Thuẫn kích
Chương 113 : Thất diệu vân phi
Khu vực nông nghiệp thứ sáu của Thành Vũ Dương bình thường vốn rất ít người, nhưng hôm nay lại vô cùng náo nhiệt, ở ngã tư đường tùy ý cũng có thể nhìn thấy một lượng lớn Huyền Phù Xa đang chạy với tốc độ cao. Tư cách tham gia Hư Không Vũ ở phân bộ Vũ Dương của Câu lạc bộ Yêu Nguyệt chỉ có một danh ngạch, người thành công xông vào đầu tiên liền có thể đạt được cái danh ngạch duy nhất này.
Bên ngoài Phân bộ Vũ Dương của câu lạc bộ Yêu Nguyệt đã sớm hết chỗ, chật kín người, trong số đó có tới 80% là không thể thông qua vách chắn tường không khí bao quanh trang viên, vốn bọn họ đã không còn trông cậy vào việc đạt được cái danh ngạch kia. Mà đến đây hoàn toàn vì thái độ muốn xem náo nhiệt, đương nhiên, có thể thử thời vận, nói không chừng trên trời sẽ có bánh nhân đậu rơi xuống, mọi người cũng không nóng nảy, chỉ bàn luận, xem một chút rốt cuộc là ai có thể đạt được cái danh ngạch kia.
"Nghe nói người của Câu lạc bộ Trùng Thiên hôm nay cũng đến, không biết có hy vọng đạt được hay không."
"Câu lạc bộ Trùng Thiên? Ta kháo! Tên gia hỏa kia đã ngoài bốn mươi phải không? Mẹ nó! Có biết xấu hổ hay không hả! Một đám lão gia hỏa nầy cũng tới muốn cùng chúng ta tranh đoạt
"Ách" lần này tranh đoạt tư chất tham dự Hư Không Vũ tựa hồ cũng không có hạn chế tuổi tác? Nam tử bốn mươi tuổi trở xuống là vừa đủ.
"Lần này câu lạc bộ Yêu Nguyệt rõ ràng là hướng Thất Diệu của Liên Bang tung tú cầu, lần trước danh ngạch của Phân bộ Mai Lạc bị Ngự Diệp Thiên là một trong Thất Diệu đạt được, chờ xem, danh ngạch của phân bộ Vũ Dương này nhất định sẽ bị Vân Phi đạt được."
Lúc này, vị binh ca ca vừa thành công xuyên qua tường không khí lúc nãy đang từ bên trong chui ra, vừa lau mồ hôi trán.
"Hắn ***! Quá điên cuồng, ta vừa rồi ở bên trong nghe một người nói, tường không khí chính là chướng ngại tầng thứ nhất, trong trang viên cứ đi vài bước lại có một tầng chướng ngại, một tầng so với một tầng còn biến thái hơn, nghe nói tổng cộng có tới mười tầng chướng ngại, ta kháo!"
"Binh nhĩ ca, ngươi vừa rồi xông tới tầng thứ mấy rồi?"
"Ai! Lấy năng lực của ta, nhiều nhất chỉ có thể xông tới tầng thứ ba, về phần tầng thứ tư, ta xuất ra tất cả vốn liếng cũng không thể vượt qua, chẳng qua cũng có ước chừng mấy chục người cũng giống như ta, đều phải dừng lại ở tầng thứ ba.
Không ít người nhìn xung quanh, tường không khí là vô hình, nên người ở phía ngoài của trang viên đều có thể nhìn rõ ràng tình huống ở bên trong.
Xông đến trước nhất chỉ cách tòa kiến trúc mặt trăng có vài bước là ba người, sau ba người này khoảng vài mét là bảy tám người nữa.
"Binh ca ca, ba người dẫn đầu kia đang ở tầng thứ mấy?"
"Khoảng ở tầng thứ bảy hoặc là tầng thứ tám."
Binh ca ca ước chừng tính toán đại khái, lúc này có khoảng mấy trăm người xông vào bên trong trang viên
Lúc này, không biết người nào hô một câu, "Mau nhìn! Là Vân Phi, Vân Phi đến đấy."
