Thuẫn kích

Chương 134 : Lão vũ

Lam công chúa cũng không biết Tang Thiên vì sao lại nhắm mắt không nói gì. Nàng vốn là một người thông minh lanh lợi, trong lòng nghĩ chẳng lẽ Tang Thiên đang cố kỵ điều gì? Hắn bận tâm cái gì? Thật khó hiểu, nàng cũng không biết được, chẳng qua khi nghe Mao sư bá vốn chuyên nghiên cứu về bói toán của mình nói, trong lòng nàng cũng muốn biết Tang Thiên có phản ứng gì, vì thế, khi thấy Mao sư bá muốn đánh thức Tang Thiên, Lam công chúa cũng hơi do dự. “Tiểu tử, tỉnh lại, đừng để lão phu bực.” Mao sư bá vừa nói vừa muốn dùng bạo lực, muốn đánh thức tên tiểu tử đui mù này, mà bỗng nhiên lúc này, một đạo thanh âm lạnh thấu xương truyền ra. “Mao Sơn Nhạc!” Thanh âm kia vừa vang lên, đôi mặt đầy tinh quang vốn chỉ mở hé của Mao Sơn Nhạc đột nhiên trừng lớn, thân thể không nhịn được mà giật mình, phảng phất như là thanh âm này vô cùng kinh khủng: “Thanh âm của lão yêu bà trên Băng Phong Đảo! Trời ơi! Nàng ta sao lại tới đây.” “Lão yêu bà Băng Phong Đảo?” Lam công chúa và Bạch Thu đồng thời hỏi. “Ôi! Cũng là do sư phụ của sư phụ các ngươi nợ tình mà! Đám nha đầu, có cơ hội gặp lại sau, ách, được rồi, Lam nha đầu, ngươi phải nhớ kỹ lời ta, mau rời xa tiểu tử này. Nếu không, ngươi sẽ phải khóc rất bi thảm đó, ôi! Vì sao lão nhân ta mạng không tốt như thế chứ, ôi!” Mao Sơn Nhạc nhanh chóng mở cửa xe, đến khi Bạch Thu và Lam công chúa phản ứng lại thì thân ảnh của mao nhạc sơn đã biến mất rồi. Mà lúc này, Tang Thiên cũng mở mắt ra, lắc đầu cười khổ: “Hắn mẹ nó! Tiểu tử này dám bói toán trên đầu của ta.” “Tang Thiên, anh…” “Ồ, không có gì, mới vừa rồi lão đầu nhi kia bói toán cho ta, làm ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện.” Lam công chúa có thể khẳng định là không phải nguyên nhân này, nhưng mà, nàng không hiểu sao Tang Thiên lại đột nhiên nhắm mắt không nói gì, hắn đang lo lắng gì sao? Hay là đang tránh né? Tránh né Mao sư bá? Nàng lắc đầu, hiển nhiên, nàng không thể liên hệ hai người này với nhau được, trong lòng nàng mặc dù nghi hoặc, nhưng mà chứng kiến dáng vẻ trầm tư của Tang Thiên, nàng cũng không mở miệng, chỉ bĩu môi, ý bảo Bạch Thu lái xe đi. Vốn tưởng là Mao Sơn Nhạc đúng là đi làm ăn mày thật, không ngờ lại chỉ là giả vờ, Tang Thiên hiện cũng không muốn cho Mao Sơn Nhạc biết mình tồn tại, cho nên, hắn mới dùng thủ đoạn để Mao Sơn Nhạc rời đi. Mà điều khiến Tang Thiên nghi hoặc có lẽ chính là Mao Sơn Nhạc, nhưng mà hắn lại cau mày vì một việc khác. “Vị Ương trước đây không phải là có một câu lạc bộ của Vũ Vương sao?” “Câu lạc bộ Vũ Vương?” Lam công chúa càng ngày càng không hiểu được Tang Thiên, nàng hoàn toàn không nắm được lối suy nghĩ của