Thuẫn kích
Chương 108 : Đánh cả thánh đường của ngươi
Kiện Thân Thập Bát Luyện, mười tám động tác, đồng dạng cũng là mười tám vòng tuần hoàn. Phương pháp này, luyện vòng thứ nhất chính là có thể nắm được tuần hoàn máu trong tay, mà lúc này ở trong trung tâm, Vương Thiết đang bày ra một loạt các tư thế trông còn khó coi hơn cả trước, hai tay đánh ra sau, hai chân vung lên, cổ cũng ngẩng cao hết cỡ, thoạt nhìn giống như con cóc bị thương vậy.
Nếu như riêng động tác này thì còn chưa đủ để mọi người hoảng sợ, mà là sau khi Vương Thiết làm xong động tác này, sắc mặt hắn tái hẳn, trông như không có chút huyết sắc nào, gân xanh trên trán nổi lên, thậm chí mọi người còn thấy mặt hắn trông rất sợ, liên tục nổi lên những đường màu xanh màu đỏ, trông cực kỳ quỷ dị.
Thân trên Vương Thiết lúc này đang cởi trần, cơ bắp tòan thân cơ hồ như ẩn chưa lực lượng khai thiên tích đi, chẳng bao lâu sau, đôi tay hắn cũng hiện lên những đường vân, hơn nữa còn càng lúc càng nhiều.
Lúc này, mọi người mới hiểu được, những đường vân này chính là mạch máu.
Những đường máu này đan xen xuất hiện, mọi người đều thấy rất rõ ràng, mà càng khó tin hơn là mạch máu có vẻ còn nhúc nhích, văn vẹo trông vô cùng kình khủng.
Theo nhưng mạch máu này không ngừng rung động, hai tay Vương Thiết bắt đầu biến sắc, màu sắc giống như là tro tàn, sau đó thì cổ tay, cánh tay, rồi sau một phút đồng hồ, nửa người trên của Vương Thiết cũng biến thành như vậy, có vẻ giống như là bất tử cương thi trong truyền thuyết.
Nhưng mà lúc này trên ngực Vương Thiết lại có một mảnh màu hồng nhuận, đó là vị trí trái tim.
Mọi người có thể rõ ràng nhìn thấy trống ngực Vương Thiết đập rất có quy luật, sau đó lại đột nhiên nhảy nhanh hơn, giữa quảng trường đang vô cùng yên tĩnh này, tiếng tim đập của Vương Thiết truyền ra rất rõ.
Thìch thịch! Thình thịch!
Xôn xao!
Theo tần xuất tim đập ngày càng nhanh của Vương Thiết, lấy vị trí trái tim của hắn làm trung tâm, một luồng màu đỏ bắt đầu lan ra, cứ một vòng rồi lại một vòng như sóng biển, rất nhanh, nửa người của Vương Thiết đã dần khôi phục, tất cả bắt đầu khôi phục như cũ.
Mỗi người ở đây lúc này đều vô cùng kinh ngạc, chân mày nhăn lại, hai mắt mờ mịt khó hiểu.
Trên thế giới này không ngờ còn có phương pháp tu luyện thể thuật đến cả bực này sao?
Thể thuật, danh như ý nghĩa, phương pháp cường thân kiện thể trên cơ bản đều định nghĩa là thể thuật.
Thời đại bây giờ, thế thuật cách đầu rất thịnh hành, mà phương pháp rèn luyện thể thuật thì vô cùng, sớm đã lan tràn khắp nơi, nhưng mà bọn họ cũng chưa từng gặp qua loại phương pháp thể này. Bọn họ nhìn thấy một người cao to tráng kiện như Vương Thiết mà chỉ không đến một phút đã trông như tử thi, trong lòng vẫn còn cảm thấy rất sợ.
Cái này để cho người luyện sao?
Hơn nữa luyện tập cái này có thể cường thân kiện thể sao?
Khóe miệng Charles cười lạnh, tinh mang trong mắt lóe lên, lão xoay người, nói với đội trưởng gia bách liệt ở bên cạnh: “Thánh Đường là thành địa của thể thuật cách đấu, chưởng quản tất cả thuật cách đấu thuật của liên bang, cầm tất cả những bí kỹ tà ác, gia bách liệt tiên sinh, ngươi thân là Thánh Đường đội trưởng, hiển nhiên là rõ thể thuật bất chính rồi.”
Gia bách liệt nhìn chằm chằm vào Vương Thiết, trên trán hiện vẻ nghi hoặc, sau đó gật đầu.
Mà lúc này, Charles lại tiếp tục nói: “Như vậy, ngươi vừa rồi cũng thấy khi hắn luyện thể thuật, gân xanh mạch máu đều hiện ra, sau đó giống như là cương thi, loại thể thuật này, hại mình hại người, tà ác vô cùng, dựa theo tiêu chuẩn đánh giá của Thánh Đường, hẳn là có thể liệt vào hàng tà ác thể thuật rồi.”
