Thuẫn kích
Chương 276 : Prague chi chiến
Trong một khách sạn mang sắc thái phương tây hiện đại, Tang Thiên đem tên chiến sĩ cục điều tra đang hôn mê đặt xuống dưới đất, lập tức tiến hành trị liệu thượng thế cho hắn. Vung tay phải lên, lòng bàn tay xuất hiện ánh sáng màu trắng sữa nhạt, vỗ nhẹ vào ngực chiến sĩ, ánh sáng nhạt màu trắng sữa này chậm rãi ngấm vào trong.
"Tạo nghệ của hắn tại lĩnh vực tiềm ẩn quả thực làm cho người ta không thể tin được."
Vù vù trong nháy mắt. Một người mặc trường bào màu xám che kín cả đầu tiến vào, chính là tăng lữ khổ tu Lạc Phu một mực đuổi theo Tang Thiên. Lạp Phu đi tới đang muốn biểu đạt một chút đột nhiên nội tâm rung động, khi nhìn thấy trong lòng bàn tay phải Tang Thiên xutấ hiện ánh sáng thánh khiết mà trắng sữa, hắn lại càng không thể tin vào mắt mình.
"Cái này chẳng lẽ là thiên sứ chi thủ?"
Hiện tại có nhất nhiều bí kỹ có thể chữa trị ngoại thương một cách hòan hảo. Về thiên sứ chi thủ, trên thế giới này người ta cũng chỉ là nghe qua truyền thuyết. Đến tận bây giờ cũng không có mấy người chính thức gặp qua.
Lạp Phu không phải là người bình thường. Tất nhiên biết được loại bí kỹ thiên sứ chi thủ này căn bản không thuộc về thế giới này mà đến từ Bát Giác Cao Tháp thần bí, hắn so với người bình thường còn biết nhiều hơn nhiều, trong truyền thuyết thiên sứ chi thủ trăm nắm trước đã từng xuất hiện qua, rồi sau đó thất truyền, truyền thuyết cũng không giả. Bất quá hắn biết, năm đó người thi triển thiên sứ chi thủ không phải là người bình thường, mà là một vị thiên nhân.
Lạc Phu từng may mắn gặp qua thiên nhân tại Bát Giác Cao Tháp một lần, thiên nhân cùng loài người vô cùng khác biệt, có chệnh lệch rất lớn. Trái lại người thanh niên này, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy sự thần kỳ của hắn, lấy nhãn lực của Lạp Phu chắc chắn cũng chỉ nhìn ra hắn là người bình thường. Trên người thanh niên này có một cỗ khí tức bình thường đến không thể bình thường hơn.
Tang Thiên lo lắng cứu người. Hiển nhiên không rảnh để ý tới tăng lữ khổ tu này.
"Cảm giác thế nào?"
Tên chiến sĩ cục điều tra này thoạt nhìn còn rất suy yếu, miễn cưỡng mở mắt ra, kịch liệt ho khan:" Tang, Tang Thiên!"
Nghe hô cái tên Tang Thiên này, khổ tu Lạp Phu bên cạnh nhất thời kinh hô lên một tiếng xé gió, trong lòng lập tức xuất hiện một sự khiếp sợ, bất thốt lên:" Ngươi là Tang Thiên? Ngươi dĩ nhiên là Tang Thiên?" Nhìn thấy ánh mắt lờ mờ bất thiên của Tang Thiên, Lạp Phu không dám nhiều lời nữa.
Chiến sĩ cục điều tra, khụ khụ miễn cưỡng cười nói:" Ở chỗ này nhìn thấy người thật sự là quá tốt."
"Có phải hay không xảy ra chuyện gì?"
