Thuẫn kích
Chương 145 : Thiên nhãn
Còn sống vì điều gì?
Không biết.
Nếu để cho Tang Thiên trả lời, còn sống chính là vì chờ chết.
Chẳng qua với mỗi người quá trình chờ chết không giống nhau mà thôi, Tang Thiên sống qua chín lần, chết qua chín lần, hắn hưởng thụ quá các loại quá trình chờ chết, duy chỉ có không có hưởng thụ qua việc tùy tâm sở dục, lúc này đây cũng không biết chừng nào thì bắt đầu cái nội tâm trống rỗng dần dần trở nên tùy ý.
Phòng huấn luyện viên Học viện quân sự Phương Đông
Tô Hàm dựa vào vách tường đứng ở nơi đó, song chưởng vươn ra trượt ở trên vách tường, một đôi con ngươi xinh đẹp to tròn, trên mặt đẹp tinh xảo có một chút thẹn thùng, nét ửng hồng như ẩn như hiện. Đối diện, Tang Thiên ôm eo thon nhỏ của nàng, hạ thân nhô lên, mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi, trêu chọc dục hỏa mãnh thú trong người Tang Thiên, hiện tại Tang Thiên có chút phân biệt không rõ rốt cuộc là chính mình thật sự dâm đãng hay là do đồ đằng yêu dị phượng hoàng phía sau lưng kia đang làm trò quỷ.
Không hiểu sao đột nhiên lại phát hiện ra một cái vấn đề, ở trước mặt những nữ nhân khác hắn có lẽ còn có thể khắc chế được, nhưng một khi đối mặt với Tô Hàm lại luôn không tự chủ được nhớ về lúc trước, lần trước cùng Tiết Thiên Diệp cũng vậy…
Điều này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là bởi vì đã cùng với hai người bọn họ phát sinh quan hệ? Cho nên mới thế…
Trước kia tựa hồ cũng không còn gặp qua loại tình huống này?
Giờ này khắc này Tô Hàm cũng có chút mê ly, bên trong trái tim cũng có một chút rung động, thậm chí là mong đợi.
Cái miệng nhỏ nhắn màu hồng ướt át đầy dụ hoặc, hơi hơi đóng mở, cặp con ngươi xinh đẹp của Tô Hàm đã chậm rãi nhắm lại, lông mi thật dài có chút run rẩy. Cảm giác được đôi môi bị xâm chiếm, Tô Hàm tim đập nhanh hơi hơi rung động, không tự chủ được đưa đầu lưỡi ra tiến đến nghênh đón, loại cảm giác này tựa hồ dị thường kỳ diệu, làm cho Tô Hàm nhịn không được lâm vào bên trong. Mà ngay cả hai tay cũng chẳng biết từ lúc nào đã ôm lấy cổ Tang Thiên.
Bỗng dưng, bị mê hoặc Tô Hàm hoàn toàn chìm dần vào cảm giác kỳ diệu khi hôn môi, lại đột nhiên phát giác đối phương ngưng lại, nàng mở mắt ra, lại nhìn thấy Tang Thiên đang cười chế nhạo nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt tinh xảo không khỏi càng thêm đỏ bừng, lập tức đẩy Tang Thiên ra, nàng xoay người, mím môi, hờn dỗi nói một tiếng, "Bại hoại!" Dứt lời, cũng không để ý tới Tang Thiên, che miệng rời đi.
Tang Thiên cười cười, nhưng là lạnh lẽo liếc tròng mắt lên nhìn trần nhà, khóe miệng vốn đang nhàn nhã cười lập tức biến mất, ngược lại nở ra một nụ cười quỷ dị tà khí, cũng không thấy hắn có động tác gì, thân thể đột nhiên bắt đầu mơ hồ, nháy mắt biến mất trong phòng làm việc.
Cùng lúc đó, trên trần nhà văn phòng một cái bóng giống như làn nước nhanh chóng ngưng tụ lại một chỗ, cũng nhanh chóng biến mất. Nhỏ xuống một giọt bọt nước.
Tang Thiên nhảy lên nóc nhà, nhìn hư ảnh đang bay nhanh thoát đi, hắn chậm rãi đi về trước
Tình hình có chút quỷ dị. Đạo hư ảnh ở phía trước đang bay nhanh thoát đi, lại như thế nào cũng vô pháp không thể vứt bỏ được Tang Thiên nhìn như chậm rãi đi theo sau.
