Thuần Huyết Huyết Tộc
Chương 107
Xem xét nơi xảy ra trận đại chiến thì thấy dấu vết con dã thú kia đuổi theo một hướng khiến vô số cây cối đổ rạp đầy đất, nam tử dẫn đầu đang suy nghĩ xem có nên tiến về phía đó hay là bỏ qua đi đường khác cho an toàn không?
Chợ nghe nữ tử không có võ công nói muốn đi nhìn xem có phải thần thú thượng cổ mà nàng ta đang tìm kiếm hay không? Cả bọn đành phải mạo hiểm, lần theo dấu vết dã thú khổng lồ kia để lại, cẩn trọng từng chút một đi theo phương hướng kia.
Long Ám cõng Long Tử Nguyệt chạy bạt mạng nhưng thủy chung vẫn không thoát khỏi nanh vuốt của con sói, thể lực Long Ám vận dụng tối đa cũng không trốn được đành đứng lại, đặt tỷ tỷ xuống đất Long Ám vội nhào tới con sói tay mang theo thanh chủy thủ nhỏ ra sức liều mạng chiến đấu.
Con sói thấy Long Ám đột nhiên không bỏ chạy nữa mà dừng lại đặt Long Tử Nguyệt xuống đất, đang tính tiến lại làm quen thì thấy Long Ám bất ngờ rút chủy thủ rồi chạy như bay tấn công về phía nó.
May mắn con sói phản ứng mau lẹ vội nằm rạp xuống đất tránh đi thanh chủy thủ đang đâm vào mắt nó, nhưng lại rạch một đường dài trên gáy nó, tuy chỉ xước da lông nhưng cũng đã làm nó chảy máu. Con sói kêu khẽ một tiếng biểu hiện nó thật đau nha...
Phải biết đao kiếm bình thường không thể làm nó bị thương được, thanh chủy thủ này nhất định là đồ tốt rồi, trong lòng cảnh giác tăng cao nhìn về phía Long Ám, tuy không muốn tấn công với cậu nhưng nếu làm vậy nó có thể sẽ bị cậu giết chết, nhe hàm răng nhọn hoắc gầm gầm gừ gừ với Long Ám.
Một kích tuy không đâm mù mắt con sói nhưng đó cũng do nó bất cẩn nên Long Ám mới có khả năng làm nó bị thương, hiện tại chắc hẳn con sói đã cảnh giác hơn. Sẽ không để Long Ám dễ dàng đánh trúng nó lần nữa.
Long Ám cũng không nản lòng, lại tiến nhanh về phía con sói mà phát động đợt tấn công thứ hai, thứ ba, thứ tư,.... Tuy nhiên cũng không làm con sói bị thương thêm một lần nào nữa cả, ngược lại trên người Long Ám đã bị trúng vô số vết thương từ con sói.
Lúc bọn người kia chạy đến thì đã thấy một màn này, Long Ám cùng con sói cận chiến với tốc độ nhanh đến không thể nhìn ra được rõ hành động của Long Ám. Chỉ thấy một cái bóng trắng thoắt ẩn thoắt hiện đằng kia giao chiến, rồi thì Long Ám bị chân sói tát trúng va vào các gốc cây khiến cành lá không ngừng rung động.
Cả bọn cảm giác nếu như họ bị cú tát trời giáng đó đánh trúng dù chưa va vào cây, cũng đủ làm cho bọn họ đi chầu Diêm Vương rồi. Đừng nói là lại đứng dậy mà chiến đấu tiếp được, trên người con sói cũng thấm đầy máu những máu, tuy nhiên xem ra những vết thương đó chỉ ngoài, tuyệt không có vết thương trí mạng nào cả.
Long Ám tuổi lại còn nhỏ như vậy, trúng nhiều vết thương đến thế, cậu vẫn kiên cường đứng lên đánh tiếp, quả thật khiến bọn họ được mở mang kiến thức, lại nhìn về phía bên kia thấy tên yêu nghiệt nọ dựa người mềm nhũn vào thân cây mà ngất đi.
Trên người đầy rẫy vô số vết thương, bọn họ cũng đoán ra được là "hắn" vì bảo vệ cho cậu nhóc này, một mình lâm trận biến thành nửa sống nửa chết kia, được Long Ám cứu chạy đi chỉ tiếc chạy không thoát khỏi nanh vuốt của con sói đành phải giao chiến với nó.
Nữ tử không có võ công sau khi nhìn thấy con sói thì có chút thất vọng, nó không phải thần thú thượng cổ rồi, nhưng không phải lúc nào cũng được mục chiến trận đại chiến chấn động như vậy, rất xứng đáng công sức bọn họ chạy đến nơi đây.
Truyện khác cùng thể loại
148 chương
100 chương
14 chương
100 chương
111 chương
32 chương
29 chương
12 chương