Chiến sĩ cục điều tra khẽ lắc đầu, Thở hổn hển, nói:" Ta, ta cũng không biết xảy ra chuyện gì. Khi ta từ trong hôn mê tỉnh lại thì nhìn thấy bị mọi người vây quanh chúng ta lại, bọn họ có rất nhiều người mặc nhuyễn giác màu bạc, chúng ta cùng bọn họ đánh nhau, lúc ấy cũng không biết chuyện gì xảy ra. Chỉ là cảm giác được sau khi quang mang chói mắt xuất hiện, cơ thể ta liền cảm thấy vô cùng thống khổ, giống như từ trong người có vật gì bị hút ra vậy, nhanh, nhanh đi cứu Nhiễm cục trưởng bọn họ."
Âm thanh của chiến sĩ càng ngày càng yếu ớt, vừa nói xong, hai mắt liến nhắm lại, không còn lên tiếng nữa giống như hôn mê đi.
Tang Thiên trong lòng nghi hoặc, mới vừa rồi đã sử dụng thiên sứ chi thủ trị liệu qua thương thế cho hắn, mặc dù hắn không thể khỏi hắn, nhưng tuyệt đối sẻ không ngất đi, chuyện gì xảy ra? Tang Thiên lại kiểm tra một lần nữa. Hắn lại càng thêm nghi hoặc, tên này cũng không có thương thế khác, tại sao lại như vậy.
Lúc này, Lạp Phu nói xen vào:" Ngươi kiểm tra ý thức hắn một chút, xem có chuyện gì xảy ra không."
Tang Thiên không chút do dự lpậ tức tiến hành kiểm tra ý thức của hắn, ý thức của loại người là một loại tồn tại vô cùng kỳ quái mà lại thần bí, ý thức cũng có thể gọi là nguyên thần, loài người tu luyện thể thuật, sau khi đạt đến cấp 7 đột phá cực hạn thân thể liền có thể tiếp xúc tới nguyên thần này. Tinh thần lực của loài người chính là đo nguyên thần này phát ra.
Trải qua kiểm tra, quả không ngoài dự đoán, ý thức của chiến sĩ này dĩ nhiên không trọn vẹn.
Ý thức, là tánh mạng thứ hai của loài người. Nó là một dạng não vực của loài người nhưng lại không có não vực. Mà thông qua não vực để điều khiển hoạt động. Một khí ý thức bị hao tổn, thì khối thân thể này hiển nhiên cũng không thể hoạt động.
"Xem ra đúng là như vậy, hắn nhất định là trúng thánh ngôn thuật của Autun Ciro Shakespeare."
"Autun Ciro Shakespeare là ai?"
Tang Thiên mặc dù trải qua chín lần chết đi sống lại. Nhưng trên thế giới này cũng không phải là chuyện gì cũng biết. Cho dù năm đó hắn cùng với Yêu Nguyệt cũng có quan hệ không rõ ràng, Yêu Nguyệt mặc dù xuất từ Prague, cũng rất chán ghét Prague, cũng rất ít nhắc tới, mà Tang Thiên cũng chỉ biết được là. Prague này rất lâu trước kia, là nơi tu luyện của một thiên nhân, khi hắn rời đi, liền thu mấy đệ tử, dạy một chút kỳ thuật thần kỳ. Cũng nói cho biết, các thời kỳ đều phải lấy việc thủ hộ loài người là mục tiêu hàng đầu.
Không chỉ có Prague, Tang Thiên biết, cầm cố chi địa, Hắc Long trấn cũng đều lấy mục tiêu là thủ hộ loài người. Nhiều năm trôi qua, bọn họ cơ hồ đều ngăn cách với thế giới bên ngoài. Bất qua khi nhân loài gặp phải nguy cơ, bọn họ sẽ tự động ra tay.
"Autun Ciro Shakespeare là một vị pháp sư."
Trên thế giới này công nhận phương pháp tu luyện là thể thuật, cũng chính là bảy cấp tu luyện cơ thể ba cấp tu luyện tinh thần. Bất quá cũng có một chút loại khác, pháp sư chính là một trong số đó, bọn họ bỏ qua việc tu luyện cơ thể, tập trung tu luyện tinh thần.
