Thuẫn kích
Chương 110 : Lam huyết đồng minh
Hơn hai trăm năm trước, ‘cơn lốc Lam Huyết’ đã oanh động chư quốc tại tinh hải, sự kiện này thiếu chút nữa đã làm quyền lực liên bang sụp đổ, mà hơn một trăm năm trước cũng oanh động liên bang với sự kiện ‘trảm võ huân, đồ Lam Huyết’, lúc đó sau thế gia võ huân nổi tiếng đã bị tàn sát, cho đến nay, liên bang thình thoảng cũng sinh ra sự kiện liên quan đến Lam Huyết, nhưng mà cũng chỉ là loạn nhỏ mà thôi, hơn nữa vài năm trước cơ quan cao nhất của liên bang đã ra một văn kiện bí mật, bất cứ cơ cấu võ trang nào của liên bang đều có quyền truy giết Lam Huyết nhân.
Mà ngay lúc này, bên trong đại sảnh huấn luyện, những người của tổ ủy viên đều hoàn toàn ngừng thở. Họ không thể tin vào chuyện đang phát sinh trước mặt mình, nhìn thấy charles phun ra Lam Huyết, tất cả đều hoảng sợ ngây người.
Charles là ai?
Lão chính là viện trưởng của học viện quân sự Thánh Roland, lại còn là chủ nhiệm tổ ủy viên, chưa cần nói tới đức cao vọng trọng, nhưng mà ở liên bang cũng tính là một nhân vật đứng đầu.
Mà lão, dĩ nhiên lại là Lam Huyết nhân.
Đám người trong sân từ khi nhìn thấy Charles phun ra Lam Huyết, có một người đã cảm thấy linh hồn như bị hút đi, hắn ngơ ngác nằm đó, sắc mặt trắng bệch vặn vèo, hai mắt đầy hoảng sợ, đó chính là Gia Bách Liệt, hắn đang hoảng sợ cùng cực, mời vừa rồi hắn còn chưa xác định được là mầm mống Lam Huyết trong người mình khởi động có phải do Tang Thiên không, nhưng mà giờ, hắn tin, hắn hoàn toàn tin, nhưng mà cũng hoàn toàn choáng váng.
Mà nếu nói người đang hoảng sợ nhất ở đây, thì đó chính là Charles.
Khuôn mặt lão như tro tàn, nhìn thấy trước ngực mình một mảng Lam Huyết, lão hoàn toàn không thể tin, làm sao có thể? Hắn sao có thể nói ra được trong người mình có mầm mống Lam Huyết, làm sao có thể? Lão không hiểu, lại càng không thể tiếp nhận, lão rất rõ ràng thân phận Lam Huyết nhân mà bị phát hiện, như vậy có ý nghĩa gì, điều chờ đợi lão không chỉ là tử vong, mà so với tử vong còn trầm trọng hơn nhiều.
“Không!! Ta không phải là Lam Huyết nhân!” Charles điên cuồng rống lên, trong nháy mắt giãy ra khỏi mấy nam nhân kia, lão muốn chạy trốn.
Nhưng đáng tiếc trong này cao thủ nhiều như mây, hắn có thể trốn được sao?
Khi Charles của phi từ trong sân huấn luyện ra, đã có hai bóng người lướt sát theo ra ngoài.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, mọi người căn bản còn chưa kịp phản ứng, đến lúc xoay người nhìn lại, lúc này mới thấy đầu lĩnh ôn thần Bạch Hoành Lâm và người gọi là Mộ lão Mộ Viễn Sơn xách Charles quay lại.
“Xuống!”
“Muốn chạy sao?”
Một tiếng quát vang lên như sấm, một tiếng quát giận dữ, như là sét đánh vậy.
Sưu sưu!
Chỉ thấy charles kia bị lém từ ngoài vào, mà vừa mới bay đến gần trung tâm sân huấn luyện, đã có hai bóng người phi lên. Một trái một phải bắt lấy.
