Thuẫn kích
Chương 380 : Số mệnh của nhan phi
Tang Thiên không biết vì sao lại dung hợp được với phượng văn nghiệt đồ, còn Tử Diệt Tịch Chi Long là do Tang Thiên luyện hóa mà có, về phần Hắc Ám Chi Thư hắn có được do một lần hiếu kỳ cướp về, khi hắn mở trang đầu tiên của Hắc Ám Chi Thư ra, liền sảy ra cố sự, Hắc Ám chi thư tựa như không khí, linh hải của hắn tự nhiên sinh ra lựa hấp dẫn cuốn mất hắc ám chi thi vào trong đó.
Vô luận là Hắc Ám chi thư hay Phượng văn nghiệt đồ, hay ngay cả Tử Diệt Tịch Chi Long hắn nhập ma luyện hóa cũng mang đầy tà tính, mới đầu Tang Thiên không cảm thấy gì, nhưng bây giờ đã khác, lúc trước câu thông bọn chúng chẳng thấy đáp lại nửa lời, chẳng thấy chúng có động tĩnh gì, tuy rằng hắn không phải người sinh ra đã lạc quan khẳng khái, nhưng so với một người tùy ý không khác là bao, nếu đã không thể không chế Hắc Ám chi thư với Phượng văn nghiệt đồ, đối với Tang Thiên mà nói, chỉ có thể đi bước nào hay bước đó, ba thứ này tồn tại trong linh hải của hắn luôn thành thành thật thật, nếu như không ảnh hưởng đến an nguy sinh mệnh của hắn, hắn cũng chẳng để ý nhiều tới vậy, cùng lắm thì mọi người bắt tay nhau cùng sống tốt.
Lại thử câu thông với phượng văn nghiệt đồ, Hắc Ám chi thư vài lần, nhưng bất luận kêu gọi thế nào chúng nó không ai đáp lại, Tang Thiên cũng không gấp, vừa rồi hắn biết bọn nó đã tỉnh lại, chứng tỏ rằng chúng nó có ý thức độc lập, có thể nghĩ không quan tâm đến ta sao?
Nhớ tơi Lam Sắc hỏa diểm bị cắn nuốt, Tang Thiên cân nhắc, đoán chừng làm cho bọn nó tỉnh lại lần nữa cũng không phải không có cách nào, ít nhất hắn biết nên làm thế nào.
Mở mắt ra, trước mắt hắn là một vị nữ tử, nữ nhân quần tà áo trắng, nằm nghiêng trên ghế sô pha, đầu gối trên hai tay. Một đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Tang Thiên, không biết từ khi nào, mỗi lần chạm đến ánh mắt của nàng, Tang Thiên liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, hắn cảm giác thấy đôi mắt này như đã từng quen biết, mâu tử sâu lắng tựa như có thể trực tiếp thâm nhập vào trong suy nghĩ của hắn, làm cho tâm linh xúc động, tim đập nhanh hơn, ánh mắt đó như muốn câu dẫn một hồi ký ức mà hắn đã phong ấn thật sâu trong nội tâm.
Tang Thiên thật sự chịu không nổi ánh mắt soi mói của nàng, khóe môi giật giật, hắn đứng lên đi đến ngồi lên ghế bên cạnh, cảm giác không thoải mái không phải do nữ nhân úy hiếp hắn, chính là ngàn năm qua, hắn đã gặp rất nhiều nữ nhân và cũng đã có tình cảm mấy lần, tuy nhiên, không hiểu vì sao mà các nàng lại lần lượt biến mất, tiêu thất một cách thần bí, khiến hơn ngàn năm hắn luôn áy náy trong lòng, cho nên hắn luôn không muốn đối mặt với những loại nữ nhân như nàng.
"Chúng ta đều là người trưởng thành, không tất yếu như vậy chứ!"
Hiện giờ, Tang Thiên chỉ có thể phô ra bản mặt vô lại của mình để đối đáp thôi.
"Vậy ngươi nói ta nên làm thế nào? Là một nữ nhân, ngay cả cái quan trọng nhất cũng bị ngươi cướp đi, đánh thì không đánh lại, ta, phải làm thế nào đây."
