Thuẫn kích
Chương 369 : Yêu dị không thể che giấu, tà mị không thể ngăn cản
"Ngươi vẫn còn ngủ say sao? Ngươi còn chưa thức tỉnh sao? Ngươi không phải ngươi. . . Không phải ngươi!" Không được quên mất, không được buông tha, tìm về chính mình... Thủy lạc tịnh thiên, sinh mệnh chi tuyền, lang gia trủng, phật thiên hoàn, tích vô nhan..." "Tích vô nhan...(Nước trôi trời tĩnh, ngọn nguồn sinh mệnh, mộ phần cẩm thạch, khuyên phật thiên, Tích Vô Nhan).
Vận y phục màu phấn trắng cổ điển, Nhan Phi lẳng lặng đứng tại phòng điều khiển đĩa bay, sắc diện lạnh nhạt, thoáng chốc bàng hoàng, đôi mắt như nước nhìn xuyên cửa kính bằng thủy tinh quan sát khung cảnh bầu trời buổi sáng, mắt nhìn, tâm không nhìn, càng muốn nhìn kỹ, càng thấy mờ mịt, miệng the thé cất lên ba chữ tích vô nhan. Tích vô nhan, ba chữ này đại biểu cho cái gì, vì sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy...
Âm thanh vang lên trong đầu là gì, ngủ say? Thức tỉnh ? Thủy lạc tịnh thiên? Sinh mệnh chi tuyền, đó đến tột cùng là cái gì... Nhan phi không biết, ngay cả một chút đầu mối cũng không có, nàng bàng hoàng, mờ mịt.
Nàng không biết chính mình vì sao lại biến thành như vậy, tại sao từ khí cùng Tang Thiên phát sinh quan hệ lại biến thành như vậy ! Mọi chuyện hết thảy đều có liên quan với hắn hay sao? Không biết.
Trong lúc bất định, Nhan Phi nhớ tời những lời Diệu Thiện đã từng nói với nàng: ‘ngươi có phải thường xuyên mơ một giấc mộng hư vô mờ mịt hay không? Ngươi không biết mộng cái gì, không biết trong mộng đã xảy ra cái gì, nhưng ngươi lại biết bản thân vẫn luôn trong mộng, ngươi có rất nhiều nghi hoặc, rất nhiều nghi vấn, đi tìm đi, đi đến thế giới đó tìm kiếm đi, ngươi mộng nơi nào, chỉ có thể đến cái thế giới đó mới có thể truy tìm được chính ngươi.’
Nhan Phi sở dĩ đến thế giới này, cũng bởi vì năm đó nghe theo lời của Diệu Thiện, vì mục đích truy tìm ảo cảnh hư vô trong mộng, nàng thậm chí để bản tôn ngủ say, phân ra một phần linh hồn của chính mình, chỉ vì truy mộng cảnh hư vô mờ mịt đó.
"Chẳng lẽ... Đây là cảnh tượng trong mộng sao? Là cảnh mà Diệu Thiện đã nói?"
Nhan Phi không hoài nghi lời ý của Diệu Thiện, bởi vì nàng rất rõ ràng Diệu Thiện chính là hóa thân của thiên mệnh, nàng tri hiểu thiên địa vạn điều.
Chỉ là... Vì sao chỉ khi cùng Tang Thiên phát sinh quan hệ, mới như thế? Mộng cảnh bản thân lại cùng Tang Thiên có cái quan hệ gì? Thật nan giải !
Nhan Phi vừa băn khoan vừa mờ mịt, nàng không cần biết cái gì là thiên mệnh hay không thiên mệnh, nàng cũng không cần biết bản thân mình có bị vận mệnh nắm trong tay hay không, nàng chỉ muốn biết bản thân nàng tại sao từ trước đến giờ luôn luôn lâm vào mộng cảnh hư vô mờ ảo!
Nhan Phi nhớ rõ, trước kia nàng cũng chưa từng đi tới thế giới này, đây là lần đầu tiên, nàng là thánh thiên nhân, sinh ra chính tại vô tận thế giới, vì sao Diệu Thiện lại nói mộng cảnh của nàng được bắt đầu từ thế giới này?
Quá nhiều nghi hoặc khiến Nhan Phi lâm sâu vào trầm tư, nàng không biết nên truy tầm như thế nào, nhưng nàng mơ màng cảm giác thấy mộng cảnh của mình với Tang Thiên tựa hồ có liên quan.
"Đại tỷ, tỷ đang suy nghĩ cái gì đó?"