hắn, câu lạc bộ Vũ Vương năm mươi năm trước rất nổi tiếng. Mà chứng kiến dáng vẻ của Tang Thiên, Lam công chúa bĩu môi, nàng sửa soạn lại tư liệu về câu lạc bộ Vũ Vương trong đầu một chút rồi nói: “Câu lạc bộ Vũ Vương năm mươi năm trước là một trong mừơi câu lạc bộ lớn của liên bang, chỉ là vào năm mươi năm trước đã bị sự kiện L88 khiến cho chỉ trong một đêm mà câu lạc bộ Vũ Vương đã bị diệt vong.” “Sự kiện L88 là chuyện gì?” Lam công chúa khẽ xua tay, nhẹ giọng nói: “Sự kiện L88 rút cục ra sao, tôi cũng không rõ ràng lắm, hình như đoạn tư liệu này cố ý bị xóa đi, tôi chỉ biết là bởi vì sự kiện L88, lúc ấy đã gây chấn động trong các câu lạc bộ ở liên bang, thậm chí cả Thánh Đường và sáu bộ thanà bí kia cũng xuất động, sự kiện lần đó, câu lạc bộ Vũ Vương bị diệt vong, mười câu lạc bộ lớn trong liên bang phát sinh biến hóa.” “Câu lạc bộ Xích Viêm có phải là sau sự kiện L88 thì quật khởi?” “Uh.” Lúc này, Bạch Thu vốn đang lại xe phía trước nói: “Sau sự kiện L88, có người đoán câu lạc bộ Vũ Vương bị diệt là một âm mưu, mà chủ mưu trong vụ này có thể là câu lạc bộ Xích Viêm. Nhưng chuyện ra sao, khong ai biết được.” Tang Thiên gật đầu, thần sắc có chút nghiêm nghị. ………………….. Câu lạc bộ Xích Viêm, phân bộ vị ương. Kiến trúc ở nơi này cũng không tính là hoa lệ, thậm chí còn có chút cổ kính, nhưng mà diện tích của nó rất lớn. Mà xung quanh câu lạc bộ Xích Viêm có rất nhiều cửa hàng, trong đó một cửa hàng tên là Lão Vũ Trà Phường, mà trước cửa nơi này có một lão già đang ngồi, lưng cong cong, khuôn mặt rầu rĩ, miệng liên tục nhả khói. Một chiếc xe bọc giáp phi nhanh vào câu lạc bộ Xích Viêm, mấy vị lão đầu đang ngồi uống trà ở Lão Vũ Trà Phường liền không khỏi thở dài lắc đầu. “Câu lạc bộ Xích Viêm này hai ngày nay đều có xe lớn bay tới, hình như là sắp có chuyện lớn phát sinh!” “Câu lạc bộ Xích Viêm là một trong mười câu lạc bộ lớn của liên bang, chỗ này mà không có đại sự phát sinh, vậy mới là kỳ quái.” Mấy lão đầu tiếp tục bàn luận, mà vị lão đầu vừa nãy cứ ngồi nhả khói đột nhiên lại phát ra tiếng cười lạnh. “Chó má! Câu lạc bộ Xích Viêm thì tính gì là một trong mười câu lạc bộ lớn liên bang chứ! Hừm!” “Ta nói này Lão Vũ! Thế nào mà cứ mội lần nhắc đến câu lạc bột Xích Viêm là lão lại tức giận thế! Câu lạc bộ Xích Viêm của người là một trong thập đại của liên bang mà!” Lão già rầu rĩ kia đầy mặt khinh thường, âm thanh lạnh lùng lại phát ra: “Câu lạc bộ Xích Viêm là đám vô sỉ hèn nhát, nếu như không dùng thủ đoạn hèn hạ, ta cho chúng nó 1000 năm, câu lạc bộ Xích Viêm cũng đừng mờ ngồi trong thập đại.” “Lão đang nói đến sự kiện L88 năm mươi năm trước sao? Thế nhân đều nói câu lạc bộ Vũ Vương bị diệt là do