Thuẫn kích
Chương 137 : Bí mật của lam công chúa
Xem trước mắt câu lạc bộ này rốt cuộc sâu tới đâu. Tang Thiên biết rõ, “Một tiểu bộ cấp trên dính dáng tới chính trị liên bang, cấp dưới dính dáng tới nhiều thế lực ngầm, không chỉ thế, sau lưng còn động chạm tới nhiều danh môn vọng tộc, có thể nói câu lạc bộ này là một trật tự phức tạp, hầu như trên bất cứ thế lực nào cũng đều nhúng tay vào.
Thành Vị Ương ở liên bang là một đô thị phồn hoa, ban đêm huy hoàng
Tang Thiên là ai, thế giới này không ai rõ.
Hắn lúc trước còn lạnh nhạt nghiêm túc, lúc này hoàn toàn giống như đổi thành một người khác, nghiêm khắc lạnh nhạt hoàn toàn biến mất, đổi lại là nụ cười yếu ớt cuồng khinh.
Ít nhất, Lam công chúa càng tiếp xúc với Tang Thiên, lại càng không thể giải thích hắn rốt cuộc là người thế nào, hoàn toàn cân nhắc không ra, lay động bất định, cô luôn luôn thông minh hơn người trước mặt người này thậm chí phát hiện mình hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của hắn, vĩnh viễn không biết kế tiếp hắn muốn làm gì, sẽ làm gì?
Như lúc này, dạo bước trên đường phố, Tang Thiên một tay ôm lấy bả vai Lam công chúa, ngáp một cái, “Tìm nơi nào đó ngủ thôi.?”
Lam công chúa lớn như vậy, đừng nói kề vai sát cánh với một người con trai, ngay cả tay cũng chưa từng nắm qua, cảm thấy là lạ, nghe thấy giọng của Tang Thiên, nàng cũng không lộ ra vẻ ngượng ngùng của tiểu nữ nhi, ngược lại, nhún vai không sao, cười nói, “Được”
“Uh?” Tang Thiên lại có chút kinh ngạc.
“Ha ha, Ngươi tặng ta ba trăm “Ách nhĩ quỷ nhãn”, ta không phải đã nói sẽ lấy thân báo đáp sao?” Lam công chúa chớp đôi mắt màu lam, nhìn Tang Thiên, trên khuôn mặt có chút quyến rũ, khẽ cười nói: “Sao vậy? Ngươi chắc không phải chỉ háo sắc mà không có gan chứ?”
Tang Thiên lắc đầu cười cười, cũng không nói gì, đi thẳng tới một khách sạn gần đó, thuê một phòng cao cấp.
“Ta đi tắm trước, đợi ta”
Lam công chúa khẽ cười, đi vào phòng tắm.
Tang Thiên giống như không nghe thấy, bước tới, nằm thoải mái trên giường lớn, lại ngáp một cái, quả thật có chút uể oải, cơn buồn ngủ kéo tới, Tang Thiên đã mắt nhắm mắt mở.
Cạch!
Cửa phòng tắm xịch mở, Lam công chúa không biết lúc nào đã mặc lên một chiếc váy ngủ màu xanh, nàng nghiêng đầu giơ tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc màu xanh ướt sũng, bộ ngực đầy đặn cao vút như ẩn như hiện, bộ mông vừa đầy đặn lại vừa cong động lòng người, váy ngủ tới đầu gối, đôi đùi đẹp thon dài trắng trẻo lộ ra ngoài, lúc bước đi, như ánh xuân vô hạn, khuôn mặt lộ vẻ quyến rũ, đôi mắt màu xanh giống như mê ly khóe miệng cũng lộ nụ cười như có như không mà lại chứa chút ngượng ngùng.
Thấy Tang Thiên nằm trên giường nhìn có vẻ đã ngủ say rồi, Lam công chúa khẽ nhíu mày, mím mím môi, nụ cười lộ vẻ ngượng ngùng ở khóe miệng biến mất, đổi lại hoàn toàn là vẻ hấp dẫn.
Vừa đủ nhẹ nhàng bước lên giường, giẫm vào mép giường, duỗi chân ngồi bên hông Tang Thiên, vươn hai tay trắng nõn nà, đôi tay lạnh buốt ôm lấy cổ Tang Thiên, giọng hiền dịu nói: “Đến đi” cảm thấy bên dưới bộ mông của mình, một bộ phận của nam nhân dựng đứng lên, khuôn mặt Lam công chúa có chút ửng đỏ, nhưng rất nhanh lại biến mất, vẻ quyến rũ lại lần nữa hiện ra.
Tang Thiên mở một mắt, nhìn nhìn, lại nhắm mắt.
Lam công chúa hít sâu một hơi, để cơ thể ngã xuống nằm trên người Tang Thiên, đôi môi dụ hồng khẽ đóng mở, giống như có chút do dự, lại giống như có chút lo lắng, nhưng cuối cùng, vẫn là đưa đôi môi tiếp cận tới.
