Thuẫn kích
Chương 398 : Biến cố
Tang Thiên cho tới bây giờ cũng không phải là người tốt lành gì, giết người cướp của mua gian bán lận cũng làm không ít.
Năm đó ngẫu nhiên phát hiện Lam thành chiếm cứ một tòa linh mạch, nếu không thể đem linh mạch di chuyển ra bên ngoài, đương nhiên phải hung hăng cướp đoạt vài thứ, bất quá hiện tại hắn còn không có tâm tình đi cướp đoạt tinh thạch của họ, trong đầu đang bận suy nghĩ làm như thế nào để ứng đối với hóa thân của quỷ lam nhiếp khi Lam Tình dung hợp thành công.
"Không cần."
Nghe thấy Tang Thiên lạnh nhạt đáp lại, khóe miệng điện phủ lão giả hơi mất tự nhiên giật giật hai ba phát, hắn hiện tại chỉ muốn biết mục đích của Tang Thiên thôi, nhưng lại không dám nói thẳng, chỉ có thể lấy lùi để tiến, bất chợt lại nghĩ tới lúc trước nghe Lam Tân Nguyệt nói qua tựa như Tang Thiên này có quan hệ không bình thường với Lam Tình, nghĩ đến việc này, điện phủ lão giả nội tâm nhịn không được rung động kinh tâm, vì kế hoạch đảo phản chính do hắn đứng sau màn che, một tay bày ra, nay Lam Tình sinh tử không rõ, không biết Tang Thiên này có thể bởi vậy mà tức giận hay không?
Ngay lúc điện phủ lão giả đang trầm xâm trong suy tư, vẫn luôn tỉnh táo lý trí với từng hành động của mình, Đại trưởng lão nhìn thấy điện phủ lão giả có thái độ cung kính vô cùng với Tang Thiên như thế, hắn cảm giác quá mức tuyệt vọng, vừa tuyệt vọng vừa không cam lòng, nhất quyết đứng ra, quát:
"Điện phủ lão giả, ngươi đang làm cái gì vậy! Hắn đã giết con ta ! Hiện tại lại đang phá hư lam tương tòa thành chúng ta, nhưng mà ngươi lại tỏ thái độ cung kính với hắn, ngươi có còn là điện phủ lão giả của Lam thành chúng ta nữa không!"
"Láo xược! Hỗn trướng không biết sống chết !"
Điện phủ lão giả bỗng đứng lên, quanh thân lam quang chớp động, đại trưởng lão không nghĩ tới điện phủ lão giả lại đột nhiên muốn động thủ với mình, hắn bị dọa cho ngây người, khi phản ứng lại, bả vai đã bị điện phủ lão giả hung hăng chế trụ.
"Đều do vãn bối không biết cách dạy dỗ."
Điện phủ lão giả lập tức bồi tội, sau đó quát:
"Hỗn trướng! Còn không mau quỳ xuống tạ tội với tiền bối!"
Một tay kháp động, một đạo lam quang đánh lên cẳng chân đại trưởng lão, ba một tiếng, đại trưởng lão lập tức quỳ rạp xuống đất.
Tại đây đám người Vũ Văn Thiên Đồng, Mooney canter đều vạn phần khiếp sợ, sắc mặt dị thường khó coi, bọn họ không biết đã xảy ra cái gì, nhưng vừa rồi điện phủ lão giả dường như có nhắc tới trước kia Tang Thiên đã từng đến làm khách tại Lam thành này ?
Trước thái độ cung kính của điện phủ lão giả đối với Tang Thiên, bọn họ đoán rằng lão giả nhất định rất hiểu biết về thực lực của Tang Thiên, cho nên ngay cả phản kháng cũng không dám.
Cái này...
Vũ Văn Thiên Đồng cùng đám người Mooney canter đã không ngừng suy tư phương cách làm như thế để rời khỏi nơi này, nhưng kết giới bị phong bế, trốn chỗ nào đây?
Lúc này, giọng nói điện phủ lão giả lại vang lên:
"Lam Tân Nguyệt trưởng lão, ngươi cũng lại đây!"
Lam Tân Nguyệt thân hình run lên, thần sắc kích động không thôi, ngay tại lúc nàng kinh hãi chần chờ, điện phủ lão giả lại quát lần nữa, nàng đành hành mệnh, không dám nữa chậm trễ nửa bước, bước từng bước nặng nề đi đến, không ngờ, còn chưa há mồm, đã bị điện phủ lão giả mạnh mẽ ép cho quỳ rạp xuống đất.