Ở giữa không trung, thần sắc uy nghiêm cùng khí thế mạnh mẽ, thân thể của Bạch Hoành Lâm hơi nghiêng một chút, một cước đá thẳng lên cổ Charles, mũi chân co lại, mà một cước khác cũng đồng thời đạp tới.
Phía bên phải, Mộ Viễn Sơn mặc một bộ đồ Trung Quốc cổ màu xám đứng đó, tay giữ chặt lấy cổ chân của Charles, ba ngón tay phải thì bóp vào bên hông Charles.
Một màn này phảng phất như hình ảnh đọng lại, vô luận là thủ lĩnh ôn thần hay là Mộ lão Mộ Viễn Sơn đều là nhân vật đương thời. Ratá ít người có thể thấy được họ ra tay, nhưng lúc này dĩ nhiên hai người cùng xuất thủ, nhìn hại vị cao thủ hơn trăm tuổi này, mọi người đều khiếp sợ than thở, hùng phong vẫn không kém xưa!
“Lâu nay vẫn nghe nói học viên phương đông có một lão nhân cường hãn là Mộ Viễn Sơn, hôm nay gặp mặt, đúng là rất cao thâm.” Bạch Hoành Lâm dùng một cước đá ra, Charles lúc này nằm lăn trên mặt đất.
Mộ Viễn Sơn đứng trên mặt đất cười ha hả, quần áo trên người không gió tự bay, lớn tiếng nói: “Ha ha ha! Tên của Bạch huynh trong liên bang ai mà không biết, thống lĩnh bộ an toàn T2, ai dám không nể mặt, Bạch huynh, người cũng không kém mà.”
Mà lúc này, Mộ Viễn Sơn cũng dùng sức, một tay nắm lấy Charles đang rơi xuống, ném bịch một cái xuống đất, tạo thành một đám bùi dày bay lên.
“Ha ha ha ha!”
Mộ Viễn Sơn cùng Bạch Hoành Lâm lần đầu tiên gặp mặt, hai người cũng xã giao khen nhau mấy câu, sau đó lại đồng thời cười ha hả, quả thực khiến người ta không thể hiểu nổi.
Vô luận là đám đồng học xung quanh hay là đám tổ ủy viên cùng phe lãnh đạo trường của Tô Hàm, trong đầu đều lóe lên nghi vấn.
Nhìn Mộ Viễn Sơn và Bạch Hoành Lâm đang cười cười ở bên kia, Tang Thiên cũng dở khóc dỡ cười, trong lòng thầm mắng, mịa! hai tên tiểu tử này còn muốn đùa sao, không phải ‘vừa thấy đã yêu’ rồi chứ? Sống qua thiếu niên lâu rồi, công nhận hai tiểu tử này cũng thật tịch mịch.
“Ôi!”
Một tiếng than nhẹ vang lên, khiến hai người đang tươi cười phát cuồng kia tỉnh lại.
Vô luận là Bạch Hoành Lâm hay là Mộ Viễn Sơn đều vô cùng quen thuộc với thanh âm của Tang Thiên, họ cũng vô cùng kiêng kỵ, thế mà vừa rồi họ dám quên ‘lão nhân gia’ ở một bên mà cười như phát cuồng, trên mặt cả hai lão đều hiện vẻ xấu hổ, họ cũng biết vừa rồi phát cuồng như vậy là mất hết cả mặt mũi đại nhân vật trước mặt đám đông.
Bạch Hoành Lâm vội ho một tiếng, sau đó đối với tên cấp dưới ra một mệnh lệnh: “Truyền xuống cho ta, ra lệnh cho chấp pháp ti của bộ an toàn số hai điều động lực lượng võ trang, lập tức tiến hành phong tỏa học viện Thánh Roland, tiến hành nghiêm khắc kiểm tra sự tình trong học viện.”
“Rõ!”
“Lập tức thông báo cho phân cục an toàn ở Vị Ương, tiến hành kiểm tra toàn thể thành viên tổ ủy viên.”
“Rõ!”
