Thuẫn kích
Chương 391 : Âm mưu
Lam thành, trong cung điện, tam trưởng lão cỗ gắng chịu đựng đau đớn, tức giận trừng mắt mỗi vị nghị trượng có mặt đương tràng, thân thể của hắn tựa hồ đã quá mức xuy yếu, nếu như không phải Lam Tình nâng đỡ, e là ngay cả đứng còn đứng không vững, dưới tình huống căng thẳng hiện tại, tam trưởng lão ho khan không ngừng, mỗi câu hắn thốt ra đều chí tình chí lý, đúng với thực tế, làm một bộ phận nghi trượng cảm thấy xấu hổ cúi đầu.
Đại trưởng lão đảo mắt qua chúng nghi trượng, âm thầm liếc mắt nhỡ mặt đám người cúi đầu xấu hổ, nhất thời trong mắt lão bằn phát ra một đạo hành quang lãnh khốc, chợt, lão nhìn về phía tam trưởng lão, ngữ khí lộ ra sát ý vô hình, cười lạnh nói.
"Tam trưởng lão, hôm nay niệm ngươi bệnh nặng, ta không muốn so đo với ngươi, bất qua, ta khuyên ngươi tốt nhất hãy mau trở về hảo hảo nghỉ ngơi, cẩn thận không khéo bị cấp hỏa công tâm, một mạng quy thiên ô hô."
Tam trưởng lão ho khan không ngừng, vươn cánh tay run run chỉ vào mặt đại trưởng lão, nói:
"Lão hủ hôm nay cho dù có chết, cũng phái cho mọi người thấy rõ bản mặt ti bỉ tiểu nhân của ngươi, Lam Đông Lợi, bao năm qua, lão hủ căn bản không muốn để ý, để ngươi càng ngày càng càn lướt qua mặt, hiện tại lại dám công nhiên kết bè tạo phản, gây ra chuyện đại nghịch bất đạo như này, mọi việc người làm bao năm qua, thực sự nghĩ lão hủ không biết chút gì sao? Hừ! NGươi đã sớm có mưu đò tước đoạt tranh quyền, ngươi âm thầm lung lạc lòng người, bồi dưỡng thế thực riêng mình, cấu kết Trác Nhã đế quốc, đem bao nhiêu tinh thạch quý giá của Lam thành chúng ta bán rẻ cho bọn chúng..."
Lời này vừa ra, nội bộ cung điện các chuyên viên nghị trượng đều tỏ vẻ kinh hãi thất sắc, trái lại đại trưởng lão lại bĩnh tĩnh dị thường, đem diện mạo đám nghị trượng lưu vào trong mắt, ghi nhớ tên bọn họ vào trong lòng.
"Hỗn láo! Tên của cha ta há để cho ngươi làm bẩn?"
Lam Vô Phong sớm đã giận xích, y đang muốn tìm địa phương để phát tiết cơn giận của mình mà không có, nghe tam trưởng lão rạch rõ khẩu ngôn chí lý rành rọt trách tội cha mình, hai mắt y tức giận trừng trừng, lướt nhanh lên trước, vận chưởng đánh tới tam trưởng lão, nhưng đúng lúc này, Lam Tình liền xoay người vọt lên chắn trước thân hình tam trưởng lão, Lam Vô Phong thấy vậy cũng chẳng biến sắc, trái lại càng cười dữ tợn.
"Điện hạ, tình cảm của Lam Vô Phong ta đối với công chúa điện hạ có thiên địa chứng dám, mỗi tri dân Lam thành ai ai cũng biết, hiện tại ngươi chỉ vì một ngoại nhân mà công nhiên cự tuyệt Lam Vô Phong ta, ngươi khiến Lam Vô Phong ta mất hết mặt mũi thể diện, ngươi đã vô tình với ta như vậy, thì đừng trách ta vô nghĩa với ngươi."
Sưu!
Lam Tình đứng chắn trước mặt tam trưởng lão, quanh thân nàng năm đạo lam ảnh màu sặc rực rỡ chợt lóe động hiện rõ, chậm rãi xoay tròn, lam quang rực rõ quấn quanh nàng, Lam Vô Phong kích chưởng tới, y chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, cả người đều bị lực lượng lam ảnh chấm bay ra ngoài.
"Vô Phong, sự việc đã đến nước này, ngươi còn muốn chơi đùa phóng khí ra sao?"