Nhan Phi khẽ nói, ngữ khí mang đầy nỗi u oán của thiếu phụ.
"Được rồi, ta cũng không chạm vào linh hồn của ngươi, huống hồ đây chỉ là phân thân của ngươi.."
Tang Thiên chưa nói hết câu, Nhan Phi đã vội nói chen vào.
"Ta tuy rằng là thánh thiên nhân, nhưng ta là một nữ nhân truyền thống, người khác chú trọng linh hồn, ta lại không."
Tang Thiên không biết đáp sao, đành nhìn Nhan Phi, giọng thương lượng:
"Vậy ngươi nói ta phải làm sao bây giờ, dù sao chuyện cũng đã rồi, như vậy đi, nếu ngươi cảm thấy mình thiệt thòi, không bằng ngươi đánh ta một chút vậy?"
"Ha ha, từ khi nào ngươi lại biến thành người khôi hài như vậy?"
Nhan Phi hé miệng cười khẽ, nói xong, lông mày hơi hơi nhíu lại, bên trong con ngươi trở nên mê ly bàng hoàng, sắc mặc lại hiện vẻ mờ mịt nghi hoặc, trong nháy mắt đó nàng như tìm thấy chính mình vậy, nàng không biết tại sao lại nói những lời đó, cảm giác tựa như rất quen thuộc... Thực quen thuộc.
Lâu sau, dường như nàng nhớ ra điều gì, liền thất thần nhìn Tang Thiên, giọng líu ríu:
"Ngươi có biết vì sao ta đến thế giời này không."
Tang Thiên lắc đầu, chuyện tình của hắn còn giải quyết chưa xong, nào có tâm tư để ý đến chuyện người khác.
"Không biết từ khi nào, ta luôn luôn nhập vào một giấc mơ, giấc mơ đó đối với ta mà nói vừa cực kỳ quen thuộc, vừa hư vô mờ mịt, ta biết chính mình đang nằm mơ, nhưng ta không biết trong mộng đã xảy ra chuyện gì, cho đến một ngày, ta gặp một nữ nhân, nàng nói cho ta biết, khuyên ta đến nơi này. Thế giới này, nàng nói, mọi thứ thuộc về ta hết thảy đều bắt đầu từ đây, ở nơi này, ta có thể truy tìm lại chính mình."
Tang Thiên nghe vậy, nhíu mày hỏi:
"Nữ nhân? Ngươi không phải đang nói đến Diệu Thiện chứ?"
"Chính nàng."
"Nga?"
Tang Thiên không có hảo cảm gì đối với Diệu Thiện, điều làm hắn tò mò là tại sao Nhan Phi lại đột nhiên nói với mình như vậy.
"Vậy ngươi đang truy tìm lại chính bản thân mình sao?"
"Đến thế giới này lâu rồi, ta vẫn chưa biết bản thân mình nên truy tìm cái gì."
Ánh mắt Nhan Phi có chút phức tạp nhìn Tang Thiên, nhẹ giọng nói tiếp:
"Cho đến khi tại Prague, cùng ngươi làm việc đó, có lẽ ta đã hiểu được bản thân mình muốn truy tìm cái gì rồi."
"Có ý gì đây?"
Tang Thiên càng nghe càng thấy hồ đồ.
"Ngươi muốn truy tìm cái gì."
"Truy tìm cái gì ư!"
Đôi mắt Nhan Phi hiện lên vẻ bàng hoàng, vẻ mê ly, nàng như đang tự vấn, như đang thất thần.
"Ta nghĩ muốn truy tầm... Có lẽ là một đoạn trí nhớ, có lẽ là một đoạn nhân quả, một đoạn số mệnh."
Nghe nàng nói vậy, sắc mặt Tang Thiên trở nên nghiêm túc hẳn lên. Từ ngôn ngữ của Nhan Phi hắn đã đoán ra chút gì rồi, hắn chán ghét nhất chính là hai chữ số mệnh, bởi vì hai chữ này hắn đã nghe từ miệng Diệu Thiện không biết bao nhiêu lần rồi.
"Ngươi truy tầm mấy thứ đó có liên quan gì đến ta không?"
