Thuẫn kích
Chương 357 : Uy lực một quyền, tứ phương đều tử, vạn vật đều diệt!
Mặc dù không nhìn thấu thanh niên hắc y này, nhưng Đại Hiển thánh tăng cũng không sợ, quang mang thần thánh quang người lóe sáng, chậm rãi đi tới phía trước hai tay tạo thành chữ thập, thấp giọng nói:" Vận mệnh chí thượng, Tang thí chủ, không nên đả thương người vô tội."
Tang Thiên thần sắc lạnh lùng, bàn tay đang nắm khuôn mặt của một vị chuẩn thiên nhân mở ra, lúc này khuôn mặt của vị chuẩn thiên nhân kia đã vặn vẹo thống khổ không thôi, bị tử diệt ý bao phủ, loại chí tử chí diệt này làm cho cả người hắn không ngừng run rẩy, cũng không thấy Tang Thiên có bất cứ động tác gì, chuẩn thiên nhân kia đột nhiên thống khổ hét lên:" Không! Không! Không... Vũ Văn đại nhân! Cứu...cứu ta! Cứu ta!"
Trong lòng bàn tay Tang Thiên đột nhiên xuất hiện ô quang, ô quang giống như một đầu giao long vậy trong nháy mắt quấn quanh người chuẩn thiên nhân đó, a một tiếng hét thê thảm vang lên, thống khổ không chịu nổi, đầu giao long ô quang kia mỗi lần quấn quanh, đều làm cho hắn thống khổ không thôi, giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang cắn nuốt cốt tủy của hắn vậy vô cùng khó chịu, hắn sợ hãi, bởi vì hắn cảm giác được năng lượng, máu trong cơ thể phảng phất như trong nháy mắt bị cắn nuốt bớt đi! Đúng, chính là loại cảm giác này. năng lượng chậm rãi mất đi, máu dường như từ từ biến thành một loại phế thủy vậy."
"Dừng tay! "trên không trung, Vù Văn Kỳ Lạc lúc này căn bản không thể áp chế được phẫn nộ trong nội tâm nữa, giờ khắc này hắn hoàn toàn bộc phát ra, năng lượng ba động cường đại của thiên nhân lan tràn ra làm cho nhiều người nhịn không được mà lui về phía sau, năng lượng thiên nhân cùng năng lượng nhân loại có bản chất khác nhau, năng lượng nhân loại đến từ thân thể, còn năng lượng của thiên nhân thì lấy từ lực lượng thiên địa mà cửu luân không chế trong cơ thể.
Giờ khắc này, mọi người đều có cảm nhận sâu sắc về năng lượng đáng sợ của thiên nhân, thiên nhân cường đại, chỉ năng lượng ba động đã ép cho mọi người không thể ngẩng đầu lên được, phảng phất như không phải ba động của năng lượng mà là của thiên địa vậy, làm cho nội tâm mọi người sinh ra sự kính sợ.
Mọi người đều chịu không được mà lui về phía sau, trên bầu trời quanh người Vũ Văn Kỳ Lạc phát ra tinh quang chói mắt, ánh sáng như ngọc vậy.
"Nhân loại nhỏ bé không biết trời cao đất rộng! Trước mặt ngàn năm thế gia Vũ Văn gia ta cũng dám làm càn! Ngày hôm nay bản tôn sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là chênh lệch tuyệt đối!"
Dứt lời, Vũ Văn Kỳ Lạc liền vung thanh tử thước trong tay lên, tử thước vốn cổ xưa nhất thời phát ra quang mang vạn trượng, mặt ngoài của tử thước các đồ án phù văn điên cuồng lóe lên, trong nháy mắt, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo. Không! Không phải là không gian vặn vẹo, mà là quanh người xuất hiện một vòng tròn ánh sáng màu xanh biếc do nguyên tố tụ tập lại, ngung tụ lại, nguyên tố màu xanh biếc không biết tên này phảng phất như vui vẻ khi được gọi về liền lóe ra các tần số bất quy tắc trong không gian. Thiên địa hữu huyền binh, triệu hoán nguyên tố, khu động nguyên tố lực, là binh khí nguyên tố. "Thiên động xích! nhiếp"
Vũ Văn Kỳ Lạc quát lớn một tiếng, quơ thiên động xích trong tay đánh tới, giống như một viên lưu tinh xẹt qua trên bầu trời vậy, quanh người quang mang nguyên tố màu xanh biếc càng ngày càng ngưng tụ tạo thành sáu đạo ánh sáng từng tầng từng tầng.