"Tiền bối, hôm nay hai người này tại cung điện bức bách công chúa điện hạ, quả nhiên đại nghịch bất đạo, tội đáng chết vạn lần, vãn bối biết được tiền bối với công chúa điện hạ là bằng hữu tương giao, nay cả gan thỉnh tội tiền bối ra tay trừng phạt hai tên hỗn trướng này!"
"Điện phủ lão giả, ngươi..."
Đại trưởng lão cùng Lam Tân Nguyệt sắc mặt xanh mét khó coi, bọn họ không thể nào thừa nhận sự bạc đãi của điện phủ lão giả với chính mình.
Điện phủ lão giả biểu hiện cung kích cẩn cẩn trước Tang Thiên, càng làm cho Mooney canter cùng Vũ Văn Thiên Đồng sợ hãi trong lòng, ngẫm lại điện phủ lão giả này cung kích trước Tang Thiên không nói, thậm chí còn không tiếc tóm lấy hai vị trưởng lão để bồi tội, việc này có ý nghĩa gì?
Ý nghĩa là sự tồn tại của Tang Thiên, ngay cả điện phủ lão giả người đã đạt đến tu vi cao vị thiên nhân cũng không dám có nửa phần bất kính, như nếu không phải sợ hãi đến mức cực điểm, bằng thân phận điện phủ lão giả như thế nào lại làm như thế.
Tang Thiên nhìn lướt qua ba người đang quỳ rạp dưới đất, cuối cùng ánh mắt khóa tại trên người điện phủ lão giả, xuy cười một tiếng, nói:
"Ngươi dù gì cũng là người tu luyện ba trăm năm, vậy mà còn thích chơi trò diễn kịch này!"
Giọng nói của Tang Thiên truyền đến, điện phủ lão giả chỉ cảm thấy trong óc một trận vù vù rung động, hắn vốn định đem hai vị trưởng lão ra, để dò thử mục đích của Tang Thiên, nhưng vạn vạn không nghĩ tới, suy nghĩ trong lòng mình đều bị Tang Thiên xem nhìn rõ, lập tức, hắn lại nằm úp sấp phục mặt trên đất, lễ bái:
"Vãn bối... Vãn bối biết sai rồi... Xin... Xin tiền bối khoan thứ!"
"Lão tử đối với những hoạt động của các ngươi không có hứng thú."
Tang Thiên lạnh lùng nói một câu, con ngươi u ám tĩnh lặng, đột nhiên, hắn cảm giác được dị trạng, nhìn về phía lam tương bên cạnh, nguyên bản lam tương đang lẳng lặng phiêu phù bỗng nhiên lung lay, ánh sáng u lam bắt đầu tỏa phát, quanh thân bị bảy tám đạo ô quang giao long áp chế, ánh sáng u lam lại cùng hắc quang va chạm với nhau, lại phát ra âm thanh bùm bùm.
Bỗng nhiên.
Tang Thiên quát lên một tiếng chói tai, giống như âm thanh sấm sét truyền vào trong tai điện phủ lão giả.
"Lão tử chỉ nói một lần, nếu không muốn chết, lập tức ra lệnh cho mọi người trở lại tòa thành."
Điện phủ lão giả ngẩn người, ngẩng đầu nghi hoặc.
"Còn không mau cút đi!"
Dứt lời, Tang Thiên xoay người toàn lực áp chế lam tương, không nghĩ tới hóa thân quỷ lam nhiếp kia lại ương ngạnh như vậy, hắn căn bản không thể buông tay, đừng nói buông tay, cho dù chỉ phân tâm trong chốc lát, hóa thân quỷ lam nhiếp sẽ thừa dịp lấn tới, cơ hồ là trong chớp mắt, từ trong lam tương bắn ra vô số luồng sáng u lam, những luồng ánh sáng này hóa thành vô vàn sợi quang màu lam nháy mắt quấn trụ Tang Thiên, những sợi lam quang này cứng rắn vô cùng, chém không đứt, đại lượng sợi quang màu lam đều bị ô quang của Tang Thiên cắn nuốt, nhưng mà ánh sáng u lam cuồn cuộn không ngừng từ quang đoàn lam tương phát ra lại hóa thành vô số lam tuyến đánh úp lại, thực tại khiến hắn vô cùng đau đầu.
Đát đát!
Tang Thiên tránh không được bị vô số sợi lam quang quấn quanh kéo gần tới vị trí lam tương hai bước!
Ghê thật! Lại muốn lão tử kéo vào lam tương! Quỷ lam nhiếp, lão tử chỉ áp chế ngươi trong chốc lát, ngươi con mẹ nó cũng quá ương ngạnh mà!
