Thuẫn kích
Chương 11 : Yêu nghiệt
Học viện quân sự Đông Phương,trong phòng làm việc của phó hiệu trưởng.
Tô Hàm mỹ lệ trên khuôn mặt kiều diễm mày liễu hơi nhíu lại,chiếc bút trong tay dừng trên tờ văn kiện,một đôi mắt xinh đẹp chưa đầy sự nghi hoặc.
- Đáng chết ! Cái tên gia hoả kia rốt cuộc là ai.
Sau khi trở về Tô Hàm đem đoạn thời gian tiếp xúc cùng Tang Thiên cẩn thận suy nghĩ lại một lần,nàng cảm thấy cái tên gia hoả kia đem lại cho nàng một cảm giác kỳ quái, trong con người hắn ẩn chứa nhiều bí mật khó hiểu. Nàng kinh ngạc phát hiện ra, cái gã gia hoả kêu Tang Thiên bề ngoài nhìn thường thường, căn bản là không có tinh thần phấn chấn của giới trẻ, đúng ! Kia cái tên gia hoả biểu biện không giống với một người trẻ tuổi nha, quả nhiên rất trầm ổn,thái độ bình thản, bình tĩnh đến không có bất kỳ cảm xúc gợn sóng nào.
Tô Hàm tương đối lợi hại, vô luận là ngôn ngữ hay là trên khí thế đều phi thường cưỡng bách, lúc bình thường các học viên đối với nàng cũng chỉ có thể từ xa mà nhìn thấy đã chạy loạn không yên. Kể cả là bạn bè cùng lứa tuổi với Tô Hàm khi đứng chung một chỗ cũng chỉ có thể ở vào nhược thế, vậy mà hôm nay cái tên gia hoả này, từ lúc bước vào trong văn phòng, sau đó đánh nhau, đàm luận, vẫn chỉ một bộ dạng bình thản.
- Rất kì quái, rất không bình thường.
Tô Hàm không dám nói đã gặp qua vô số người, nhưng đây là lần đầu tiên gặp cái loại gia hoả trái với lẽ thường giống như Tang Thiên.
Càng nghĩ càng đau đầu, Tô Hàm quả thực tưởng tượng như muốn suy sụp, nàng cảm giác nếu mình không đem thân phận của Tang Thiên làm cho rõ ràng, chỉ sợ đêm nay sẽ mất ngủ đến hửng sáng. Trầm ngâm một lát,nàng bấm số điện thoại của Mộ Viễn Sơn.
- Mộ lão, quan hệ cùng chuyện tình của Tang Thiên có thể kể lại cho cháu biết một ít hay không.
- Ha ha ! Tiểu Tô a, như thế nào ? Biểu hiện của hắn có làm cho ngươi vừa lòng không ?
Mộ lão giống như cảm thấy đắc ý, cười liên tục không ngừng, giống như chuyện tình đã phát hiện ra được một món đồ rất quý hiếm.
- Coi như chuyện là vậy đi, miễn cưỡng phù hợp làm giáo luyện cho Thiên Chi Kiêu Mộng của chúng ta, có phải đối với vị giáo luyện này nên giải thích rõ ràng một chút, tỷ như nhà của hắn ở đâu vậy ? Nếu biết được mấy thứ này,như vậy công tác của cháu cũng tiến hành thuận lợi hơn.
- Nhà của hắn ở đâu ư ? Ha ha.
Thanh âm của Mộ lão bỗng trở nên có chút bất đắc dĩ, sau đó nói.
- Về phần thân phận của hắn, ài ! Tiểu Tô ạ, nếu như hắn nguyện ý đảm nhiệm huấn luyện cho Thiên Chi Kiêu Mộng, vậy chúng ta cũng đừng có quan tâm nhiều làm gì.
- Sao có thể không hỏi hắn được, hắn dù sao cũng đảm nhiệm giáo luyện của Thiên Chi Kiêu Mộng, đây tương đương là việc cơ mật quân sự,nếu thân phận của hắn không xác định, vạn nhất hắn tiết lộ chuyện cơ mật thì làm sao bây giờ ?
- Tiểu Tô a ! Không cần phải dùng cái loại ngôn ngữ chính phủ ấy làm lý do, như vậy đi, nếu có xảy ra chuyện gì, hết thảy do ta chịu trách nhiệm.
- Chuyện này sao có thể ?
Tô Hàm càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, Mộ Lão đối với tên gia hoả kia sao lại tín nhiệm như vậy, có điểm hơi quá, tại trong ấn tượng của nàng, lấy tính cách của Mộ lão tuyệt đối sẽ không thốt ra cái loại cam đoan như này.
- Mộ lão, ngài nói cho cháu biết đi, rồi lúc về nhà cháu sẽ đem trộm một vài " Dạ Lan Hương " của nhị thúc nhà cháu cho ngài, ngài thấy thế nào ?
- Dạ Lan Hương ?