Xích Viêm chủ mưu, nhưng đó chỉ là đoán thôi, cũng không có bằng chứng thật, huống hồ câu lạc bộ Vũ Vương vốn là…” Người này còn chưa nói hết câu, lão Vũ kia đã đứng lên, vẻ mặt âm trầm, quát: “Hừ! Nếu như không phải câu lạc bộ Vũ Vương bị hãm hại, nơi này làm sao có thể cho đám Xích Viêm kiêu ngạo!” “Lão Vũ à, ngươi có chuyện gì xảy ra, ngươi cùng câu lạc bộ kia có cùng chữ Vũ, nhưng vậy cũng không cần thay mặt câu lạc bộ Vũ Vương nói chuyện chứ.” “Ôi chao, nói vậy không chừng lão Vũ trước đây là thành viên câu lạc bộ Vũ Vương đó?” “Lão Vũ, Bằng vào hắn ư? Lão Vũ này một chân tàn phế lâu như thế rồi, mà câu lạc bộ Vũ Vương người ta dù sao cũng là trong thập đại khi đó, sao cần một người tàn phế chứ?” “Hừ! lão Vũ nghe xong sẽ rất giận đó.” Mọi người nhìn lại, lúc này hiển nhiên sắc mặt lão Vũ trắng bệch, tức đến cả người phát run, lão hừ lạnh một tiếng, nâng cái chân giả của mình đi vào trong phòng. ………………….. Câu lạc bộ Xích Viêm, phân bộ vị ương, bên trong một gian phòng nội thất xa hoa. Ngồi ở trên một chiếc salon thoải mái, Thiên Sát Đại Công hai tay đặt hai bên sườn, trên khuôn mặt xấu xí đầy ý cười, đôi mắt tam giác xẹt nhanh qua chỗ ngồi của Tang Thiên, sau đó lại ngắm nhìn Bạch Thu, cuối cùng thì dừng mắt tại trên người Lam công chúa. Simon ở bên cạnh hắn vẫn cúi đầu, trên tay vẫn đang chơi đùa con học màu lam bằng thủy tinh. Lúc này Lam công chúa mặc một bộ quần áo màu tím, nàng im lăng ngồi đó, dáng vẻ cao quý tao nhã, đặc biệ là trên mặt nàng khóac một tấm khén màu lam phát ra ánh lam nhàn nhạt, giống như một nữ thần ở chân trời, sự cao quý khiến người ta không dám xâm phạm, miệng nàng cũng hiện ý cười như có như không, nàng yêu kiều nói: “Ta đã tới rồi, 300 viên Ách Nhĩ Quỷ Nhãn đâu.” Thanh âm êm dịu của nàng nhẹ nhàng quanh quẩn khắp trong phòng. Lúc này, Thiên Sát Đại Công vốn đang chìm trong mị lực của Lam công chúa mới tỉnh lại, hắn thầm nghĩ, Lam công chúa này không biết tu luyện bí kỹ gì mà có thể khiến hắn chìm đắm. Sau đó hắn một tay ôm lấy nữ nhân đứng sau lưng, thản nhiên cười ha hả nói: “Lam công chúa khuynh mị thiên hạ, quả nhiên là nữ nhân mị lực hiếm có thiê ha, lợi hại! Thật lợi hại! Hôm nay biết lam công chua tới, vì thế ta cố ý chuẩn bị tiếc rượu chúc mừng, mời….” “Không cần.” Lam cong chúa khoát tay, thanh âm thản nhiên lại vang lên: “Thời gian của ta không nhiêu, 300 viên Ách Nhĩ Quỷ Nhãn, các ngươi bán hay không.” Chứng kiến thái đọ lạnh nhạt như thế của Lam công chúa, trong lòng Thiên Sát Đại Công không khỏi giận dữ, nhưng mà hắn cũng không dám phát tác, chưa cần nói đến sư phụ Lam công chúa là Cẩu đạo nhân, chỉ riêng Lam Sắc Thành Bảo sau lưng nàng cũng đã không