Khi hư ảnh nhảy tới trên tầng thượng một tòa cao lầu, tựa hồ phát hiện không thể cắt đuôi được, hắn mới thôi không tiềm ẩn, thân thể từ từ xuất hiện, là một người áo đen, Hắc y nhân kia chăm chú nhìn Tang Thiên, lạnh lùng nói, "Các hạ thân thủ thật lợi hại."
Tang Thiên xuất hiện, lạnh lùng cười khẽ. Lạnh nhạt nói, "Người của Ám ảnh có phải hai năm nay thật sự là thiếu tiền xài hay không, ngay cả vũng nước đục của các câu lạc bộ này cũng muốn chen chân tiến vào."
Hắc y nhân đột nhiên cả kinh, cặp mắt sắc bén, quát, “Ngươi còn tuổi nhỏ thế nhưng lại biết Ám ảnh chúng ta” dứt lời, thân ảnh của Hắc y nhân kia lại tiêu thất trong hư không, giữa không trung lại xuất hiện một giọt nước.
Mà Tang Thiên không chút động đậy. Quanh thân hắn đột nhiên xuất hiện ba đạo thủy tuyến (tia nước) hẹp dài sắc bén, quang tuyến này giống như hình thành hoàn toàn từ nước, giống một thanh lợi kiếm dài nhỏ hiện lên hình cung đánh úp lại.
Tang Thiên từng bước đi tới. Ba đạo thủy tuyến hẹp dài sắc bén đánh hụt, trên tầng thượng lập tức xuất hiện ba đạo khe hở dài nhỏ.
Vung hai cánh tay lên, tay trái hiện ra một trảo, xuất một trảo, đột nhiên kéo một cái, thân ảnh hắc y nhân kia bỗng xuất hiện, nhưng cũng là bị Tang Thiên giữ lấy cổ, muốn động liên tục cũng không thể động đậy.
"Ngươi”.
Cảm giác được sát khí dày đặc từ quanh thân người thanh niên này truyền đến, Hắc y nhân nhất thời sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nhìn.
"Nhìn đây là cái gì?"
Tang Thiên giơ cánh tay lên. Vươn một ngón trỏ, ở trên hư không bay vẽ nhanh một hình giống như bức tranh. Trong chớp mắt, trên hư không xuất hiện một đạo đường vân quỷ dị.
Nhìn đến đường vân quỷ dị. Đồng tử Hắc y nhân lồi ra, vẻ mặt không thể tin được, giật mình hoảng sợ nói, "Này, đây là chấp pháp lệnh! Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?" .
Tang Thiên một tay đẩy hắn ra, cũng không nói chuyện, bay nhanh rời đi.
Hắc y nhân nằm co quắp tê liệt trên mặt đất. Sắc mặt tái nhợt, hô hấp dồn dập, cái trán đã hiện lên đầy mồ hôi, nhìn chấp pháp lệnh ở hư không đang nhàn nhạt biến mất. Hắn nhịn không được cả người lạnh run.
"Chấp pháp lệnh! Dĩ nhiên là chấp pháp lệnh!"
Tang Thiên sống thờì gian quá dài. Thế giới này có nhiều việc này nọ bị hắn biết được, câu lạc bộ Liên Bang nước sâu đậm thế nào hắn đều biết rõ ràng, chẳng qua, sự kiện năm mươi năm trước rốt cuộc là như thế nào thì hắn không biết, nhưng hắn vẫn rõ ràng. một cái câu lạc bộ Xích Diễm nho nhỏ muốn đứng trên đỉnh của thập đại Liên Bang, điều này là hoàn toàn không có khả năng, cho dù thế lực sau lưng nó cường thịnh thế nào cũng vô pháp chen chân tiến vào, trừ phi quy tắc trật tự của câu lạc bộ đã bị làm loạn. hoặc là quy tắc trật tự đã bị những người khác nắm giữ.
Tang Thiên là ai. Thế giới này không có ai biết.
Nhưng có một chút có thể khẳng định chính là, thuộc về hắn cái gì, nếu như có hỗn loạn. Hắn tuyệt đối sẽ thu hồi lại.
