Thuẫn kích
Chương 384 : Vãn yến phong ba. (3)
"Bỉ nhân bất tài, không biết đoán nhận? Các hạ chính là người thần bí quỷ dị khó lường làm việc vô úy, Tang Thiên?"
Kỳ thực, Mục Ni khẩm đặc nhĩ trong lòng đãn đóa ra lai lịch người này rồi, chỉ là hắn vẫn không dám khẳng định, bởi vì theo tình báo từ cấp dưới, Tang Thiên đó tại căn cứ lục bộ uy hiển lực lượng quá mức khủng bố, nhưng hiện tại, thanh niên nhân trước mặt này lại bất đồng như thế, tu vi chỉ khoảng cấp năm cấp sáu chiến sĩ phổ thông, bộ dáng lười nhác tùy ý này, làm cho hắn càng thêm nghi hoặc hơn, khi hắc y thanh niên này lại có quan hệ gì đó với đám Nhan Phi.
Trong đám người nghi hoặc về thân phận Tang Thiên, còn có Lam Tân Nguyệt. Nàng tuy rằng không có mở miệng hỏi thăm, nhưng trong lòng đang không ngừng suy đoán, nếu không, lúc trước tại cửa thành lúc đón tiếp Lam Tình, nàng nghe Nhan Phi nói hắc y thanh niên này là bằng hữu đặc thù của nàng, lúc đó nàng đã suy đoán hắc là Tang Thiên, người mang thân phận thần bí khó dò đang hoành hoành nổi danh tại liên bang ngày nay. Nhưng nàng chỉ đoán đến thế cũng như Mooney thiếu gia, nàng cũng không dám khẳng định rằng thanh niên nhân trước mặt này là vị Tang Thiên đang nổi danh đó, bởi do nàng cảm thấy hắn không thích hợp cho lắm vả lại khí chất và tu vị của hắn chỉ cấp năm cấp sáu mà thôi. Theo nàng thì thần bí nhân hoành hoành vô kị trong liên bang cửu châu đại địa hiện nay phải mang trên mình khí thế lăng nhân, tu vi cường hãn, quả thực quá bất đồng khác biệt mà.
Ngụy trang ư?
Lam Tân Nguyệt luôn luôn tin tưởng vào cặp mắt của mình, hơn nữa nàng biết rõ ngụy trang sẽ có vài thứ không thể ẩn dấu, hơn nữa thanh niên này nhìn thế nào cũng không giống như đang ngụy trang, bộ dáng của hắn hoàn toàn phát ra từ tâm, chân chân thực thực.
Lam Vô Phong luôn sinh hoạt trong Lam thành, y cũng chưa bao giờ vượt qua kết giới không gian đi ra ngoài du ngoạn, cho nên hắn cũng chẳng có khái niệm gì đối với danh tự Tang Thiên, vả lại hắn đối với thế giới bên ngoài cũng chẳng sinh hứng thú, hắn chỉ quan tâm công chuas điện hạ trong tâm kính của hắn mà thôi.
Tang thiên đích thực là một người tùy ý, hắn đúng là không thích hợp với tiệc yến long trọng, hắn cũng lười tiếp xúc với người ngoài tiến hành trao đổi giao tiếp nói lời vô nghĩa, nhưng ngại cho lễ nghi, lại không thể không đáp lại lời thỉnh cầu của nhóm nữ, hắn không thể bỏ qua ngoài tai không để ý tới các nàng, cho nên hắn nhận lời tham gia vãn tiệc, cũng như là một hành động đáp lại chúng nữ.
Đoán ra Tang Thiên là thần bí nhân đang ngồi trước mặt hắn, Mooney thiếu gia không khỏi biến đổi sắc mặt, Lam Tân Nguyệt cũng không khác mấy, chỉ có Lam Vô phong không biết Tang Thiên có bao nhiêu phân lượng, nhưng nội tâm hai người bên cạnh y lại rất rõ ràng, vô luận thế giới này thế nào, có thổi phồng hay không, những ai đã từng tìm hiểu về Tang thiên, về những hành động của hắn trong vòng hai ba năm nay đều biết một điều, sự tồn tại của hắc y thanh niên tuyệt đối là một cái mê vực, một cái lốc xoáy, không biết luồng lốc xoáy này có bào nhiêu mạnh mẽ sâu cạn, rất nhiều người đều muốn thử tưởng, nhưng những người thử đo thử đếm đều biến mất tăm trong lốc xoáy thần bí này.