Tất cả mọi người đều là lần đầu tiên nhìn thấy thiên nhân ra tay, không chỉ có kinh hãi năng lượng cường đại của thiên nhân, mà còn kinh sợ sự hiệu lệnh binh khí nguyên tố trong tay thiên nhân.
Thanh niên hắc y kia, ngược lại vẫn đứng một chỗ, vẫn không nhúch nhích, giơ tay nâng vị chuẩn thiên nhân đã ngã trên mặt đất kia, nhưng giờ này hắn đã bất tỉnh nhân sự, không biết sống hay chết, không người nào chú ý, bởi vì ánh mắt của mọi người đều tập trung lên công kích cường đại của Vũ Văn Kỳ Lạc.
Năng lượng thiên Nhân cường đại, bên trong năng lượng có ẩn chứa tinh diệu chi thế quỷ dị, binh khí nguyên tố thiên động xích điều khiển nguyên tố lục quang xung quanh, đây là công kích của Vũ Văn Kỳ Lạc, quả thật là vô cùng cường đại làm cho kẻ khác rung động cả người Vũ Văn Kỳ Lạc giống như một viên đạn bạch quang bắn ra vậy, lúc còn cách Tang Thiên một thước đột nhiên bộc phát ra, năng lượng ba động cường đại quanh Vũ Văn Kỳ Lạc tùy ý lan tràn ra, xé rách mặt đất, luồng năng lượng ba động này thật sự rất lớn, như như thủy tnều vậy cuồn cuồn không dứt, mọi người xung quanh không chịu nỗi, trực tiếp bị luồng năng luợng ba động này đánh bay lên không trung. Những người khác lập tức xuất năng lượng bản thân ra ngăn cản, nhưng vẫn giống như đứng trong gió bão vậy, cả người khó chịu. "Ba động thật là cường đại! Lấy tu vị cấp 8 của ta ngay cả ba động của thiên nhân cũng khó ngăn cản như vậy, chỉ riêng ba động thôi đã lợi hại như vậy rồi! "Đây là sự chênh lệch giữa thiên nhân và nhân loại!" "Vậy Tang Thiên kia cũng giống chúng ta cùng là nhân loại. Chỉ sợ cho dù hắn mạnh mẽ như thế nào cũng khôngcó cách nào ngăn cản công kích của Vũ Văn Kỳ Lạc." "Mau nhìn!"
Mọi người nhìn lại, đều vô cùng hãi hùng khiếp vía, không thể tin được mọi thứ trước mắt, Tang Thiên dĩ nhiên có thể ngăn cản công kích của thiên Nhân Vũ Văn Kỳ Lạc. Trời ah! Làm sao có thể! Hắn cùng chúng ta đều là nhân loại mà!
Lúc này, trong sân, cả người Vũ Văn Kỳ Lạc hoàn toàn lơ lửng giữa không trung, hai tay nắm chặt thiên động xích, trên mặt phẫn nộ không thôi, trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi, phía dưới, cánh tay phải Tang Thiên vung lên, bàn tay nắm lấy thiên động xích, ánh mắt hắn dường như không có nhìn vào Vũ Văn Kỳ Lạc, mà là nhìn lên ánh trăng tròn hoàn mỹ trên bầu trời, có chút nhíu mày lại, giống như đang suy nghĩ cái gì đó, đúng vậy, hắn hiện tại đang suy nghĩ nên làm như thế nào để bảo vệ nhân linh địa khí căn bản không quan tâm tới chiến đấu, vào lúc ánh trăng hoàn toàn tròn phải có phương pháp tuyệt hảo. Nếu như một lần nữa bố trí thủ hộ trận, không nói truớc có thể xuất hiện sơ hở hay không, chỉ riêng chuyện không ngừng có người phá giải, đây là chuyện không dễ làm rồi, Tang Thiên lại không thể thủ hộ ở chỗ này được, nên làm cái gì bây giờ? Bố trí vài đạo cấm chế? Không ổn, mê tỏa? Cũng không ổn, phong ấn lại? Như vậy chỉ có một biện pháp, mặc dù không thể phong ấn lâu dài được, bất quá... Dưòng như nghĩ không được biện pháp, ánh mắt của Tang Thiên lúc này mới tập trung lên người Vũ Văn Kỳ Lạc, "Bổn tôn muốn xem xem ngươi có bao nhiều phần bản lãnh, nếm thử tinh diệu chi thế của Vũ Văn thế gia ta!"
