Thuẫn kích
Chương 127 : Hơn lửa
Tay người đàn ông ôm trong nháy mắt, đặt trên mông của Tiết Thiên Diệp, nàng trong lòng vừa giận vừa tràn đầy lo lắng sợ hãi, quá nhiều quá nhiều cảm xúc lẫn lộn cùng nhau, cảm giác tim bỗng nhiên đập mạnh, cảm thấy tâm hồn đều khẽ run lên, cảm giác gương mặt âm ỉ nóng lên, thậm chí nàng có thể cảm thấy hơi thở của người đàn ông này.
Lúc này, Tiết Thiên Diệp hoàn toàn nằm ngửa trên hư không, còn Tang Thiên một tay nâng cổ nàng, tay còn lại ôm lấy eo nàng. Đôi tay lạnh buốt trắng nhạt của Tiết Thiên Diệp không biết là ý thức được hay là do bản năng phản ứng, nắm chặt cánh tay Tang Thiên một cách cẩn thận.
Mùi thơm nhè nhẹ xông vào mũi, khêu gợi hỏa dục được Tang Thiên giấu ở chỗ sâu nhất, càng nguy hiểm là bộ ngực vô cùng co dãn của Tiết Thiên Diệp lại dính sát vào ngực hắn, càng làm cho dục hỏa giấu sâu trong lòng hắn hừng hực bốc cháy.
Tiết Thiên Diệp hình như phản ứng lại, nàng liều mạng giãy giụa, nhưng nàng vừa giãy giụa, bộ ngực vô cùng co dãn càng không ngừng chà xát ở ngực Tang Thiên, Tang Thiên chỉ cảm thấy toàn thân nóng rát, dục hỏa trong lòng càng giống như gặp phải vật dẫn lửa điên cuồng trào lên.
“Đừng giãy giụa”
Tang Thiên đang đấu tranh, đấu tranh với hỏa dục, trên mặt ô quang lóe lên lập tức lại hiện lên ánh sáng mờ màu đỏ thẫm, ngay sau đó ánh sáng đỏthẫm yêu dị lại bị ô quang hung thần ác sát nuốt chửng, cứ thế tuần hoàn không ngừng.
Cái gì gọi là đừng giãy giụa?
Không cho ta giãy giụa? Giống như sơn dương chờ tên sói háo sắc người giải khát sao?
Tiết Thiên Diệp vừa xấu hổ vừa giận, cho dù sức chiến đấu của cô cao tới đỉnh cấp bảy, nhưng làm sao thoát được ma trảo của Tang Thiên? Hình như cảm giác không thích hợp, phát hiện từng trận ô quang từng trận ánh sáng đỏ thẫm tuần hoàn xuất hiện trên mặt Tang Thiên, mà thần sắc Tang Thiên giống như đang đau dớn chống cự lại gì đó, cái miệng hồng nhỏ nhắn của Tiết Thiên Diệp có chút mấp máy, không khỏi có chút lo lắng.
“Ngươi, ngươi sao vậy?”
“Ta bị các cô phá thân rồi, ác ma trong cơ thể nếm được mỹ vị, nó tất nhiên đói khát khó mà nhịn.
Phá thân cái gì? Ác ma gì? Đều là cái gì với cái gì?
“Thương lượng một việc thế nào?”Tang Thiên thở hổn hển, gương mặt hắn lúc này một nửa là ánh sáng đỏ thẫm, một nửa là ô quang lóe lên,nhìn có vẻ vô cùng kỳ lạ.
“Ngươi, ngươi muốn thương lượng việc gì? Trước hết hãy buông ta ra” Tiết Thiên Diệp hiện giờ thật sự có chút sợ tên nam nhân trước mặt.
Tang Thiên nào có để ý tới nàng, nói thẳng, “Cô tới cưỡng hiếp ta đi, như vậy ít nhất ta không có cảm giác ăn hiếp phụ nữ yếu ớt.”
“Ngươi nói cái gì?” Tiết Thiên Diệp cứng lưỡi, vừa xấu hổ vừa phẫn nộ “Tên lưu manh ngươi buông ta ra.”
