Thuẫn kích
Chương 376 : Giằng co
"Điện hạ, vừa rồi ta đã nói rõ, việc này tương quan trọng đại, chính là nguy cơ lớn nhất từ trước đến này của Lam Sắc thành chúng ta, Lam Sắc thành tuyệt đối không thể xuất bán một viên tinh thạch cho Đệ Nhị gia tộc!"
Đại trưởng lão Lam Sắc thành bảo hơi hơi cúi thân, cặp mắt ba góc liên tục đảo quanh, nhìn thấy đệ nhị gia tộc Đệ Nhị Hồ Kiến rời đi, hắn cũng không tiếp tục ngăn cản, mà là tiến lên từng bước, giọng chất vấn:
"Ta đã thuyết minh việc này ắt có nguyên do, điện hạ vì sao lại khư khư cố chấp, điện hạ là quân chủ của Lam Sắc thành, phải lấy xã tắc Lam Sắc thành làm trọng, lấy việc bảo hộ con dân Lam Sắc thành là nhiệm vụ của mình, lấy di chí truyền thừa của Lam Sắc thành làm chuẩn tắc, giờ điện hạ chẳng những không suy nghĩ cho xã tắc Lam Sắc thành chúng ta, hơn nữa lại không để ý đến an nguy của vô vàn con dân, càng vi phạm vào chí nguyện truyền thừa của Lam Sắc thành.”
Mỗi lời của đại trưởng lão đều tựa châu ngọc, hữu lực đều đều, có chí có phách, cứng cỏi uy nghiêm, người ở đây đều là nòng cốt chính yếu của Lam Sắc thành bảo, bọn họ cúi đầu, không dám mở lời.
Xác thực, toàn bộ Lam Sắc thành bảo không có ai dám phản đối đại trưởng lão, với việc người thống trị cảo nhất tòa thành là Công Chúa Điện Hạ, nhưng nội tâm mọi người đều rõ ràng, phần lớn quyền lực của Lam Sắc thành đều nắm ở trong tay đại trưởng lão.
Lúc này, Lam Tình xoay người, thần sắc nghiêm nghị, ngưng mặt cau mày, quanh thân tỏa đảo hào quang màu lam, năm đạo bóng ảnh màu lam chậm rãi xoay tròn xung quanh, nàng nhìn đại trưởng lão, bên trong hai tròng mắt lóe ra sự phẫn nộ cùng chán ghét, nàng chán ghét đại trưởng lão, phi thường chán ghét, theo nàng nhớ, tựa hồ vị đại trưởng lão này từ trước đến nay đều luốn đối nghịch với nàng, Lam Tình cũng không muốn giáp mặt với đại trưởng lão, nguyên do nàng thường xuyên xuất ngoại chủ yếu chính là chán ghét Lam Sắc thành bảo ngươi lừa ta gạt, đặc biệt vị đại trưởng lão này, cứ mở miệng là an nguy xã tắc, an nguy con dân, thường xuyên làm cho Lam Tình tức khí.
Lam Tình cũng vì thấy đại trưởng lão đã nhiều năm lao lực mệt nhọc cho sự phát triển của Lam Sắc thành, cho nên, nàng mới luôn lựa chọn nhường nhịn, đối với chuyện đại trưởng lão lén lút làm việc sau lưng, với nàng chỉ cần không vượt quá xa quy tắc, bình thường nàng cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt cho qua, nhưng nếu cự tuyệt xuất bán tinh thạch ra ngoài, việc này đã vượt quá giới hạn của lão, Lam Tình cũng không thể nhường nhịn loại tình này được.
"Xin hỏi điện hạ, có để xã tắc Lam Sắc thành tại trong lòng hay không, xin hỏi điện hạ có lo lắng cho con dân Lam Sắc thành ta hay không, xin hỏi điện hạ có còn nhớ rõ chí nguyện truyền thừa của Lam Sắc thành ta, hay là điện hạ mỗi năm ra ngoài, sớm đã để quên lên chín tầng mây rồi, là đại trưởng lão của Lam Sắc thành, lão hủ thực vì con dân tòa thành mà lo lắng cho điện hạ nha!”