Vũ Văn Kỳ Lạc quát lên một tiếng lớn, năng lượng trong cơ thể điên cuồng sôi trào, đột nhiên! Trên trán hắn xuất hiện một viên tinh thần ấn ký, sau đó, lòng bàn tay, hai chân trước ngực đều xuất hiện một viên tinh thần ấn ký, vù vù một tiếng, 7-8 khối tinh thần ấn ký đồng thời léo ra quang mang chói mắt, như ánh đèn hải đăng chiếu quang mang về phía Tang Thiên.
Tang Thiên thần sắc vẫn như trước, lạnh lùng lạnh nhạt, xuy xuy trong nháy mắt, quang người hắn xuất hiện ô quang qủy dị, ô quang giống như một đầu giao long quấn quanh nguời hắn mà xoay lên, 7-8 đạo tinh thần của Vũ Văn Kỳ Lạc chiếu ánh sáng bao phủ khắp người Tang Thiên phát ra tiếng vang bùm bùm, giao long ô quang tùy ý rít gào, tử diệt ý lúc này lan tràn ra, chí tử chí diệt ô quang cắn nuốt lấy tinh thần chi thế của Vũ Văn Kỳ Lạc.
"Ngươi!" Vũ Văn Kỳ Lạc nhìn thấy tinh thần chi thế của mình dĩ nhiên không làm gì được Tang Thiên, không khỏi vô cùng Hoảng sợ, ô quang kia là vật gì! Dĩ nhiên...dĩ nhiên có thể cắn nuốt tinh thần chi thế của mình? Vũ Văn Kỳ Lạc quả thực không thể tin được!
Nhưng mà, đúng lúc này, Tang Thiên vung tay phải lên chế trụ thiên động xích, cũng không thấy hắn có cái động tác gì, giao long ô quang quanh người dữ tợn rít gào, xoay quanh mà lên, quái quanh thân hình hắn, theo bờ vai của hắn, quấn quanh song chưởng, đánh úp về phía thiên động xích của Vũ Văn Kỳ Lạc, Vũ Văn Kỳ Lạc Hoảng sợ không thôi, đang muốn lui lại, nhưng đầu giao long ô quang kia đã quấn quanh người hắn!
Ngao! Đầu giao long ô quang kia quấn quanh người Vũ Văn Kỳ Lạc phát ra tiếng vang ba ba, Vũ Văn Kỳ Lạc kinh hoàng thất thố, hắn đột nhiên cảm giác được năng lượng vốn đang cuồng bạo trong cơ thể dĩ nhiên đã bắt đầu an tĩnh lại, phảng phất như một đầu sư tử hung mãnh trong nháy mắt bị giết chết vậy.
"A a a!" Vũ Văn Kỳ Lạc lập tức văng ra, bất chấp ngàn động xích, cả người nhảy lên trên không tứ chi mở rộng, ngẩng đầu lên trời hét lớn một tiếng, vỗ lên ngực mình một cái, oa một tiếng miệng phun máu tươi, lấy huyết mà tế, nghịch chuyển năng lượng trong cơ thể, lúc này mới làm cho năng luợng đang an tĩnh trong cơ thể dần dần khôi phục lại. "Tang Thiên! Ngươi đến tột cũng là người phương nào, dĩ nhiên tu luyện ra yêu pháp tà ác như vậy!"
Lần nữa nhìn về phía Tang Thiên, Vũ Văn Kỳ Lạc không còn sự khinh miệt khinh thường như trước nữa, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, hai mắt lộ ra sự hoảng sợ.
