Thuẫn kích
Chương 139 : Simon lam hạc thuỷ tinh
Bên trong đại sãnh câu lạc bộ Xích Viêm được bố trí vô cùng xa hoa, trần nhà, bốn vách tường cùng với sàn nhà đều là một màu đỏ nhàn nhạt, thỉnh thoảng có vài ngọn lửa Lưu Tinh, hoặc những đốm lửa, tạo nên nhiều ngọn lửa lớn, ngọn lửa tản ra chậm rãi thiêu đốt. Hướng cả đại sảnh lan tràn ra, lập tức bùng cháy lên giống như một thế giới lửa vậy vô cùng mỹ lệ.
Trong đại sãnh tập trung gần cả trăm người, quần áo đều rất sạch sẽ, tây trang giày da, khí chất bất phàm, Thiên Sát đại công hôm nay cũng mặc một bộ tây phục có hoa văn màu đỏ, chẳng qua là cái hố trên mặt hắn thật sự không thích hợp, bộ tây phục xa hoa đắt tiền mặc trên người hắn thật sự không lộ ra một chút cao nhã nào. Trên mặt Thiên Sát đại công tràn đầy ý cười, bắt chuyện với những người khách mời, đi xung quanh hắn là 4 người nữ nhân xinh đẹp mặc lễ phục, đây chính là 4 trợ thủ đắc lực nhất của Thiên Sát đại công, hôm nay là một trường hợp đặc biệt, tất nhiên hắn muốn mang theo 4 nữ nhân xinh đẹp này theo.
Bên cạnh Thiên Sát đại công, Simon trên mặt ý cười có chút cứng ngắc, tay trái cầm một ly hồng tửu, tay phải năm ngón đang chơi đùa lam hạc thủy tinh.
"Simon, thấy rõ rồi chứ? Ba người thanh niên ngồi phía bên phải là cho người khai đao ngày hôm này, danh tiếng ba người này có thể coi như được, xem như là nhân tuyển tranh đoạt vị trí Thất Diệu."
Simon cũng không có thèm nhìn, gật đầu. Tiếp tục chơi đùa lam sắc thủy tinh hạc trong tay:" Ta sẽ chờ thời cơ thích hợp cùng bọn họ đối chiến."
"Tốt lắm."
Thiên Sát đại công ngửa đầu lên đem ly hồng tửu trực tiếp uống hết, cấp cho Simon một ánh mắt tán dương.
"Người của Thánh Đường."
Đi tới đối diện là năm người mặc một bộ đồng phục màu trắng, cầm đầu là một người thanh niên khoảng 30 tuổi, người thanh niên này từng bước di tới, bộ trang phục màu trắng này làm cho khí chất của người thanh niên này càng trở nên hoàn mỹ, đặc biệt là trên cổ áo, trước ngực cùng với cổ tay áo đều có những hoa văn màu đỏ quái dị, hoa văn đỏ tươi trên cánh tay áo lại càng đáng chú ý.
"Thiên Sát đại công, đã lâu rồi không gặp."
"Ha ha! Tiêu Đông lão đệ vẫn phong độ như mọi khi." Thiên Sát đại công cười ha ha:" Lam Mị đại nhân còn chưa tới sao?"
"Làm sao vậy? Chẳng lẻ một đại đội trường như ta còn không có tư cách tham gia yến hội này sao?" Trên mặt Tiêu Đông lộ ra ý cười như có như không, lại nói:" Chỉ đùa một chút thôi, Lam Mị đại nhân có chút việc, có thể là một lát nữa mới đến."
"Ha ha, Tiêu Đông lão đệ mời vào."
Tiễn Tiêu Đông đi vào, Simon hỏi:" Vị huấn luyện viên của Học viện quân sự Phương Đông hình như chưa tới?"
"Có tới hay không cũng không quan hệ, tới cũng được, không tới cũng không thiếu ai." Thiên Sát đại công đang nói, ai mắt đột nhiên co rụt lại, gắt gao nhìn chằm chằm đối diện:" Ta lần này hình như không có mời hắn đến, hắn tại sao lại tới đây."