Thanh âm truyền đến, phá vỡ phút trầm tư của nàng, Nhan Phi khẽ lắc đầu, không đáp.
Chiếc phi thuyền xanh lam của Lam tình thuộc loại phi thuyền thương vụ cao cấp, có thể tự động dò đường, chỉ cần cài đặt lộ tuyến phi hành, không cần người điều khiển. Liếc mắt nhìn thần sắc Nhan Phi, Lam Tình khẽ máy động lông mày, hỏi:
"Đại tỷ, tại Prague tỷ... Đột nhiên bị sao vậy? Lúc ấy sắc mặt của tỷ trông không được tốt lắm."
"Ta cũng không biết, chỉ đột nhiên cảm giác thấy ngực đau nhói!"
"Nga."
Lam Tình cũng không tiếp tục truy hỏi, đi lên trước, quan sát buồng lái, nói:
"Đại tỷ, trước mắt chúng ta hãy đến tòa thành của muội nghỉ chân đã, muội cũng muốn xử lý chút sự tình rồi sẽ cùng mọi người đi đến thủ đô, được không?"
"Tốt!"
Nhan Phi gật gật đầu, rồi trầm ngâm một lát, nhẹ giọng nói:
"Ta đi... Đi xem Tang Thiên."
Đi qua khoang trung ương phi thuyền, thấy tỷ muội mình đều đang nói chuyện trên trời dưới đất, Nhan Phi liền hỏi han vài câu, rồi tiến vào hành lang, sau đó dừng lại trước cửa một khoang phòng.
Đông đông đông! Nàng gõ cửa. Không người hồi đáp.
Đợi một lát, Nhan Phi lại đưa tay gõ cửa, vẫn không người đáp lại, nàng liền gọi tên Tang Thiên, không thấy hồi âm, bên trong im ắng tĩnh lặng.
"Tang thiên... Tang Thiên..."
Nhan Phi liên tục hô vài tiếng, không thấy động tĩnh, lúc trước nàng đoán tình huống của Tang Thiên cũng không được tốt lắm, giờ phút này thấy hắn không đáp lại, khiến nàng có chút lo lắng, không chần chừ thêm nữa, nàng trực tiếp nhấn mật mã. Mở cửa!
Cửa khoang thuyền mở ra, Nhan Phi nhấc chân đi vào, chính lúc vừa bước vào khoang thuyền, nàng liền sững sờ:
"Tang Thiên, ngươi..."
Lúc này, Tang Thiên đang ngồi xếp bằng tại góc sáng của khoang phòng, lưng dựa vào vách tường bằng kim loại, ngửa đầu, thần sắc thống khổ, giống như đang chịu đựng cái gì đó, quanh thân hắn bị một tầng ánh sáng yêu dị đỏ sẫm bao phủ.
Tiếp xúc ánh sáng nhạt đỏ sẫm đó, Nhan Phi chỉ cảm thấy choáng váng đầu mắt, cả người mệt mỏi, nàng giang tay vịn vào vách tường, miễn cưỡng chống đỡ không để ngã xuống, nhưng mà, ngay sau đó, nàng liền cảm giác được cả người khô nóng, hô hấp bất chợt dồn dập,
"Tang, Tang Thiên..."
Tang Thiên muốn không chế Tử Diệt Tịch chi Long, nên bất chấp mọi chuyện liền triệu hoán phượng văn nghiệt đồ, chỉ là, Tử Diệt Tịch chi Long đã không nắm trong sự khống chế của hắn, phượng văn nghiệt đồ lại càng điên cuồng hơn nữa!
Một Tử Diệt Tịch chi long, Tang Thiên đã vô pháp khắc chế, sự tồn tại của phượng văn nghiệt đồ, chính là hoàn toàn không chịu khống chế của hắn. Sau khi Tang Thiên tế xuất phượng văn nghiệt đồ, toàn bộ thân thể đều bị màu sắc yêu dị đỏ sẫm bao phủ.
Tựa hồ nghe thấy người nhắc đến tên mình, hắn chậm rãi mở mi mắt, đôi mắt hôi ám đã sớm biến mất vô ảnh vô tung, đổi thành cặp mắt đỏ sẫm yêu dị, lúc này, khuôn mặt Tang Thiên khôn còn nét lạnh lùng thường ngày, mà trở nên hết sức yêu dị, khóe miệng vểnh lên ý cười.