Nếu quy tắc giữa các câu lạc bộ đã bị hỗn loạn, vậy là từ câu lạc bộ Xích Diễm.
Thế giới này có rất nhiều người không muốn người khác biết quy tắc, “địa hạ trật tự”, Thánh đường cùng Liên Bang luôn tranh chấp, mà câu lạc bộ tồn tại xen vào giữa ngăn cách ba giới đó.
Tang Thiên muốn giết người, bất luận kẻ nào đều sống không được, câu lạc bộ Xích Diễm nợ hắn một lão bằng hữu, hắn sẽ thu hồi lại, mà hắn bây giờ muốn đi xác định một vấn đề, quy tắc câu lạc bộ rốt cuộc có hay không đã bị hỗn loạn.
Đến chập tối, Tang Thiên mới vừa rời khỏi cửa trường, một chiếc Huyền phù xa đỏ tươi liền dừng lại ở bên cạnh hắn, cơ hồ thấy dấu hiệu của Huyền phù xa, đều có thể nhận ra đây là loại xe chỉ Thánh đường mới có.
Cửa xe từ từ mở ra, ngồi bên trong là một nữ nhân, mặc một chiếc váy dài dạ hội màu tím, mái tóc búi cao, đuôi lông mày quyến rũ lộ rõ vẻ phong tình, ánh mắt đong đưa, hai mắt nhìn Tang Thiên, khóe miệng nổi lên một chút mỉm cười.
Là nàng.
Chưởng quản phân đường Vị Ương của Thánh đường, Lam Mị bá tước.
"Ha ha, ta đoán thật không sai. Ngươi quả thực không định đi phó ước, Tang Thiên thân ái của ta ơi, ta nói đúng chứ?"
Chung quanh không ít học viên đang chỉ trỏ, Tang Thiên do dự trong chốc lát, rồi tiến vào bên trong xe.
"Đi thôi"
Lam Mị đại nhân ra lệnh cho tài xế lái xe. Nhìn Tang Thiên bên cạnh, sâu kín nói, "Ta giúp ngươi làm nhiều việc như vậy, lại không nghĩ rằng ngay cả một cái cám ơn cũng không có."
Ngửa người trên ghế, Tang Thiên một tay xoa cằm, gật đầu, cẩn thận cân nhắc, người đàn bà này đối ta tâm tư tuy rằng không thật lòng. Nhưng hai ngày này quả thực cũng bận rộn không ít, mặc dù những trợ giúp này đối với Tang Thiên mà nói có hay không có cũng không sao, chẳng qua người ta nói như thế nào cũng đã làm rồi.
"Người của Câu lạc bộ Xích Diễm hôm nay đến Thánh đường tìm ta."
Lam Mị bá tước sâu kín nói xong, chờ đợi hồi lâu cũng không thấy Tang Thiên hỏi, lông mày kẻ đen không khỏi chau lại một chút, mỉm cười, lập tức lại nói, "Bọn họ muốn chuẩn bị xuống tay đối với ngươi, ta vì ngươi ngay cả người của câu lạc bộ Xích Diễm cũng đắc tội, ngươi không thấy là nên cảm tạ ta sao?"
“Cảm tạ như thế nào?”
"Ngươi nói đi." Lam Mị bá tước đem gương mặt chậm rãi lại gần, trợn tròn mắt nhìn Tang Thiên, một cỗ kỳ lạ yêu dị hương bên trong đưa tới, chân mày Tang Thiên cau lại, khóe miệng nhếch lên khẽ mỉm cười, tay ôm lấy eo thon uyển chuyển của Lam Mị, sắc mặt Lam Mị đột nhiên biến đổi, thân thể mềm mại vặn vẹo giãy dụa, nhưng không thể nào thoát khỏi ma trảo của Tang Thiên.
Két!
Huyền phù xa bỗng dừng lại, vị nữ tử lái xe ở phía trước vừa muốn quát chói tai, lúc này lại truyền đến thanh âm của Lam Mị, "Tiếp tục lái xe!”