"Như thế nào? Đường đường hậu duệ của Nhân Hoàng, mà chỉ có chút bản lãnh ấy sao?" Tang Thiên nhìn thoáng qua thiên động xích trong tay, tiện tay vất xuống trên mặt đất, đi tới phía trước hai bước, nhìn chằm chằm Vũ Văn Kỳ Lạc. "Hậu duệ các ngươi chỉ có như thế đúng là có lỗi với tên nghiệt chướng Vũ Văn Sí khổ cực lấy trộm nhân linh địa khí hơn một ngàn năm cho các ngươi dùng." Lấy trộm nhân linh địa khí? Có ý gì? Lấy trộm một ngàn năm?
Mọi người không biết nhân linh địa khí cụ thể là cái gì, không biết nó có ý nghĩa gì, hơn nữa bọn họ giờ phút này cũng không muốn biết nhân linh địa khí là vật gì, bởi vì toàn bộ tâm tư của bọn họ đều dùng để lý giải câu nói nghiệt chướng Vũ Văn Sí kia của Tang Thiên?
Vũ Văn Sí là ai! Người ta chính là Nhân Hoàng! Lá gan của tên Tang Thiên này cũng rất lớn, dĩ nhiên dám hô thẳng Vũ Văn Sí là nghiệt chướng?
"Càn rỡ!" Vũ Văn Kỳ Lạc gầm lên, nhưng trong lòng khiếp sợ không thôi, không hiểu sao Tang Thiên lại biết được bí mật này, quát:" Tổ tiên nhà ta chính là Nhân Hoàng, tên của Nhân Hoàng, há ngươi có thể làm ô uế!" Tang Thiên cuồng tiếu, nói:" Làm ô uế thì sao.” "Nhân loại! Nhân loại nhỏ bé! Ngươi! Muốn! Chết!"
Vũ Văn Kỳ Lạc nghiến răng nghiến lợi, hai tay để trước ngực, hai bàn tay mười ngón liên tục chớp động, phốc một tiếng phun một ngụm máu tươi lên lòng bàn tay, giơ lên đỉnh đầu, năng lượng trong cơ thể điên cuồng tuôn ra, cuồn cuồn không ngừng hướng hai tay tụ tập, trong nháy mắt, giữa hai lòng bàn tay của hắn phảng phắt như đang nâng một viên huyết sắc dạ minh châu như léo lên ánh sáng huyết sắc, Vũ Văn Kỳ Lạc muốn giết chết Tang Thiên mà không tiếc sử dụng sát chiêu, không tiếc hao hết tất cả năng lượng trong cơ thể của bản thân! Phanh!
Năng lượng trong lòng bàn tay chợt nổ mạnh ra, giống như huyết sắc liên hoa nở rộ vậy, bắn ra vô số hạt năng lượng màu huyết sắc, những hạt năng lượng này phiêu phù trên không trung, mỗi một hạt đều ẩn chứa tinh diệu chi thế, mỗi một hạt đều có máu của Vũ Văn Kỳ Lạc. "Huyết dạ lưu tinh! Bạo!"
Vũ Văn Kỳ Lạc đánh ra một thủ thế quái dị chỉ thẳng về phía Tang Thiên, xuy xuy! Trên hư không vô số hạt huyết sắc như lưu tinh bắn về phía Tang Thiên, mà Vũ Văn Kỳ Lạc cũng hóa thành một huyết sắc lưu tinh đánh tới.
Một chiêu này uy lực không nhỏ, Tang Thiên cũng không dám chậm trễ, đát đát, lui về sau hai bước, cả người rung lên, giao long ô quang phóng lên cao, Tang Thiên đạp mạnh một cái, vung tay phải lên, đánh ra một quyền, quyền phong bao phủ ô quang, tĩnh lặng không tiếng động, một quyền đánh tới, ô quang giống như tia chớp lấy khí thế sét đánh lan tràn ra bốn phía. Bên trong ô quang ẩn chứa tử diệt ý.
Uy lực một quyền, tứ phương đều tử, vạn vật đều diệt!
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
18 chương
195 chương
153 chương
152 chương
143 chương