Thuẫn kích
Chương 122 : Ngươi... ngươi đúng là đồ lẳng lơ!
Tang Thiên cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, sống tới nghìn năm mặc dù đứng trước những người phụ nữ diễm lệ trong lòng hắn cũng khó có thể gợn lên sóng tình, nhưng nhu cầu sinh lý thì vẫn còn tồn tại. Từ sau khi tỉnh lại hắn vẫn không chạm vào phụ nữ, không phải là vì hắn không muốn, mà là hắn quá rõ người phụ nữ bị hắn chạm vào sẽ có hậu quả thế nào
Nhưng lúc hắn nhận thấy ly thiên đường băng hỏa có chút khác thường, lập tức đã bắt đầu chống lại, nhưng cuối cùng lại phát hiện là băng phách. Điều khiến Tang Thiên kiêng kỵ không nhiều, băng phách này là một trong những số đó. Năm đó, hắn uống rượu duy nhất một lần bị ngã nhào chính là thua bởi băng phách, hơn nữa, hắn rất rõ, người duy nhất có băng phách. Người đó đối với hắn quả thật điên cuồng chính là Kính Thủy Du.
Tang Thiên là một người đàn ông, mặc dù đã sống tới nghìn năm, hắn vẫn chỉ là đàn ông
Mặc dù sâu trong lòng Tang Thiên vẫn rất bài xích loại băng phách tính chất cực kỳ kích thích này, cũng hết sức chống lại, nhưng cuối cùng vẫn không chống cự nổi, có lẽ nên nói là không nhịn nổi, trong lòng mặc dù đang chống cự nhưng thân thể lại đang đón mời.
Cuối cùng nội tâm cảu Tang Thiên vẫn không thể đấu lại được cái cơ thể đã trải qua chín lần tái sinh này
Hắn không biết mình đã bị băng phách chinh phục rồi, hay là hợp ý băng phách, lúc đó, những câu hỏi này ở trước mặt thú dục đều là vớ vẩn
Tô Hàm tỉnh dậy, là bị một tiếng hét gọi dậy, mở mắt ra, lúc nhìn thấy Tang Thiên nằm trên giường, lại thấy sắc mặt đằng đằng sát khí trắng hồng đổi màu liên tục của Tiết Thiên Diệp, Cho dù Tô Hàm từ trước tới này chưa từng trải qua việc hoang đường thế này cũng lập tức hiểu ra, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, trời đất sụp đổ.
Giấc mơ kia là thật!
Thời gian đắm chìn trong sợ hãi rất ngắn, chỉ trong nháy mắt, hai cô dường như cùng lúc nhảy xuống giường, cũng không cần biết quần áo vứt trên sàn là của ai, lập tức che lên người, lúc đó, trong phòng ngủ gió lạnh gào thét, giống như tiếng gió từ cực bắc gào thét kéo tới, làm nội y, áo ngực trên sàn nhà bay lên tứ tung.
Tiết Thiên Diệp chỉ mặc một áo cánh dơi, thân thể uyển chuyển như ẩn như hiện, cô lúc này tóc dài bù xù, tùy ý bay lên, khuôn mặt yêu kiều trắng bệch, hai mắt như bịt kín một lớp băng sương, giống như nữ thần băng tuyết đến từ phía chân trời.
Tô Hàm mặc một bộ váy hở vai, cặp đùi thon dài lộ ra ngoài, khuôn mặt tinh sảo trắng bệch không thôi. Toàn thân tràn đầy sát khí mãnh liệt, giống như một yêu nữ hung thần ác sát đến từ sâu trong lòng địa ngục.
Ánh nắt hai cô lúc này đủ để giết người, đồng thời hung tợn nhìn chằm chằm vào cái tên đang khỏa thân nằm trên giường kia.
Mày Tang Thiên giật giật, dường như cảm thấy có chút bất thường, mở mắt ra, thấy một áo ngực màu đen từ trên đỉnh đầu bay tới, lập tức, hắn ngồi dậy, quay đầu nhìn lại, cho dù hắn sống tới nghìn năm rồi, cũng không khỏi mặt mày ửng đỏ.