"Ô! Đúng là Tang công tử danh nổi khắp liên bang đại địa rồi, di mẫu đúng thực không nhìn nhận ra a, tinh nhi cũng thật là, khách nhân tôn quý như công tử đây quang lâm Lam thành chúng ta, tại sao lại không nói cho di mẫu một tiếng. làm hại di mẫu mất mặt."
Lam Tân Nguyệt lại bắt đầu nhiệt tình thái quá trở lại.
Tang Thiên lắc đầu, thản nhiên nói:
"Các ngươi cứ tiếp tục, không cần phải để ý đến ta, ta có chút hứng thú với đồ án họa phù của cung điện."
"Ý tứ của Tang công tử là gì? Là khinh thường Lam thành chúng ta sao?"
Lam Vô Phong đã có địch ý sẵn với tang thiên, cho nên lời nói chẳng có chút khách khí đối với khách nhân.
"Hay là Tang công tử cho rằng, trong mắt của ngươi Lam thành chúng ta, con người còn không bằng họa án cung điện."
Vướng ngại khuôn phép, Tang Thiên cõ lẽ còn có chút hứng thú cùng ngươi chào hỏi vài câu, nếu thật sự hắn không có hứng thú, cho dù thiên vương lão tử đến đây, hắn cũng mặc kệ bỏ qua.
Thấy Tang thiên chẳng thèm để ý đến lời mình nói, Lam vô phong hai mắt hiển lộ hàn quang, thốc một ngụm rượu, ngẩng đầu nhếch miệng cười nói.
"Lần đầu gặp mặt, không nghĩ tới Tang công tử lại như vậy..."
Lam Vô Phong đang định nói tiếp, lại bị một đạo thanh âm cắt ngang, giọng nói của Lam Tình vang lên.
"Hắn không uống rượu."
Lam Tinh đưa tay đoạt lấy ly rượu trong tay y, nhẹ giọng nói:
"Hắn là bằng hữu của ta, ta sẽ ở đây tiếp đãi, ngươi có việc đi đi."
"Bằng hữu?"
Lam Vô phong biến sắc, nhìn chằm chằm Lam Tình, gặn hỏi:
"XIn hỏi điện hạ, có thể nói cho Vô Phong hay, hắn là bằng hữu thế nào với người?"
Lam Tình nhướng mày, hai trong mắt toát lên vẻ lạnh lùng.
"Vô phong, ngươi đang làm cái gì vậy."
Lam Tân Nguyệt thấy tình thế không ổn, liền vội vàng xông vào hòa giải.
Lam Vô Phong cũng chưa bị lửa giận chiếm não, y nhìn thấy công chúa điện hạ đang phẫn nộ, liền nghĩ tới lát nữa sẽ có việc cần làm, cho nên nội tâm hối hận không thôi, y liền nhanh chóng hạ thấp thân mình, nói:
"Điện hạ bớt giận, vừa rồi Vô Phong có uống vài chén cho nên hồ ngôn loạn ngữ, mong điện hạ không nên để trong lòng."
"Đúng a, tình nhi, ngươi cũng không nên quả trách Vô Phong, từ lúc ngươi trở về, Vô Phong luôn bận rộn lo liệc, từ lúc vãn tiệc bắt đầu đã giúp đã ngươi tiếp đón mọi người, không khỏi uống nhiều hơn vài chén, hẳn là do tửu lực nhiễu nhân."
Lam Tình gật gật đầu, nói:
"Thời gian đã không còn sớm, cho yến hội bắt đầu thôi."
Lam Tình nói qua vài câu với các tỷ muội, đoạn quay đầu phức tạp nhìn Tang Thiên một cái, sau đó liền rời đi.
Lam Sắc thành bảo tồn tại nhiều năm, quy củ rườm rà, bắt đầu yến hội phải trải qua ba lượt nghi thức điển lễ, rồi mới được phép nhập tiệc.
Nhan Phi vẫn tĩnh tọa tại chiếc ghế bằng ngọc quý, một tay chống cằm, đôi mâu sâu kín nhìn như đang thất thần không hề chú ý xung quanh, trái lại, Hải Luân, Thiên Diệp mấy nữ chưa từng thấy qua nghi thức điển lễ đặc thù của Lam thành bảo giờ, cho nên các nàng chú mục quan sát.
Tang Thiên cũng chẳng có hứng thú với loại điển lễ nghi thức rườm rà đó, hắn chỉ hứng thú với đám họa án quỷ dị được khắc họa trên trần đại điện mà thôi.