Simon nhẹ di một tiếng, ngẩng đầu nhìn lại. Đã thấy đối diện đi tới hai người, đi đằng trước chính là một người thanh niên, người thanh niên này trên mặt luôn mỉm cười, mặc một bộ tây phục màu trắng, mặc dù không có nổi bật như bộ trang phục màu trắng của Tiêu Đông, nhưng khí chất của người thành niên này lại làm cho người ta không nhịn được sợ hãi than, chỉ có thể nói tuấn dật phi phàm, hắn chính là như vậy chậm rãi đi tới, nhưng là từng bước đi hai thước, đi sau hắn là một người trung niên, người trung niên này rất cao to, cao khoảng 3 thước, giống như một pháo đài di động vậy.
"Hắn là ai vậy?"
"Một trong Liên Bang Thất Diệu, Ngự Diệp Thiên." Thiên Sát đại công sắc mặt cẩn thận, thấp giọng nói:" Ngươi mà người nay không cần phải giao tiếp với nhau."
"Trên danh sách Vượng Tọa đưa cho ta có tên hắn."
Thiên Sát đại công trên mặt lại lần nữa xuất hiện ý cười. Đi nhanh về phía trước:" Ha ha! Không biết ngọn gió nào mang Ngư công tử tới nơi này, thật làm cho ta rất kinh ngạc."
Ý cười trên mặt Ngự Diệp Thiên giống như một làn gió xuân vậy, trên người hắn chính là toát ra một loại khí chất ôn hòa lại như ánh mặt trời.
"Hôm nay câu lạc bộ Xích Viêm cử hành hoạt động long trọng như vậy, ta vừa mới đi ngang qua thành thị Vị Ương. Cho nên liền đến xem, ta hình như có chút mạo muội?"
"Không có! Không có! Ngự công tử nói đùa, Ngự công tử là một trong Liên bang Thất Diệu, trong Liên Bang ai mà không biết."
"Ha ha." Ngự Diệp Thiên mỉm cười nhìn Simon, rồi sau đó vỗ vỗ bả vai Thiên Sát đại công:" Hôm nay Thất Diệu chỉ còn Lục Diệu, một vị trí cuối cùng này, ta vẫn rất kỳ vọng đối với câu lạc bộ Xích Viêm các ngươi."
"Ha ha! Ngự công tử nói đùa, mau mau mời vào."
Ngự Diệp Thiên lại vỗ vỗ bả vai Simon:" Bằng hữu, cố lên." Dứt lời, đi vào đại sãnh.
"Hắn dường như rất mạnh." Simon nhìn bóng lưng Ngự Diệp Thiên rời đi thản nhiên nói.
"Nói nhảm, Liên Bang Thất Diệu có người nào không mạnh."
Các tân khách được mời trên cơ bản cũng đã tới đầy đủ, duy nhất chỉ có vị huấn luyện viên của Học viện quân sự Phương Đông là kô có đến. Nhưng lại có một chút ngoài ý muốn đó là sự xuất hiện của Ngự Diệp Thiên một trong Thất Diệu. Tiến hành hoạt động lần này, mục đích của Thiên Sát đại công rất rõ ràng, chính là làm cho danh tiếng của Simon tăng lên, đương nhiên, lời này cũng không thể trực tiếp nói ra, Vì vậy, Thiên Sát đại công bắt đầu bằng một đống lời dài dòng không quan trọng.
"Tất cả mọi người không phải kẻ ngu, câu lạc bộ Xích Viêm các ngươi không phải là muốn mượn cơ hội lần này nói cho mọi người, là câu lạc bộ Xích Viêm các ngươi muốn đoạt cái danh ngạch duy nhất của Thất Diệu sao, loại chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên câu lạc bộ Xích Viêm các người làm, lần trước Vân Phi thành danh cũng không phải làm như vậy sao?"
Ngồi ở đại sãnh là ba người thanh niên, ba người thanh niên này khí chất đều rất bất phàm, mọi người nghe thấy, đều biết ba người thanh niên này chính là nhân tuyển muốn tranh đoạt cái danh ngạch Thất Diệu duy nhất, Tiễn Vĩ, Trương Khai Cương, Hồ Tuấn.
