Thuẫn kích
Chương 190 : Người gác cửa đáng thương của câu lạc bộ lão niên
Trong tứ đại quỷ chỉ thì nhiên huyết chỉ, phệ cốt chỉ có thể làm cho người ta thống khổ, muốn sống không được, muốn chết không xong, hai chỉ này đều là bí kỹ cực kỳ bạo lực, mà Diêm Vương chỉ cùng sanh tử chỉ còn lại là hoàn toàn nắm trong tay sanh tử của một người, so với nhiên huyết chỉ, vô luận là Diêm vương chỉ hay là sanh tử chỉ đều thuộc về dạng bạo lực lạnh, bởi vì ngươi sẽ không thống khổ, nhưng sanh tử không phải do mình, một khi trúng sanh tử chỉ, ngươi ngay cả tư cách chết cũng không có.
Không cần hoài nghi, bởi vì trong tứ đại quỷ chỉ sanh tử chỉ tuyệt đối là một loại kinh khủng nhất. Đây là lợi dụng một loại năng lượng tinh thần lực cực kỳ quỷ dị đưa vào trong não vực một người, đối với người đó tiến hành trường kỳ giám sát cùng với hạn chế, nếu như ngươi đó cho dù có một chút suy nghĩ không đúng, thì nguồn năng lượng đó lập tức sẽ điên cuồng tấn công não vực người đó.
Đây là sự kinh khủng của sanh tử chỉ.
Ác nhân vô luận như thế nào cũng nghĩ không ra bản thân lại có một ngày gặp phải loại tình huống này, ngay cả tư cách chết cũng không có, hắn càng nghĩ không ra bản thân dĩ nhiên đã được ném qua hai trong tứ đại quỷ chỉ, mà thi triền ra hai chỉ này chính là một người thanh niên thần bí, trời ah! Đây là tứ đại quỷ chỉ trong truyền thuyết! Lần cuối cùng xuất hiện chính là hai trăm năm về trước, tại sao! Tai sao người thanh niên đó lại biết được tứ đại quỷ chĩ thần bí này, người thanh niên thần bí này rốt cuộc là ai! Là ai!
Nội tâm ác nhân điên cuồng gào thét, kéo lê cái thân thể tàn tạ không chịu nổi tự động đi lấy công cụ vệ sinh quét dọn bên trong căn phòng này, nhớ lại kinh nghiệm cả đời của mình, uy phong ra sao, Thánh Đường, sáu bộ thần bí, Liên Bang mười đại câu lạc bộ cũng không ai làm được gì mình, cả đời nổi danh, giết người vô số, người người sợ hãi, dậm chân một cái cũng làm chấn động một số nhân vật, thế mà hôm nay...ngày hôm nay lại rơi vào tình trạng này.
Nghĩ tới đây, ác nhân liền dừng lại, ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt theo khóe mắt chảy ra.
"Ông trời ah! Đất ah! Các ngươi mở mắt mà nhìn lão tử đi! Báo ứng! Báo ứng!"
Hôm nay, ác nhân cũng chỉ có thể chất vấn ông trời.
Nghẹn ngào vài cái, hắn dừng khóc, tiếp tục quét dọn.
Ác nhân từng nghĩ tới tự sát, nhưng ý niệm vừa xuất hiện trong đầu, thì trong đầu lập tức giống như ngàn vạn con kiến đang điên cuồng cắn xé vậy, hắn biết đó là do sanh tử một trong tứ đại quỷ chỉ tác quái, nhớ tới ác ma hay híp mắt mỉm cười kia thường thường lại đây, có việc hay không có việc gì cũng đều đấm đá cho hắn một trận.
Hiện tại, ác nhân mỗi lần nhìn thấy cái híp mắt mỉm cười kia của ác ma, cả người lập tức run rẩy, hắn không phải chưa từng hành hạ người, nhưng hắn cảm giác được thủ đoạn trước kia của mình, cùng với ác ma này so sánh, quả thật chính là một trời một vực.
Thanh niên thấn bí kia, quả thật là một ác ma chính cống.
Mùa đông ở thành thị Thượng Kinh cũng không lạnh mấy, chỉ thể nhìn thấy vài người bình thường chỉ mặc một cái áo khoác đi lại xung quanh, chứ đừng nói đến những người có thể chất cường hãn, cả người trần truồng cũng không biết lạnh, mà mùa đông này, ác nhân lại cảm giác vô cùng lạnh.
Sáng sớm, mặt trới phía đông chân trời vừa mới mọc lên, ánh mắt trời ôn hòa chiếu khắp mọi nơi.
Xã khu Thiên Chi Lam, trước cửa câu lạc bộ Lão Niên.