Tiếp xúc ánh mắt đỏ sẫm yêu dị từ Tang Thiên phát ra, Nhan Phi rốt cục chống đỡ không nổi, toàn thân mềm nhũn, dục hỏa trong lòng như bị lửa hừng hực thiêu đốt, nàng chỉ cảm thấy thèm khát khó chịu, ngay tại thời khắc nàng sắp ngã úp sấp xuống mặt sàn, Tang Thiên đã có hành động, trong nháy mắt hắn lắc mình đi đên bên cạnh ôm lấy nàng, giữ cho Nhan Phi đứng thẳng, bốn mắt nhìn nhau. Cặp mắt đỏ sẫm của Tang Thiên càng thên nháy động tựa như núi lửa bùng nổ sôi trào, dục hỏa trong lòng Nhan Phi nháy mắt tản ra toàn thân, nàng theo bản năng liền đưa tay ôm lấy cổ Tang thiên, đưa môi nghênh đón.
Tang Thiên động tay, trường bào cổ điển trên người Nhan Phi trượt xuống, tức khắc hiện ra một thân hình thần nữ, ma trảo của hắn không ngừng du ngoạn lướt qua khắp người nàng, phóng qua bộ ngực cao ngất, mơn trớn cặp mông đầy đặn, nhẹ nhàng vỗ về từng tấc da thịt ngạo nhân của nàng.
Lãnh đạm Nhan Phi giờ khắc này đã không còn là Nhan Phi lãnh đạm, bị dục hỏa dẫn đạo nàng biến hóa thành nữ nhân tựa lang sói, mạnh mẽ cởi bỏ quân áo trên người Tang Thiên, cái lưỡi ẩm ướt hôn lướt qua hai bên mặt hắn, hôn qua bờ môi, lướt qua cổ, xuống tới ngực, xuống bụng, rồi từ từ xuống dưới.
Bên trái ngực Tang Thiên là nét khắc họa hình phượng vặn nghiệt đồ, lông mào xanh, mỏ đỏ sẫm, trông rất sống động, cặp mắt phụng hoàng yêu dị lóe ra ánh sáng tà mị.
Thân hình kiều diễm, tiếng rên khoái hoạt, giữa gò ngực Nhan Phi không biết tựa lúc nào đã xuất hiện một ấn ký hình chim phượng hoàng, lông mào xanh, mỏ đỏ sẫm phủ ở giữa hai rãnh sâu hun hút ngạo nhân, đôi cánh đỏ ửng giang rộng phía trên bầu ngực nàng.
Nhan Phi nghiêng nghiêng thân mình, hai tay chống ra sau hai bên vách tường bằng kim loại, lắc lắc bờ mông đầy đặn, nàng ngửa đầu, từ từ nhắm cặp mắt, nhẹ nhàng thở dốc, âm thanh rên rỉ khẽ phát ra từ cổ họng, uyển chuyển tiêu hồn, thân hình kiều diễm dán gần vách tường, linh hồn nàng lúc này đang run rẩy, tựa như muốn thoát ra khỏi thể xác.
Linh hồn là chi linh thuộc linh hải, bình thường nó ở dạng hư hư thực thực, hư ảo như làn khói nhẹ, thực tựa hơi sương. Giờ phút này, linh hồn của nàng như được bao trùm bởi ánh sáng đỏ sắc, nàng đã không phải là nàng, nàng là Nhan Phi, lại không phải Nhan Phi.
Tách!
Linh hồn vừa như muốn ly khai thể xác, lại như hoàn toàn hòa hợp một thể với xác thịt, hòa hợp, thật sự là hòa hợp, dường như đó là sự phối hợp hoàn mỹ của tạo hóa. Giờ khắc này, từ miệng Nhan Phi nhịn không được phát ra miệng tiếng rên rỉ thanh thoát, trong như phượng hót, kỳ ảo êm tai, bay tận trời cao.
Tang Thiên giống như ma thần, quanh hắn là ánh sáng đỏ sẫm, yêu mị vô cùng.
Quang mang yêu dị này phi thường bá đạo, bá đạo đến nỗi ngay cả hiện tại hay trước kia Tang Thiên cũng không thể che dấu, hắn không thể che dấu sự yêu mị phát ra từ mình, tựa như trong thiên địa vạn vật này không cái gì có thể ngăn cản sự yêu dị đó.
Giữa trung ương chiếc phi thuyền, Lam Tình, Tiết Thiên Diệp, Đệ Nhị LInh, Hải Luân tứ nữ đang trò chuyện với nhau.
"Lam nha đầu, ngươi thật sự muốn dừng lại Lam Sắc thành bảo sao?"
Hải Luân với sắc mặt hưng phấn hỏi.
"Ta vẫn luôn muốn đặt chân đến Lam Sắc thành nha!"
"Tính."