Mọi người nhìn thấy một màn này, tuy rằng không biết đã xảy ra cái gì, nhưng Tang Thiên kia giống như bị cái gì cuốn chặt cầm trụ? Đại trưởng lão cũng phát hiện điểm này, nhìn Tang Thiên đang cùng lam tương giao phong, ác niệm trong lòng hắn nổi lên, triệu xuất Huyền Thiên hoàn, binh khí hộ thân của mình, lợi dụng ý niệm tiến hành khống chế, đánh úp về phía Tang Thiên.
Huyền Thiên hoàn nhìn giống như một sợi dây xích, sợi dây này bay vòng tới bên trên đầu Tang Thiên, sau đó chợt biến thành lớn kết thành vòng tròn, rồi nhanh chóng bay xuống, tiếp theo thu nhỏ lại với tốc độ cực nhanh, khi thu nhỏ lại sinh ra vô số quang quyển, một tầng thêm một tầng chồng chéo hướng xuống dưới, cơ hồ chỉ trong chớp mắt công phu đã vây khốn Tang Thiên vào trong đó.
Nhìn thấy vậy, đại trưởng lão vui sướng giãn mày, giơ hai tay kháp động pháp quyết, khống chế Huyền Thiên hoàn, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tang Thiên, ngươi giết con ta, hôm nay ta muốn ngươi sống không bằng chết!"
Dứt lời, hai tay hắn kháp động pháp quyết quái dị, lam quang giữa các đầu ngón tay lần lượt thay đổi, quát lên một tiếng lớn:
"Huyền Thiên hoàn, thập nhị hoàn sinh, khóa tứ phương!"
(*kháp: bấm đốt ngón tay)
Điện phủ lão giả nhìn đại trưởng lão, vốn định ngăn cản, nhưng lại chần chờ, bởi vì hắn cũng thấy Tang Thiên kia tựa hồ đang bị lam tương cuốn giữ, đến tột cùng đã xảy ra cái gì, lam tương tại sao có thể cuốn giữ được Tang Thiên? Hắn không biết, bất quá hiện tại việc đó đã không còn trọng yếu, quan trọng là Tang Thiên bị nhốt.
Huyền Thiên hoàn của Đại trưởng lão hoàn hoàn khóa chặt Tang Thiên vào trong nó, lóe ra quang mang chói mắt, đại trưởng lão khống chế đế sợi dây xích thu nhỏ lại, mà đúng lúc này! Ngao!
Dưới chân Tang Thiên một đạo ô quang giao long đột nhiên thoát ra, ô quang giao long này ước chừng dày hơn nửa thước, dài bảy tám thước, ngẩng đầu, quấn quanh thân thể Tang Thiên, xoay quanh như lốc xoáy, thẳng tận trời cao, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Khi mọi người đang cảm thấy hoảng sợ trước sự xuất hiện bất thình lình của ô quang giao long, thì một trận tiếng vang thanh thúy dội lại, toàn bộ Huyền Thiên hoàn khóa chặt quanh người Tang Thiên nhất thời ảm đạm thất sắc, Tang Thiên dương tay nắm lấy, Huyền Thiên hoàn đã bị hắn nắm trong tay.
Đại trưởng lão thét lớn một tiếng, thân thể giống như không có trọng lượng, đát đát đát lui về phía sau bốn năm bước, rồi mới đứng vững, trong lòng càng thêm kiêng kị thực lực quỷ dị chí cường của Tang Thiên, bất quá, hắn lại la lớn:
"Mọi người không phải sợ, Tang Thiên này đã bị lam tương vây khốn, hiện tại hắn căn bản không thể động thủ, mọi người cùng tiến lên, giết hắn!"
Lời của hắn vừa dứt, Tang Thiên lại bị vô số lam tuyến kéo sát lam tương vài phần, đát đát! Thân hình của hắn nhịn không được bị kéo tới ngay gần trước mặt lam tương, tay phải hắn liền chụp lên đỉnh chóp lam tướng, tay trái giơ lên chụp vào bên trái lam tương, lúc này mới ngừng.
Thấy vậy, đại trưởng lão càng thêm hưng phấn, quát:
"Mọi người nhìn đi, Tang Thiên hiện tại đang bị lam tương cầm trụ, không thể động thủ, mọi người cùng tiến lên, giết hắn!"
Sưu một tiếng, một đạo nhân ảnh hiện lên, đúng là Vũ Văn Thiên Đồng, hắn rất kiêng kị Tang Thiên, giờ phút này đối với hắn mà nói tuyệt đối là một cơ hội cực tốt, hắn làm sao có thể buông tha!
Mooney canter cũng không biết từ chỗ nào lấy ra một cây pháp trượng dài hơn một thước, lúc này, lão Henry phía sau liền nhắc nhở nói:
"Thiếu gia, không thể!"