Tại giữa trần nhà cung điện được khảm một viên thủy tinh hình cầu, khỏa thủy tinh này được treo ở chính giữa, chậm rài xoay tròn, từ bên trong viêm tinh tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt màu lam, ánh sáng màu lam này chiếu sáng làm cho cá bực họa đồ trên trần đại điện trở nên rục rỡ đẹp đẽ, trông vừa mông lung, vừa huyền ảo.
Tuy các bức họa án này quỷ dị, mơ hồ mông lung nhìn không được rỗ ràng, nhưng Tang Thiên lại cảm ứng được có điểm đặc thù trong đó, các mảnh đồ họa trên trần tựa như phác thảo hình ảnh của một nữ nhân, hắn cẩn thận cảm ứng từng đừng nét bút tích, ẩn ẩn cảm giác được nó là một hải dương mênh mông, nữ tử như bọt nước đang vỡ tan thành mảnh nhỏ.
Tang thiên biết rằng Lam thành này có duy vật truyền thừa, đò là lam tương, mà họa án trên trần này mặc dù không phải lam tương bgywbf nó lại có quan hệ chặt chẽ với lam tương.
Lúc trước, tại cửa thành chỉ một cái ảnh chiếu của Lam sắc nữ vương thôi, mà đã làm cho linh hải rung chuyển dữ dội rồi. Cho nên, Tang Thiên vừa kinh hãi vừa tò mò, đặc biệt lam sắc nữ vương còn tiến hành trao đổi với hắn, khiến hắn càng thêm tò mò, hắn không biết lam sắc nữ vương là một loại tồn tại như thế nào, nàng sáng lập ra Lam thành vì mục đích gì, và nàng muốn truyền thừa cái gì, đương nhiên, đó đều là vần đề riêng tư của nàng, Tang Thiên còn chưa đủ nhàn nhã để đi quẫy rầy lam sắc nữ vương uy danh phong hiển bệnh độc nữ vương đó, kỳ thực, khi nghe Lam Sắc nữ vương nói qua ba chữ nghiệt đồ đằng làm cho hắn hưng phấn không thôi, Tang Thiên phí thường muốn tìm hỏi Lam Sắc nữ vương một chút để tìm hiểu về tin tức cũng như những thông tin xung quanh đồ đằng.
Tang Thiên tế ra một tia tinh thần bắt đầu tiền hành dò xét họa đồ trên trần đại điện, một tia lại một tia tăng cường, họa án quỷ dị vẫn không chút phản ứng, tinh thần hắn giống như từng giọt mưa vô thanh vô tức rơi xuống đại hải mênh mông, lại tăng cường tinh thần dẫn dắt những họa án vẫn không có phản ứng, giắng cò vài phần thời gian, hắn đánh phải đình chỉ, suy tư một lát, hắn đành xuất ra ý thức của mình.
Trước khí nhân loại tiến hóa thành thiên nhân thì không thể có linh hồn được, ý thức thể cũng vậy, Tang Thiên không phải thiên nhân, cho nên không có linh hồn, nhưng ý thức thể lại có được nhờ mỗi lần ngưng tụ qua mỗi lần hắn niết bàn trọng sinh, sau khi tế ra, ý thức trông giống như một luồng khói đen, vừa dày vừa đặc.
Ý thức thể của người đa phần đều có dạng sương khói trắng phau tồn tại dưới trạng thái phiêu miểu mơ hồ, lăng phiêu theo chiều gó, không có hình thái rõ ràng, phi thường mỏn manh yếu ớt, bình thường người ta không tế ra ý thức thể là bởi vì ý thức rất dễ đụng phải một vài nguyện tố đặc thù trong không gian, khí đó cũng rất dễ phát sinh dị biến, có quye mới biết là tốt hay xấu, phải biết rằng, một khi tế ra ý thức, cơ hồ có thể rõ ràng càm ứng được hết thảy mọi nguyên tố trong không gian.
Tại vô tận thế giới, linh hồn là thứ thần bí, bởi vì nó là cái hồn của linh hải, linh hải là căn nguyên một người, cho nên cũng có người nói, linh hồn là hình dạng bên ngoài của căn nguyên, ý nghĩa rằng có thể dùng để tu luyện, chỉ là rất ít người dám chạm đến, dù sao đó cũng là căn nguyên của mình, cho nên không ái dám dễ rãi thử qua, chủng chỉ khi mất đinh linh hồn lâm vào nước đừng cùng người ta mới tu luyện linh hồn, chuyển biến thành hung linh, u linh...