Thất Diệu của Liên Bang, tuổi đều dưới bốn mươi, hơn ba mươi tuổi vẫn còn coi như trẻ tuổi sao? Đương nhiên, hiện nay khoa học kỹ thuật phát triển làm gia tăng tuổi thọ, tuổi bình quân cũng phải hơn một trăm, nếu bảo dưỡng tốt thì sống đến một trăm năm mươi tuổi cũng không thành vấn đề, hiểu được dưỡng sinh chi đạo, sống đến hai trăm tuổi cũng không có vấn đề, những bậc cường giả, sống hơn hai trăm tuổi đều không thành vấn đề, nếu so sánh thì thấy ba bốn mươi tuổi thật đúng chỉ có thể coi là người trẻ tuổi.
Vân Phi, là một trong Thất Diệu tiếng tăm lừng lẫy cả Liên Bang, năm nay mới hai mươi chín tuổi, một năm trước vừa mới nhòm ngó vị trí đứng đầu Thất Diệu.
Thành viên trong Thất Diệu cũng không phải là cố định, cách một khoảng thời gian thì lại do quyền uy cao nhất trong Tinh Tế của điện phủ bình chọn ra từ sổ vinh quang. Cứ tới thời gian đổi mới, Vinh quang đỉnh sẽ một lần nữa được cử hành một cách náo nhiệt, bầu ra kẻ đạt được vinh quang thi đấu thể thao trong Tinh hải chư quốc, vì vậy các danh hiệu vinh quang thường xuyên được thay đổi. . . .
Lại nói tiếp Vân Phi có thể đạt được vị trí một trong Thất Diệu cũng có nhiều tranh luận, bởi vì hắn thực sự không phải là do tham gia "Vinh diệu cạnh kỹ" mà đạt được danh hiệu, mà là một năm trước một tên gia hỏa trong Thất Diệu không hiểu sao bị tước danh hiệu, mà trong năm đó Vân Phi bộc lộ tài năng, lại là thành viên của Câu lạc bộ Xích Diễm một trong thập đại Câu lạc bộ của Liên Bang, mới đầu được mọi người xưng tụng là người nối nghiệp của Thất Diệu, sau càng ngày càng truyền rộng, ba chữ người nối nghiệp không biết như thế nào lại bị bỏ đi, trực tiếp nói thẳng là Thất Diệu, đương nhiên, là hắn không có trải qua "Vinh quang đỉnh" Xác nhận.
Cũng có người không phục, tiến đến khiêu chiến, nhưng kết quả đều không ngoại lệ, không chết cũng bị đả thương.
Một chiếc Huyền Phù Xa màu vàng sẫm phi nhanh đến, Huyền Phù Xa thoạt nhìn thật là sa hoa, long đầu sừng, phượng vĩ linh, hình dạng như tàu chiến cương mãnh vô cùng.
Đồn đãi về Vân Phi cũng có thật nhiều, nghe nói người này ngôn ngữ bất hảo, lãnh khốc vô cùng, tâm ngoan thủ lạt, ra tay không lưu tình chút nào, nhẹ thì xương gảy, nặng thì đương trường tàn phế, mọi người đều biết hắn là thành viên trung tâm của câu lạc bộ Xích Diễm, câu lạc bộ Xích Diễm lại là một trong thập đại Câu lạc bộ của Liên Bang ngưu bức nhất, mặc dù rất nhiều người không quen nhìn hắn kiêu ngạo, nhưng cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Huyền Phù Xa màu vàng sẫm giống như tàu chiến phi nhanh tới, mọi người đều nhường đường, không một người nào dám ngăn trở.
Thứ nhất là ngại uy danh của Vân Phi, thứ hai, xe này thật sự quá nhanh, mọi người nào dám cản.
Thê!
, Một tiếng rít cực nhanh quét qua. Huyền Phù Xa dừng lại cách phía trước tường bao trang viên không đầy bốn thước.
"Cạch", cửa xe hình cánh chim của Huyền Phù Xa tự động mở ra, một thanh niên mặc Tây phục màu trắng đi xuống, sắc mặt thanh niên như lưỡi đao, thần sắc lạnh nhạt, khóe môi nhếch lên lộ ý cười nhẹ ngông cuồng, đôi con ngươi vô cùng quái dị, bên trái màu lam, phía bên phải màu nâu xám, không phải Vân Phi thì là ai.
Vân Phi đi xuống xe, giương mắt nhìn tòa kiến trúc hình mặt trăng đang nghiêng bảy mươi so với mặt đất ở bên trong trang viên, lúc này lại từ trên xe bước xuống còn có hai người, một người là nữ lang tóc vàng thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, nữ lang xinh đẹp quyến rũ, đuôi mắt lộ vẻ phong tình, nàng mặc đồ có đai đeo ở hai vai, bộ ngực phong mãn, hạ thân mặc một cái quần da dài khoảng bảy phân màu đỏ tươi, khi bước đi, cái mông vểnh cao không ngừng đong đưa.