Lúc đôi môi thơm dịu của Lam công chúa chạm vào miệng Tang Thiên, cơ thể Lam công chúa khẽ run lên, đầu lưỡi ẩm ướt bắn vào trong. Lam công chúa đang muốn nhắm mắt lại đột nhiên phát hiện Tang Thiên mở mắt, cô giật mình, khuôn mặt quyến rũ càng thêm ửng đỏ, nét quyến rũ sớm đã biến mất, từng đợt đỏ ửng tràn lan trên khuôn mặt, cổ, tai cũng trở lên đỏ bừng.
“Ha ha ha”
Tang Thiên đột nhiên cười lớn
Lam công chúa hoàn toàn ngây ngẩn cả người, thân thể mềm mại ngã trên người Tang Thiên cũng trong nháy mắt cứng đờ, chỉ muốn tìm một lỗ lẻ mà chui vào.
“Được rồi, Lam tiểu thư, giáo dục mị hoặc của Thành Lam Sắc các cô sao càng ngày càng kém, hay là cô không chăm chỉ học hành, sao lại ngại ngùng e thẹn vậy.
Tang Thiên cười lớn ha ha, cười đến sắp chảy nước mắt ra rồi.
Còn Lam công chúa che mặt, từ trên người Tang Thiên trượt xuống, nằm trên giường lấy chăn bịt kín đầu mình.
“Ngươi tên xấu xa này, ngươi dám trêu trọc ta, ngươi sớm đã nhìn ra rồi!”
Từ trong chăn truyền tới giọng ô ô của Lam công chúa, Tang Thiên lau nước mắt ở khóe mắt do cười mà ra, lâu rồi không cười vui vẻ thế này, suýt nữa cười tới ngất đi rồi.
Tang Thiên giơ tay vỗ lên bộ mông của Lam công chúa một cái, Lam công chúa hét lên một tiếng, vô cùng nhanh đứng dậy, dùng chăn quấn lấy người, ửng đỏ trên mặt vẫn chưa biến mất, chỉ là nổi giận đùng đùng nhìn Tang Thiên.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Tang Thiên lại một tràng cười, nằm ngửa trên giường, ôm bụng, lắc đầu, “Ta nói Lam Tình tiểu thư, theo những gì ta biết thành bảo Lam sắc có một loại bí thuật tên là “khóa tim” loại bí thuật này chỉ có con gái mới thể tu luyện, hơn nữa còn phải là con gái của thành bảo Lam sắc, loại bí thuật này phải lúc ân ái tiến hành lấy một phương thức kỳ lạ thi triển, sau đó mới có khóa chặt trái tim đối phương, chỉ có người thi pháp mới có.”
“Ngươi
Khuôn mặt Lam công chúa đỏ trắng thay đổi, ngượng ngùng không thôi, khuôn mặt tràn ngập kinh hãi, không thể tin, dường như tự bí mật trong lòng đã bị lộ ra
“Hơn nữa” Tang Thiên ánh mắt thảnh thơi, nằm trên giường, hai mắt nhìn khuôn mặt vô cùng đáng yêu của Lam công chúa, cười nói, “Hơn nữa, thành trì Lam Sắc cũng không phải tất cả mọi người đều hiểu được bí thuật khóa tim, có thể nói toàn bộ thành trì Lam sắc chỉ có một người mới có thể hiểu được, đó chính là công chúa thật sự của thành trì Lam sắc, nữ vương tương lai của thành trì Lam sắc.”
“Ngươi, ngươi”
Lam công chúa đã không thốt lên lời, sự khiếp sợ trong lòng không thể dùng tới ngôn ngữ, “Ngươi làm sao biết những điều này?”
“Ta nói Lam Tình tiểu thư, oh không, Lam công chúa điện hạ, cô chắc sẽ không nghe lời gièm pha của Mao sư thúc kia của cô chứ? Cho nên, mới chuẩn bị thi triển khóa tim với ta?”
“Ta… ngươi… ta!”
Công chúa từ trước tới nay chưa bao giờ không biết làm gì như vậy, không thốt lên lời như vậy, cảm giác này không chỉ giống như cơ thể bị người này nhìn thấu, mà ngay cả linh hồn cũng bị người này thẩm thấu toàn bộ một lần, toàn thân trên dưới không có chút bí mật gì đáng nói.
“Ngươi làm thế nào biết được bí mật này của thành trì Lam sắc chúng ta, ngươi! Đừng chạm ta”
Lam công chúa hét lên một tiếng, nhưng vẫn bị Tang Thiên như dã thú ôm chặt trong lòng, nàng muốn giãy giụa, nhưng ở đâu cũng là hai tay Tang Thiên.
“Được rồi, vừa nãy không phải là rất yêu kiều, rất yêu mị sao, thẹn thùng cái gì chứ?”
Bị Tang Thiên ôm chặt trong lòng, Lam công chúa chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, “Ngươi, ngươi buông ta ra.”
“Ngủ”
Một phút, hai phút, ba phút, năm phút sau, Lam công chúa không nghe thấy tiếng Tang Thiên nữa, chỉ nghe thấy tiếng thở, trong lòng nàng hoài nghi, thử giãy giụa một chút, nhưng vẫn không thể giãy khỏi lòng Tang Thiên.
