồi xuống bên đối diện Tang Thiên, nói:
"Bọn họ đối với ngươi như vậy, ngươi tại sao còn muốn kiên trì? Làm gì chứ? Buông tha đi, theo ta đi thôi."
Đột nhiên nghĩ đến Tang Thiên ở vô tận thế giới làm những hoạt động gì, Mạc Danh tựa hồ có chút hiểu biết Tang Thiên vì sao cùng vận mệnh đối nghịch.
Người kia ở vô tận thế giới vì tôn nghiêm của thiên nhân, không tiếc đắc tội với thánh thiên nhân, Tinh Linh... Cơ hồ đại bộ phận chủng tộc cao đẳng đều bị hắn phạm thượng, hiện tại lại vì thế giới này mà đối nghịch với vận mệnh, người kia thật đúng là...
Tang Thiên ngẩng đầu, liếc qua Mạc Danh mắt cái, bất chợt, ánh mắt bình tĩnh của hắn nhìn lướt mọi người chung quanh.
Đát đát đát! Chạm đến ánh mắt của Tang Thiên, đám đông nhất tề lui về phía sau, đồng thời xuất ra khí thế bản thân, thúc dục năng lượng trong cơ thể.
"Trở về chuyển cáo lại tiểu thư nhà các ngươi, hảo ý của nàng lòng ta lĩnh, ở vô tận thế giới chọc phiền toái, ta sẽ tự xử lý, không nhọc nàng lo lắng, còn có, ta là loại người không có bao nhiêu chí hướng, đối với chuyện người trên người, ta không có hứng thú."
"Ngươi nói cái gì! Ngươi!"
Mạc Danh trừng mắt, bộ thái không thể tin:
"Ngươi cự tuyệt điệu kiện của tiểu thư nhà chúng ta đưa ra?"
Mạc Danh biết rằng khối bài thủy tinh này là điều kiện tiểu thư đưa ra, vả lại đều dựa trên những hành động mà Long đế phạm phải để nêu ra điều kiện, nhưng người kia lại cự tuyệt như vậy? Tựa hồ kết quả này quá mức kinh ngạc, làm cho Mạc Danh hoàn toàn không thể chấp nhận.
Tang Thiên không để ý đến nàng, đứng dậy rời đi, Lam Tình theo sát phía sau.
Tang Thiên chậm rãi đi trước, tràng nội mấy trăm người đều lui về phía sau dè chừng, không một người nào dám ngăn cản, không một người nào dám lên tiếng.
Ngay tại thời khắc Tang Thiên sắp mất hút khỏi đại sảnh, một đạo thanh âm run rẩy cùng không cam lòng truyền đến.
"Tang Thiên!"
Là giọng nói của Thái Đốn, ngay tại vừa rồi hắn đã vụng trộm liên hệ với tổng bộ, tổng bộ đáp lại yêu cầu hắn không tiếc hết thảy lưu lại ma quỷ Tang Thiên chờ đợi trợ giúp, nếu có thể lưu lại ma quỷ Tang Thiên, đến lúc đó chờ đợi chính mình chính là vô số vinh hoa phú quý, giờ phút này nhìn thấy Tang Thiên muốn rời đi, Thái Đốn rốt cục nhịn không được lên tiếng.
"Tang Thiên, ngươi là ma quỷ, giết hại dân chúng, ý đồ hủy diệt..."
Thấy ma quỷ Tang Thiên không hề dừng lại, Thái Đốn thầm sốt ruột, do dự có nên sử dụng năng lượng của huyết mạch đang dung hợp hay không, lúc trước hắn đã dùng qua linh đan của tổng bộ, linh đan đã cải biến huyết mạch của hắn, nhưng huyết mạch đang trong quá trình biến hóa, còn chưa hoàn toàn giác tỉnh, nếu như muốn lưu lại Tang Thiên, vậy...
Suy nghĩ thiệt hơn, Thái Đốn lập tức quyết định, thúc dục năng lượng huyết mạch, đúng lúc này, Tang Thiên đột nhiên dừng lại.
Xoay người, đôi mắt nhìn chằm chằm Thái Đốn.
Cảm giác được ánh măt của Tang Thiên cực kì không tốt, Thái Đốn lo lắng trong lòng, không tự chủ được lui về phía sau, khi đang muốn hô hào mọi người cùng tiến lên, hắn chỉ cảm thấy hai mắt choáng váng, ngay sau đó, cổ mình dường như bị cái gì đó nắm giữ, phản ứnh lại, dọa hắn gần như hồn phi phách tán.