Tang Thiên đối với pháp sư không chỉ không có hảo cảm, bởi vì trong trí nhớ của hắn, loại pháp sư này đa số đều là những phần tử vô cùng tà ác cực đoan, dù sao ba cấp ý thức này cũng không phải là chính thức, loài người tu luyện thể thuật, khi tu luyện đến ý thức vẫn là cửu tử nhất sanh, nếu như trực tiếp chạm vào ý thức này, có thể tưởng tượng được là nguy hiểm đến tính mạng như thế nào, không tốt, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, bởi vì quá nguy hiểm, vì bảo vệ tánh mạng mình, các pháp sư da số đều lựa chọn theo con đường tà ác, đi hướng cực đoan.
Tang Thiên đi tới một tòa nhà có phong cách phương tây. Híp mắt nhìn các tòa thành thị Prague xung quanh.
Lạp Phu cũng gắt gao đi theo, lên tiếng hỏi:" Tang tiểu hữu. Ngươi có phải đi tìm đám người mặc quần áo giống hắn hay không?"
"Ngươi nhìn thấy bọn họ sao?"
"Nhìn thấy lúc sáng, có 4-5 người." Lạp Phu có chút tò mò nhìn Tang Thiên, nói:" Lúc sáng ta nghe những người khác nói. Có một đám người không rõ lai lịch đột nhiên từ trên trời rơi xuống bên trong thành Prague, có một số người bị ngã chết. Đại đa số đèu an toàn rơi xuống, bất quá lại lọt vào sự vây công của thủ vệ Prague, cuối cùng chỉ có một ít chiến sĩ võ trang chạy thoát."
"Bất quá, chuyện này đã làm cho Christine Prague chi chủ chú ý. Trước tiên hoàn toàn phong bế Prague, làm cho bọn họ trốn cũng không thoát, hơn nữa ngay cả Autun Ciro Shakespeare cũng ra tay, sợ rằng..."
Chỉ cần Tang Thiên nguyện ý, hai mắt có thể nhìn thấy xa ngàn dặm, tai có thể nghe thấy mọi chuyện trong vòng ngàn dặm. Không hề dấu hiệu, thân ảnh của Tang Thiên biến mất.
"Này! Này! Tang tiểu hữu chờ một chút. Ta tìm ngươi có chuyện quan trọng, này này!"
Prague, một tòa tu viện cổ xưa lúc này đây đã bị thủ vệ Prague trong ngoài ba tầng bao vây hoàn toàn, du khách bên ngoài không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng cũng có thể đoán được chuyện này có thể có liên quan đến đám người lúc sáng từ trên trời rơi xuống.
Bên trong tu viện thình thoảng truyền đến tiếng kêu la thảm thiết, âm thanh thống khổ vang lên. Tiếng oanh minh, bùm bùm do các loại năng lượng ba động sau khi phá hủy vang lên.
Trong viện mùi máu tươi gay mũi, bi luồng năng lượng ba động này nướng lên máu tươi phát ra tiếng xích xích, biến thành một mảnh huyết vụ tràn ngập khắp nơi, xung quanh sớm đã đầy thi thể trên mặt đất, máu chảy thành sông, vô số những thi thể tàn khuyết ở khắp nơi. Xung quanh đứng đầy chiến sĩ Prague thân mặc nhuyễn giáp màu bạc, ánh mắt của bọn họ toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào đám địch nhân đứng ở giữa.
Ở giữa, có 7-8 chiễn sĩ võ trang mặc trang phục màu đen đứng trong vũng máu. Khuôn mặt kiên định, khí chất không sợ, ánh mắt hung ác, cầm trong tay vũ khí cùng địch nhân xung quanh điên cuồng đánh nhau.
