Thuận gió đến gặp em
Chương 11 : cấp độ 10
“Sao lại dậy sớm hơn nửa tiếng? Lúc đó trời còn chưa sáng.” Mặc dù hôm qua đã hứa sẽ đi học sớm, nhưng lại dậy sớm trước nửa tiếng khiến cô rất là đau lòng.
“Ở đầu phố Nam Đình có cửa hàng bán bánh bao rất ngon.” Lục Dương nhìn xung quanh, cụp mắt xuống, lau lau cái mũi.
Sau đó hai ngày tiếp theo, Lục Dương nói gần nhà Tề Hạo có một tiệm mì, mỗi ngày buổi trưa cả đám người kéo đến đó ăn, cho đến khi giờ nghỉ trưa kết thúc, cả đám mới vội vàng chạy về trường.
Ba bé trai, ba bé gái, vừa vặn có ba chiếc xe đạp riêng. Ánh nắng chiều mùa thu, tinh tế mềm mềm trải lên người của các cô bé, cậu bé đang lao vùn vụt.
“Trời ạ, buổi trưa chơi bóng rổ, không cảm thấy mệt sao!” Tề Hạo đạp xe, đi ở phía sau vừa thở hổn hển vừa nói.
“Trông cậu yếu ớt như vậy, xem ra ở trên sân bóng chính là ngược đãi.” Lý Đán ngồi ở phía sau, hai tay khoanh lại để ở trước ngực, trợn mắt.
“Cậu ngày nào cũng nói mấy điều ngốc nghếch! Đừng lắc a, sẽ ngã bây giờ!”
“Các cậu đúng là lộn xộn thật!” Chu Tư Minh nhìn cái bàn tay nhỏ nhắn đang nắm góc áo của mình, chân đạp càng nhanh, trên mặt nở nụ cười xán lạn hơn mặt trời.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
“Đuổi theo! Mau đuổi theo đi!” Cô thấy mình bị xuống cuối cùng, Lộc Lâm Linh một tay ôm eo Lục Dương, một tay chỉ về đằng trước.
Cánh tay gầy guộc ôm lấy eo và bụng anh, làm cho trái tim của anh đập thình thịch một cách điên cuồng.
Anh không muốn đi nhanh, anh chỉ muốn đi chậm lại một chút, để tay của cô ở trên người của anh lâu hơn một chút, giống như ở trong mơ, đôi tay này cứ ở trên người anh, cứ thế mà kéo anh lại gần, cho đến khi chôn anh thật sâu.
Đối mặt với gió, thổi vào bộ quần áo trắng xanh của bọn họ, làm mái tóc đen họ bay lên, lắng nghe trong lòng mỗi người rung động vào thời khắc của tuổi trẻ này.
Chuyến du lịch mùa thu, là hoạt động mong đợi nhất của năm thứ ba trung học cơ sở.
Lớp mười có tám lớp, tổng số hơn bốn trăm học sinh, thường ngày nhiệm vụ học tập rất nặng nề, mỗi ngày các bài kiểm tra đã chiếm hết thời gian của học sinh.
Sau khi các giáo viên thảo luận, quyết định sẽ tổ chức một chuyến du lịch trong vòng hai ngày một đêm. Gần hai năm qua, một trấn nhỏ rất phát triển ở thành phố Vũ, khá nổi tiếng, sau khi xác định địa điểm và hành trình, mọi người đều rất hào hứng.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Mặc dù bình thường nhất định phải kiên định và dốc lòng vào việc học, nhưng đến cùng vẫn là các thiếu niên, thiếu nữ vẫn đang trong mùa nở rộ, với thân hình đẫy đà và trái tim háo hức dưới bộ đồ đồng phục học sinh rộng rãi.
Vào ngày du lịch, tất cả mọi người đều tỉ mỉ phối quần áo thật đẹp, và đứng chung một chỗ.
Các giáo viên cau mày, cảm thấy quyết định để tự mọi người phối đồ là một sai lầm, nhưng vẫn là không thể không thừa nhận, tại độ tuổi đẹp nhất, những đứa trẻ như những bông hoa này, thật sự rất trẻ trung và xinh đẹp.
Mỗi lớp là một chiếc xe buýt, xếp hàng ở cổng trường và xuất phát theo thứ tự.
Đội của lớp thực nghiệm đi đầu, là lớp có trình độ cao, chỉ số thông minh cao, là điểm sáng duy nhất của toàn bộ khối. Trong đó người được đám con gái bàn tán sôi nổi, nghiễm nhiên là cậu bạn Lục Dương cả ngoại hình lẫn trí thông minh đều xuất sắc.