“Ta muốn giết ngươi?
“Tang Thiên, ta phải băm ngươi thành trăm mảnh?
“Vù! vù”
Tiết Thiên Diệp, Tô Hàm gần như cùng lúc lao tới, dùng chiêu thức hung tàn nhất của mình, dốc hết sức lực toàn thân, điên cuồng tấn công.
Tang Thiên cười đau khổ, thấy hai cô gái đang đánh tới, tiện tay vén khăn trải giường lên quấn lại bên hông. Rất thuần thục xoay người một cái ngăn cản sự tấn công của hai nàng.
Tang Thiên trừ thời gian sống lâu một chút, kinh nghiệm chuyện tình nhiều hơn một chút, hắn so với những nam giới bình thường khác không có điểm gì khác biệt cả.
Trong phòng ngủ, quanh người Tiết Thiên Diệp dường như bị một lớp sương mù vây quanh. Mỗi lần xuất chiêu, không khí bên cạnh dường như cũng đều đọng lại thành băng, càng kỳ dị hơn là đồ gia dụng trong phòng ngủ đều bị phủ một lớp băng sương, phát ra tiếng binh binh bang bang.
Vù
Quanh thân Tô Hàm lóe lên khí huyết sắc hung ác, xuất thân là bộ đội, trong vòng ba năm đã chém giết nhiều kẻ tà ác, sát ý túc trực đã thành thói quen, một khi đã ra tay, khí thế phi phàm, vô cùng sát khí, tiếng kêu có lực, mỗi chiêu thức của cô giống như trong cương có nhu.
Bịch bịch bịch
Hai tay Tang Thiên múa lượn trong không trung. Phòng ngự sự tấn công vô cùng hung mãnh của hai cô gái, hắn mặc dù tự nhận cơ thể mình cũng tạm được, nhưng nếu đứng bất động ở đây, xem tư thế của hai nàng, mình cho dù có chín cái mạng cũng vẫn sẽ chết ở đây. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, lúc phong ngự trong đầu Tang Thiên cũng suy nghĩ rất nhanh.
“Ngươi một tên tiểu tử hèn hạ vô liêm sỉ không biết xấu hổ này”
“Mặt người dạ thú! Ngươi, ngay cả loài súc sinh cũng không bằng.”
Lúc hai cô tấn công đồng thời dùng những ngôn ngữ ác độc nhất từ trước đến nay công kích Tang Thiên. Đến ngay cả kiểu phụ nữ như Tô Hàm cũng liên tục nói những lời thô bạo, có chút lỗ mãng, thậm chí ngay cả Tang Thiên cũng chưa từng nghe qua, cái này thật sự gọi là ác độc.
Bốp bốp
Hai chưởng giao long của Tang Thiên xoay chuyển trong hư không, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, hai tay giơ hai ngón tay ra, điểm trên ngực Tô Hàm và Tiết Thiên Diệp
Tô Hàm, Tiết Thiên Diệp trong nháy mắt đứng yên trên mặt đất, cảm thấy toàn thân không thể nhúc nhích, hai người giãy dụa nhưng vẫn không thể di chuyển được, muốn mở miệng quát lớn, nhưng lại phát hiện ngay cả nói cũng không được, chỉ có duy nhất đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm Tang Thiên.
Nhìn ánh mắt giết người của hai cô gái, Tang Thiên dở khóc dở cười, lắc lắc đầu, nhảy xuống giường tìm quần áo của mình mặc vào. Trong ký ức dài tới nghìn năm của hắn, đây là lần thứ ba bị người ta đè ra**, là sự ép buộc của dục thú làm lên trò này. Cho dù đã có hai lần kinh nghiệm, nhưng Tang Thiên vẫn không biết nên giải thích thế nào, bởi vì hai lần trước đều là bị người khác muốn mà nên, cũng không cần giải thích, còn lần này lại khác, nhìn thấy vẻ mặt của hai người bọn họ hoàn toàn không ngờ sự việc có thể phát triển thành thế này.
