Thuẫn kích
Chương 210 : Giết chóc ở trang viên taylor (4)
Âm thanh như lưỡi kiếm, sắc bén mà lại bén nhọn đâm thẳng trong lòng mọi người, âm thanh động trời, vù vù khiến người ta mê muội, tấn công vào thần kinh và tinh thần của mọi người, chà đạp lên tâm hồn mọi người.
Tang Thiên đứng hãnh diện, sắc mặt lời nói tràn đầy sát khí khiến người ta run sợ, ô quang trong hai mắt trào lên, ô quang quanh mình có chút thoáng hiện, lại giống như long xà quấn quanh. Áo dài đen và vạt áo tùy ý lung lay, khí thế khổng lồ mà lại khiến người ta không thở được bao phủ xung quanh, khiến không khí ngưng đọng, làm không gian vặn méo, khiến mọi người khó thở, khiến trong lòng mọi người run sợ, khiến khí huyết trong người bọn họ bốc lên, khiến linh hồn mọi người sợ hãi không dám động đậy.
Hắn lúc này như yêu ma tới từ chín địa ngục, dường như duỗi tay là có thể khiến người khác tan thành mây khói.
Bảy tám vị trưởng lão bị Tang Thiên mạnh mẽ túm lại quả thật không chịu được khí thế hùng mạnh như vậy, oa một tiếng, miệng phun máu tươi, liên tục lùi sau không ngừng, lúc lùi tới sau Taylor Jia Ding, lúc này mới tạm đứng vững.
Đứng trên cùng Taylor Jia Ding và trưởng lão Phỉ Lâm đều bộc phát khí lực hùng mạnh nhất của mình. Ánh sáng lóe lên quanh bọn họ bị khí thế vô hình của Tang Thiên đè cho đứng yên bất động.
Sắc mặt hai người âm u, lộ rõ sát khí, trong lòng lại kinh hãi, hoảng sợ khí thế của người thanh niên này sao lại mạnh tới vậy, hắn rốt cuộc đã tu luyện tới ý thức chiến đấu thế nào? Sao có thể hung mãnh như vậy?
Ý thức chiến đấu, cũng là khí thế, một người sau khi vào trạng thái chiến đấu, khí thế phát ra.
Sát khí, chính là một loại ý thức chiến đấu, một khi bộc phát, sát khí mãnh liệt lại càng bao trùm khống chế đối thủ.
Taylor Jia Ding tu luyện mãnh thú, một khi bộc phát. Khí thế như hồng thủy mãnh thú điên cuồng mà lại hung tàn.
Nhưng hôm nay, sát khí mãnh thú hung tàn lại bị khống chế không dám động đậy, hắn thậm chí có thể cảm thấy sát khí mãnh thú đang run sợ.
Taylor Jia Ding như thế, càng không nói trưởng lão các câu lạc bộ khác thực lực yếu kém, tim bọn họ đang run rẩy, ngay cả linh hồn cũng đang run sợ.
“Không dám sao?”
Tiếng Tang Thiên như ma âm lại vang lên, giống như từ tứ phương tám hướng kéo tới sâm nhập vào lỗ chân lông quanh thân mọi người, lặn vào trong máu bọn họ, gặm nhấm xương cốt họ, tùy ý chà đạp lên linh hồn họ.
Oa!
Lại có hai ba người nữa không chịu được, miệng phun máu tươi.
Bọn họ khó nhọc ngẩng đầu lên, nhìn người thanh niên mặc áo đen trước mặt, trong đôi mắt toát lên sự khủng khiếp tới từ sâu trong linh hồn.
Tang Thiên khua tay, mười một vệt sáng hiện lên trước người hắn, nét cười đột nhiên biến mất, hai chiếc nhẫn vương tọa và chín chiếc huân chương xuất hiện, trôi nổi ở không trung.
“Hai chiếc nhẫn vương tọa và chín tấm huân chương ở đây, các người không phải là muốn cướp sao?”
Tang Thiên mở hai mắt, ô quang trong hai mắt như sóng biển cuồn cuộn từng đợt từng đợt trào lên, ánh mắt chạm tới khuôn mặt xinh đẹp của trưởng lão Phỉ Lâm, hình ngọn lửa trên trán trưởng lão Phỉ Lâm đột nhiên biến mất, cơ thể mềm mại của nàng khẽ run lên, lập tức cúi đầu, lui về sau.
Lúc ánh mắt chạm tới khuôn mặt Taylor Jia Ding, trong đôi mắt Taylor Jia Ding hư ảnh thú vương xuất hiện lập tức tiêu tán, cơ thể hắn đột nhiên run lên, nhắm mắt. lùi sau một bước.
Lúc ánh mắt chạm tới mọi người, mọi người đều thân hình run lên, là cảm giác khó thở, giống như bị rút mất linh hồn.
“Ai tới?”