Đao Ba Lý hai tay rung rung cái trường liên dài hai thước lên. Ở giữa không trung huy vũ, mỗi một lần vung. Liền xuất hiện ánh sáng nhỏ mang theo năng lượng lôi điện mạnh mẽ bắn ra. Răng rắc răng rắc, lại đánh ra một roi, bốn tên thủ vệ Prague đối diện bị một kích đầy lôi điện của hắn đánh cho ngay cả cặn bã cũng không còn, cùng lúc đó. Thân cao ba thước giống như người khổng lồ thiết huyết Thiết Nam hai chân giang ra, chợt quát một tiếng, cánh tay to lớn vung lên, chụp vào đầu hai chiến sĩ Prague, bịch một tiếng, hai cái đầu trực tiếp bị Thiết Nam bóp nát.
Cách đó không xa giữa không trung, một nữ nhân đang bị ba cao thủ Prague vây công. Tóc dài màu đỏ, ánh mắt đỏ sẫm, chính là Nhiễm Linh, mỗi một thức của nàng, đều đánh ra vô cùng ác liệt, mỗi một chiêu của nàng, huyết vụ tuôn ra. Cả người tản mác ra một loại huyết sắc làm cho kẻ khác phải sợ hãi, điên cuồng như Tu La, lại giống như La Sát vô tình.
Không bao lâu, hơn mười chiến sĩ Prague đã bị đám người Đao Ba Lý, Thiết Nam giết sạch không còn một người.
"Vũ khí viễn trình chuẩn bị, công kích!"
Prague lần thứ tư sử dụng vũ khí viễn trình tấn công, mấy chiến sĩ cục điều tra lập tức tập trung lại với nhau.
"Ta đến đây!"
Thiết Nam xông lên trước, nhảy lên cao một cái. Hai tay đan chéo trước ngực, ngửa đầu hét lớn một tiếng, quang mang màu vàng quanh người tăng vọt, trong khoảng khắc liền hình hành một cái cổ chung màu vàng kim, cổ chung điên cuồng xoay tròn. Công kích viễn trình do Prague phóng ra đều bị cổ chung này đánh bật ra ngoài.
Là chiến sĩ cục điều tra, bọn họ đối với loại vũ khí viễn trình này vô cùng quen thuộc, loại vũ khí viễn trình này cũng chỉ có tại chiến dịch quy mô lớn mới có thể tạo ra tác dụng, nhưng đối phó với người có thực lực cường hãn, thì vũ khí viễn trình chỉ có thể trở thành một phế phẩm, nhiều nhất cũng chỉ có thể tạo được tác dụng hạn chế mà thôi.
Đột nhiên!
Ầm một tiếng vang lên, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện luồng năng lượng ba động mãnh liệt.
"Khặc khặc! Đều là một đám phế vật, nhanh tránh ra cho ta!"
Một đạo âm thanh bén nhọn vang lên.
Prague viễn trình công kích biến mất. Đám người Thiết Nam lập tức hướng lên trên không nhìn quanh, quỷ dị chính là trên không không biết từ khi nào xuất hiện một vòng xoáy quỷ dị màu xanh biếc.
"Ý! Thức! Trừu! Ly! Thánh ngôn thuật!"
Đám người Thiết Nam còn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy trong đầu vù vù một tiếng, lập tức cả người tê dại không chịu nổi. Phảng phất như không phải chính mình vậy, ngay sau đó, trong đầu phảng phất như bị hàng ngàn hàng vân con kiến điên cuồng cắn xé vậy. Vô cùng thống khổ chỉ muốn một quyền đánh vỡ đầu mình ra.
"A!" Một gã chiến sĩ võ trang ôm đầu, ngã xuống đất không đứng dậy nỗi, quay qua quay lại, phát ra tiếng kêu la thảm thiết.
Tiếp theo đó, lại một người, hai người, ba người, ngắn ngủn vài giây đồng hồ, năm sáu chiến sĩ võ trang đã ngã xuống đất, chỉ còn lại Thiết Nam cùng Đao Ba Lý đang đau khổ giãy dụa.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
27 chương
128 chương
2375 chương