Lời vừa nói ra là của Tiền Vĩ, hắn đối với câu lạc bộ Xích Viêm cực kỳ chán ghét, nhưng do ngại thế lực của câu lạc bộ Xích Viêm nên không dám lỗ mãng, lần trước cũng là vì vậy, nên mới làm cho danh tiếng của Vân Phi tăng lên, lần này nếu đã trở về, hắn làm sao có thể để cho câu lạc bộ Xích Viêm tạo ra một "Vân Phi" khác.
"Oh?"
Đang cúi đầu chơi đùa lam hạc thủy tinh trong tay, Simon liếc nhìn qua Tiễn Vĩ.
Tiễn Vĩ đứng dậy nói:" Hãy bớt sàm ngôn đi, nếu muốn đoạt được cái vị trí duy nhất của Thất Diệu này, thì phải bằng thực lực mới được, nếu ngươi có bản lãnh thì đánh thắng ta, nếu không, cũng đừng đến đây xem náo nhiệt."
Dứt lời, Tiễn Vĩ tiến nhanh về phía trước, trực tiếp đánh thẳng tới.
Xuy xuy phốc.
Trong lúc nhất thời, Simon lẳng lặng đứng bất động trong đại sãnh, trong tay vài lam hạc thủy tinh đang quỷ dị bay lượn trong không trung.Vù một tiếng, cả người Simon đột nhiên biến mất tại chỗ, trong chớp mắt đã xuất hiện sau lưng Tiễn Vĩ, Tiễn Vĩ cũng là nhân tuyển tranh đoạt Thất Diệu, thực lực tất nhiên là không tầm thường, một chiêu công kích không trúng, lập tức xoay người.
Chiến đấu hết sức căng thẳng.
Nhìn trận đối chiến của hai người, mọi người không khỏi âm thầm cau mày, ngay từ lúc vừa mới bắt đầu, Tiễn Vĩ đã liên tực bại lui. Simon kia công kích vô cùng ác liệt, vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn, nhiều lúc lấy tay làm đao, mỗi một chiêu xuất ra thì có một lam hạc thủy tinh xuất hiện giữa không trung, quả thực vô cùng quỷ dị.
Bịch!
Thủ đao của Simon chém vào bả vai của Tiễn Vĩ, phát ra tiếng răng rắc xé gió, Tiễn Vị bị đánh lui về sau hai bước, sắc mặt trắng bệch, ôm bả vai, hoảng sợ nhìn Simon.
Simon cúi đầu, chơi đùa với vài con lam hạc thủy tinh, giơ ngón trỏ chỉ tới:" Thực lực rác rưỡi như vậy, còn muốn tranh đoạt Thất Diệu."
Nghe vậy, Tiễn Vĩ đột nhiên giận dữ, quát lên một tiếng lớn, lần nữa đánh tới.
Vù!
Thân ảnh của Simon một lần nữa biến mất tại chỗ, Tiễn Vĩ lần này không thể đoán ra, kinh hãi nhìn xung quanh, đột nhiên!
Trên không trung một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện, đúng là Simon, thân thể của Simon cùng với mặt đất hoàn toàn cân bằng, vươn tay ra, năm ngón tay bắt lấy, ba một tiếng, hung hăng chế trụ thiên linh cái của Tiễn Vĩ.
Ầm!
Tiễn Vĩ bị một trảo này chụp vào đầu làm cho hôn mê, hai tay của hắn cố gắng mở cánh tay đang chế trụ của Simon, Simon giơ chân phải lên, một cước đá tới, đá trúng vào lồng ngực của Tiễn Vĩ, bịch một tiếng. Tiễn Vĩ bị đánh văng hơn ba thước, oa một tiếng miệng phun máu tươi.
Hoa lạp lạp!
Giữa không trung vô số đầu lam hạc thủy tinh hiện ra, Simon ở trên không trung, hai tay mở rộng ra, giống như Bạch Hạc Lưỡng Sí, chỉ thấy quanh thân hắn xuất hiện quang mang màu lam, một âm thanh bén nhọn vang lên, giờ phút này Simon trên không trung phảng phất như hóa thành lam hạc thủy tinh vậy, nghiêng người đánh tới.
Phốc!