Một tiếng quát khẽ, Taylor Jia Ding, trưởng lão Phỉ Lâm lại lùi sau, mọi người phía sau cũng không ngừng lùi lại, oa oa oa miệng phun máu tươi không ngừng, cơ thể lung lay muốn ngã, đã có hai ba người đứng không vững, lúc này tê liệt ngã trên mặt đất.
Khí thế mạnh mẽ biết bao.
Lại đột nhiên ép phá vỡ cực hạn cơ thế, các cao thủ đều không thể ngăn cản, tê liệt trên mặt đất.
“Chút bản lĩnh như vậy mà học người ta chơi trò giết người, câu lạc bộ có sự tồn tại của đám nghiệt chướng các ngươi, có thể duy trì tới bây giờ, đúng là kỳ tích. Dựa vào phối hợp của trưởng lão mười câu lạc bộ các ngươi, hơn một trăm năm trước, ngay cả tư cách ở trật tự ngầm cũng không có”
Không ai dám trả lời, không ai biết
“Câu lạc bộ Yêu Nguyệt, trưởng lão Phỉ Lâm? Câu lạc bộ Yêu Nguyệt trong vòng 100 năm cấm xuất hiện trước công chúng, ngươi là quên rồi, hay là cho rằng mình có khả năng phá vỡ quy ước trăm năm đó, vứt bỏ trách nhiệm của mình, âm thầm nâng đỡ câu lạc bộ Thiên Đế, câu lạc bộ Yêu Nguyệt các ngươi lại bắt đầu đi chinh phục thiên hạ sao?”
“Ngươi…”
Trưởng lão Phỉ Lâm kinh hãi phẫn nộ, kinh hãi là Tang Thiên sao lại biết quy ước 100 năm của câu lạc bộ Yêu Nguyệt, tức giận là Tang Thiên ngang nhiên dám lăng nhục nàng như vậy, sao có thể chịu được. Nhưng lúc nàng ngẩng đầu lên, chỉ nói một từ, lúc chạm phải đôi mắt kỳ dị của Tang Thiên, chỉ cảm thấy tâm thần run sợ, lập tức lùi sau, không dám ngẩng đầu lên nữa.
“Taylor Jia Ding, ông nội ngươi Taylor Abraham mặc dù không có thiên phú gì, nhưng tốt xấu gì tên nghiệt chướng như hắn cũng là một người đàn ông khai thiên lập địa, sống cũng coi như hào kiệt, sao có thể tạo ra đám khốn kiếp các ngươi, cho chút ân huệ đã dựa giẫm người khác? Còn thú vương võ huân, thú cái gì mà thú? Vương cái gì mà vương, đến cốt khí cũng không biết là gì, ngay cả gia tộc….”
“Ngươi! Ngươi! Ngươi! Ngươi…”
Taylor Jia Ding ngửa cổ lên trời hét, khí thế quanh người bị khống chế đứng yên điên cuồng run rẩy, năng lượng toàn thân bộc phát, hai mắt Taylor Jia Ding đỏ thẫm, hung tợn nhìn chằm chằm Tang Thiên, nghiên răng nghiến lợi thét, “Tang Thiên, Taylor Jia Ding ta thề, hôm nay nhất định phải băm ngươi thành trăm mảnh!”
“Nể mặt tổ tông ngươi, hôm nay ta cho người một cơ hội xuất thủ.”
Giọng Tang Thiên hạ xuống, khí thế bị khống chế quanh người Taylor Jia Ding bộc phát, ánh sáng sát quanh người điên cuồng nổi lên, hai mắt lại xuất hiện ảnh mãnh thú, vù một tiếng, cơ thể Taylor Jia Ding bay thẳng lên trời.
Tang Thiên thu khí thế khổng lồ lại
Hình ngọn lửa đỏ thẫm trên trán trưởng lão Phỉ Lâm cũng lóe lên cực nhanh, mất đi áp bức, khí thế quanh người nàng cũng điên cuồng phát ra, ngửa cổ lên trời hét, quát lớn: “Không ai dám nhục mạ ta, không ai cả. Tang Thiên, ta sẽ cho ngươi hối hận, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.”
Vù một tiếng, trưởng lão Phỉ Lâm cũng xông lên cao.
Đối diện hơn hai mươi vị trưởng lão của các câu lạc bộ cũng nghiến răng nghiến lợi, khí thế lần lượt bộc phát, căm tức nhìn Tang Thiên.
Hai mắt Tang Thiên như bàn thạch, thần sắc lạnh tanh, nhìn khắp mọi người, nhẹ giọng quát : “Không muốn chết thì lập tức cút, nếu không chút nữa không ai chạy thoát được”
Dứt lời, bóng Tang Thiên cũng lập tức biến mất.
Trên cao, hai cánh tay Taylor Jia Ding mở rộng, hai chân mở rộng, ngửa cổ hét lớn, tóc màu đen lúc này biến thành màu xám trắng theo gió tung bay, trong không trung sau lưng hắn xuất hiện một hình đầu mãnh hổ như thật. Đầu lâu mãnh thú há miệng đầy máu, gào rít, Taylor Jia Ding đứng đó như người khổng lồ, tay trái là hổ, tay phải là mãnh sư gầm rú.