thể trêu chọc rồi. Nhưng mà, đúng lúc này, thanh âm của Simon vang lên: “Nghe nói Lam công chúa có Ngũ Đạo Ảnh Tử, mà Ngũ Đạo Ảnh Tử có thể phòng ngự được vạn vật thiên hạ, không biết có thể chống được Simon ta không?” Nghe thấy vậy, trong lòng Thiên Sát Đại Công cả kinh, thầm mắng Simon không biết tốt xấu: “Simon!” Simon đứng lên, hắn ngẩng đầu, sau đó lộ ra khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, khóe miệng lộ vẻ mỉm cười, thanh âm Thiên Sát Đại Công truyên đến, Simon làm như không nghe thấy gì, hắn tiếp tục nhìn chằm chằm Lam công chúa. Bên trong phòng, dưới ngọn đều chiếu sáng, Lam công chúa an tĩnh ngồi trên ghế, trên mặt đất bất ngờ xuất hiện Ngũ Đạo Ảnh Tử, bóng dánh của chúng như u linh đang dần vây quanh Lam công chúa. Mà ánh mắt của Tang Thiên lúc này đang đánh giá bốn phía, hắn giống như nhớ lại gì đó, căn bản như mọi chuyện đều chẳng liên quan gì đến hắn. Lam công chúa như cười như không nhìn Simon, nàng nhẹ giọng nói: “Vậy sao ngươi không đến thử xem.” “Ta cũng đang có ý này.” Mặt Simon mỉm cười, thân ảnh đột nhiên biến mất. Chứng kiến Simon đột nhiên động thủ, Thiên Sát Đại Công tái mặt. Vương Tọa kêu tên tiểu tử này ra ngoài làm việc, vốn là để hắn nhắm vào Thất Diệu, hắn con mẹ nó! Cái thằng Simon không biết sống chết này dám động thủ với Lam công chúa, không phải là tự tìm chết sao! Thoáng chốc. Phía bên trên Lam công chúa đột nhiên xuất hiện bấn năm con hạc thủy tinh màu lam, đám hạc này bay xung quanh, sau đó thì đột nhiên một bóng người xuất hiện, đúng là Simon. Simon hạ xuống từ trên trời thật nhanh, mà đúng lúc này, Ngũ Đạo Ảnh Tử bên cạnh Lam công chúa cũng nháy mắt biến mất, xuất hiện bên cạnh Simon. Ba ba ba! Simon đột nhiên lui về phía sau, sau đó lại xuất hiện bên phải Lam công chúa, thẩn thể hắn nhưng mà vẫn bị Ngũ Đạo Ảnh Tử quấn lấy. Trái, trước, sau! Simon liên tục chuyển hướng, vô luận là hắn công kích ở góc độ nào, đều bị Ngũ Đạo Ảnh Tử ngăn chặn lại trước Lam công chúa ba mét. Simon đột nhiên ra tay cũng chỉ là vì muốn khắc sâu ấn tượng với Lam công chúa, vì thế, hắn nghĩ tới mục đích đã đạt được, đang muốn thu tay, lúc này khóe mặt hắn đột nhiên liếc đến thanh niên bên cạnh Lam công chúa. Người thanh niên này đi tới cùng Lam công chúa, Simon đã chú ý từ đâu, sau khi trải qua nhiều phen dò xét, hắn thấy thanh niên này cũng chẳng có gì lạ, dùng hắn đến làm lá chắn mà thôi. Vù! Simon dậm châm một cái, như chuồn chuồn chạm nước lướt về khoảng không phía sau, song chưởng hắn mở ra như là hai cánh của Bạch hạc, rồi đột nhiên, thân thể hắn lộn một vòng tròn trên không, một chân hạ xuống, rồi công kích tới cực nhanh. Mà phía dưới hắn, đúng là Tang Thiên.