Ý thức thể của Tang Thiên nhìn như một đám mây đen nặng xịch, hắn không chế ý thức của mình báy lên bao phủ mặt ngoài họa án, lợi dụng ý thức tế ra tinh thần bắt đầu điên cuồng thâm nhập vào trong, nếu như tinh thần của hắn lúc chưa xuất ra ý thức chi nhu hạt mưa tý tách, bây giờ tinh thần của hắn trông giống như mưa to gió lớn.
Tựa hồ cảm nhận được tinh thần thâm nhập, viêm cầu thủy tinh chiếu rọi ánh sáng màu lam nhàn nhạt bắt đầu mạnh mẽ xoay tròn, nó tựa như cái máy hút khí, mạnh mẽ cắn nuốt, tinh thần Tang Thiên cũng thuận thế thâm nhạp vào trong viêm cầu thủy tinh, trong đó hắn cảm nhận thấy như một không gian khác, nơi đây xương mù dày đặc.
Trong nháy mắt, ý thức Tang Thiên mãnh tiến toàn bộ thâm nhập vào trong viên cầu thủy tinh, nguyên bản xanh thẳm tinh cầu bỗng chốc biến thành đen thui một mảnh.
Cùng lúc đó, trong điện phủ, tất cả mọi người đang yên lặng đón đợi lượt nghi thức điển lễ cuối cùng, lam tình đang chủ chì nghi lễ bỗng nhiên cảm thấy đầu óc một trận vù vù, nháy mắt não hải trở nên trống rỗng, giờ khắc này nàng cảm giác thấy khác lạ, cảm giác như nàng đang nghỉ ngơi rồi có một người là đột nhiên xông tới, khiến nàng lâm vào kinh hoảng. Giờ khắc này, Tang Thiên như đang rảo bước trong một thế giới đặc biệt, là thế giới của tinh thần.
Đây là một thế giới toàn hỏa diễm, ngọn lửa màu lam bốc lên khắp mọi ngõ ngách, trông như đang đốt cháy không gian, thế giới này không có trời, không có đất, chỉ có hỏa diễm màu lam bùng cháy trên biển lửa.
Phía trên biển lửa, mơ hồ có thể nhìn thấy một nữ nhân, hai tay mở rộng hai chân duỗi thẳng, nàng đứng phiêu phù nơi đó, từng gợn tóc màu lam không gió tung bay, nàng hơi hơi cúi đầu, thân hình hoàn mỹ không gì che đậy.*
"Ai?"
Thanh âm phát ra, trong trẻo lạnh lùng, mang khí thế uy nghiêm không thể nghi ngờ, kèm theo sự phẫn nộ tột cùng.
Nử tử lẳng lặng phiêu du trên không kia chậm rãi ngẩng đầu mở mắt, con ngươi lạnh băng, dung nhan kiều mỵ, cơ hồ giống Lam Tình như đúc. chỉ là Lam Tình nhìn qua thì ôn nhu khuynh mị, trái lại nữ tử này lại lạnh giá như băng hàn, mỹ mâu phát tán vẻ uy nghiêm của nữ vương coi rẻ hết thảy.
"Ý thức thể? Ân? Ý thức thể thực cổ quái, ngươi đến totojc ùng là ai, tại sao sông vào thế giới tinh thần bổn cung."
Tang Thiên cẩn thận quan sát hết thảy bốn phía, hắn tuy rằng rất tin tưởng vảo bản thân, nhưng đối phương dù sao cũng là bệnh độc nữ vương trong truyền thuyết, cái danh mà chỉ nghe qua đã đủ dọa người.*
Cảm ứng thấy xung quanh hỏa diễm đồng thời bốc cháy dữ dội, Tang Thiên vội nói:
"Ta không có các ý, ta cũng chỉ thử xem, không ngờ có thể tiền vào đây được."
Tang thiên mỗi lời đều thật lòng, hắn đúng là muốn quấy rầy Lam Sắc nữ vương, cũng không nghĩ rằng có thể dễ dàng thẩm thấu vào trong thế giới tinh thần của Lam sắc nữ vương, hắn nghĩ nghĩ, đối phương dù sao cũng là thượng cổ kì nhân, tu vi cao cường, bản thân không nghĩ có thể tùy tùy tiện tiện thẩm thấu vào đây được.
So với Tang Thiên, Lam Sắc nữ vương càng thêm nghi hoặc và hoảng sợ, nàng tự tay tạo ra thế giới tinh thần này, ngoài chư thần ra, trong thiên địa này không có ai có thể lặng yên vô tức xông vào đây, không có ai! Nàng tin chắc như vậy
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
93 chương
122 chương
71 chương
10 chương