Nhìn tên cầm thú Tang Thiên yên lặng mặc quần áo vào, cho dù là Tiết Thiên Diệp hay Tô Hàm vốn đã phẫn nộ tới đỉnh điểm, lúc này hận không thể trực tiếp dùng ánh mắt băm hắn thành vài phần. Hai nàng càng nghĩ càng phẫn nộ, muốn xông lên băm tên tiểu tử kia thành nghìn mảnh, nhưng cơ thể không thể động đậy, không hiểu sao, cảm giác tủi thân kéo tới, khóe mắt hai nàng lập tức trở lên ướt át.
Trong tình huống này giải thích thế nào cũng trắng đen không rõ, Tang Thiên cũng không muốn giải thích quá nhiều.
“Hai người bình tĩnh suy nghĩ chút đi, nếu như có đòi hỏi gì, có thể tới tìm ta”.
Tang Thiên đi tới cửa, dừng bước, lại nói: “Trong vòng ba ngày, phần ngực của các cô sẽ đau đớn như lửa đốt, sau ba ngày ngực sẽ xuất hiện một đồ đằng phượng hoàng to như lòng bàn tay. Cái đó lau không sạch được, cũng không ảnh hưởng tới cơ thể hai người, ngược lại….Tóm lại, sau này các cô từ từ sẽ biết, năm tiếng nữa cơ thể các cô sẽ hồi phục trở lại”
“Còn nữa, về việc hôm nay, rất xin lỗi”
Dứt lời, Tang Thiên rời đi.
Nghìn năm nay, bí mật đồ đằng phượng hoàng trên người mình, Tang Thiên vẫn không để lộ, hoàn toàn không thể xuống tay, hắn biết mình chết rồi lại sống, sống rồi lại chết là có liên quan tới bức đồ đằng phượng hoàng này. Nhưng tại sao lại như vậy, đến tận ngày hôm nay hắn vẫn không hiểu rõ.
Nghìn năm qua, bức đồ đằng mang đến cho hắn quá nhiều quá nhiều điều kỳ dị, hắn không hiểu bức đồ đằng quái dị này rốt cuộc là cái gì, sao lại có thể dẫn tới hỏa dục của phụ nữ, càng làm hắn nghĩ không thông là tất cả phụ nữ có quan hệ với hắn, đều sẽ phát sinh biến dị, một loại biến dị rất kỳ lạ không thể giải thích được.
Chính bởi vì loại biến dị này, hắn đã hai lần bị người ta….Tang Thiên sở dĩ không muốn phát sinh quan hệ với phụ nữ, có lẽ đó là nguyên nhân quan trọng nhất, phụ nữ một khi sống qua thời gian quá dài, quả thực sẽ thành ma quỷ
Hầu như đều không ngoại lệ, đều sẽ phát triển tới kiểu tính cách rất cực đoan.
Ba ngày sau
Khu biệt thự cao cấp Hoa Hồng, trong phòng tắm.
Tô Hàm ngửa đầu, từ từ nhắm hai mắt lại. kệ cho nước từ vòi hoa sen rơi trên mặt, ba ngày nay nàng đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, nàng cũng không phải một phụ nữ truyền thống, cũng không phải không thể chấp nhận chuyện đêm đó. Điều khiến nàng không thể chấp nhận đó là lần bất ngờ đó không hề có bất kỳ dấu hiệu nào của việc hoang đường đó.
Từ sau rời khỏi chỗ của Tiết Thiên Diệp, nàng đều nhốt mình ở trong nhà, tâm trí rất rối bời, không muốn động đậy, chỉ muốn ngâm mãi ở trong nước.
