Thuẫn kích
Chương 177 : Gặp lại dạ nguyệt
Câu lạc bộ Trùng Thiên hiển nhiên không phải là một trong mười đại câu lạc bộ của Liên Bang! Nhưng có thể xem như là một câu lạc bộ có danh tiếng không tệ, trong khu Thiên Chi Lam, ngoại trừ câu lạc bộ Mãnh Thú là lợi hại nhất, thì câu lạc bộ Trùng Thiên là tích cực nhất, sau khi lấy được "kỵ sỹ chi diệu". Câu lạc bộ cũng bồi dưỡng như ba vị vinh quang kỵ sĩ.
"Mời ngươi tránh ra."
Người con gái mặc bộ váy nhiều tầng màu tím thoạt nhìn điềm tĩnh nhu hòa, chỉ là thần sắc trên khuôn mặt có chút bối rối, nàng lẳng lặng đứng đó, ôm cái ba lô của mình, có chút cúi đầu. Mái tóc màu tim buông xuống hai bên mặt.
"Làm trợ lý cá nhân cho ta, chẳng lẽ cô không muốn sao?"
Ánh mắt của người thanh niên mặc trang phục khá xa hoa đối diện liên tục nhìn qua nhìn lại trên người nàng.
Nhìn thấy một màn này, Tang Thiên đang ngồi chồm hổm trên mặt đất có chút nhíu mày buồn bực nhưng không có động, chỉ nhìn như vậy thôi. Sở Phi bên cạnh yên lặng đứng dậy, trên khuôn mặt tuấn dật cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhưng Mộng Dao bên cạnh thì lại đang nhăn mặt lại, nhìn thấy người thanh niên kia chuẩn bị đưa tay vuốt ve khuôn mặt của người con gái đó, Mộng Dao nhịn không được, lập tức chạy tới, quát lên một tiếng:" Người ta không muốn, ngươi còn dám ý mạnh hiếp yếu sao?"
Người con gái khẩn trương liên tục lui lại phía sau. Cánh tay của người thanh niên đang giơ lên giữa không trung, dường như nghe được thanh âm làm cho hắn có chút khó chịu, lúc này mới xoay người, đang muốn gầm lên, khi nhìn thấy Mộng Dao, ánh mắt đột nhiên sáng lên, khuôn mặt vốn đang tức giận trong khoảng khắc liền biến mất vô ảnh vô tung, đổi lại chính là một bộ dạng thần sắc sáng lạng.
Đang muốn đi qua chào hỏi, dường như lại nhìn thấy bên cạnh Mộng Dao còn có Sở Phi, hắn không nhận ra Sở Phi. Bất quá có thể cảm giác được Sở Phi bất phàm. Lấy được vinh quang kỵ sỹ này, hắn hiển nhiên có chút nhãn lực, Sở Phi mặc trang phục mặc dù rất là bình thường. Nhưng vẫn không thể che dấu được khí chất anh tuấn tiêu sái bất phàm đó.
Khéo miệng có chút nhấp nháy, hắn đi tới, tự mình giới thiệu:" không biết vị tiểu thư này xưng hô như thế nào? Kẻ hèn là Philip."
Mộng Dao thậm chí không thèm nhìn hắn một cái, đi nhanh tới. Đi tới trước mặt người con gái, nhẹ giọng vừa nói:" không có việc gì rồi, cô đi nhanh đi."
Người con gái ngẩng đầu lên, mím môi, gật đầu, ôn nhu nói:" Cảm ơn cô."
"Ha ha." Mộng Dao nhẹ nhàng cười:" Không cần khách khí."
Ngươi con gái liền nhanh chân rời đi, vừa mới đi được hai bước, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy một người. Thân ảnh người này có chút quen thuộc.
Uh?
Dừng lại, nàng quay đầu đi nhìn lại, nhìn thấy cách đó không xa một người thanh niên với khuôn mặt bình thản vô hại đang ngồi chổm hổm trên mặt đất, nhất thời sửng sốt, biểu tình trên mặt lập tức tràn đầy vui mừng lẫn sợ hãi, bật la lên.
"Huấn luyện viên?"
Mộng Dao có chút cau mày khó hiểu nghi hoặc nhìn Tang Thiên, người con gái này chẳng lẽ là học viên của Học viện quân sự Phương Đông?
Cô nàng, điềm tĩnh nhu hòa này, chính là trợ lý huấn luyện viên chi đội Thiên Kiêu Mộng của Học viện quân sự Phương Đông, Dạ Nguyệt.
Khi nàng nhìn thấy Tang Thiên dường như vô cùng hưng phấn, thần sắc bối rối lập tức biến mất, vốn đang bộ dáng đáng thương làm cho người ta thương tiếc, mà hiện tại thì lại giống một tiểu cô nương đang cười đùa vô cùng đáng yêu, mặc kệ tất cả, vội vàng tiến lên, chạy đến bên cạnh Tang Thiên, kinh ngạc hỏi:" Huấn luyện viên. Ngài tại sao lại ở chỗ này?"
"Tơi nơi này kinh doanh một chút." Tang Thiên gật đầu, ý bảo nàng ngồi xuống, thuận miệng hỏi:" Ta nói cô đó, có việc không làm chạy đến nơi này làm gì? Có phải là làm trợ lý nên không có tiền lương không?"
"Không có!" Dạ Nguyệt bĩu môi, bị Tang huấn luyện viên nói vậy liền có chút xấu hổ.