"***!Không chịu được.”
Cùng với cơ thể mềm mại không ngừng giãy dụa của Tiết Thiên Diệp, Tang Thiên lại không thể áp chế hỏa dục trong cơ thể, trong nháy mắt, quanh người hắn dường như bị một lớp ánh sáng yêu dị màu đỏ thẫm đến cực điểm, đến đồng tử cũng trở nên đỏ thẫm yêu dị.
Ngao!
Tang Thiên gầm nhẹ một tiếng.
“Ngươi..”, Tiết Thiên Diệp vô cùng sợ hãi, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, còn hai cánh tay cường tráng của Tang Thiên ôm lấy Tiết Thiên Diệp mềm yếu như sơn dương trong ngực, môi hôn tới đôi môi thơm nhẹ nhàng rung động mà kiều diễm ướt át.
Anh!
Khi hai môi chạm vào nhau, trong đầu Tiết Thiên Diệp ầm vang, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn bất lực, ngay cả một chút ý thức tỉnh táo duy nhất trong đầu lúc này cũng bị nụ hôn cháy bỏng của Tang Thiên làm biến mất vô hình không dấu vết.
Tang Thiên tham lam mút lấy đôi môi thơm mềm mại ướt át, còn Tiết Thiên Diệp vốn cơ thể cứng nhắc cũng hoàn toàn tan chảy trong nụ hôn nồng cháy điên cuồng của Tang Thiên, lúc hai tay Tang Thiên chạm tới bộ ngực co dãn đầy đặn cao vút của nàng, thân thể mềm mại nóng bỏng của Tiết Thiên Diệp không khỏi khẽ run lên, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên từng đợt ửng đỏ, lan tràn tới toàn thân, lại giống như dục hỏa thiêu đốt toàn thân khiến nàng không ngừng run rẩy, quay lại giãy giụa.
Đôi tay lạnh buốt của cô cũng không biết từ lúc nào bắt đầu từ cánh tay Tang Thiên buông xuống, quay sang ôm lấy cổ Tang Thiên.
Tính cách của Tiết Thiên Diệp vốn thuộc kiểu giữa hai tính cách lý tính và điên cuồng, nàng có thể rất lý tính, cũng có thể rất điên cuồng, lúc này, nàng rất lý tình, nàng rất rõ mình đang làm gì, lúc này, nàng cũng rất điên cuồng, điên cuồng tới mức khiến nàng không muốn biết mình đang làm gì, ngón tay trắng nhạt truợt ở sau lưng Tang Thiên, quấn quanh trong ngực, chuyển động.
Tiết Thiên Diệp nhắm mắt, khẽ ngẩng đầu, mặc ý Tang Thiên hôn lên chiếc cổ trắng ngà, vành tai, và bộ ngực sữa đầy đặn co dãn của nàng, nàng thở gấp, hai tay nhẹ vuốt ve cổ Tang Thiên, khi thì nàng cưỡi trên người Tang Thiên, đôi mắt như dục, tiếng như hỏa, tiếng rên rỉ mất hồn khẽ ngâm bắt đầu vang vọng trong phòng ngủ.
Hồi lâu sau đó, cùng với tiếng kêu đau đớn của Tang Thiên, vận động điên cuồng mới coi như ngừng hẳn, lúc này, Tang Thiên nằm ngửa trên ghế sofa, còn Tiết Thiên Diệp mềm nhũn nằm ngã trong ngực hắn, gương mặt đọng lại những giọt mồ hôi trong suốt, tiếng thở dốc mềm mại không ngừng, một lọn tóc tùy ý che khuất nửa mắt, nàng nhẹ nhàng vuốt ve đường nét đỏ đậm, vuơng miện đỏ, vòng quanh ở ngực Tang Thiên, trong đôi mắt hạnh nhân lộ vẻ mê ly.
Sau đó.