Mặt khác, người còn lại là một trung niên, trung niên mang theo cặp kính, sắc mặt âm trầm, thoạt nhìn vô cùng lãnh khốc.
Lúc này, binh ca ca lại một lần từ trong trang viên đi ra, đứng ở chỗ lõm lắc đầu thở dài nói "hắn ***! Lại thất bại, có lẽ là không có khả năng xông vào tầng bốn! Ai."
Từ trên tường bao nhảy xuống, tựa hồ không cẩn thận đụng vào một người, binh ca ca vội vàng xin lỗi, "Anh bạn! Không cố ý"
Binh ca ca lời còn chưa nói hết, cảm thấy ở cằm truyền đến đau đớn, cảm giác cằm của mình bị người ta bóp, hắn ngẩng đầu, trợn mắt nhìn.
"Lần sau ngẩng đầu nhìn rồi mới nhảy xuống."
Vân Phi mặt không chút thay đổi, nhàn nhạt nói xong, phất tay đã đem binh ca ca quăng đến hai ba thước có hơn, tựa như đang quăng rác rưởi rất là dễ dàng.
Binh ca ca vừa mới đi lính trở về, huyết khí phương cương, sao có thể chịu được khuất nhục cỡ này, giương cung bạt kiếm, quân thể quyền lúc này bay đến, quyền như gió, vù vù rung động, cương mãnh vô cùng, cánh tay cường tráng giống như sắt, nắm tay giống như thiết chùy trực tiếp bay đến.
Ba!
Chì là quyền của hắn vừa mới vung lên giữa không trung, đã bị Vân Phi hời hợt tiếp được, hơn nữa chỉ dùng hai ngón tay kẹp lấy cổ tay của binh ca ca phi thường dễ dàng.
Vân Phi thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn, hắn liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói, "Ngươi hẳn là đáng được ăn mừng, hôm nay tâm tình của ta coi như không tệ
Dừng một chút, Vân Phi bỗng xoay người, trong con mắt hung quang lóe ra, giơ lên một cước, trực tiếp đá vào bên hông của binh ca ca.
"Bịch" một tiếng vang lên.
Binh ca ca bị đạp nằm dài trên mặt đất, miệng há ra, cắn răng, hướng bên hông sờ soạng, lúc này chợt cảm thấy giật mình, xương sườn đã bị gẫy
Vừa muốn xông tới, lại bị mọi người chung quanh giữ chặt, "Quên đi, ngươi đánh không lại hắn."
"Hắn, hắn là ai vậy?
"Một trong Thất Diệu của Liên Bang, Vân Phi"
Binh ca ca vừa mới đi lính trở về, có nghe nói qua Thất Diệu, mà chưa từng nhìn thấy mặt, nhưng dù vậy, binh ca ca huyết khí phương cương, biết rõ không địch lại, cũng phải tiến lên, dù là liều chết cũng sẽ không tiếc, nhưng những người chung quanh biết được tính cách của hắn như vậy, nên vài vị tráng hán mạnh mẽ giữ chặt lấy hắn, lúc này binh ca ca mới bỏ đi ý niệm liều chết trong đầu của.
Đây chỉ là một cái tiết mục phụ mà thôi, những người khác đều biết, vị binh ca ca này hoàn toàn là không biết lượng sức, cùng Thất Diệu đánh nhau? Vậy không phải là muốn bị đòn sao.
Đối với việc Vân Phi đến đây, mọi người đều rất chờ mong, cũng biết Thất Diệu rất lợi hại, nhưng rốt cuộc lợi hại thế nào, những người khác cũng không biết, cũng rất ít người nhìn thấy bọn họ ra tay, có lẽ có không ít người đi khiêu chiến với Vân Phi, nhưng cơ hồ đều rơi chung vào một cái kết cục là tàn phế.
Vân Phi nhìn tòa kiến trúc hình mặt trăng cách đó không xa nhàn nhạt mỉm cười, chỉ thấy chân phải của hắn nhẹ nhàng bước, ngay sau đó liền hiện ra trên bờ tường bao quanh trang viên, quả nhiên là chuồn chuồn lướt nước(hời hợt), chỉ một chiêu này, khiến cho nhiều người xung quanh theo không kịp, hô to quả thật Thất Diệu không hổ là Thất Diệu, Vân Phi này mặc dù không có đến "vinh diệu chi điển" xác nhận, nhưng thực lực cũng cũng quả thực là sâu không lường được.