Đại trưởng lão quát lên tiếng trầm thấp, Lam Vô Phong nghe được chỉ nhoẻn cười, thần sắc âm lãnh mang vài phần đắc ý, nói.
"Ha ha! Phụ thân, có phải Vô Phong trình diễn rất thực hay không, ngay cả lão nhân gia người cũng bị ta lừa, ân? Ha ha ha!"
Nói đoạn, Lam Vô Phong nhìn chằm chằm Lam TÌnh, đắc ý cười:
"Điện hạ, điện hạ thân ái của ta, ha ha, cho tới bây giờ, Lam Vô Phong ta cũng không gạt ngươi, tình ý của ta với điện hạ là chân thật không giả, tình yêu của ta với người cũng không giả, chỉ là bao nhiêu năm qua, Lam Vô Phong ta đã sớm biết ngươi căn bản không bận tậm tới ta, ha ha, ngươi cho rằng tâm ý của Lam Vô Phong ta vẫn một mực vì ngươi sao? Ân? Ha ha ha ha! Lam Vô Phong ta bây giờ chỉ lưu luyến cái thân thể hoàn mỹ không tỳ vết của điện hạ mà thôi, ha ha ha!"
Lam Vô Phong thoải mái cười to, giờ phút này y như hoàn toàn biến thành một người bình khác, còn đâu phong diện ngời ngời lúc trước, sắc mặt trở nên dữ tợn âm hiểm.
"Vời việc hôm nay ngươi cự tuyệt hảo ý của ta, làm cho Lam Vô Phong ta mất hết thể diện, nhưng mà mặc kệ! Chậc chậc... Qua hôm nay, ngươi sẽ thuộc về ta, ha ha! Ngươi sẽ thuộc về Lam Vô Phong ta, ha ha ha!"
Năm đạo lam ảnh quanh thâm Lam Tình chậm rãi xoay tròn, nàng chẳng buồn nhìn vẻ mặt Lam Vô Phong, thần sắc hỡ hững, bên trong con người dường như đã được phủ một lớp băng sương, năm đạo lam ảnh tốc độ xoay tròn cũng ngày càng nhanh hơn, dung sắc của nàng từ từ như càng thâm lam.
Thấy năm đạo lam ảnh rực rỡ xoay quanh thủ hộ cho Lam Tình, thần sắc Lam Vô phong hơi đổi, y bất động thanh sắc thôi lui về phía sau. Bên cạnh trên tràng, Lam Tân nguyệt đột nhiên đứng ra, cười nói:
"TÌnh nhi, hảo tình nhi của ta, biểu hiện hôm nay của ngươi thực làm cho di mẫu cao hứng a, ha ha a... Không nên trách dì, muốn trách thì tự trách mình, ngươi thật sự quá cố chấp, đúng thực là rất thiện lượng, cố chấp không hiểu biến báo, thiện lương đến mức coi mỗi tri dân lam thành như là thân nhân của mình, ha ha ha, ngươi không phải luôn luôn nghi hoặc vì sao cứ mỗi lần xuất ngoại về lại tòa thành đều muốn cùng nam nhân giao hoan à? Ha ham đó là bời vì trên giường của ngươi ta đã hạ một loại độc tố, ha ha..."
Nghe nàng nói vậy, Lam Tình vô pháp bảo trì trạng thái tĩnh lặng được nữa, sắc mặt tái nhợt, biểu tình thống khổ, năm đạo lam ảnh quanh thâm trở nên lam xẫm hẳn lên.
Lam Tân Nguyệt khẽ vuốt dài tay áo, che miệng cười dài.
"Ta chán ghét vẻ thánh khiết của người, càng ghét cái thân thể không nhiễm một hạt bụi của ngươi, ta muốn cho ngươi cùng nam nhân giao hoan, ta muốn cho mỗi một tri dân lam thành này biết ngươi dâm đãng, nhưng mà đáng tiếc... Đáng tiếc mỗi lần ngươi đều dựa vào năm đạo lam ảnh dễ dàng hóa giải độc tố, ha ha, thật sự khiến cho di mẫu hâm mộ không thôi nha, ân? Ha ha a..."
Sưu!