Tiết Thiên Diệp đứng dậy nhặt quần áo của mình trên mặt đất lên, cũng không để ý tới Tang Thiên đang nằm ngửa trên ghế sofa, sửa sang lại mái tóc rối loạn, một mình mặc quần áo không phát ra tiếng động, sau khi từng đợt ửng đỏ trên mặt hết đi, nàng quay người lại nhìn Tang Thiên vẫn đang nhắm mắt không biết đang đi vào cõi thần tiên hay đang hồi tưởng lại mùi vị.
Nàng bước tới, khom lưng, hai bàn tay nắm chặt lại, lại thuận thế buông xuống dưới, sờ nhẹ hai mắt đang khép hờ cùng với cái mũi của Tang Thiên, Tiết Thiên Diệp cúi đầu xuống hung hăng cắn một nhát trên cổ Tang Thiên.
Còn Tang Thiên lại giông như xác chết không hề động đậy, thậm chí ngay cả mày cũng không nhíu vào chút nào, hàm răng buông ra, trên cổ Tang Thiên xuất hiện một vết răng nhìn giống như chảy máu.
“Tang Thiên, em nhớ kỹ anh rồi”
Tiết Thiên Diệp cũng không ở lại, cho dù nàng hiện giờ thật sự rất uể oải, rất uể oải, nhưng nàng vẫn không muốn trực tiếp đối mặt với người con trai này, nàng không biết tại sao, nhưng cũng không hối hận về tất cả những gì vừa xảy ra.
Tang Thiên cũng không phải giả bộ hôn mê, mà là hôn mê thật sự, có lẽ cũng không thể nói là hôn mê, bởi vì ý thức của hắn lúc này rất rõ ràng, chỉ là vừa nãy hắn động dùng tới sát khí của hung thần ác sát để chống cự lại ánh sáng yêu dị của đồ đằng phượng hoàng đỏ thẫm, loại hung sát cực đoan này đối với yêu dị cực đoan, sự tồn tại này đều là cái mà Tang Thiên hoàn toàn không thể nắm trong tay, thế cho nên làm cho hắn không thể không mang hết tâm thần tạm thời trấn áp hai loại này lại.
Lúc hắn mở mắt, yêu dị đỏ thẫm trong hai tròng mắt biến mất, hồi phục sâu thẳm như ban đầu, nhìn quanh bốn phía đều không thấy bóng dáng Tiết Thiên Diệp, nhíu nhíu mày, sờ lên trên cổ.
Vết răng?
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là do Tiết Thiên Diệp cắn, lắc lắc đầu, Tang Thiên châm một điếu thuốc, chậm rãi hút vào một hơi, mặc ý nhả ra, không khỏi thầm than một tiếng, “Xem ra, cuộc sống hoang dâm vô độ của ta lại sắp bắt đầu rồi.”
Không phải Tang Thiên không muốn tùy tâm sở dục (muốn sao làm vậy), kỳ thực một khi hắn muốn sao làm vậy rồi, ảnh hưởng đối với nhân loại toàn thế giới là quá lớn.
Sống tới hơn nghìn năm, mặc dù Tang Thiên vẫn luôn khắc chế, nhưng đến tự hắn cũng không rõ mình đã tạo ra bao nhiêu phụ nữ dị thường. Có lúc ngẫm nghĩ, Tang Thiên thậm chí hoài nghi bức đồ đằng phượng hoàng sau lưng mình có phải là của vị thần linh dâm đãng nào để lại không, để mình đi sáng tạo từng người, từng người phụ nữ dị thường, sau đó… sau đó hủy diệt thế giới này.
Hôm sau.
Tin tức tại câu lạc bộ dẫn đến chấn động không nhỏ, càng khiến cho rất nhiều nam giới vô cùng đau khổ.
Người dành được tư cách Vũ hư không phận bộ Vũ Dương của câu lạc bộ Yêu Nguyệt lại là một tên tiểu tử tên là Tang Thiên.