Một người nam nhân mặc một cái áo bố màu xám đang ngồi chổm hổm bên trái cánh cửa câu lạc bộ Lão Niên, nam nhân này thoạt nhìn khoảng 40-50 tuổi, mái tóc dựng đứng giống như con nhím vậy, vẻ mặt đờ đẫn, trên mặt vẫn còn một hàng râu mép bù xù, đôi mắt tam giác đờ dẫn nhìn về phía trước, cứ như vậy mà nhìn.
Một cơn gió lạnh thổi tới, quần áo của ác nhân tung bay theo gió, hai tay đang cầm một cái điều khiển công cụ quét dọn tự động.
Phía trước có thể nhìn thấy vô số huyền phù xa đang bay nhanh, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy vài đôi nam nữ cầm tay đi tản bộ, ác nhân cứ ngồi chổm hổm như vậy ở cửa mà nhìn, khóe mắt không khỏi tràn ngập ủy khuất nước mắt liền trào ra.
Bốn ngày! Từ khi bị ác ma kia bắt tới đã trải qua bốn này, bốn ngày này ác nhân có một cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ, mỗi ngày nhiệm vụ chính là vệ sinh câu lạc bộ vệ sinh, vệ sinh hết sau đó là gác cửa, càng đáng thương chính là ác nhân đã hai ngày không có ăn cái gì, nhớ tới cuộc sống đã qua trước kia của mình, có người hầu kẻ hạ, có tiểu đệ cung kính nịnh hót, có nữ lang xoa bóp, ngẫm lại cuộc sống bốn ngày nay so với con chó còn kém hơn ba phần, ác nhân vô cùng ủy khuất.
"Ô ô ô!"
Bốn ngày liên tục bị ủy khuất giờ khắc này hoàn toàn bộc phát ra, ác nhân nhịn không được nghẹn ngào khóc, đem đầu giấu trong ngực khóc lên thảm thiết.
"Ngươi hẳn là đói bụng."
Một giọng nói đầy ấm áp vang lên, ác nhân ngừng khóc, dùng tay áo lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người con gái, người con gái này có mái tóc dài màu tím phiêu dật.
Dạ Nguyệt mỉm cười, từ trong bàn tay đưa tới một cái túi, ác nhân rất nhanh nhận lấy cái túi, bên trong có ba hộp cơm, mở một cái hộp cơm ra một mùi hương thơm ngát của mỹ thực xông vào mũi, ác nhân xoay người nhìn trộm Dạ Nguyệt một chút, rồi sau đó xoay người sang chỗ khác khác, cầm lấy hộp cơm bắt đầu ăn:" Kỳ thật, ngươi cũng rất đáng thương."
Dạ Nguyệt ngồi chổm hổm xuống, mím môi nhìn hắn.
Nghe vậy, ác nhân liền ngơ ngác nhìn Dạ Nguyệt, trong miệng còn đang có một miếng thịt to, hàm râu trên miệng còn dính một vài hạt cơm, nhìn người con gái tóc tím này, khóe mắt của ác nhân nhất thời ướt át.
"Sau này không nên làm mấy chuyện tình thương thiên hại lý nữa, hảo hảo sống ở dặy, kỳ thật, ông chủ là người rất tốt, hắn rất lương thiện, chỉ cần ngươi không làm cho hắn tức giận, hắn sẽ đối đãi với ngươi rất tốt."
Ông chủ là người tốt? Rất thiện lương? Nghĩ đến cái híp mắt mỉm cười kia của ác ma, thi triển nhiên huyết chỉ, sanh tử chỉ kinh khủng, là người tốt sao? Còn rất thiện lương? Thiện lương mà không có việc gì thì đấm đá cho một trận sao?
Ô ô ô ác nhân xoay người, vừa nghẹn ngào khóc vừa ăn cơm.
"Ngươi ăn nhanh một chút đi, ông chủ có việc tìm ngươi đó."
Nghe vậy, ác nhân đột nhiên run rẩy, xoay người, sắc mặt có chút bối lối, lo lắng hỏi:" Tiểu...tiểu cô nương, ông...ông chủ tìm ta có việc gì vậy?"
Dạ Nguyệt lắc đầu, đứng dậy:" Ta cũng không biết, ngươi không cần lo lắng, ông chủ là người rất tốt, ta đi trước đây."
Nhìn bóng lưng của Dạ Nguyệt rời đi, ác nhân làm gì có tâm trạng nào để ăn uống, nhớ tới cái mỉm cười híp mắt kia của ác ma, ác nhân không nhịn được là run lên một cái.
Câu lạc bộ Lão Niên, trong phòng làm việc.
Tang Thiên nằm ngửa trên ghế, đang chơi đùa một cái máy liên lạc quang não.