“Phàm là những người có dấu hiệu là Lam Huyết nhân! Người nào phản kháng, đánh gục đương trường, vô luận là ai đều toàn bộ bắt lại, không cũng phải chặn lại! Người nào muốn trốn, bắt hết lại giam giữ, ai không phục, kêu hắn đến bộ an toàn tìm Bạch Hoành Lâm ta!”
Ngay lúc Bạch Hoành Lâm nghiêm nghị ra lệnh, không thể nghi ngờ, uy nghiêm giống như một vị tướng quân đang ra lệnh cho thiên quân vạn mã, mãi đến lúc này, mọi người mới hiểu được vì sao bộ an toàn T2 hai lại bị gọi là bộ đội ôn thần, vì sao Bạch Hoành Lâm này lại không ngừng bị coi là đầu lĩnh ôn thần, nói thật thì ông ta có thể coi là sát thần ấy chứ!
Mọi người đều không khỏi nhớ lại uy danh của Bạch Hoành Lâm đang đứng ra lệnh kia, đợi đến khi bọn họ phản ứng lại được, lúc này Bạch Hoành Lâm cùng Mộ Viễn Sơn đã không còn thấy bóng dáng, bọn họ rút cục là đi đâu?
Mọi người nhìn quanh, rốt cục, bọn hộ đã tìm thấy mục tiêu, chỉ là nhìn thấy thì lại một lần nữa biến thành một đám ngốc, suy nghĩ trong đầu như bị đóng băng, cảm thấy cả đầu mình trống rỗng.
Chỉ thấy Mộ Viễn Sơn và Bạch Hoành Lâm sóng vai đi tới, mà nơi hai người đi tới đang có một bóng lưng, thoạt nhìn thì có vẻ đơn bạc, mặc một bộ trang phục cổ màu lam hưu nhàn, cũng không biết hắn nói câu gì, chỉ thấy ôn thần hách hách Bạch Hoành Lâm vội vàng chạy tới, lắng tai nghe thật kỹ.
“Cái này….”
Không thể chứ?
Mọi người không hiểu, tất cả đều nghi ngờ, nhưng cũng đầy mờ mịt, bọn họ không biết Bạch Hoành Lâm, Mộ Viễn Sơn và Tang Thiên kia có quan hệ gì, nhưng mà có thể khẳng định, chọc vào Tang Thiên, vậy sẽ phải đối mặt với Mộ Viễn Sơn đức cao vọng trọng cùng với ôn thần nổi danh toàn liên bang Bạch Hoành Lâm.
Đến chiều, trên đường phố tùy ý có thể thấy được một loạt các xe chuyên biệt của bộ an toàn T2 phi qua phi lại, mọi người căn bản là không biết tình hình gì, nhưng chẳng bao lâu thì tin tức cũng đã truyền ra, học viện quân sự đệ nhất liên bang Thánh Roland bị phong tỏa, hệ thống thông tin bị cắt đứt, toàn bộ giáo sư và học viên cũng không ngoại lệ, đều phải tiếp nhận kiểm tra.
Mà ngay lúc này một tin tức khác lại truyền ra.
Tổ ủy viên cũng đồng thời bị phong tỏa, từ chủ nhiệm cho tới tất cả các thành viên đều bị kiểm tra.
Ngày hôm sau, cơ hồ là tất cả các phương tiện truyền thông đều thông báo một tin tức.
Viện trưởng học viện Thánh Roland, chủ nhiệm tổ ủy viên Charles có thân phận Lam Huyết nhân, hôm qua khi đi kiểm tra đột xuất đội thiên kiêu mộng của học viện phương đông thì bị lộ mặt, sau khi bộ an toàn T2 nhận được tin, lập tức đã tiến hành kiểm tra tòan bộ giáo sư với học sinh trường Thánh Roland, ngoài ra những thành viên của tổ ủy viên cũng không ngoại lệ, đến hết ngày, ở Thánh Roland đã có bốn giáo sư có thân phận Lam Huyết nhân, phó hiệu trưởng bỏ trốn, cũng bị nghi ngờ là Lam Huyết nhân, bộ an tòan T2 đang tiến hành điều tra tiếp.