Nàng vừa dứt lời, Lam Tình phẫn nộ hoàn toàn không giữ được mình, năm đạo bóng ảnh quanh thân dao động mãnh liệt bắt đầu điên cuồng du động, sắc ảnh cũng trở nên hoàn toàn thâm Lam, giờ khắc này, toàn bộ cung điện như phảng phất bị nhiễm thượng một tầng sương mù mông lung, chỉ là sương mù này có màu lam xẫm.
Đột nhiên.
Phù phù một tiếng, một vị nghi trượng nhuyễn té trên mặt đất, tiếp theo lại một người...
Bên này, Đệ Nhị Linh, Hải Luân, Tiết Thiên Diệp đều không hiểu tại sao nhuyễn ngã trên mặt đất, bên cạnh Nhan Phi nhìn thấy tình cảnh này, nàng liền vọt đến bên cạnh Lam Tình, la lên.
"Tình nhi, mau thu hồi lam ảnh của ngươi !"
Nhìn trong cung điện mọi người một đám nằm trên mặt đất, Lam Tình ngẩn ra, lập tức thu hồi sắc ảnh lam xẫm, mắt thấy Nhan Phi đang muốn ngã trên mặt đất, Lam Tình lập tức đưa tay đỡ nàng, thần sắc kích động, mờ mịt không hiểu.
"Đại tỷ, ngươi..."
"Chúng ta... Hình như đều trúng độc, lam ảnh xẫm màu của ngươi dường như đã kích hoạt một loại độc tố trong không gian này."
Cái gì!
Lam Tình đối với lam ảnh thủ hộ bản thân cũng không hiểu biết nhiều, nàng biết bóng ảnh một khi biến thành màu lam xẫm, thực dễ dàng quẫy động một ít nguyên tố trong không gian, nhưng đó là phải dựa vào bản thân nàng niệm phép tồi động, vừa rồi rõ ràng nàng không có hành động gì mà!
Nội điện đã có không ít nghi trượng chuyê viên lam thành đang nhuyễn trên mặt đất, toàn bộ cung điện chỉ còn lại có đại trưởng lão, Lam Tân Nguyệt, lam vô phong cùng với năm sáu vị nghi trượng còn an ổn đứng đó.
Nhan Phi lập tức thông hiểu, nói.
"Bọn họ hạ độc vào trong nước và rượu, vả lại đây cũng không phải một loại độc tố, vừa rồi lam ảnh của ngươi đã mạnh mẽ thúc dục độc dược dưới trạng thái lỏng trong cơ thể chúng ta hóa nhiễm với nguyên tố độc không gian nào đó."
"Hảo một cái Nhan Phi, ta đã coi khinh ngươi rồi, biết được trạng thái của dịch độc, thậm chí có thể trong một thời gian ngắn mà phỏng đoán ra nguyên lý gây độc, ngươi thực làm cho lam tân nguyệt ta mở mang tầm mắt a!"
Lam Tân Nguyệt cười khẩy nói, nội tâm âm thầm kinh hãi, phương pháp cuốn hút độc tố này do điện phủ lão giả nghiên cứu mấy trăm năm mới ra, không nghĩ tới đã bị Nhan Phi một lời nói hết.
"Bất quá phải làm thế nào đây, ngươi không phải cũng trúng độc sao? Ân? Ha ha a..."
Lam Tân Nguyệt đắc ý cười to, tiếp theo xoay người nhìn về phía đám nghi trượng đang nhuyễn trên mặt đất, cười nói:
"Các vị nghi trượng thân ái của ta, vừa rồi các ngươi tại sao không đồng ý ủng hộ ý kiến của chúng ta a!"
"Lam Tân Nguyệt, ngươi... Ngươi dám hạ độc với chúng ta, các ngươi...
Chư vị nghi trượng thất kinh.
"Các ngươi một đám biến chất! Các ngươi đã sớm có dự mưu, các ngươi mới là tội nhân thiên cổ của lam thành a!"
Một vị nghi trượng giận xích, chỉ là vừa mới dứt lời, đã thấy đại trưởng lão phản ứng chặn họng, hắn khẽ nhấc tay, một đạo lam quang thoáng hiện, thân hình vị nghi trượng kia lập tức nổ mạnh, huyết nhục bay tứ tung.
"Còn ai có dị nghị khác?"
Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn chư vị nghi trượng.