Đại trưởng lão bùng phát khí thế hung mãnh, đi nhanh lên trước, một câu ba lượt chất vấn Lam Tình, hùng hổ phát quang cái uy của đại trưỡng lão, dứt lời, cặp mắt sắc nhọn như tam giác của đại trưởng lão mở lớn, quanh thân lam quang điên cuồng lóe sáng, khí thế cường mãnh, đứng đối diện một thước xa với Lam TÌnh, năm đạo màu lam bóng ảnh của lam tình xoay tròn chiết xạ lại nhưng lão lại không chút ảnh hưởng, đôi mắt lão nhìn chằm chằm không có ý lùi nhường, thật là kiêu ngạo quá đáng, lấn lướt cả bề trên.
Đứng ở phía sau Lam Tình, Tiết Thiên Diệp, Hải Luân mấy nữ sớm đã hận nghiến răng, căm tức nhìn hành động càn rỡ của đại trưởng lão tai to mặt lớn diện đầy mỡ này, hận không thể xông lên đem lão xé thành mảnh nhỏ.
Hành động bất lễ của lão đúng là đáng giận đến cực điểm!!!
Mấy nữ tuy rằng trong lòng phẫn nộ vô cùng, nhưng các nàng đều là nữ nhân thức thời hiểu biết, biết rằng nơi này là Lam Sắc thành bảo, biết rằng đây là gia sự của Lam Tình, nếu bây giờ chen vào, chỉ sợ không giúp được gì, trái lại càng thêm liên lụy Lam Tình.
Nhan Phi chỉ thờ ơ, trước kia nàng lãnh đạm dung túng, về chuyện tình của Lam Sắc thành bảo, nàng cũng nghe Lam Tình ngẫu nhiên nói qua, đối với vị đại trưởng lão này cũng nghe qua, nàng không biết vị đại trưởng lão này muốn làm gì, nhưng nàng lại biết rất rõ tam muội của mình, nàng tin tưởng năng lực của Lam Tình, tin tưởng Lam Tình tuyệt đối có thể ứng phó con lợn béo này.
Đứng ở cách đó không xa, Tang Thiên hai tay ôm ngực, bộ dáng lười nhác dựa vào cửa khoang thuyền, hai mắt khép hờ, liếc mắt một cái nhìn quét qua mọi người.
Khi liếc mắt thấy thân hình mập mạp của đại trưởng lão kia, bắt gặp cặp mắt sắc nhọn kiểu tam giác của lão, Tang Thiên không khỏi cười thầm, đột nhiên liên tưởng đến bốn chữ.
Mặt hữu tâm sinh.(Nhìn mặt biết lòng)(mặt thế nào tâm như vậy)
Không hề nghi ngờ gì nữa, vị đại trưởng lão này chính là thiên nhân, với việc cửu luân trong cơ thể nguyên khai chưa động, nhưng tại thế giới này cũng là một loại tồn tại cao tầng rồi.
Kỳ thực, tại vô tận thế giới nhận biết người tốt và người xấu thập phần đơn giản, chỉ cần xem diện mạo có thể nhận ra gần như mười phần rồi.
Nhân loại khi tiến hóa thành thiên nhân, ý thức nguyên cùng sinh mệnh nguyên hoàn toàn khế hợp, thân thể thăng hoa, linh hồn ngưng tụ, mà thời điểm thân thể thăng hoa là lúc trọng tố hình dáng, quá trình trọng tố này, hoàn toàn đến từ Linh Hải, Linh Hải chính là căn nguyên, căn nguyên tức là tâm, diện hữu tâm sinh, tâm tình của ngươi như thế nào, trọng tố sẽ ra dung nhan như thế đó, lòng chứa chính nghĩa, trọng tố dung mạo tự nhiên sẽ mang sắc diện chính nghĩa , nếu như nội tâm gian trá, trọng tố dung mạo cũng nhất định là tướng mạo tà ác.
Đây là pháp tắc, cũng là một đặc điểm chung thuộc mắt xích tiến hóa trong thiên địa chúng linh, không người nào có thể sửa đổi.