Có lẽ là…
Khóa vòi hoa sen, nhìn mình trong gương, nàng vỗ vỗ vào gương mặt, nàng vẫn là nàng, khác là bức đồ đằng phượng hoàng đỏ sẫm ở ngực. Không biết tại sao. Mỗi khi nàng nhìn chăm chú bức đồ đằng này trong đầu toàn là nhớ tới tên tiểu tử khiến nàng hận thấu xương kia.
Nghe thấy tiếng báo thông tin trong phòng khách, nàng thở ra một hơi, quấn khăn tắm bước ra ngoài.
Thông tin đã kết nối, nhìn kỹ trên quang mạc chính là Tiết Thiên Diệp.
Nàng lúc này đang ngâm mình trong bồn nước, ngoài việc giữa trán có chút mờ mịt ra, dường như không khác nàng lúc bình thường là mấy
“Nghĩ kỹ rồi sao?”
“Không.” Tô Hàm lắc lắc đầu trả lời, “Ngươi định làm thế nào, định giết hắn sao?”
“Ta không biết, đầu óc ta rất rối bời”. Trên mặt Tiết Thiên Diệp hiện lên một nụ cười đau khổ, khoát một cái khăn lông lên mặt.
“Ngươi vẫn còn cười được?” Tô Hàm nhớ rất rõ, sau khi Tang Thiên bỏ đi, Tiết Thiên Diệp bình tĩnh lại trước tiên, hơn nữa còn nói là thông suốt, hiện tại xem ra hoàn toàn là nói chuyện không đâu.
“Không cười thì biết làm thế nào? Chẳng nhẽ tự sát? Há chẳng phải quá dễ dàng cho tên tiểu tử đó sao?”
Tiết Thiên Diệp duỗi cánh tay mềm mại ra, bấm cái gì đó trên quang não, nói, “Cho ngươi xem cái này, chắc chắn sẽ khiến ngươi tròn mắt há miệng”
“Cái gì?”
Tô Hàm tiếp nhận, vừa nhìn chính là một đoạn video, tiện tay mở ra, nàng thật sự mắt trợn miệng há. Gương mặt lập tức trở lên từng đợt ửng đỏ ngượng ngùng.
“Trời! Sao ta lại có thể?”
“Rất giật mình đúng không, lúc ta vừa xem cũng rất giật mình, thậm chí không dám tin đoạn băng giám sát này là thật, tên cầm thú kia không phải là giả. Nhưng biểu hiện của hai chúng ta hình như so với hắn càng cầm thú hơn.”
Nhìn kỹ hình ảnh quá hương diễm, quá điên cuồng, quá cuồng dã kia, cuồng dã tới mức Tô Hàm hoàn toàn không thể tin mình lại có thể làm ra những động tác ác tâm này, càng khiến cô không thể chấp nhận được là trong suốt trận chiến, tên tiểu tử đó dường như đều bị vây trong trạng thái bị động, ngược lại mình và Tiết Thiên Diệp đều đang…
“Trời ơi! Sao có thể, đây cũng biết… biết…”.
“Trời cái gì mà trời! Ngươi giờ mới biết mình háo sắc, giống như cả đời chưa gặp đàn ông, đói khát đến như vậy”
Truyền đến giọng trêu chọc giễu cợt của Tiết Thiên Diệp. Tô Hàm hận không tìm được khe hở nào đó mà chui vào, lập tức nghĩ, cũng không khách sáo nói “Ngươi cũng được coi là thục nữ sao? Không biết ai giống như bạch tuộc tám chân, hai tay ôm lấy cổ người ta, hai chân vòng hai bên hông người ta, Tiết Thiên Diệp, ngươi… ngươi chính là đồ lẳng lơ”
“Được rồi, đừng ồn nữa, ngươi nghĩ xem việc này làm thế nào đi? Ta bình tĩnh nghĩ lại, ta có thể đã bị nữ nhân dị thường kia lừa rồi. Nhưng, nhưng cứ coi như là….tình huống hắn mất đi lý trí mới như vậy, nhưng hai chúng ta đều bị hắn làm… làm cái gì rồi, đây là thiệt thòi lớn.”
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
27 chương
128 chương
2375 chương