Simon hóa thành lam hạc thủy tinh đánh vào trong ngực Tiễn Vĩ, với khí thế sét đánh không kịp trở tay.
Tiễn Vĩ đã nằm trên mặt đất, khóe miệng đầy máu, trước ngực xuất hiện một cái lổ thủng đầy máu.
Nhìn thấy một màn như thế, mọi người đều làm cho hoảng hốt, Simon câu lạc bộ Xích Viêm thực lực quả thật rất cao, đặc biệt là một chiêu cuối cùng, hiển nhiên là một loại tinh thần bí kỹ cường hãn.
Hai nhân tuyển tranh đoạt vị trí Thất Diệu khác là Trương Khai Cường cùng Hồ Tuấn đều vô cùng kinh hãi bởi thực lực của Simon, nhìn thấy trước ngực Tiễn vĩ một lỗ thủng đầy máu, sắc mắt hai người liền biến đổi:" Simon! Ngươi ra tay cũng quá độc ác!"
"Nếu các ngươi không phục có thể cùng tiến lên." Simon cúi đầu. Chơi đùa lam hạc thủy tinh trong tay.
"Ha ha!" Lúc này Thiên Sát đại công trên mặt tràn đầy ý cười đi tới. Cười nói:" Tỷ thí mà! Quyền cước không có mắt. Khó tránh khỏi không bị thương tích." Đột nhiên, Thiên Sát đại công biến sắc, cái lổ tai có chút nhúc nhích, lập tức, hắn cúi đầu, gắt gao nhìn chằm chằm dưới đất.
"Là ai! Lăn ra đây cho ta!"
Thiên Sát đại công một cước đạp mạnh xuống mặt đất, cả đại sãnh liền có chút run rẫy, vù một tiếng, Thiên Sát đại công thi triển Sát bí kỹ ẩn thân biến mất không thấy đâu, mọi người khó hiểu, chỉ là trong chớp mắt, một tiếng hét thảm truyền đến, ngay sau đó Thiên Sát đại công xuất hiện, mà trong tay hắn là một người thanh niên, người thanh niên này cả người đầy bùn đất, khuôn mặt ngăm đen thống khổ không chịu nổi.
Thiên Sát đại công quả thực bị chọc giận vô cùng, hắn mới vừa rồi ẩn thân lặn xuống dưới, dĩ nhiên phát hiện dưới sàn nhà bị đào thành một khoảng không. Bên dưới còn có một thông đạo thật dài hướng ra bên ngoài, càng làm cho hắn phẫn nộ chính là, bên dưới còn có chôn "Từ âu bạo tạc lôi", nếu không phải hắn kịp thời phát hiện, sợ rằng hôm nay phải chết ở đây rồi.
"Dám đối nghịch với ta! Chết!"
Bịch! Một tay của Thiên Sát đại công vứt thanh niên ngã xuống dưới đất, thanh niên miệng phun máu tươi, Thiên Sát đại công giơ chân lên đá cho hắn một cước bay đi.
Simon vung cánh tay lên. Đan thủ thành đao, một đao bổ vào trong ngực người thanh niên này, phát ra âm thanh răng rắc xé gió, người thanh niên bị đánh văng ra bên ngoài đại sãnh.
"Kenny, bắt hắn lại đây cho ta."
Kenny gật đầu, mang theo hai ba người lập tức đi ra ngoài, nhìn người thanh niên nằm trên mặt đát, hắn cười lạnh không ngừng:" Phế hắn cho ta."
Kenny đi tới. Một tay chế trụ đùi phải của người thanh niên này, giơ tay phải, muốn đem chân phải của người thanh niên này phế bỏ, mà đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác có một lực lượng mạnh mẽ ập tới, còn không biết chuyện gì xảy ra, ngay sau đó hắn phát hiện hai tay của mình dĩ nhiên không thể nhúc nhích.
Hắn hoảng sợ, ngẩng đầu lên, đối diện hắn là một người thanh niên đang đi tới.
Người thanh niên này mặc một bộ trang phục màu đen, trên khuôn mặt bình thản vô hại đầy nghiêm nghị, hai mắt lấp lánh ô quang.
Truyện khác cùng thể loại
2836 chương
274 chương
25 chương
30 chương
43 chương
153 chương