Thuẫn kích
Chương 361 : Chà đạp bằng tay
Trong tràng, nghị viên Cửu Thiên Các, bốn người Thánh Đường với ba người Thiên Nghiệp thánh tăng đến từ Bát Giáp Cao Tháp thần thánh đều đang nằm tê liệt trên mặt đất, nguyên do là bị chà đạp với cường liệt sợ hãi bảo phủ, toàn thân bọn họ đã yếu đuối vô lực, giống như một bãi nước bùn. Mà hình dạng Vũ Văn Kỳ Lạc đã sớm biến thành bất nhân bất quỷ, mỗi một tấc da thịt trên người hắn đều đã khô héo như vổ cây già cối, tuy rằng hắn vẫn còn sống nhưng cả người tựa như một khối thây ma không còn chút sự sống, bên kia Đại Hiển thánh tăng cũng chẳng khá hơn, cần cổ như gãy, đầu vai trái cũng đã vỡ nát, nửa thân trên của lão cơ bản đã hoàn toàn phế bỏ.
Không ai có thể nghĩ đến nhóm thiên nhân đã tồn tại tựa như thần thánh này lại bị một người đánh thành dạng đó, hơn nữa còn là một vị được xưng là phật sống thánh tăng đến từ Bát Giáp Cao Tháp, hay vị hậu duệ Nhân Hoàng, mà tạo thành hết thảy những tổn hại đó chỉ có một nhân loại, một hắc y thanh niên, là Tang Thiên.
"Ai còn muốn đến mở nhân linh địa khí?"
Khuôn mặt lạnh lùng của Tang Thiên lộ vẻ nghiêm nghị, bên trong đôi mắt hoàn toàn hắc ám, giọng nói của hắn vang lên tựa như gió bắc đêm đông lạnh giá thẩm thấu da thịt trực tiếp vang lên trong đầu mọi người. Đối với Tang Thiên mà nói, hắn cũng lười đi giải thích cho mọi người hiểu, bởi vì hắn chưa bao giờ nghĩ mọi người sẽ đồng lòng tán thành, lại càng không muốn đem bản thân đi tuyên dương đạo đức này nọ, giết liền giết, yêu cũng tốt, ma cũng được, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ để ý chuyện đó.
"Lão tử hỏi lại một lần, còn ai muốn đến khai mở nhân linh địa khí !"
Đột nhiên, trong đôi mắt Tang Thiên lóe sáng tinh quang, lướt qua mọi người, trong tràng không một ai dám đối nhãn, chúng nhân người người cúi đầu. Nếu như lúc trước có hạo nhiên chi khí dẫn động, nội tâm được che phủ bởi thần thánh chi quang dẫy lên tính cách không sợ không e thì giờ phút này, sâu trong nội tâm bọn họ chỉ còn lại là nỗi kinh hoàng, tâm linh run sợ trước hành động của Tang Thiên.
"Nếu bây giờ không dám, về sau đừng nghĩ đến, hôm nay tại đây lão tử nói rõ, lão tử chính là yêu ma, sau này ai dám đánh chủ ý lên nhân linh địa khí, lão từ sẽ giết sạch từ trong ra ngoài nhà các ngươi !"
Dứt lời, Tang Thiên đột nhiên dậm chân, ầm ầm ! Đại địa chấn động, phanh phanh phanh ! Bảy người Thiên Nghiệp đang mềm oạt trên mặt đất liền bị hất văng lên không trung.
Tang Thiên từng bước đạp địa, thân thể hơi rung rung, từng đạo hắc quang giao long từ dưới chân hắn vọt thẳng lên không, chỉ nháy mắt đã xuất hiện hơn bảy tám hắc quang giao long, bọn chúng bay lượn xung quanh Tang Thiên há miệng rít gào, thoáng chốc biến thành cơn lốc xoáy cuốn bảy người Thiên Nghiệp vào trong.
“A... A !”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên thấu trời, bảy người Thiên Nghiệp bị cuốn trong lốc xoáy do hắc quang giao long tạo thành thừa nhận chà đạp tử vong, một tấc thịt rồi lại tấc thịt rời ra, bên trong lộ ra máu và xương, máu tươi khô cạn, hiện ra khung xương màu trắng xám, rồi xương cốt từ từ tan thành gió bụi, hóa thành điểm điểm tinh quang tiêu thất...