“Tang Thiên, ngươi bỏ ta ra, ta, ta xin lỗi ngươi.”
Lúc này, một tay Tang Thiên ôm cổ trắng nõn của Lam công chúa, một tay lại đặt trên bộ ngực vô cùng co giãn của Lam công chúa, cơ thể mềm mại Lam công chúa khẽ co rúm lại, bộ mông rất cong vừa mới chạm vào phần dưới của Tang Thiên, nàng thậm chí có thể cảm thấy thiêu nhiệt nóng bỏng từ bộ mông bên dưới truyền lên.
Hồi lâu, không thấy Tang Thiên có động tác gì.
Lam công chúa lúc này mới xoay người, phát hiện Tang Thiên đang nhắm hai mắt, không biết là ngủ thật rồi, hay là giả vờ.
Nàng không dám thử dò xét nữa.
Chỉ là mở đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm khuôn mặt bình thản màu đồng cổ này, cảm nhận được tiếng thở của người con trai này, gần một tiếng, trong lòng Lam công chúa vốn hoảng loạn lúc này mới bình phục trở lại, xem ra Tang Thiên thật sự ngủ say rồi.
Nhìn khuôn mặt này, trong lòng Lam công chúa không khỏi sinh nghi, nàng là lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy quan sát khuôn mặt của người con trai này, khuôn mặt màu đồng cổ của người con trai này, hình dáng rõ ràng, như đao tước, cho dù là mũi hay là miệng thậm chí là tất cả tất cả trên khuôn mặt đều không có chút tỳ vết nào, da mặt mặc dù màu đồng cổ, nhưng trình độ bóng mịn ngay cả Lam công chúa cũng không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ.
Rõ ràng là một khuôn mặt vô cùng anh tuấn , không chút tỳ vết, sao lại cho người ta cảm giác bình thản kiêu kỳ chứ?
Lam công chúa không biết, chỉ cảm thấy người con trai này thật giống một điều bí ẩn, khiến cô không tự chủ lún sâu trong đó.
Cứ như vậy, nhìn khuôn mặt quái dị này, nàng ngủ thiếp đi.
Hôm sau
Học viện quân sự Phương Đông, phòng làm việc phó hiệu trưởng.
Tô Hàm ngồi ngay ngắn trên gế, mày có chút nhíu lại, nhìn tấm thiếp trong tay, trong đó là một tấm thiệp ánh trăng nàng vô cùng quen thuộc, đây là tấm thiếp chuyên dụng của câu lạc bộ Yêu Nguyệt.
“Tên đáng chết này vậy mà lén lút đi cướp đoạt tư cách Hư không vũ, thật là xấu xa, rõ ràng biết câu lạc bộ Yêu Nguyệt đều là con gái, hắn vẫn còn liều mạng tiếp cận bên trong, tên hỗn đản đáng chết, tên háo sắc”
Lại nhìn một tấm thiệp khác, dĩ nhiên là thiệp mời của câu lạc bộ Xích Viêm.
“Tên xấu xa này ở thành Vị Ương suốt một ngày rốt cuộc đã trò làm gì, sao người của câu lạc bộ Xích Viêm cũng muốn mời hắn?”
Mở tấm thiệp cuối cùng ra, càng khiến Tô Hàm chau mày khó hiểu, đây là một tấm thiệp màu đở tươi có đóng dấu, trên dấu của có thể nhìn thấy hai chữ Thánh Đường, người mời lại là bá tước Lam Mị của phân đường Vị Ương Thánh Đường.
Trong Liên bang tổng cộng có năm mươi phân trác, phân biệt khu vực chưởng quản Liên bang, mà người chấp hành cao nhất phân đường đó là bá tước
Tô Hàm chỉ biết vị trung đội trưởng Thánh Đường hôm qua tới tìm Tang Thiên tìm hiểu chút tình hình, không phải nói là tìm hiểu án Thiên Dật tiên sinh tu luyện bí kỹ tà ác sao? Sao vị Lam Mị đại nhân này lại gửi thiệp mời cho tên tiểu tử này chứ?
Đáng chết!
Người này ở lại Vị Ương một ngày rốt cuộc đã làm những gì?
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa truyền tới, sau khi lên tiếng, một người thanh niên bước vào trong, chính là Tang Thiên.
Nhìn thấy Tang Thiên, Tô Hàm hầu như xuất phát từ bản năng hay là trong ý thức len lén nhét tấm thiệp của câu lạc bộ Yêu Nguyệt kẹp vào trong văn kiện, nàng làm ra vẻ lạnh lùng, thản nhiên nói, “Ngươi vẫn biết quay về sao?”
“Không quay về thì làm gì? Tối qua suýt nữa toi mạng”
Đáng chết
Tô Hàm nghi hoặc, lạnh lùng nói, “Ngươi bây giờ là phó hiệu trưởng học viện quân sự Phương Đông, hãy chú ý cách nói năng của ngươi.”
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
27 chương
128 chương
2375 chương