Bên kia, toàn thân trưởng lão Phỉ Lâm bị từng vòn từng vòng ánh sáng mờ màu hồng quấn quanh, tóc dài màu vàng đậm tùy ý tung bay, hai cánh tay như rắn nước uốn éo thành các loại hình thù, mười ngón tay thon dài sắc bén, móng tay lại càng dài hơn nửa thước hình cung uốn lượn, đầu ngón tay sắc bén lóe sáng.
Không hề có dấu hiệu, bóng người Tang Thiên xuất hiện ở đối diện hai người.
Bỗng, Taylor Jia Ding gầm lên một tiếng phẫn nộ, gào rít đánh tới, cùng lúc, trưởng lão Phỉ Lâm cũng rít lên một tiếng, quyền sắc bén biến hóa khó lường.
Hai người đều là cao thủ cấp chín phá gió vặn méo không gian, một chiêu vô cùng uy mãnh.
Hai tay Taylor Jia Ding đấm thẳng, tay trái mãnh hổ, tay phải hùng sư, gào rít cắn xé, không gian quanh người lập tức vặn méo, ba ba ba phá ra một khe hở, ngay sau đó lại là một khe.
Hai cánh tay Trưởng lão Phỉ Lâm như rắn nước, hai tay như quỷ trảo, biến ảo vô cùng. Một trảo chém ra, không gian bên cạnh trực tiếp phá vỡ năm khe hở, tiếng hét phá gió sắc bén, vô cùng ác liệt.
Trên không trung.
Hai tay Tang Thiên đột nhiên nắm chặt, ô quang quanh người điên cuồng trào lên, nhất thời vòng quanh cơ thể vây lấy hắn, giống như thương long xông thẳng lên trên, một tiếng kêu vang lên, ầm ù ù, tiếng sấm trên cao ầm ầm, lúc này phong vân biến sắc, không khí nổ tung, rất nhiều nguyên tố hội tán, không gian xung quanh như bị nước sôi bị chưng nấu run rẩy kịch liệt.
Bịch bịch bịch bịch
Khong gian xung quanh đột nhiên nổ tung ra một động lớn khoảng một mét, tiếp theo lại một cái, ba cái, bốn cái, trong chốc lát, quanh người Tang Thiên xuất hiện mười mấy hắc động.
Trận chiến của ba cao thủ cấp chín phá gió vặn méo không gian bắt đầu, tiếng hét, tiếng rít, sức mạnh va chạm vào nhau tạo tiếng vang, tiếng đùng đoàng vang lên hỗn loạn. Dao động sức mạnh không ngừng bắn ra trong không trung, như vầng dương trên mặt biển lớn đột ngột lan tràn bốn phía.
Hình ba gười lúc ẩn lúc hiện, quá trình đánh nhau không ai có thể nhìn rõ.
Vì năng lượng phát ra từ cấp chín vặn méo không gian, là cao thủ cấp tám không thể lĩnh hội được, oai quyền mạnh mẽ ở cấp độ này, rung trời động đất, ngay cả không gian cũng bị vặn méo, không nghĩ cũng biết.
Bên dưới, Sở Phi kinh ngạc nhìn trên cao, nét khiếp sợ trên trán vẫn chưa hết, Chu Du Liệt bên cạnh cũng nhìn lên cao, chỉ là trên khuôn mặt béo phị hai mắt trợn tròn, miệng há lớn. Động tác này , vẻ mặt này, hắn đã có rất lâu, từ lúc Tang Thiên động thủ, vẻ mặt này vẫn không thay đổi, cho tới bây giờ Chu Du Liệt vẫn chìm sâu trong khiếp sợ, không thể quay lại. Tiết Thiên Diệp và Lam Công chúa cũng kinh ngạc nhìn lên cao, bốn người bọn họ mặc dù cao thủ đột phá cực hạn cơ thể, lúc này ngay cả bóng ba người đánh nhau cũng không nhìn thấy, hai nàng lo lắng cho an nguy của Tang Thiên, hỏi Hồng Đào phía trước.
“Hồng gia gia, tình hình chiến đấu thế nào rồi? Tang Thiên có bị thương không?”
Hai nàng biết Tang Thiên là cao thủ cấp chín, nhưng dù sao Taylor Jia Ding và trưởng lão Phỉ Lâm cũng là cao thủ cấp chín, hơn nữa còn hai địch một.
Hồng Đào ngẩng đầu, nhìn lên cao, khác với bọn họ, Hồng Đào là cao thủ cấp chín, tất nhiên có thể nhìn thấy rõ quá trình trận đánh, chỉ là trong lòng nhiều năm chưa từng kích động bỗng trỗi dậy, đôi mắt sâu không dao động tràn đầy hoảng sợ.
Truyện khác cùng thể loại
681 chương
159 chương
54 chương