Tiếng kêu thê lương đình chỉ, hắc quang tiêu tán, trong tràng, bảy người Thiên Nghiệp đã biến mất vô ảnh vô tung.*
Chết rồi sao ! Từ da đến xương đều biến mất, ngay cả tro cũng chẳng có.*
Soạt soạt ! Tang Thiên bước hai bước, nhìn nhìn nơi Thiên Nghiệp bảy người biến mất.
Xoay người.
Tựa hồ cảm giác được tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, mặc cho hai vai suy sụp, xương cổ rách nát, Đại Hiển thánh tăng run run rẩy rẩy gắng sức gượng người đứng lên, lão không còn vẻ uy nghiêm như trước, không còn được che chở bởi thần thánh chi quang, sắc mặt tái nhợt như chết, biểu tình dữ tợn pha lẫn nỗi hoảng sợ.
"Yêu...Yêu ma, ngươi... Ngươi muốn làm gì !"
Đại Hiển thánh tăng không biết Tang Thiên là loại tồn tại gì, lão lại càng không hiểu vì sao Tang Thiên có thể áp chế mệnh thế thần thánh chí cao vô thượng của mình, vừa rồi tận mắt nhìn thấy nhóm người Thiên Nghiệp biến mất, trong lòng lão lúc này chí có khủng hoảng với sợ hãi bao trùm, thấy Tang Thiên hướng mình đi tới, hắn không tự chủ lui dần về phía sau, Tang Thiên lắc mình tới gần, giang hai tay nắm lấy hai bên bả vai lão, mười ngón tay đột nhiên niết mạnh, nhất thời vang lên thanh âm thanh thúy giòn tan. Rắc ! Rắc !
Đau đớn từ hai vai truyền đến não khiến cho Đại Hiển thánh tăng thất thanh kêu thảm, kêu rên thống khổ, chợt, một tay Tang Thiên đặt lên đỉnh đầu lão, một tay nắm cổ, tay trái giữ chặt, tay phải bóp mạnh, âm thanh xương vỡ vang lên, Đại Hiển thánh tăng kêu la chói tai.
Sau một hồi đau đớn cường liệt, Đại Hiển thánh tăng mới phát hiện rõ ràng xương cổ với xương bả vai đã toái phá thế nhưng...Nhưng lại một lần nữa được kết hợp lại với nhau, hắn cố nén đau đớn, hung sát nhìn chằm chằm Tang Thiên, hét:
"Yêu ma, dù ngươi có bao lần phá toái xương cốt bần tăng đi nữa, trong mắt bần tăng ngươi luôn là yêu, luôn là ma, ngươi bôi nhọ danh xưng nhân hoàng, đại nghịch bất đạo, ngươi ngược đãi hậu duệ nhân hoàng, dĩ hạ phạm thượng, ngươi mưu toan ngịch thiên cải mệnh, chính là tội đồ vận mệnh, ngươi chính là cặn bã nhân loại ! Ngươi là..."
Đại Hiển thánh tăng còn chưa kịp nói hết câu đã bị một cước đá văng ra ngoài, rắc rắc, đầu gối Đại Hiển thánh tăng bị chấn nát bấy, phốc xích, liền quỳ rạp trên mặt đất.
Tang Thiên bước lên, dừng trước mặt Đại Hiển thánh tăng, lạnh nhạt hỏi:
" Nói xem, sau khi bảy đạo nhân linh địa khí trong Liên Bang được đả khai, cái gì là tinh lọc thế nhân?"
"Tên yêu ma ngươi, chớ có càn rỡ ! Một tháng sau Diệu Thiện thượng sư sẽ hàng lâm, đến lúc đó chính là tử kỳ của ngươi, ngươi...A..."
Lần này Đại Hiển thánh tăng cũng như trước đều chưa kịp nói hết câu, Tang Thiên vung tay, giữa lòng bàn tay lại xuất hiện hắc quang, bàn tay chụp giữa đỉnh đầu Đại Hiển thánh tăng, hắc quang lan từ đầu xuống dưới, người lão phát ra tiếng vang ùng ùng, lúc này xiên y trên người Đại Hiện thánh tăng nhất thời hóa thành bột phấn, da thịt lão bắt đầu héo rũ sắc mặt nhăn nhú, dường như trong nháy mắt lão đã già đi mấy trăm tuổi, da mặt khô khốc nhăn nheo tựa như vỏ cây già cỗi, có màu vàng xám, tựa như thây khô.