Gia bạch liệt cũng không đáp lại lão, bởi vì ánh mắt hắn vẫn còn đang phán đoán xem thể thuật Vương Thiết luyện có phù hợp tiêu chuẩn Thánh Đường không, cái này phải thẩm tra nghiêm khắc mới quyết định được, nói thật, hắn cũng không quan tâm đến chuyện này, nhưng thứ làm hắn hứng thu chính là sát ý mà năm người vừa mới toát ra.
Đây mới là thứ hắn quan tâm.
Cho tới nay, hắn vẫn luôn luôn tìm kiếm phương pháp tu luyện sát ý, nhưng mà nhiều năm qua đi, vẫn không chút kết quả nào.
Giờ thấy đám năm người Vương Thiết tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có thế tỏa sát khí ra ngoài, chuyện này sao không khiến gia bách liệt khiếp sợ, vừa khiếp sợ, hắn lại vừa ham muốn học được phương pháp này, cực kỳ muốn!
Nhưng nếu như đưa bọn họ về Thánh Đường thẩm tra, hắn sẽ không còn cơ hội tiếp xúc, hắn chỉ là một tiểu đội trưởng, chỉ có quyền bắt người, vì thế hắn nhất thời lâm vào trầm tư, làm thế nào có thể dùng quyền Thánh Đường đưa họ đi, lại vừa có thể giấu được cơ cấu thẩm tra của Thánh Đường đây?
Đúng! Đột nhiên hắn nhớ đến Charles còn mời tới người của bộ T2.
Mừng như điên!
Hắn chỉnh lại thần sắc, chuyển thành vẻ mặt nghiêm tục, gia bách liệt ngẩng đầu, móc ra một văn kiện trong ngực, quát: “Ta là tiểu đội trưởng phân đội 9 của Thánh Đường, gia bách liệt, hiện giờ ta hoài nghi năm thành viên của đội Thiên Kiêu Mộng tu luyện thể thuật bất chíh.”
Quyền uy của Thánh Đường, không thể nghi vấn.
Hơn một trăm năm nay, không ai có dũng khí nghi vấn.
Nghiêm khắc mà nói, Thánh Đường cũng không phải là một cơ cấu của liên bang, bởi vì trong chư quốc của tinh hải, mỗi một quốc gia đều có Thánh Đường tồn tại, mà Thánh Đường tồn tại, chưởng quản tất cả thể thuật cách đấu của tinh hải, tiêu diệt hết những kẻ tu luyện thể thuật bất chính, tà ác bí kỹ và đám phần tử tà ác.
Nơi này đã hoàn toàn thoát ly cơ cấu của quốc gia, nhưng quyền lợi của nó còn lớn hơn bất cứ cơ cấu nào của quốc gia.
Tất cả những người ở đây, vừa rồi đều chứng kiến Vương Thiết biến thành như là tử thi, bọn họ đều giật nảy mình, kể cả Tô Hàm và đám lãnh đạo học viện cũng vậy, ai cũng không quản được chuyện này, mà tin tưởng là bất cứ người nào chứng kiến màn vừa rồi, tất cả đều sẽ đem thể thuật Vương Thiết tu luyện xếp vào hàng số một trong thể thuật tà ác.
Mà đến khi đám người gia bách liệt móc văn kiện muốn đem đám Vương Thiết đi, tâm trạng của đám người Tô Hàm vô cùng hoảng, quyền uy của Thánh Đường không cho bất cứ ai nghi ngờ, ngày cả người là chiến sĩ Thánh Đường như Tô Hàm cũng không dám, là chiến sĩ Thánh Đường, nàng càng hiểu rõ hơn về chỗ kinh khủng của nó.
Có lẽ hiện giờ chỉ có Tang Thiên là khuôn mặt bình thản như không có gì, đương nhiên, còn có một người, đó là Mộ Viễn Sơn.
Mộ Viễn Sơn biết Thánh Đường kinh khủng, nhưng mà về phấn làm lão sợ hại thì không, cùng lắm chỉ hơi kiêng kỵ mà thôi, chẳng qua, hiện tại cũng chẳng còn kiêng kỵ nữa, bởi vì có sư phụ ở đây, kể cả Thiên Vương lão tử có tới, Mộ Viễn Sơn cũng dám đánh.
Có lẽ Thánh Đường rất kinh khủng, nhưng Mộ Viễn Sơn rất rõ ràng, sư phụ so với Thánh Đường còn kinh khủng hơn rất nhiều.
Không khí trong sân bắt đầu tràn đầy áp lực.
Charles bước tới từng bước, lão chỉ vào Vương Thiết, quát: “Nói! Là ai dạy ngươi tu luyện thể thuật này?”
Sắc mặt Vương Thiết trầm xuống, hét lớn: “Là ta tự nghiên cứu ra.”
“Ta nói cho ngươi biết! Nói dối hậu quả ngươi không chịu nổi đâu! Nói! Ai dạy ngươi!”
Charles gây sự, nét mặt già nua cũng dán sát lại gần.
“Ta tự nghiên cứu.” Vương Thiết căn bản là dáng vẻ gà chết không sợ nước sôi.
“Buồn cười! Chỉ bằng vào ngươi mà có thể nghiên cứu ra? Ta thấy chính là huấn luyện viên của ngươi dạy?”