Tang Thiên từng chính mắt thấy qua một tên thiên nhân nội tâm gian trá, một bụng dao găm, khi tên đó tiến hóa rồi, thật sự, ánh mắt đó, nét cười đó, vẻ mặt đó đều biểu lộ gian trá rõ rành, vừa thấy lão già mập này, hắn cơ hồ có thể đoán được lão chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì.
Tang Thiên ước đoán bản mặt hiện tại của đại trưởng lão, nội tâm phải âm hiểm thâm sâu bao nhiêu mới có thể sinh sôi tiến hóa trọng tố được cặp mắt sắc nhọn ba góc đó a!
Cho nên a! Ngươi khi sống, hãy tận lực làm ít xấu xa đi, bằng không cho dù tiến hóa thành thiên nhân, thăng đến vô tận thế giới thì với bộ dạng gian trá của người chỉ sợ cũng sẽ rước lấy một thân phiền toái, nói không chừng còn có thể lọt vào danh sách của một hiệp hội vô sự đuổi giết nào đó a, điều này còn nhẹ, nghe nói tại vô tận thế giới có một vài lão biến thái, cực kỳ thích sưu tầm hàng lạ kiểu đại trưởng lão này.
Tràng nội, đại trưởng lão khí thế bức nhân, mà đối diện Lam Tình chỉ lẳng lặng đứng, thần sắc lạnh nhạt, nhìn không ra cảm xúc dao động, nàng chậm rãi đi đến trước đại trưởng lão, nhẹ giọng nói:
"Đại trưởng lão, xã tắc Lam Sắc thành là cái gì."
Đại trưởng lão hai mắt bất động, khí định thần nhàn, mười ngón tay đan vào nhau nắm quải trượng, cao giọng nói:
"Xã tắc Lam Sắc thành tự nhiên là thành bảo chi nhất, con dân an cư, tứ phương tứ quý, vượt qua kết giới, khai cương khoách thổ, phát huy danh uy Lam Sắc nữ vương, phát tiến Lam Sắc thành ta."
"Vậy, ai quyết sách xã tắc?"
Lam Tình tiếp tục nhẹ giọng hỏi.
"Ta, cùng với chư vị chấp chưởng nhân giả thành bảo quyết sách xã tắc."
Đại trưởng lão ưỡn ngực nâng cao giọng điệu, khí thế ngạo nghễ đáp lại.
Lam Tình hai mắt nhìn lại, chấp chưởng giả trong tràng tựa như rùa rụt cổ.
"Lam Sắc thành ta, truyền thừa di chí là cái gì."
"Kết giới chi trung, dựa vào lam uẩn chi tinh, duy hộ lam tượng".
"Ngươi đã biết, vậy thì tốt."
Lam Tình không nhanh không chậm hỏi xong, lại nói:
"Vì sao có truyền thừa di chí."
" Lam Sắc thành tồn tại bời vì nó."
"Tốt lắm."
Lam Tình gật đầu, lại nói.
"Vậy ngươi cũng biết ai truyền thừa di chí."
"Tự nhiên là Lam Sắc nữ vương điện hạ của Lam Sắc thành chúng ta."
Trả lời xong, đại trưởng lão lòng mang nghi hoặc, không biết Lam Tình hỏi điều này có ý đồ gì.
"Rất tốt."
Lam Tình đi đến đối diện đại trưởng lão, nhìn thẳng mắt hắn, đột nhiên lớn tiếng quát:
"Mọi điều ngươi đều hiểu, tại sao lại vi phạm truyền thừa di chí của Lam Sắc thành ta."
Cặp mắt ba góc của đại trưởng lão nháy nháy liên hồi, nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, nói:
"Điện hạ chớ có nói bậy, lão hủ trong lòng luôn hướng đến nữ vương, ta đã vi phạm truyền thừa di chí của thành bảo khi nào."
"Vượt qua kết giới, khai cương khoách thổ, phát huy danh uy Lam Sắc nữ vương, tiến phát Lam Sắc thành ta?"
Lam Tình nhẹ giọng trầm lắng.
"Ai cho ngươi tư cách để ngươi vượt qua kết giới, ai cho ngươi tư cách khai cương khoách thổ?"