Tin tức phát tán liên quan tới Tang Thiên trên inte, phái nam mới rõ điều này, tên tiểu tử tên Tang Thiên lại là vị huấn luyện viên trẻ tuổi của học viện quân sự Phương Đông, tin đồn liên quan tới Tang Thiên cũng không hề ít, giết chết Du Long Long Diệu của Phương Đông, đả thương Ma đế Francis, đánh gục ngụy quân tử Thiên Dật Tiên sinh, thi triển oai hổ gầm gây chấn thương Charles, thế cho nên không ít người trên mạng tặng cho Tang Thiên một danh hiệu…
Tang huấn luyện viên hống hách lộng hành không kiêng sợ.
Nghe nói, vị huấn luyện viên trẻ tuổi này và mỹ nhân phó hiệu trưởng của học viện quân sự Phương Đông có quan hệ nói không rõ ràng được. Hơn nữa trước đây cũng có tin đồn mỹ nhân hiệu trưởng cũng là thành viên của cô lạc bộ Yêu Nguyệt. Kháo! xem ra tên tiểu tử lần này chắc không phải là đi cửa sau chứ?
Có người ngưỡng mộ, có người phát cuồng, nhưng càng nhiều hơn là hoài nghi.
Ngự Diệp Thiên đạt được tư cách Hư không vũ, đó là bởi vì hắn là một trong Thất Diệu đại danh lẫy lừng, có thực lực này, còn Tang Thiên tính chuyện gì xảy ra? Không ai biết, bởi vì người quen biết Tang Thiên thật sự quá ít.
Tang Thiên chậm như rùa bước nhàn nhã chậm rãi đi vào trong học viện quân sự Phương Đông, hai tay đan vào nhau, miệng ngậm thuốc lá, như một nam nhân uể oải chán đời.
“Chào huấn luyện viên Tang!”
“Huấn luyện viên Tang, học viện không cho phép hút thuốc giờ này”
Hôm nay Tang Thiên ở nhân khí của học viện quân sự Phương Đông theo đuổi đại mỹ nhân Tô Hàm, được các thiếu nam thiếu nữ coi là phái thần tượng thực lực.
Tang Thiên gật gật đầu, chào lại
Một tiếng kêu truyền tới, làm Tang Thiên nhíu mày, vừa định quay người lại xem tên nghiệp chướng nào ăn phải gan hùm mật gấu mà dám đi xe ở học viện, một chiếc xe màu đỏ tươi lao vút sát qua vai hắn, là một chiếc xe bọc giáp, ngồi trên xe là một cô gái mặc một bộ đồ công sở màu đen.
Tang Thiên nhún nhún vai, lập tức dập tắt điếu thuốc ở đầu ngón tay.
“Huấn luyện viên Tang”
Uh? Giọng này có chút quen thuộc, lúc Tang Thiên quay người lại, nhìn thấy một cô gái đẹp đẽ nhu mì đứng đối diện, cô gái đó mái tóc màu tím, người mặc một bộ váy dài xếp tầng màu xanh, sắc đẹp của cô gái mặc dù không phải nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại mang tới cho người ta cảm giác điềm tĩnh dị thường.
Cô gái nghiêng đầu cười đùa chớp đôi mắt to tròn nhìn Tang Thiên, “Huấn luyện viên Tang không nhận ra em sao?”
“Dạ Nguyệt”
“Hì hì, thật là vui vì huấn luyện viên Tang vẫn nhớ em” Trong vẻ điềm tĩnh của Dạ Nguyệt lại có vẻ đẹp đẽ nhu mì.
“Sao có thể quên em được, thời gian em không ở đây, ta đều bận rộn muốn chết, hơn nữa còn rất nhớ em!”
“Gạt người, Tiểu Ngư đã nói hết với em rồi, thầy dạo này rất ít quản lý đội Thiên Kiêu Mộng, sao lại bận chứ, nếu không bận, thầy làm sao nhớ tới em chứ?”
Tang Thiên đỏ mặt, chuyển đề tài, “Việc nhà giải quyết xong hết rồi chứ?”
“Uh, bố em cũng tới nữa, bố muốn tự mình cảm ơn thầy.”
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
27 chương
128 chương
2375 chương