"Lão Henry, chẳng lẽ ngươi quên rồi, Mooney canter ta luôn luôn thích câu cá lớn a!"
Dứt lời, Mooney canter cũng vọt đi đến, lão Henry bất đắc dĩ, đành phải suất lĩnh chiến sĩ gia tộc theo sát phía sau, sạt sạt sạt, ngay sau đó, Lam thành hơn mười vị nghi trượng cũng vọt đi lên, vây quanh Tang Thiên.
"Đệ Nhị Vân Phi, ngươi còn do dự cái gì!"
Thấy Đệ Nhị Vân Phi làm thinh, đại trưởng lão không khỏi lên tiếng chỉ trích.
"Thật không phải, việc này với Đệ Nhị gia tộc chúng ta không quan hệ."
Đệ Nhị Vân Phi ôm quyền cự tuyệt, nói thật hắn cực kỳ khinh bỉ những người này, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lấy hành vi tiểu nhân để vây công Tang Thiên, chỉ là nghĩ đến về sau còn phải mậu dịch giao thương với Lam thành, cho nên hắn cũng không nói gì thái quá.
Sự tình khẩn cấp, đại trưởng lão cũng không muốn cùng hắn nhiều lời vô nghĩa, liền quát:
"Hậu sự ta tất nhiên sẽ dâng tặng trăm khỏa thượng đẳng nhất thải tinh thạch!"
Một trăm khỏa thượng đẳng tinh thạch một màu, đối với Đệ Nhị Vân Phi mà nói tuyệt đối là dụ hoặc rất lớn, chỉ là hắn làm người luôn giữ nguyên tắc, huống hồ trong lòng hắn cũng có tia kính nể đối với Tang Thiên này, nhưng mà nếu không đáp ứng, vậy thì sau này quan hệ giữa gia tộc với Lam thành sẽ lâm vào bế tắc, việc này đối với Đệ Nhị gia tộc mà nói là một đại sự, hắn không dám tự tiện làm chủ, trong lúc nhất thời do dự.
"Không cần để ý đến hắn, thời gian không còn nhiều lắm, mọi người cùng tiến lên đi!"
Người nói lời này không phải ai khác, chính là điện phủ lão giả, người mà vừa rồi còn vạn phần cung kính trước Tang Thiên, hắn cũng thấy được cơ hội, cho nên chuẩn bị nâng tay một kích, quát:
"Sau này ta sẽ giải thích, giết hắn cho ta!"
Dứt lời, hắn xuất ra khí thế của mình, thân hình chợt bay lên không, lam quang quanh thân giống như chất lỏng chậm rãi chảy xuôi.
Thấy điện phủ lão giả không những không có ngăn cản, ngược lại còn gia nhập chiến đoàn, đại trưởng lão hưng phấn vô cùng, tựa hồ cơn đau đớn trên ngực đã biến mất, nhìn chằm chằm Tang Thiên, hét lớn:
"Tang Thiên, ngươi giết con ta, hôm nay ta muốn ngươi sống không được chết không xong!"
Tang Thiên một tay chụp lên đỉnh chóp lam tương, tay còn lại vỗ lên mặt ngoài lam tương, chung quanh thân thể vẫn bị vô số lam tuyến quấn quanh, hắn nghiêng đầu nhìn lướt qua mọi người chung quanh, thản nhiên nói:
"Giết đã giết rồi, ngươi có bao nhiêu năng lực, không phục, lúc nào ngươi cũng có thể đến!"
"Chết đến nơi rồi còn dám mạnh miệng!"
Quanh thân Vũ Văn Thiên Đồng tỏa sáng tinh quang ánh sao, tay cầm một cây trường kiếm.
"Nay ngươi bị lam tương vây khốn, hôm nay chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!"
Kỳ thật ở đây, nhìn bên ngoài là một đám khí thế kinh nhân, sát khí bức người, nhưng mà trong lòng người nào cũng không có nắm chắc, thấy Tang Thiên đang bị lam tương vây khốn, giờ phút này lại không một người nào dám làm người thứ nhất ăn con cua.
"Ha ha!"
Tang Thiên lạnh nhạt cười khẽ, điệu bộ vô cùng tùy tiện, lộ vẻ ngạo nghễ, con ngươi u ám tĩnh lặng đảo qua sắc diện tất cả mọi người vây quanh, từ ánh mắt toát ra vẻ coi thường hết thảy, tựa như, hôm nay mọi việc không bị hắn để vào mắt.
"Đừng nói hiện tại ta bị lam tương vây khốn, ngay cả lão tử giờ phút này chỉ còn lại có một bàn tay, giết các ngươi, cũng chỉ là đàm tiếu nhân gian mà thôi!"
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
93 chương
122 chương
71 chương
10 chương