Tin tức này quả thật là gây chấn động cả liên bang.
Những năm gần đây cũng không ít người của công chúng bị lộ thân phận là Lam Huyết nhân, như về chức quan, quân hàm thì Charles cũng không phải là lớn nhất trong số đó. Mà nói về hùng mạnh cũng không phải Charles đứng đầu, nhưng quan trọng là Charles chính là viện trưởng của học viện quân sự đệ nhất liên bang Thánh Roland.
Học viện là nơi nào? Đó là thánh địa của việc giảng dạy, hơn nữa lại còn là học viện quân sự.
Charles thân là viện trưởng, lại còn là Lam Huyết nhân tà ác, điều này sao không khiến mọi người kinh hãi, không giận dữ đây? Hơn nữa học viện Thánh Roland còn bị tra ra ba tên giáo sư là Lam Huyết nhân, nghe nói phó hiệu trưởng bỏ trốn cũng là Lam Huyết nhân, đây là học phủ đệ nhất liên bang sao? Quả thực là sào huyệt của Lam Huyết nhân thì có!
Mũi nhọn của dư luận cơ hồ đều chĩa về hướng Thánh Roland.
Áp lực của dư luận, chính phủ liên bang vô cùng tức giận, vì thế, Charles chịu thảm kịch, học viện roland cũng gặp bi kịch.
Cơ hồ không mấy ngày sau, tin tức về mặt trái của học viện Thánh Roland liên tục xuất hiện, tin tức mấy ngày trước Thiên Dật tiên sinh bị bắt vì tu luyện bí kỹ tà ác cũng được công bố lên mạng cộng đồng.
Rốt cục, học viện quân sự Thánh Roland bị tạm dừng để chỉnh đốn.
Mà buổi tối, Tang Thiên đang nằm ngửa trên ghế salon, hai chân vắt lên bàn, hắn ngáp, dáng vẻ lười biếng vô cùng.
“Tôi đã theo yêu cầu của ngài, đẩy sớm ước hẹn năm năm lên, khoảng mười ngày sau sẽ cử hành tại trang viện của của Thiên Phạt, Vân Trung Khiếu sau khi biết chuyện này đã rất hưng phấn, có vẻ hắn rất tự tin đối với lần tuyển cử phạt chủ Thiên Phạt này.” Bạch Hoành Lâm đang báo cáo tình huống.
Tang Thiên ngẩng đầu uống vài hớp nước, gật đầu, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Chỉ là không thể xác định được Vân Trugn khiếu sẽ dẫn tới bao nhiêu người.”
Tang Thiên mỉm cười, nói: “Vân Trung Khiếu đã có lòng muốn cướp chức phạt chủ này, hiển nhiên hắn sẽ đưa toàn bộ người tới”
Đối với đám người Vân Trung Khiếu, Tang Thiên nếu đã quyết định, hiển nhiên là sẽ không dừng tay, mà đã không ra tay thì thôi, ra tay là toàn bộ đối phương phải chết hết, một người cũng không để lại!
Tang Thiên mở mắt ra nhìn, trong phòng bày biện rất nữ tính, hắn hỏi: “Đây là phòng của Hỉ Lương sao?”
“Vâng, chính cô ta ở chỗ này, có đôi khi Nhạc Dao cũng ở lại bồi nàng ta, cô gái này từ nhỏ đã rất thông minh, học gì cũng rất nhanh, chỉ tiếc là rất ham chơi, nếu như không phải ngài trở về, tôi thật không biết đến thời hạn hẹn ước năm năm kia phải làm thế nào?”
Tang Thiên đứng dậy đi vào một gian phòng ngủ, hắn giương mắt nhìn, thấy trên vách tường có một bức họa.
Trong bức tranh là biển rộng, biển rộng đầy tĩnh mịch.
Hai mắt vốn đang hé nay bỗng mở gia, hắn chìm vào quá khứ, có chút kinh nghi hạ bức tranh xuống, cẩn thận quan sát.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
27 chương
128 chương
2375 chương