"Ngươi... Ngươi..."
Đại Hiển thánh tăng nhìn dạng thái song chưởng tứ chi của mình, cả người run rẩy, tâm linh sợ hãi.
"Tinh lọc thế nhân là cái gì?" Tang Thiên tiếp tục hỏi.
"Ngươi... Ngươi đã làm gì với ta? Yêu ma ngươi muốn làm cái gì? A ! Không !..”
Tang Thiên lại tiếp thêm một chưởng, Đại Hiển thánh tăng thống khổ kêu rên, hắn cảm giác được rõ ràng biến hóa của màng da với huyết nhục của mình, máu từ từ khô cạn, thịt bắt đầu thối rữa...Toàn thân bắt đầu tiếp nhận tử vong.
Dừng lại một chốc, Tang Thiên lại hỏi:
"Tinh lọc thế nhân là cái gì?"
Đại Hiển thánh tăng đã bị dọa cho cả người run rẩy, cũng không dám nhiều thêm một lời.
Ba !*
Không một dấu hiệu lại một lần chưởng chụp lên đỉnh đầu, Đại Hiển thánh tăng triệt để kêu rên, da màng, huyết nhục đã khô héo tử vong rồi, lần này hắn cảm giác thấy xương cốt của mình bắt đầu tan ra, đúng vậy ! Đang tan ra, giống như bị cuồng phong trăm ngàn năm nghiền nát, tan bay, ngay cả tro cũng chẳng lưu, mất đi cốt cách chống đỡ Đại Hiển thánh tăng nhuyễn trên mặt đất, tựa như một bãi bùn lầy, không ! Giờ phút này hắn chính là bãi bùn lầy.
"Không... Không ! Không..."
Đại Hiển tháng tăng bị bao trùm trong sợ hãi, nỗi sợ hãi chiếm cứ toàn bộ tâm linh hắn, khi hắn thấy Tang Thiên tiếp tục nhấc tay định chụp đầu hắn lần nữa, rốt cục đã không thể kiên trì nổi nữa, giọng khàn run cất lên:
"Ta nói ! Ta nói ! Ta nói hết a..."
"Liên Bang đại địa, nhân linh địa khí, bảy đạo khai mở, thành diệu hàng lâm, tinh lọc thế nhân... Nhân linh địa khí chính là căn cơ của thế giới này, là linh mạch duy trì thế giới, bảy đạo nhân linh địa khí được đả khai, tất cả nguyên tố trên thế giời này sẽ biến mất, nhân loại diệt vong, thế giới trở về thời nguyên thủy sơ khai."
Thanh âm của Đại Hiển thánh tăn cũng không lớn, hơn nữa bởi vì xương cốt đã hóa tan, giọng nói của hắn cũng có chút mơ hồ không rõ ràng, nhưng tất cả chúng nhân tại tràng đều nghe rõ mồn một.
Nhân linh địa khí là cơ sở của thế giới này? Một khi bảy đạo nhân linh địa khí được khai mở, thế giới này sẽ hoàn toàn biến mất? Nhân loại sẽ diệt vong? Thế giới trở về thời nguyên thủy sơ khai? Tại sao? Không phải tinh lọc thế nhân sao? Tại sao lại là nhân loại diệt vong? Tại sao?
"Không... Không được ! Những điều ta biết, ta đều đã nói ! Ta chỉ là một khổ tu tăng thuộc Bát Giáp Cao Tháp, ta chỉ phụng mệnh hành sự, chuyện khác ta không thể quản, ngươi..."
Đại Hiển thanh tăng đã là một bãi bùn lầy, trong đầu có ý chạy trốn, nhưng thân thể lại vô lực.
Tang Thiên không để ý đến hắn nữa, lập tức quay người bước tới bên Vũ Văn Kỳ Lạc, so với Đại Hiển thánh tăng, Vũ Văn Kỳ Lạc sỡ hãi càng đậm, hắn thậm chí cảm giác được tử thần đang đi tới gần hắn, loại cảm giác tử vong cường liệt đó khiến hắn hít thở không thông, bên trong tứ giả - linh hồn, tâm linh, nội tâm, não hải đều là sợ hãi, không có gì khác, chỉ có sợ hãi.
"Vũ Văn Sí có phải tổ tiên của ngươi?"