Tang Thiên dò hỏi.
"Ta không biết."
Nhan Phi nhẹ nhàng lắc đầu.
"Ta không biết những thứ ta truy tầm có liên quan đến ngươi hay không, ta chỉ cảm giác..." đang nói, bỗng nhiên nàng dừng lại, nhìn Tang Thiên, hỏi:
"Ngươi có tin vào số mệnh không?"
"Không tin."
Tang Thiên quyết đoán đáp lại.
"Ta tin rằng trong thiện địa có nhân quả tuần hoàn nhưng ta không tin vào số mệnh."
"Nhân quả khác với số mệnh sao?"
"Không đồng nhất!"
"Tại sao không đồng nhất? Có nguyên nhân ắt có kết quả, số mệnh luân hồi là do thiên định, cái gì là nhân, cái gì là quả."
Lúc này, Nhan Phi hỏi Tang Thiên cũng như đang tự hỏi bản thân mình, nàng vẫn ngỗi trên sô pha, đầu gối song chưởng. Ngữ khí của nàng biến đổi bất định, trở nên bá đạo dị thường.
Tang Thiên cảm nhận thấy Nhan Phi khác thường, liền ngẩng đầu, khép mắt nhìn nàng, trầm giọng hỏi:
"Ngươi rốt cục muốn nói cái gì."
"Ta? Muốn nói cái gì."
Nhan Phi kinh ngạc lắc đầu, nhìn Tang Thiên, bỗng nhiên cười rộ:
"Ta cũng không biết bản thân đang muốn nói cái gì, ta cũng không biết bản thân tại sao lại biến thành dạng này, ta chỉ biết kể từ khi quan hệ với ngươi tới này, mọi thứ trong ta đều phát sinh biến hóa, một loạt biến hóa khiến ta vừa xa lạ vừa quen thuộc."
Nghe vậy, Tang Thiên trầm ngâm suy tư, cẩn thận ngẫm lại, gần đây Nhan Phi thực sự có chút khác thường, đặc biệt ánh mắt thăm thẳm của nàng, mỗi lần đối mặt với nàng đều làm gợi lên đoạn trí nhớ đã phong ấn trong nội tâm hắn, nhớ lại những lời Nhan Phi vừa nói, Diệu Thiện? Số mệnh? Nhân quả? Đột nhiên minh bạch, Tang Thiên liền nghĩ đến một cái suy đoán đáng sợ.
"Ngươi cho rằng ngươi đang truy tầm đoạn nhân quả giữa ta và ngươi?"
"Ngươi cảm thấy vậy à?"
Nhan Phi đứng lên, đi đến trước mặt Tang Thiên, cúi thân mình, mắt đối mắt, trong mắt nàng lóe lên dị quang thâm thúy.
Tang Thiên nhìn nàng, giọng khuyên giải:
"Hiện nay trong thiên địa vũ trụ này có ngàn vạn pháp tắc, thiên mệnh đứng cao nhất, tuy rằng ta không biết thiên mệnh nhưng ta hiểu biết cách nắm giữ căn nguyên pháp tắc, chế định tiểu pháp tắc trong đại pháp tắc, Diệu Thiện chính là hóa thân của thiên mệnh, số mệnh chính là tiểu pháp tắc mà nàng chế định, Nhan Phi, ngươi đừng để Diệu Thiện lừa gạt, càng không nên lạc lối trong mộng ảo bản thân."
"Thiên địa vũ trụ? Ngàn vạn pháp tắc?"
Nhan Phi đối mặt Tang Thiên, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Ta mặc kệ thiên địa vũ trụ, mặc kệ ngàn vạn pháp tắc, thiên mệnh cũng tốt, số mệnh cũng được, ta chỉ muốn theo đuổi những thứ thuộc về ta, ngươi, có thể đáp ứng ta không?"
Nói xong, Nhan Phi chậm rãi đưa tay vuốt khẽ khuôn mặt Tang Thiên.
"Ngươi muốn làm cái gì."
Lúc này, cả người Nhan Phi đã đè lên người Tang Thiên, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai hắn.
"Linh hồn giao hòa."
"Ngươi đây đang đùa giỡn."