Nhìn thấy một màn này, Philip đứng ở cách đó không xa vô cùng khó chịu, vài ngày trước vì theo đuổi một vị mỹ nữ của câu lạc bộ Mãnh Thú mà bị nghẹn một bụng đầy hỏa, hôm nay khó khắn lắm mới gặp được một tiểu cô nương dễ thương như thế nhận lời mời tới câu lạc bộ làm chức trợ lý. Vốn tưởng rằng tối nay sẽ được phong lưu tiêu sái, nhưng lại không nghĩ được rằng người con gái này lại không biết đạo lý.
Nhìn thấy cô nàng đáng yêu như vậy cùng một người thanh niên khác trò chuyện, Philip cảm giác được phi thường khó chịu. Huấn luyện viên? Huấn luyện viên gì? Philip tại sao lại cảm thấy khó chịu như vậy, đích xác, thật vất vả lắm mới có một con mồi, thì lại bị người ta câu mất, nếu là bình thường thì đã sớm cho tiểu tử kia đẹp mặt rồi, nhưng hôm nay, bên cạnh có một người thanh niên vô cùng anh tuấn làm cho hắn có chút kiêng kỵ, không biết thân phận của những người này như thế nào.
"Kẻ hèn Philip, vinh quang kỵ sĩ câu lạc bộ Trùng Thiên."
Philip cố ý thử dò xét thân phận đám người Sở Phi, cố ý dùng danh hiệu vinh quang kỵ sĩ của bản thân ra.
Bất quá, vô luận là Mộng Dao hay là Sở Phi thậm chí cả Tang Thiên lại giống như là không nghe thấy vậy.
Tang Thiên như trước vẫn đang trò chuyện với Dạ Nguyệt:" Tiểu ny tử, hôm nay không có lên lớp sao? Dĩ nhiên dám trốn tiết chạy tới đây tìm việc làm thêm."
"Huấn luyện viên, Học Viện đã nghỉ định kỳ được ba ngày rồi."
Dạ Nguyệt bỉu môi, lần này nhìn thấy Tang Thiên, làm cho nàng có cảm giác vui mừng lẫn sợ hãi, từ sau khi biết được tin Tang Thiên từ chức, Dạ Nguyệt vẫn vô cùng hoài niệm, nàng từng mấy lần muốn hỏi nguyện nhân tại sao Tang Thiên từ chức, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, càng không biết đi tìm ai hỏi.
Nàng vẫn không thể quên, huấn luyện viên đã giúp nàng giải trừ ác mộng, không thể quên vị huấn luyện viên này đã giúp Dạ gia vượt qua cửa ải khó khăn, càng không thể quên vị huấn luyện viên vô cùng thần bí này.
"Được nghỉ định kỳ rồi sao!" Tang Thiên vỗ vỗ đầu, cẩn thận nhớ lại, lúc này mới ý thức được đã hết một năm rồi, các học sinh hẳn là được nghỉ rồi. Liền đứng dậy, khoác tay lên vai Dạ Nguyệt, ngáp một cái nói:" Nếu đã nghỉ hè. Vậy thì đến chỗ ta làm việc đi."
Bị Tang huấn luyện viên khoát lên trên vai, thân thể mềm mại của Dạ Nguyệt mại khẻ run lên, khuôn mặt xinh xắn lúc này đã ửng hồng vô cùng ngượng ngùng, có chút cúi đầu, lỗ tai dường như không nghe thấy gì cả.
Nhìn thấy một màn này, Sở Phi bên cạnh cũng có chút nhíu mày lại, trong ánh mắt hiện lên một tia hâm mộ, hâm mộ không có gì khác, chỉ là hâm một sự hào hiệp của Tang Thiên, vậy mà vẫn có bộ dáng không sao cả.
"Người này..."
Nhìn thấy Tang Thiên tùy ý khoát lên vai Dạ Nguyệt, Mộng Dao có chút nhíu mày, người này không phải huấn luyện viên sao? Tại sao có thể làm động tác tâhn mật như vậy đối với học viên của mình, thật sự là làm càn.
Nhìn thấy người thanh niên vô hại kia ôm lấy con mồi của mình, Philip liền muốn tiến lên thu thập hắn một trận.
"Kẻ hèn Philip, vinh quang kỵ sĩ câu lạc bộ Trùng Thiên, không biết hai vị xưng hô như thế nào?" Hai mắt Philip nhìn qua Mộng Dao, ánh mắt dừng lại trên người Sở Phi.
Không ai để ý tới hắn.
Một lúc sau, Sở Phi mới khẽ thở dài:" Đi thôi." Dứt lời, xoay người rời đi, Mộng Dao gật đầu. Lập tức đuổi theo.
Bị người ta khinh thường, sắc mặt Philip có chút mất tự nhiên, nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Phi cùng Mộng Dao, sau đó xoay người nhìn con mồi đang cùng người thanh niên vô hại tiến vào trong một câu lạc bộ, ngẩng đầu lên, Philip nhìn thấy năm chữ: câu lạc bộ Lão Niên.
Dọc theo đường đi, Sở Phi yên lặng không nói, mà nội tâm Mộng Dao thì tràn đầy nghi hoặc khó hiểu, không ngừng tra hỏi.
"Sở ca ca, anh hôm nay không phải tìm đến Tang Thiên để hợp tác sao? Anh tại sao lại làm như thế?"
Sở Phi lắc đầu, nhìn về phía trước, thản nhiên nói:" Vốn là muốn cùng hắn hợp tác, bất quá sau khi nhìn thấy hắn, ý niệm hợp tác trong đầu sớm đã tan thành mây khói."
"Tại sao?"
"Hắn sẽ không cùng ta hợp tác."
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
27 chương
128 chương
2375 chương