Nhìn thấy đồng nghiệp bị giết, mọi người sao còn dám mở miệng, thậm chí đã có người muốn mở miệng cầu xin tha thứ, hơn nữa còn tỏ vẻ nguyện ý đứng về phương đại trưởng lão.
Đại trưởng lão âm hiểm cười gằn, lúc vừa rồi hắn đã ghi nhớ trong lòng những nghi trượng kiên định hay những người đối nghịch với mình, giờ phút này hắn cũng không điểm danh, chỉ cười nói.
"Muốn cứu lấy mạng mình thực rất đơn giản, còn xem biểu hiện của các vị, đây không phải giải dược, nó là dược tề có thể cho các ngươi tạm thời tự do hoạt động, ăn vào thì hãy đứng lên, nếu như biểu hiện tốt, lão phu tự nhiên sẽ tha các ngươi một mạng, các ngươi đều nghe rõ rồi chứ?"
Thấy đại trưởng lão uy hiếp, liên quan sinh mệnh an nguy, mọi người đâu có con đường nào khác.
"Ha ha, công chúa điện hạ, công chúa điện hạ thân ái của ta, còn nhớ rõ Lam Vô Phong ta vừa rồi đã nói gì không? Ta nói rồi, qua hôm nay, ngươi sẽ thuộc về ta, tối nay, ta sẽ hưởng thụ thân thể hoàn mỹ không tỳ vết của ngươi, ha ha a... Ngươi vui không? Từ nay về sau, ta sẽ biến ngươi trở thành tính nô của ta, trở thành tính nô của Lam Vô Phong ta! Ha ha!"
Lam Tình hổn hển, bên trong con ngươi không ngừng xuất hiện u lam thấp thoáng, nàng hoàn toàn bị cọc cho phẫn nộ rồi, đang muốn tiến lên, lại bị Nhan Phi ngăn lại.
"Như thế nào? Muốn cùng Lam Vô Phong ta động thủ sao? Ha ha, đáng tiếc a! Công chúa điện hạ, đáng tiếc lam ảnh của ngươi chỉ biết thủ hộ a! Ha ha..."
Chính như lam vô phong nói, bóng ảnh xoay quanh Lam Tình xác thực chỉ biết thủ hộ, mà hiện tại tu vi của Lam Tình cũng chỉ là thất bát cấp, nguyên nhân như thế, Lam Tình cảm thấy hối hận tự trách.
"Hảo tình nhi của ta, sự tình phát triển cho tới bây giờ, di mẫu cũng không đành lòng nhìn ngươi với bộ dáng như vậy, nhân lúc này đây, nếu như ngươi nhận, hết thảy còn kịp, ngươi có ngũ thải lam ảnh thủ hộ, nhưng mà bằng hữu của ngươi lại không có nga, ha ha, di mẫu nói qua ngươi thật sự là rất thiện lương, thiện lương đến mức ngay cả ngũ thải lam ảnh của ngươi cũng muốn chia xẻ cho ta, bao nhiêu năm qua, di mẫu cũng không ít lần nghiên cứu lam ảnh ngũ sắc của ngươi a, chúng ta có lẽ không có biện pháp bắt ngươi, bất quá bằng hữu của ngươi lại khó nói à nha."
"Lam! Tân! Nguyệt!"
Lam Tình nhìn chằm chằm Lam Tân Nguyệt phong tao như hoa, bên trong con ngươi một u lam không ngừng hiện lên.
"Từ nay về sau ngươi ta không còn nửa điểm quan hệ huyết thống?"
"A a, ngươi nói như vậy, di mẫu sẽ rất thương tâm đó, nhưng mà không sao! Chỉ cần ngươi giao ra ngũ thải lam ảnh thủ hộ, sau đó trước mặt toàn thể con dân lam thành đem truyền thừa công chúa truyền lại cho ta, ta có sẽ bỏ qua chuyện cũ này, ân? Ngươi nói đi, tình nhi thân ái của ta, ngươi lựa chọn bằng hữu của ngươi? Hay là lựa chọn truyền thừa công chúa của ngươi đây? Ha ha a, di mẫu niệm tình cũ giữa hai chúng ta mới nói vậy, thời gian cũng không còn sớm a, nếu như còn muốn trần chừ, cho dù di mẫu muốn cứu ngươi, chỉ sợ mỗi một tri dân lam thành cũng sẽ không đáp ứng đâu."
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
93 chương
122 chương
71 chương
10 chương