Bị Tang Thiên ôm ở trên đùi, Lam Mị nhìn Tang Thiên, ôn nhu nói, "Lá gan của ngươi quả thực là rất lớn”
"Ha ha." khóe miệng Tang Thiên nhếch lên mỉm cười. Một bàn tay thò vào trong bộ váy dạ hội để trêu chọc Lam Mị, giống như con rắn từ dưới chân váy lặng lẽ trườn lên. Hai chân bị mở ra, bỗng nhiên, Lam Mị thân thể mềm mại đột nhiên run lên, gương mặt nhất thời lạnh như băng, lạnh lùng quát, "Ngươi dám!"
Thanh âm hạ xuống, Lam Mị chỉ cảm thấy một trận khác thường, trong lòng một trận nhộn nhạo, gương mặt đang lạnh lùng lại trở nên ửng đỏ.
Đối với người thì ta nói tiếng người, đối với quỷ nói chuyện ma quỷ. Đối đãi với loại nữ nhân dâm đãng này, phải sử dụng loại thủ đoạn dâm đãng.
"Không phải là muốn ta dốc sức cho ngươi sao? Phải xuất ra điểm thành ý chứ"
Tang Thiên lạnh nhạt mỉm cười, lại đem Lam Mị buông ra.
Một lần nữa quay trở lại chỗ ngồi, hô hấp của Lam Mị có chút trầm xuống, giả bộ đoan trang, "Theo giúp ta tới "Thiên nhãn trang viên" tới đó ngươi hiển nhiên sẽ biết thành ý của ta”
"Thiên nhãn trang viên sao?" Tang Thiên nhớ mang máng cái tên này, nói, "Vừa lúc, ta cũng đang chuẩn bị đi tới chỗ này"
Trong Liên Bang, có chứa nhiều quy tắc, chứa nhiều trật tự, nếu như nói trật tự phức tạp nhất tự nhiên là câu lạc bộ, mà trật tự kín kẽ nhất kỹ càng nhất bao trùm cả Tinh hải tự nhiên là trật tự ngầm,còn nếu như nói trong Liên Bang tổ chức tình báo nào là lớn nhất? Không phải cơ quan tình báo của Liên Bang, mà là "Thiên nhãn”.
Sự tồn tại của “Thiên nhãn” rất nhiều người cũng biết, nhưng lịch sử về nó cũng rất ít người biết được, cũng không có ai dám đi dò xét, chỉ biết đây là một tổ chức tình báo có lịch sử phi thường lâu năm, ở nơi này ngươi có thể mua bất cứ tin tức tình báo gì, đúng vậy! Bất cứ tin tức gì! Đương nhiên, một ít tin tức tình báo quan trọng đặc biệt ngay cả tiền tài cũng không cách nào mua nổi, Thiên nhãn buôn bán đủ loại phương pháp tình báo, chỉ có ngươi nghĩ không ra, chứ không có bọn họ làm không được.
Hệ thống tình báo của Thiên nhãn bao Tinh hải chư quốc. Nghe nói ngay cả cơ quan tình báo của Liên Bang cũng có lúc ngẫu nhiên tới đây mua tin tình báo, có thể tưởng tượng được cái tổ chức này nên cường hãn tới mức nào, mà Thiên nhãn trang viên chính là nơi bán đấu giá tin tức tình báo ở địa phương, cái chỗ này mỗi người đều biết, nhưng nó vẫn luôn tồn tại.
Thiên nhãn trang viên tọa lạc tại khu vực thứ hai thành Nê Phách, trong trang viên đầy tiếng chim hót và hương hoa, ban đêm là lúc, đầy ánh sáng sao như ngọc, ánh trăng sáng tỏ, ánh trăng nhàn nhạt càng đem trang viên giống như một u cốc, đi lại bên trong trang viên cũng có vài phần lãng mạn.
“Lam Mị bá tước, lâu rồi không gặp”
Thanh âm truyền đến, Lam Mị nâng mắt nhìn lại. Đối diện có bốn năm người đang từ từ bước tới, cầm đầu là một vị thanh niên, mặc Tây phục màu trắng, đi lại nhẹ nhàng, tự nhiên toát ra một cỗ nhu hòa mà lại mang khí chất dương quang, trên mặt hắn lộ ý cười giống như tràn đầy xuân phong.
"Ngự công tử!"
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
27 chương
128 chương
2375 chương