Tang Thiên chấn động tinh thần, nhìn thẳng vào đôi mắt không nhiễm hạt bụi nào của nàng.
"Ta không hề nói giỡn, hãy đáp ứng ta, linh hồn giao hòa có thể giúp ta truy tầm những gì thuộc về ta. Mỗi đoạn trí nhớ, số mệnh nhân duyên, số mệnh, số mệnh, số mệnh của ta."
Nhan Phi nỉ non, thần sắc bất định, bên trong con ngươi trở nên bàng hoàng mê man, nàng muốn tìm lại đoạn ký ức của mình, nhưng lúc này đây nội tâm của nàng lại phi thường mâu thuẫn, mâu thuẫn bởi hai chữ số mệnh, đột nhiên, ngực nàng đau nhói, tâm can bắt đầu run rẩy kịch liệt, nãi hảo đột nhiên vang lên một thanh âm từ xa xưa.
"Không nên, không nên tìm lại, không được theo đuổi số mệnh, không được, vĩnh viễn không được, không được tin tưởng! Không được tin tưởng bất kỳ ai, ngươi chính là ngươi, chính là ngươi, không được tin tưởng bất luận kẻ nào, không được."
"Ngươi làm sao vậy?"
Thấy Nhan Phi đột nhiên thống khổ ôm ngực, Tang Thiên vội lo lắng hỏi.
Nhan Phi gắng sức lắc đầu, chính bản thân nàng cũng không biết xảy ra chuyện gì, thanh âm trong đầu làm cho nàng mê mang, làm cho nàng lưỡng lự.
"Không được là nô lệ của số mệnh, không được, vĩnh viễn cũng không được! Ngươi chính là ngươi!"
Thanh âm vang lên trong đầu, Nhan Phi nghe thực rõ ràng, thanh âm này tựa như được phát ra từ căn nguyên của nàng, căn bản không phải giọng nói chính nàng.
Nô lệ của số mệnh?
Trí nhớ của Nhan Phi nháy mắt tan biến, lại ùa về trong nháy mắt, nàng hoảng hốt, nàng bàng hoàng, nàng cảm ứng được, tựa như bản thân nàng đang lo lắng, lo lắng cho một người, một người nam nhân!
Vì sao lại lo lắng cho một người nam nhân?
Vì sao?
Truy tìm số mệnh của mình, vì sao lại đột nhiên lo lắng cho an nguy của nam nhân đó?
Số mệnh của nàng với nam nhân đó có liên hệ gì với nhau?
Truy tìm số mệnh của mình, vì sao nam nhân đó lại bị nguy hiểm? Vì sao?
Số mệnh, luân hồi, sợi xích nhân quả, không được truy tầm, vĩnh viễn không được truy tầm.
"Người làm sao vậy."
Đang lúc hoảng hốt chợt nàng nghe thấy giọng nói của Tang Thiên, Nhan Phi cố gắng hít sâu bình ổn hơi thở, cảm giác cả người đều hư thoát, nàng dụng sức mở mắt, khó khăn nói:
"Ta tốt, ngươi không cần lo lắng."
Tang Thiên thực muốn điên lên rồi, hôm nay, Nhan phi hành động quá mức khác thường, đến nỗi hắn đã không thể lý giải.
"Ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy."
"Ta... Ta cũng không biết, ta chỉ cảm thấy đột nhiên lo lắng cho ngươi, ta chỉ muốn tìm lại đoạn trí nhớ thuộc về ta, ta rất muốn biết, hiện giờ ta lại vô cùng sợ hãi, ta không biết, ta không biết cái gì cả."
Tang Thiên thấy Nhan Phi ôm ngực như đang đau đớn, hắn dương tay muốn mở khai y bào của nàng nhưng bị nàng đưa tay gạt ra.
"Ta xem giúp ngươi."
Nhan Phi lắc đầu, nàng có thể cảm giác được ngực mình đương hiện hình ảnh của một con phượng hoàng yêu dã, nhưng lúc này nàng không muốn để cho Tang Thiên biết được, không hiểu vì sao, nàng lại e sợ Tang Thiên biết đến nó.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
42 chương
2836 chương
49 chương
144 chương
303 chương
1157 chương