Nhìn đám người học viện Phương Đông trầm mặc không nói gì, Charles cảm thấy mình đang chiếm thượng phong, áp lực và lửa giận lúc này hoàn toàn bộc phát ra: “Tang huấn luyện viên, ngươi không phải vừa rồi rất kiêu ngạo sao? Thế nào? Chẳng lẽ dám làm không dám nhận sao? Thân là huấn luyện viên thiên kiêu mông, ngươi muốn để thành viên nhận tội thay sao? Uh? Ngươi không phải rất lợi hại sao? Người không….”
Phẫn nộ đã hoàn toàn bộ phát, Charles cũng bắt chấp tất cả, dùng tới ngữ khí sắc bén, điên cuồng khiển trách, lão xoay người chỉ vào Tang Thiên mà gào lên. Mà lúc này, sân huấn luyện vốn yên tĩnh đột nhiên phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Chát!
Mọi người căn bản là không biết chuyện gì xảy ra, đến khi bình tĩnh nhìn lại, thì đã thấy Charles đang ôm mặt, mà má phải của hắn đã sưng to rồi.
“Ngươi, ngươi dám đánh ta!” Charles lúc này đã hoàn toàn phẫn nộ, phẫn nộ vô cùng làm lão mất đi lý trí.
“Đánh ngươi thì sao?”
Tang Thiên híp mắt lại, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười lạnh, hai tay hắn trong nháy mắt hoa lên, phảng phất như thiên địa đều bị hắn không chế trong lúc này vậy.
“Ngươi nói cái gì?”
Hai mắt Charles đỏ bừng, sắc mặt như tro tàn! Ôm gương mặt sưng húp, hung hăng nhìn chằm chằm Tang Thiên.
Chát!
Lại một tiếng giòn tan vang lên.
Mọi người căn bản là không biết Tang Thiên ra tay lúc nào, bọn họ thậm chí còn không thấy cả tàn ảnh của Tang Thiên, chỉ có gương mặt của Charles thì đã biến thành đầu heo.
Charles vốn muốn ra tay đánh trả, nhưng mà vừa mới tiến lên, lão đã lập tức lui về, lúc này, thần trí lão đã khôi phục laị một chút, ý thức được mình không phải đối thủ của Tang Thiên, vì thế hít một hơi, nói với gia bách liệt: “Gia bách liệt đội trưởng, hắn nghi ngờ quyền uy của Thánh Đường, hắn đang khiêu khích!”
Gia bách liệt thân là đội trưởng kiêu ngạo của Thánh Đường, hiển nhiên là hắn không cho phép bất cứ ai khiêu khích quyền uy của Thánh Đường.
“Tang Thiên, ta hỏi ngươi, thể thuật mà Thiên Kiêu Mộng đội tu luyện là do ngươ dạy?”
“Là như thế thì sao?” Tang Thiên mở miệng trả lời đầy tà khí, phảng phất như hôm nay, ai hắn cũng không để vào mắt.
Nghe được lời Tang Thiên thừa nhận, Charles lúc này lại nói tiếp: “Hắn thừa nhận rồi! gia bách liệt đội trưởng, ngươi còn đợi gì nữa!”
Gia bách liệt tiến từng bước về phía Tang Thiên, lạnh giọng quát: “Ngươi, mau theo ta về thành đường tiếp nhận thẩm tra.” Hắn trong lòng vẫn kiêng kỵ thực lực của Tang Thiên, hắn cũng chính mắt nhìn thấy sự kiêu ngạo của Tang Thiên, nhưng trong mắt gia bách liệt, ngừơi dám chống đối lại Thánh Đường thì hậu quả chỉ có một, đó là chết!
Gia bách liệt lúc này tự thân chộp tới.
Đáng tiếc, hắn lại gặp phải Tang Thiên, ngươi mà không biết bao năm trước đã tung hoành không cố kỵ khắp tinh hải.
Rắc!
Tay phải của gia bách liệt vừa duỗi ra, còn chưa kịp bắt tới, chỉ trong nháy mắt đó, cánh tay hắn đã truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé.
“A!”
Gia bách liệt phát ra tiếng kêu vô cùng thảm thiết, sắc mặt trong nháy mắt đã tái nhợt, dùng thanh âm khó khăn nhưng bén nhọn nói: “Ngươi, ngưoiư dám động thủ với Thánh Đường chiến sĩ, ngươi….”
Ngay lúc này, Tang Thiên cả người đều lộ ra một cỗ tà khí lẫm thiên, phảng phất như biển rộng cô độc trong chớp mắt sóng biển rung trời, bàn tay bóp vào cổ tay gia bách liệt, sau đó Tang Thiên đột nhiên đẩy, dồn gia bách liệt vào trong góc.
“Thánh Đường?”
Tang Thiên híp mắt lại, trong mắt tản ra tinh quang, ánh mắt nhìn lên người gia bách liệt, lạnh giọng quát: “Đánh cả Thánh Đường của ngươi!”
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
27 chương
128 chương
2375 chương