Bên cạnh, ác nhân đang lẳng lặng đứng ở nơi đó, hai tay nắm chặt ống tay áo, cúi đầu, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, tiếng dát chi dát chi từ cái ghế của ông chủ phát ra truyền vào trong tai hắn, nhưng lại giống như tiếng chuông của tử thần vậy, vang vỏng khắp linh hồn hắn.
Đột nhiên, tiếng dát chi dát chi từ cái ghế đột nhiên đình chỉ, nội tâm ác nhân ngay lập tức trầm xuống, một hồi lâu nhưng vẫn không nghe thấy âm thanh gì, cái miệng có chút giật giật, không nhịn được mà liếc mắt nhìn trộm một cái, lập tức hắn bị hù dọa cho ngã trên mặt đất, chỉ thấy ác ma kia vẫn ngồi ở đó, nhíu mày nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt này ác nhân thật sự rất quen thuộc, mỗi lần thi tiền nhiên huyết chỉ ác ma đều mang vẻ mặt này.
"Ngươi!"
Tang Thiên nói ra một chữ, ác nhân liền phốc một tiếng quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng dập đầu:" Cho ta một con đường sống đi! Không cần phải hành hạ ta nữa, ta...ta biết sai rồi! Ta không dám nữa!! Ô ô ô! Ta sai rồi!" Ngay cả tư cách tự sát cũng bị lột bỏ, ác nhận thật sự rất sợ, từ nơi sâu nhất trong linh hồn hắn đối với người thanh niên này hắn có một loại sợ hãi cực độ."
"Trang viên Cole Lane là chuyện gì?"
Nhìn thấy ác nhân hành động như vậy, Tang Thiên bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, đưa quang não tới.
Ô ô ô ô!
Ác nhân vẫn nằm sấp trên mặt đất, khóc vang lên ô ô ô, trải qua bốn ngày bị hành hạ, ý chí vốn kiên cường của ác nhân đã nhỏ yếu đến không chịu nổi.
"Đừng khóc nữa, đứng lên cho ta."
Một tiếng quát chói tai vang lên, lúc này tiếng khóc của ác nhân liền ngưng lại, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đứng dậy, hoảng sợ nhìn Tang Thiên.
"Nhặt máy liên lạc quang não của ngươi lên, nhìn một chút thông tin trên đó, trả lời vấn để của ta."
Ác nhân nào dám chậm trễ, lập tức nhặt quang não của mình lên, xem tin tức trên đó, cẩn thận trả lời:" Trang viên Cole Lane là nơi chuyên bán Prague, ta lần trước mua một chai Prague chính là từ đó."
"Trang viên Cole Lane?" Cái tên này Tang Thiên một chút ấn tượng cũng không có.
Nhìn thấy sự nghi hoặc của ác ma,ác nhân lau mồ hôi trên trán, lập tức trả lời lại:" Trang viên Cole Lane từ ba năm trước đột nhiên xuất hiện tại trật tự thế giới ngầm, hơn nữa lấy việc buôn bán Prague mà nổi danh khắp nơi trong trật tự thế giới ngầm, Prague này đối với những người tà ác như chúng ta rất tốt, cho nên rất được hoan nghênh ở trật tự thế giới ngầm."
"Chủ nhân của trang viên Cole Lane là ai?"
Ác nhân lắc đầu đầu:" Cụ thể là ai ta cũng không biết, bất quá ta từng ở bên trong nhìn thấy qua người của câu lạc bộ Yêu Nguyệt."
Tang Thiên trầm tư, chợt cười giễu cợt một tiếng:" Ngươi không phải là ác nhân hách hách nổi danh trong Liên Bang sao, tại sao ngay cả ngươi cũng phải mua? Trực tiếp cướp không được sao."
"Ông...ông chủ! Ta mặc dù là mang tên ác nhân, nhưng tất nhiên cũng là người trong trật tự thế giới ngầm, quy tắc trật tự thế giới ngầm, ta không dám phá hỏng."
"Mẹ kiếp! Quy tắc trật tự thế giới ngầm một chút cũng không có hỗn loạn, xem ra hắc ám hội nghị nhiều năm nay bỏ không ít công sức!"
Hắc ám hội nghị, ác nhân vừa nghe thấy bốn chữ này nội tâm không khỏi run rẩy, hắn sở dĩ không dám phá hư quy tắc trật tự thế giới ngầm, chính là bởi vì sự tồn tại của hắc ám hội nghị, người biết đến sự tồn tại của hắc ám hội nghị cũng không nhiều, ác nhân cũng chỉ là tình cờ nghe một vị tiền bối nhắc tới mà thôi, giờ phút này nghe thấy Tang Thiên cũng biết hắc ám hội nghị, nội tâm hắn càng thêm tò mò về thân phận của Tang Thiên.
"Dẫn đường đến trang viên Cole Lane."
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
27 chương
128 chương
2375 chương