Thuần Huyết Huyết Tộc
Chương 114
Chuyện điều tra muối lậu cũng đã trôi qua hơn một tháng, nhưng vẫn chưa tra ra được một chút chứng cứ phạm tội nào của bọn thương nhân cấu kết cùng quan lại, khiến tâm tình Hạ Tử Lân lúc nào cũng kém đến cực điểm, trong tay chỉ có chứng cứ bọn quan lại âm thầm nuôi dưỡng ám vệ không đủ để buộc tội chúng.
Hạ Tử Lân cũng đã cho ám vệ điều tra nơi sản xuất muối lậu, nhưng có lẽ do số lượng muối lậu còn tồn trong các gian hàng chưa đẩy đi hết, nên bọn chúng vẫn chưa tiến hành đợt vận chuyển mới nào khác. Không còn cách gì khác đành phải ôm cây đợi thỏ, A Phúc dạo này cũng bận rộn đi làm chân chạy cho Hạ Tử Lân.
Ánh sáng ban mai khẽ len lỏi chiếu vào gian phòng trọ, nơi Hạ Tử Lân đang ngồi trầm tư, trên bàn chất đầy thư tín của hoàng huynh cũng như chứng cứ vớ vẩn do ám vệ mang về từ bọn quan lại. Ngẩng mặt nhìn về khung cửa sổ kia bỗng trong đầu Hạ Tử Lân nhớ lại dáng vẻ cợt nhã của Long Tử Nguyệt lúc dự tiệc ở Vương phủ.
Kẻ dám làm hành vi đùa bỡn Hạ Tử Lân thành nam sủng, một loại thì chưa bao giờ xuất hiện hoặc loại thứ hai không hề có ai còn sống, mà đối với Long Tử Nguyệt hắn lại không rõ vì sao cảm thấy "hắn" mang lại cảm giác vô cùng quen thuộc, tựa như..."người nọ".
Đêm hôm đó trời vô cùng tối, Hạ Tử Lân hắn lúc ấy cũng chỉ là một tiểu hài tử mới được khoảng bốn tuổi, cái gì cũng không rõ. Hạ Tử Lân tỉnh dậy giữa đêm đi tìm mẫu phi, mơ mơ hồ hồ nghe được âm thanh dâm loạn của mẫu phi cùng thị vệ trong lãnh cung phát ra khe khẽ trong màn đêm đặc biệt chói tai vô cùng.
Ánh mắt ngơ ngẩn lùi vội về sau vô tình dẫm phải phiến lá rụng rơi đầy đất trong lãnh cung, tạo ra động tĩnh làm kinh động hai kẻ bên trong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch tràn ngập kinh hoàng, bất chợt sau lưng có một ai đó ôm chặt vào lòng, bàn tay ấm áp phủ chặt lên cái miệng nhỏ của Hạ Tử Lân ngăn không cho hắn la lên.
Sau đó liền nhún người nhảy vài cái ẩn mình vào bóng đêm trên tay ôm theo một cái hài tử nấp kỹ, Hạ Tử Lân nghe người nọ cất giọng nói nhỏ bên tai: "Đừng sợ, ta không làm hại ngươi đâu.". Thị vệ trong phòng nghe động tĩnh, nhanh chóng khoác vội trung y chạy ra ngoài kiểm tra một vòng không hề thấy bóng dáng ai, chỉ thấy một con chuột khá to đang chạy bên góc tường.
Nội tâm thị vệ cũng thả lỏng phần nào xoay người vào trong tiếp tục một màn còn đang dang dở ban nãy. Hạ Tử Lân được hắc y nhân cứu, sau khi thấy thị vệ bước trở về gian phòng, bên tai lại như có như không nghe được âm thanh thở dốc vẩn đục của nam tử cùng tiếng khe khẽ của nữ tử đầy kiều diễm nọ.
Lòng Hạ Tử Lân chợt lạnh hẳn lại, muốn sống trong cái nơi ăn thịt người không nhả xương này Hạ Tử Lân tuy chỉ mới bốn tuổi, nhưng cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều những hài tử đồng lứa ngoài nhân gian kia, biết âm thanh vừa rồi nghĩa là gì.
Nó giống với lúc phụ hoàng ghé lại chỗ ở của mẫu phi sủng hạnh nàng, cuộc sống của cậu tràn đầy nguy hiểm, sơ sẩy một chút liền bỏ mạng. Mẫu phi của Hạ Tử Lân cũng không hề đối tốt với cậu, dường như đối với mẫu phi cậu chỉ là một công cụ để nàng tranh sủng của phụ hoàng thôi, quay đầu chỉ thấy được ánh mắt long lanh của hắc y nhân đằng sau, đưa tay nhỏ nhè nhẹ gỡ tay của hắn ra, nhỏ giọng nói lại: "Đa tạ ngươi đã cứu ta. Ta tên Hạ Tử Lân - bát hoàng tử."
Truyện khác cùng thể loại
148 chương
100 chương
14 chương
100 chương
111 chương
32 chương
29 chương
12 chương