Những người xung quanh trừng mắt nhìn chằm chằm, đều muốn biết biết Vân Phi thân là một trong Thất Diệu xông qua tầng thứ nhất tường không khí như thế nào.
Lúc này, trên bờ tường Vân Phi vẫn như trước vươn chân phải đạp một cái vào hư không, rồi sau đó thả người nhảy, nhảy vào khoảng không.
Toàn bộ trang viên đều bị tường không khí bao trùm, tuy là vô hình, nhưng nếu bước đi lên, đều sẽ bị bắn ngược quay trở về, Vân Phi mượn phản lực của tường không khí, bước một bước, nhảy một bước, rồi lại bước, lại nhảy, trước sau không đến hai mươi giây đồng hồ, hắn đã đứng ở khoảng không phía trên của trang viên.
Cứ như vậy đứng ở trên không, mặc dù tất cả mọi người đều biết dưới chân hắn là tường không khí, nhưng thoạt nhìn vẫn hoảng sợ không thôi.
Ngay lúc này, Vân Phi trong bộ Tây phục màu trắng đứng ở trên không, gương mặt anh tuấn, thoạt nhìn giống như nhân trung chi long, ngạo thị quần hùng.
Hắn đứng ở trên đó làm gì?
Chưa người nào biết.
Phía dưới, tất cả mọi người đều ngửng đầu nhìn lên, mà lúc này, Vân Phi ở trên không trung đột nhiên động, chẳng qua cũng chỉ là nhẹ nhàng nâng chân mà thôi.
Một cước giơ lên, nhẹ nhàng hạ xuống.
Vù một tiếng, thân thể hắn từ từ hạ xuống hai ba thước, rồi một lần nữa lại lơ lửng giữa không trung.
Lại là một cước, so với vừa rồi lực đạo lớn hơn rất nhiều.
Vù một chút, thân thể lại trầm (hạ) xuống, rồi lại lơ lửng.
Mỗi lần đạp một cước, thân thể hắn đều hạ xuống vài mét, quả thực nhìn rất tuyệt.
"Vân Phi này quả thật lợi hại, một cước đạp xuống, có thể xuyên qua một tầng tường không khí, lúc này mới qua chẳng có bao lâu thời gian, mà người này cũng đã xông đến tầng thứ sáu, à không! Tầng thứ bảy."
Lại thấy hai chân Vân Phi gấp khúc, rồi lại bất ngờ thẳng đứng, thân thể đột nhiên hướng về phía trước, ở giữa không trung lộn ngược người lại, đầu hướng xuống, hai tay mười ngón tay khép lại hiện lên một chưởng, một chưởng này vỗ vào tầng thứ tám của tường không khí, nhất thời một trận lực lượng dao động vù vù chấn động.
Phanh!
Lập tức liền vang lên một đạo âm thanh, mà Vân Phi dĩ nhiên đã thành công xông đến tầng thứ tám.
Thật là uy mãnh.
Ở tầng thứ tám đang có ba bốn người, bọn họ sớm đã chú ý cách xông vào từ phía trên xuống dưới của Vân Phi, cảm thấy hoảng sợ.
Mà lúc này, nữ lang tóc vàng cùng nam nhân lãnh khốc mang kính cũng đã xông vào tầng thứ tám.
"Hai người các ngươi ở chỗ này coi chừng dùm ta, ta không hy vọng nhìn thấy bất cứ kẻ nào. . ." Vân Phi nhàn nhạt nói xong, lại chuẩn bị xông đến tầng thứ chín.
Ba người khác nghe thấy thấy Vân Phi nói vậy, lập tức nổi giận.
"Vân Phi, mọi người cạnh tranh công bình, ngươi cho hai người bọn họ coi chừng tầng thứ tám dùm ngươi là có ý gì?"
"Hư Không Vũ chỉ có một danh ngạch, nếu như Vân Phi ngươi cạnh tranh công bình mà đạt được, chúng ta tự nhiên sẽ không nói nhiều, nhưng ngươi dựa vào cái gì mà cho bọn họ canh giữ tầng thứ tám
Vân Phi nhắm mắt lại tay vỗ nhẹ tường không khí tầng thứ chín, nhẹ nói, "Ta không muốn nghe có người nói lời vô nghĩa."
Truyện khác cùng thể loại
309 chương
9 chương
1332 chương
57 chương
42 chương
26 chương
171 chương
33 chương