Mộ lão dường như vừa kích động vừa hưng phấn, mà ngay cả thanh âm già nua đều có chút lạc giọng.
Tô Hàm cười thầm, nàng phi thường rõ ràng "Dạ Lan Hương " của nhị Thúc đối với Mộ lão có lực hấp dẫn trí mạng, tiếp tục nói :
- Ngài hãy ngẫm lại hương vị của "Dạ Lan Hương" ...
- Đừng nói nữa, cho dù Dạ Lan Hương rất ngon, nhưng là . . . . Ài ! Không phải ta không nói cho ngươi, thật sự về thân phận của hắn ta cũng không biết rõ ràng. Nhưng mà, ta dám khẳng định một chút, tại liên bang, nằm mơ cũng không có ai thích hợp làm giáo luyện cho Mộng chi đội như hắn, ta vẫn giữ nguyên câu nói kia, cấp cho hắn quyền hạn lớn nhất, hắn cần cái gì, nhân viên nhà trường cần phải ưu tiên cung cấp. Còn nữa, về phần chuyện tình hắn đảm nhiệm giáo luyện thì tốt nhất tận lực đừng cho ngoại giới biết, bản thân ta đã già giấc ngủ cũng không đủ, Tiểu Tô a ! Trước hết cứ như vậy đi .
Cắt đứt điện thoại, Tô Hàm kinh ngạc không cần nói cũng hiểu.
Cái gì là cấp cho hắn quyền hạn lớn nhất? Cái gì gọi là hắn cần thứ gì thì nhân viên nhà trường phải ưu tiên thời gian đáp ứng ?
Tô hàm quả thực hoài nghi Mộ lão có phải đã hồ đồ rồi hay không ? Hay chính tai mình đã nghe lầm ?
Ước chừng sững sờ mất vài phút đồng hồ, Tô Hàm mới hồi phục lại tinh thần, Mộ lão quả thực rất khác thường, còn trong nội tâm của nàng, đối với Tang Thiên hiếu kỳ lại càng tăng lên mạnh mẽ,nàng hung hăng nói.
- Ta cũng không tin không thể tra ra thân phận thật sự của hắn.
Dứt lời, liền bắt đầu bấm số điện thoại.
- Lão yêu ? Ngươi hiện tại ở nơi nào ?
- Đương nhiên là ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, ta nói này Tô mỹ nhân, từ sau khi nàng thoát ly đội ngũ, một bang chúng ta, khốn nạn giống như rắn mất đầu ! Hiện tại đã có một vị tân đội trưởng mới đến, nhóm hỗn đản chúng ta đều rất tưởng niệm đến lão nhân gia ngài ah !
- Hãy bớt sàm ngôn đi, giúp ta điều tra một người, ta chỉ biết tên hắn gọi là Tang Thiên, niên kỷ tầm hai mươi tuổi, ta muốn tất cả toàn bộ tin tức về hắn, càng chi tiết càng tốt.
- Ta kháo ! Tên hỗn đản nào dám chọc đến Tô mỹ nhân của chúng ta, mẹ nó ! Coi người của đội đặc nhiệm T9 chúng ta đều chết hết rồi sao, Tô mỹ nhân, nàng yên tâm,ba ngày sau, ta đảm bảo đem tổ tông mười tám đời của hắn điều tra thật rõ ràng.
- Hắn không có chọc ta, ngươi cứ điều tra là được.
- Không có chọc giận nàng ? Trời ạ ! Tô mỹ nhân,chẳng lẽ ngươi. . . Trâu già muốn gặm cỏ non ! Thượng Đế a !
- Cút !
Trực tiếp cắt đứt liên lạc, Tô Hàm lại bấm số điện thoại khác để thông báo.
- Nhị tỷ, đang làm chuyện gì vậy ?
- Ha ha,Tam muội cưng ơi, cuộc sống tại học viện quân sự Đông Phương vẫn tốt chứ ?
- Một chữ, phiền ! Hai chữ,hối hận ! Ba chữ rất đau đầu ! Bốn chữ,sứt đầu mẻ trán.
Tô Hàm thở dài.
- Ha ha, hai ngày trước ta cùng đại tỷ nói chuyện một chút qua điện thoại, chúng ta chuẩn bị đến học viện Đông Phương tìm muội, mấy tỷ muội chúng ta đã lâu không có gặp nhau rồi.
- Ân, mau tới đi,ta phiền sắp chết rồi ! Nga, được rồi, nhị tỷ, giúp muội điều tra một người,tên gọi là Tang Thiên,tuổi ước chừng khoảng hai mươi.
- Tang Thiên ? Nam thanh niên sao ? Hai mươi tuổi ? Người ta còn là tiểu hài tử a ! Tam muội, ngươi đây là muốn làm như thế nào a ?
- Nguyên nhân cụ thể gặp mặt rồi nói sau, nhị tỷ, vất vả vậy !