"Cũng không phải là một địa phương gì tốt đẹp, chẳng có điều gì mê hoặc đâu, ta chỉ trở về sử lý chút sự vụ."
"Mặc kệ! Dẫu sao lần này ngươi nhất định phải mang chúng ta đi vào chơi."
"Đúng! Lam tỷ tỷ, ngươi đã từng đáp ứng muội, sẽ mang muội đi đến Lam Sắc thành bảo một lần."
Lúc này, Tiết Thiên Diệp và Hải Luân cũng đứng chung một chiến tuyến, hơn nữa từ đôi mắt của Đệ Nhị Linh cũng toát ra thần sắc mong đợi, các nàng mặc dù với Lam Tình đều là tỷ muội tốt của nhau, nhưng lại chưa bao giờ đi qua Lam Sắc thành bào, thậm chí Lam Sắc thành tọa lạc tại địa phương nào các nàng cũng không biết, còn truyến thuyết về Lam Sắc thành bảo tứ nữ cũng đã nghe nói qua rồi.
Truyền thuyết so với hiện thực có thể khác biệt rất lớn, ai biết được. Lam Sắc thành bảo có văn minh của mình, có quy luật vận hành riêng biệt, so với tam đại thủ hộ thuộc Liên Bang khác biệt rõ rệt, tuy rằng tam đại thủ hộ không chịu sự quản hạt của liên bang nhưng vẫn thuộc liên bang và có vị trí rõ ràng, mà Lam Sắc thành bảo lại không thuộc bất kỳ một quốc gia nào, bởi vì không ai biết nó tọa lạc ở địa phương nào.
Điều trọng yếu hơn là, Lam Sắc thành bảo là một địa phương mang đầy màu sắc thần thoại, Liên Bang ngày nay có lưu truyền không ít những thần thoại về Lam Sắc thành bảo, theo truyền thuyết, xa sưa trước kia, có một vị nữ thần hạ giới, bằng ánh sáng lam sắc lệnh tứ phương thuần phục, thành lập quốc gia Lam Sắc, nữ quyền tối thượng, tôn xưng Lam nữ vương.
Chúng nữ không chỉ một lần thỉnh tình muốn Lam Tình mang các nàng đến thăm quan Lam Sắc thành bảo, nhưng không biết cớ gì đều bị Lam Tình viện lẽ dùng lời cự tuyệt.
"Ta vẫn nói địa phương đó không có gì là tốt cả, các ngươi tại sao muốn đi."
Thấy ánh mắt khát khao của Tiết Thiên Diệp, Hải Luân, Đệ Nhị Linh, Lam Tình đành bất đắc dĩ cười cười.
"Ta không mang các ngươi đến đó, bởi do quy củ nơi đó thực ngoa, ta sợ các ngươi không thể thừa nhận."
"Có thể! Chúng ta có thể chịu được!"
Hải Luân dùng sức gật đầu.
Tiết Thiên Diệp cũng đùn đẩy làm nũng Lam Tình:
"Lam tỷ tỷ, bao nhiêu quy củ muội cũng không sợ, tỷ nhất định phải mang muội đi a."
Theo thuyết, Lam Sắc thành bảo là một quốc gia nữ quyền cao nhất, cũng bời nguyên do đó, Tiết Thiên Diệp và Hải Luân mới phi thương khát khao đến đó, nữ quyền chí thượng a! Hưởng thụ đãi ngộ của nữ vương, sai xét nam nhân, ngẫm lại khiến người ta hưng phấn không thôi, cho dù quy củ bao nhiêu cũng chẳng sao, miền là được hưởng thụ hưởng thụ!
"Được rồi!"
Lam Tình chịu không nổi ánh mắt khát khao nhìn chằm chằm của Hải Luân, càng chịu không thấu hành động làm nũng của Tiết Thiên Diệp, rốt cục đầu hàng.
"Bất quá, Lam Sắc thành bào tọa lạc ở địa phương nào?"
"Trên biển a."
"Trên biển? Không thể, mọi hòn đảo lớn nhỏ trên thế giới này ta đều hiểu biết, ta cũng chưa từng thấy tòa thành Lam Sắc nào của ngươi!"
"Ha ha! Lam Sắc thành bảo không thể dùng mắt mà thấy được."
Đúng lúc này, đột nhiên một đạo thanh âm trong trẻo vang lên, Lam Tình, Tiết Thiên Diệp mấy nữ đều ngẩn ra.
"Vừa rồi... Là tiếng gì vậy?"
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
18 chương
195 chương
153 chương
152 chương
143 chương