Tang Thiên ra tay, một tay bóp giữ cổ Thái Đốn, nói:
"Huyết mạch của Mông Bỉ Đặc!"
"Ngươi..."
Thái Đốn vừa nói ra một chữ, chỉ thấy trên năm ngón tay của Tang Thiên lấp lóe ô quang, theo sau thân thể Thái Đốn liền phát ra tiếng vang bùm bùm, mãnh liệt đau đớn làm cho Thái Đốn nhịn không được kêu gào.
Tang Thiên cẩn thận cảm ứng tình trạng trong cơ thể Thái Đốn, máu Thái Đốn tuy rằng vẫn là màu đỏ, chỉ là trong đó đã nhuốm một ít xám trắng, cấu tạo thân thể hắn đang lặng yên biến hóa, có thể nói huyết mạch đang bắt đầu biến hóa, biến hóa đúng là huyết mạch của Mông Bỉ Đặc
Giờ khắc này, thân thể Thái Đốn đang vặn vẹo, tứ chi của hắn dần biến dài, lông tóc của hắn rụng xuống, da hắn biến màu trắng xám, sau khi Tang Thiên ném hắn xuống đất, mọi người đều bị dọa cho hoảng sợ thất sắc, kia vẫn là Thái Đốn sao, người này dài chừng ba thước, toàn thân xám trắng, có răng nanh sắc bén, móng vuốt bén nhọn.
Tê tê tê!
Thái đốn ngửa đầu, lộ ra răng nanh âm trầm rồi đánh về phía Tang Thiên .
Tang Thiên giơ một chân, xuất một cước đá vào cổ Thái Đốn, phịch một tiếng, Thái Đốn đã bị đá văng lên vách tường, từ vách tường rơi xuống trên mặt đất, nhuyễn ở nơi đó, không biết sống hay chết.
Tang Thiên không hề dừng lại, cùng Lam Tình nhanh chóng rời đi.
...
Giữa trưa, mặt trời chói chan tỏa nắng.
Tang Thiên cùng Lam Tình tùy tiện đi bộ trên một con đường gần ngã tư ở thành phố Vị Ương, lúc này đang trong lúc tan ca cao điểm, trên ngã tư đường người đến người đi, khóe miệng Tang Thiên ngậm một điếu thuốc lá, hơi hơi nhíu mày, giống như đang suy tư về cái gì đó.
Lam Tình mặc một bộ trang phục vận động, hơi chút trầm tư suy nghĩ đi theo sau, hai người một trước một sau, làm cho người ta thoạt nhìn không khỏi liên tưởng đến một đôi nam nữ tình lữ đang hờn dỗi.
Đột nhiên, Tang Thiên dừng lại, ngửa đầu liếc qua mặt trời đổ au treo ở trên thiên không, ân cần thăm hỏi thái dương lão tử không biết khi nào đã trở thành thói quen của hắn, hắn không sợ nóng, nhưng cảm thấy mặt trời chiếu sáng tựa hồ vĩnh viễn không thể thoải mái.
"Nếu tâm tình không tốt, nhìn cái gì đều không vừa mắt, ngươi cũng không nên thầm oán thái dương người ta chứ?"
Giọng nói của Lam Tình truyền đến, khiến cho Tang Thiên có chút xấu hổ.
"Là vì những lời nói của vị tiểu thư của Mạc Danh kia?"
Tang Thiên lắc đầu:
"Mạc Danh kia chính là một đạo tinh thần hình chiếu, dường như tiểu thư nàng rất lợi hại, khẩu khí cũng không nhỏ, hơn nữa nàng rất rõ về ta, không chỉ thế giới này liền ngay ta tại cả vô tận thế giới nàng cũng biết hiểu rất nhiều, xét từ tình huống trước mắt của ta, đưa cho ta một loạt điều kiện hấp dẫn, không thể không nói nữ nhân đã bốc thuốc đúng bệnh."
"Ngươi lo lắng về nàng?"
"Nàng? Ta không lo lắng, làm cho ta buồn bực là trong khối bài thủy tinh nàng đã nói một câu."
"Nói cái gì!"
"Nàng nói, vô tận thế giới một trong tứ hoàng, ngàn năm trước đã thần bí biến mất, đến nay chưa từng xuất hiện."
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
18 chương
195 chương
153 chương
152 chương
143 chương