- Ha ha, không thành vấn đề, nhị tỷ của muội vì ngươi mà đặc biệt xuất công đầu, chỉ cần mở một pháp nhãn là có thể biết hắn có phải yêu nghiệt hay không, chờ tỷ hồi âm lại nhé.
- Sau khi cúp điện thoại, Tô Hàm một hơi lại gọi tới bốn năm số khác để thông báo, nói muốn điều tra một tên gia hoả gọi là Tang Thiên,niên kỷ ước chừng tầm hai mươi tuổi.
... . . .
Dọc theo đường đi, Dạ nguyệt cũng đang suy nghĩ tới vị giáo luyện mới này là người như thế nào. Thần tiên giống như lão gia gia râu tóc bạc phơ ? Lôi thôi giống như cao nhân ẩn sĩ ? Hay trầm lặng giống như quân nhân ca ca, hoặc là vì say mê nghiên cứu thể thuật cách đấu mà giống như đại thúc trung niên hói đầu ? Một năm trước đương kim giáo luyện viên của câu lạc bộ Phong Hoả một trong thập đại câu lạc bộ tại liên bang cũng đã bị thần tượng Tô phó hiệu trưởng trực tiếp từ chối. Nghĩ đến cũng chỉ có nhân tài bậc này mới có thể phù hợp mới yêu cầu của Tô phó hiệu trưởng đây sao ?
Nhưng mà, trong lúc nàng đi vào đại sảnh huấn luyện trên lầu hai. Trong lúc nàng đẩy cánh cửa đại sảnh huấn luyện ra thì nàng ngơ ngác tại đương trường.
Phảng phất giống như bị người ta điểm huyệt đạo, trên mặt kiều lộ thần sắc không thể tin tưởng được, một đôi con ngươi giống như ngọc bích loé ra tia hoảng sợ, không phải lão gia gia râu tóc bạc phơ, lại càng không phải cao nhân ẩn sĩ lôi thôi lếch thếch, cũng không phải đại thúc trung niên hói đầu. . . . . Không ngờ lại là một người thanh niên.
Trời ơi !
Ta có nhìn lầm không ?
Dạ nguyệt bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới vị tân giáo luyện này còn trẻ tuổi đến như thế vậy, tuổi của hắn cùng chúng ta có hơn kém bao nhiêu đâu ? Làm sao có thể ! Tại sao có thể đảm nhiệm chức giáo luyện.
- Dạ nguyệt ?
Tang Thiên vừa rồi đã nghiên cứu qua tư liệu các thành viên trong Thiên Chi Kiêu Mộng một lần, trông thấy người con gái có mái tóc tím dài này, iếc mắt một cái đã nhận ra nàng là Dạ nguyệt, trợ lý của đội Thiên Chi Kiêu Mộng.
- Hả !
Không biết làm sao, Dạ nguyệt cả người giống như bị điện giật, chỉ cảm thấy trong đầu hoàn toàn trống rỗng, suy nghĩ một thời gian có chút hỗn loạn, thậm chí quên mất chính bản thân mình tới đây làm cái gì.
- Đem tư liệu để xuống đi !
Đọc tư liệu đối với Tang Thiên mà nói so với ăn cơm cũng không sai biệt lắm, nhìn một lần, dường như có thể nhớ đầy đủ tất cả mọi thông tin vào trong đầu, muốn quên cũng không quên được, hắn cũng không nhớ rõ chính bản thân mình từ khi nào đã có được trí nhớ kinh khủng như vậy, đại khái là tại lần dục hoả trùng sinh thứ hai thì nó đã như vậy.
Tang Thiên hiện tại muốn ra ngoài mua một món đồ nguyên tố chiến giáp, hắn thật ra có chút chờ mong phi thường, muốn biết liên bang tại khu vực không gian nhân tạo đã phát triển đến loại trình độ bậc nào, đứng lên, đi tới cửa thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vỗ vỗ trán, nói.
- Đem cái hộp trên bàn kia mang trả lại cho Tô phó hiệu trưởng, Tô phó hiệu trưởng thật là sơ suất quá, chiếc nội y mới mua mà lại để quên tại đây ... .
Tang Thiên nhanh chóng rời đi.
Mà trong phòng làm việc, Dạ nguyệt mặt kiều tỏ ra vô cùng cổ quái,nhìn lên trên bàn làm việc, nàng hít sâu một hơi, cuối cùng thật sự không thể kiềm chế được nội tâm đang hiếu kỳ mãnh liệt, bước dần đi tới phía trước, mở chiếc hộp ra.
Ngay trong lúc đó,mái tóc dài màu tím của Dạ nguyệt lại tuỳ ý bay lên, bộ váy dài kiểu dáng điệp lãng ( váy tầng ) không gió mà bay,. . . phần phật. . . thanh âm vang lên.
Hiển nhiên có thể nhìn thấy, Dạ nguyệt đã để lộ mất nội thất ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
18 chương
195 chương
153 chương
152 chương
143 chương