Thuần Huyết Huyết Tộc
Chương 126
Gần đến trấn Long Tử Nguyệt đỡ Hạ Tử Lân vẫn còn đang ngất kia xuống khỏi lưng U Minh Lang Vương, nữa dìu nữa kéo Hạ Tử Lân đi vào trấn. Không phải do Long Tử Nguyệt không cõng nổi mà nàng không muốn cõng.
Mặc dù Hạ Tử Lân là một nam tử trưởng thành, nhưng đối với Huyết tộc thì vốn dĩ cũng chỉ như xách một con gà thôi, lại nói Long Tử Nguyệt là một nữ nhân chính gốc nha...ai đời lại để một nữ nhân cõng nam nhân chứ?
Long Tử Nguyệt vừa đến đầu trấn, với mái tóc, ánh mắt cùng đóa hoa bỉ ngạn giữa trán vô cùng nổi bật một màu chói mắt, khiến nàng có chút đau đầu. Ngoại hình nàng quá nổi bật lại quá ư khác người như vậy sẽ không dọa mọi người sợ chạy mất chứ?
Có vài người dân thấy một nam tử mặc hắc y với mái tóc màu đỏ tùy ý nửa cột nửa xõa sau lưng, đang ra sức dìu một nam tử bận lam y đang ngất xỉu bên cạnh. Ban đầu quả thật là dọa bọn họ một trận mất hồn, nhưng vẻ đẹp đến không thể tưởng tượng được được toát ra từ một nam tử, vẻ đẹp họa thủy khuynh quốc khuynh thành lại quỷ dị, đầy mị hoặc.
Người dân trong trấn rất hiếu khách cùng tốt bụng, thấy Long Tử Nguyệt "vất vả" dìu bằng hữu có lẽ cả hai đang bị lạc trong rừng, một người đói đến ngất xỉu. Nghĩ vậy, dân làng liền chung tay lại giúp nàng đỡ Hạ Tử Lân lên chiếc xe đẩy.
Long Tử Nguyệt có được chiếc xe đẩy của thôn dân vội vã cảm ơn rối rít đồng thời còn gửi cho bọn họ ít bạc vụn để trả ơn, còn có hỏi đường đến y quán gần nhất để đại phu khám bệnh cho Hạ Tử Lân.
Hạ Tử Lân nằm trên chiếc xe được Long Tử Nguyệt đẩy đến thẳng y quán thô sơ trong trấn, dưới sự nhiệt tình của dược đồng rốt cuộc cũng đưa được Hạ Tử Lân lên giường bệnh trong y quán. Đại phu bắt mạch cho Hạ Tử Lân nghiền ngẫm một lúc lâu sau vẫn chưa thấy lão nói gì, Long Tử Nguyệt có chút sốt ruột nhìn chắm chằm vào Hạ Tử Lân.
Đến lúc Long Tử Nguyệt tưởng đại phu đang ngồi nhắm mắt bắt mạch đằng kia ngủ quên định lên tiếng gọi lão thì nghe lão nói: "Bằng hữu của công tử bị nội thương rất nghiêm trọng, lại thêm thời gian dạo gần đây ít nghỉ ngơi, sức khỏe suy giảm đến gần như cạn kiệt. Không những bị nội thương một lần, có lẽ bị ít nhất hai lần trở lên đi, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương, cả hai lần cũng đều vô cùng nặng."
Long Tử Nguyệt có chút ngờ nghệch, thấy đại phu dừng lại không nói tiếp liền lên tiếng hỏi: "Vậy không biết ta phải làm sao mới có thể cứu được hắn? Mong đại phu chỉ bảo.". Đại phu quay sang nhìn vị nữ tử phẫn nam trang, mái tóc đỏ đầy ma mị vừa cất lời hỏi, lông mày hơi chau lại nói: "Thứ lỗi nơi này của lão không có đủ phương thuốc để cứu bằng hữu của ngươi, mà bản thân lão phu tài sơ học thiển. Vấn đề nội lực bị tổn thương lão già này càng không thể giúp được."
Long Tử Nguyệt có chút thất thần nhìn Hạ Tử Lân trên giường bệnh, nhớ tới lúc ban nãy nàng không biết bản thân bị cái gì khi Hạ Tử Lân cho lui toàn bộ ám vệ đi xa, nghe thấy tiếng tim hắn đập cực kỳ yếu ớt, hơi thở mỏng manh như có như không của Hạ Tử Lân, tâm Long Tử Nguyệt chỉ có một ý niệm duy nhất "Cứu hắn!".
Tiến tới gần Hạ Tử Lân đánh ngất hắn, mang hắn đến nơi này cũng không ôm qua nhiều hy vọng Hạ Tử Lân sẽ được cứu. Nội thương Long Tử Nguyệt nàng không giúp được vậy còn những tổn thương nội tạng thì sao? Máu nàng có thể chữa lành được hay không?
Truyện khác cùng thể loại
148 chương
100 chương
14 chương
100 chương
111 chương
32 chương
29 chương
12 chương