Đại trưởng lão đang muốn đáp lại, lúc này, Lam Tình quát nhẹ nói tiếp:
"Ta thử hỏi ngươi, truyền thừa cấm kỵ, ngươi còn nhớ rõ?"
Nghĩ đến truyền thừa cấm kỵ, thần sắc đại trưởng lão hơi đổi, không đợi hắn đáp lại, Lam Tình đã bức tới.
"Lam Sắc thành ta, dân vi quý, quân vi khinh, trong truyền thừa cấm kỵ đã nói rõ, bên trong kết giới, cố thủ tòa thành, giữ an quốc gia thành bảo, ! Ngươi xem? Ngươi đang làm cái gì! Ngươi quyết sách cái gì, ngươi thân là đại trưởng lão lý nên làm gương con cháu, lại một mình quyết sách, tự mưu cầu xã tắc, ngươi là người cai trị tòa thành sao? Nói!"
Đại trưởng lão khóe miệng hơi hơi run rẩy.
"Ta..."
Lam Tình khí thế lăng nhân, tiếp tục quát:
, "Khai cương khoách thổ? Ngươi mưu toan lấn đât cướp thành sao? Ai cho ngươi tư cách đó! Ai cho ngươi quyền lợi đó! Nói! Đề mưu xã tắc, ngươi ý đồ mưu đoạt quyền vị thành bảo sao, khai cương khoách thổ? Ngươi mưu toan lấn đất cướp thành sao! Hoàn toàn xúc phạm truyền thừa cấm kỵ của Lam Sắc thành bảo chúng ta, Lam Đông Lợi, ta lại hỏi ngươi, xúc phạm truyền thừa cấm kỵ, nên! Chịu! Tội! Gì!
Đại trưởng lão khóe miệng run rẩy, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, trừng mắt khí thế lăng nhân đối chọi Lam Tình, giờ phút này đại trưởng lão căn bản không biết nên đáp lại như thế nào, hoặc nói, nội tâm hắn phi thường rõ ràng, chỉ cần chính mình hé miệng, Lam Tình chắc chắn sẽ gán cho ngươi tội mệnh xúc phạm truyền thừa cấm kỵ, bởi vậy, đối mặt với Lam Tình gán tội, đại trưởng lão cũng chỉ có thể giương mắt đứng nhìn.
Lam Tình thản nhiên liếc hắn một cái, rồi sau đó nhìn về phía mọi người, thản nhiên nói.
"Chư vị lui trước đi."
Mọi người nào còn dám nán lại, vội vàng cáo lui.
Qua hồi lâu, đại trưởng lão vung dài tay áo, xoay người hừ lạnh một tiếng, lúc đi vào phi thuyền, nói với lại:
"Điện hạ, lão hủ thân là đại trưởng lão thành bảo, cho tới nay đều luôn toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho an nguy của tòa thành, Lam Sắc thành bảo ta đang gặp phải nguy cơ..."
Không đợi hắn nói xong, Lam Tình liền vẫy vẫy tay, thản nhiên nói:
"Chuyện này để sau hãy bàn."
"Vậy lão hủ sẽ cung kính chờ điện hạ trong cung, hừ!"
Đợi những nòng cốt của thành bảo đều rời đi, Tiết Thiên Diệp mấy nữ mới từ rung động khôi phục tinh thần, không khỏi nhìn Lam Tình với ánh mắt bội phục.
"Oa! Lam tỷ tỷ, vừa rồi ngươi thật là uy phong! Thật là lợi hại! Xem sắc mặt đại trưởng lão đầu heo đó kìa, ha ha! Hắn nhất định đang tức tối đó."
"Lam Tình, thực không ngờ, lúc ngươi tức giận trông thực dọa người a!
"Đúng a! Đừng nói đại trưởng lão đầu heo kia, ta thấy bộ dáng của ngươi cũng bị dọa cho sợ đây nè."
Lam Tình thở ra một hơi, bất đắc dĩ cười cười.
"Hiện tại các ngươi đã biết nguyên nhân vì sao ta không muốn mang bọn ngươi đến đây rồi chứ, ta chính mình cũng không muốn đến."
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
42 chương
2836 chương
49 chương
144 chương
303 chương
1157 chương