Nghe giọng nói của Tang Thiên truyền đến, cả người Vũ Văn Kỳ Lạc rung mạnh, loại sợ hãi này, loại tử vong này, làm cho hắn không dám có nửa điểm chần chừ, liền vội nói:
"Ta nói ! Ta nói ! Ngươi không được qua đây ! Ta sẽ trả lời hết ! Vũ Văn Sí là tổ tiên của ta !"
"VÌ sao ngươi muốn đả khai nhân linh địa khí".
"Vũ Văn gia chúng ta... Cũng gia nhập thánh diệu chi quang, chúng ta..."
Vũ Văn Kỳ Lạc còn chưa kịp nói hết câu, Tang Thiên liền xuất hiện trước mặt, giơ tay, năm ngón tay mở ra, chụp lên đầu Vũ Văn Kỳ Lạc, giữa những ngón tay lập lòe bụi xám quỷ dị.
Điểm kỳ quái chính là, Vũ Văn Kỳ Lạc lại không thất thanh kêu rên, mà là sợ hãi nói:
"Ngươi... Ta... Linh hồn của ta... Linh hồn của ta ! Ngươi có thể thẩm thấu linh hồn, không... Không ! A... Không được ! A ! ! ! ! !"
Lần này, Tang Thiên lại không động thủ trên thân thể của Vũ Văn Kỳ Lạc mà là nhắm đến linh hồn của hắn.
"Lão tử hỏi người lần cuối, tại sao lại muốn mở nhân linh địa khí?"
"Buông tha linh hồn cho ta, buông tha... Ta ! A... Linh hồn của ta ! Tang Thiên ! Ngươi ! A...! Ta thật sự không biết ! Ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của gia chủ mà thôi ! Chỉ có gia chủ Vũ Văn gia chúng ta mới biết bí mật của nhân linh địa khí a ! Ta thật sự không biết a !"
Giữa thiên địa này, nhân loại không có linh hồn, chỉ có một chút ý thức thực thể mà thôi, chỉ khi tiến hóa thành thiên nhân, ý thức mới có thể xơ hóa thành linh hồn, loại tồn tại kỳ diệu nhất trong thiên địa. Linh hồn là căn nguyên của vạn vật chúng linh trong thiên địa, linh hồn bị nhục, đồng nghĩa căn nguyên bị nhục, loại thống khổ này không ngôn ngữ nào tả xiết, là sự thống khổ căn nguyên.
"Vũ Văn Sí có còn trú tại thế giới này?"
"Ta... Ta không biết a ! Xin đừng tra tấn linh hồn của ta ! Buông tha cho ta ! Vân cầu ngươi ! Buông tha linh hồn ta !"
"Mở ra bảy đạo nhân linh địa khí có liên quan đến Vũ Văn Sí hay không?"*
Tang Thiên trầm giọng hỏi tiếp.
"Ta ! A ! Ta thật sự không biết a ! A... Chỉ có gia chủ Vũ Văn gia chúng ta mới biết điều đó a !"
Bốp !
Tang Thiên sử nhất chưởng chụp mạnh lên đỉnh đầu Vũ Văn Kỳ Lạc, tiếng kêu rên của hắn đột nhiên ngừng bặt, thân thể Vũ Văn Kỳ Lạc tựa như pho tượng bằng đất, cứng ngắc đứng ở nới đó, chỉ là cả người hắn mỗi một tấc da thịt đều đang quỷ dị run rẩy.
Tang Thiên đi tới bên cạnh mạch nhân linh địa khí, hiện giờ thủ hộ trận bao trùm nhân linh địa khí đã vỡ, lúc này nơi mạch nhân linh địa khí được Tang Thiên rỡ bỏ thủ hộ trận nhìn như một miệng giếng, nơi miệng giếng đó ẩn chứa linh khí nhân sinh màu xanh thẳm, bề mặt sáng bóng tựa thủy kính, phía trên thủy kính đó có án một trận đồ - là Thất Tinh Bắc Đẩu.
Quan sát nhân linh địa khí, Tang Thiên trầm ngâm chốc lát, đột nhiên chân phải giẫm mạnh, quát lớn:
"Lăn ra đây !"
Nhất cước chi uy, đại địa run rẩy, hắc mang nơi cổ chân tựa như tia chớp lan rộng khắp mặt đất phát ra tiếng vang đùng đùng rung động.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
42 chương
2836 chương
49 chương
144 chương
303 chương
1157 chương