Con trai không có mặc quần áo giống như con gái, váy ngắn, áo trơn hoa, voan, đủ loại kiểu dáng. Chín mươi phần trăm con trai cơ bản sẽ thích kiểu áo phông, quần thể thao.
Lục Dương mặc một bộ quần áo màu đen của của hàng thể thao nổi tiếng nào đó, rõ ràng anh cũng mặc quần áo giống như bao người khác, nhưng cũng có những người khác biệt với mọi người, dáng người cao ráo đẹp trai, lông mày đen, sống mũi cao, môi mỏng mà hồng, rất giống các nhân trong truyện tranh.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Hai tay anh đút vào túi quần, những người bên cạnh anh nói chuyện rất sôi nổi, mà ánh ánh mắt của anh nhìn vào chỗ khác, không biết là nhìn ở đâu.
Chiếc váy kia là vào mùa hè năm ngoái mẹ anh đã mua cho cô, chiếc váy liền áo cổ tròn làm bằng vải bông, có vẻ thường ngày cô không có mặc áo lót nhỏ, bây giờ chỗ ngực bị phồng lên, váy chỉ dài tới đầu gối, phía dưới là bắp chân gầy và thẳng tắp, trong giấc mơ của anh…
“Cậu sao vậy! Sao mặt cậu đỏ bừng vậy, bộ nóng hả? Cậu đây chính là quá trắng, không thể phơi nắng mà.” Tề Hạo kéo anh lên xe.
“Đại Linh, bình thường nhìn không ra a, cậu cũng có nha!” Lý Đán nói xong, rồi đưa tay bóp ngực cô một cái.
“A! Cậu thật là lưu manh, không phải cậu cũng có sao? Nhanh, cho tớ dựa vào.” Nói xong đầu dựa lên. “Mềm, mềm hơn kẹo bông!”
“Hai người các cậu có thể bình thường được không?” Hai năm nay Hứa Chi Linh vẫn có vóng dáng nhỏ nhắn như vậy, quanh năm học khiêu vũ, thân hình thon gọn, mềm mại. Trên người mặc váy voan hồng rất nhã nhặn và sang trọng.
“Ai u, cô gái này từ đâu tới, cái eo thon này.” Lý Đán trợn mắt lên, kéo cái váy hồng.
Hứa Chi Linh vội vàng che váy: “Lý Đán, cậu làm cái gì vậy!”
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
“Tớ đã nói cậu ta rất lưu manh mà! Ha ha!” Ba cô gái cười đùa đi lên xe.
Khi đến thị trấn, các giáo viên dẫn đoàn người sắp xếp chỗ ở, rồi phân thành nhóm để làm nhiệm vụ, xác nhận thời gian và địa điểm tập trung, sau đó mọi người đều tản đi.
Mặc dù chuyến đi này là để thư giãn, nhưng cả đám đều là học sinh của trường trung học trọng điểm, đương nhiên không thể quá buông lỏng chuyện học.
Các giáo viên đã tìm các tài liệu hoạt động của nước ngoài, rốt cuộc tổ chức một trò chơi vừa nhức óc vừa vui nhộn.
Dựa vào số lượng học sinh của mỗi lớp, sắp xếp một nhóm từ năm đến bảy người, cho một cái gợi ý về vật nào đó, căn cứ từ gợi ý đi đến địa điểm nào đó để thu thập đồ vật, cuối cùng đến xưởng sản xuất vật đó.
Thông qua các nhiệm vụ đã hoàn thành và các đồ vật đã thu thập được, sau nói đúng tên và đến xưởng của sản xuất vật đó, nhóm nào thành công đầu tiên, và lọt vào top hai mươi thì có thể được ăn buffet.
Sau khi nhiệm vụ được phân chia, toàn bộ trấn nhỏ là các học sinh đang bận rộn tìm đồ vật.
Lộc Lâm Linh, Hứa Chi Linh, Lý Đán và hai nam sinh trong lớp là Trần Dư Quang và Đậu Bạch, bọn họ là nhóm năm người. Họ được giao một khúc tre và chữ “Ánh sáng”.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Bọn họ cầm đồ vật này, thảo luận hồi lâu, quyết định đi vào khu rừng ở phía sau thị trấn để tìm manh mối.
Thị trấn nằm ở phía nam Giang Nam, có một con sông chảy qua, và có một cây cầu, ven sông là những lầu các, bên trong đường phố là các cửa hàng, đầu đường là nhà cao cửa rộng, khắp nơi toàn hiện lên sự cổ kính.
Đám người Lộc Lâm Linh không có để ý tới trò chơi này, cả đám chậm rãi ung dung đi dạo, thị trấn cũng không nhỏ, đi một lát mới tới rừng cây. Khu rừng nằm ở cách xa trung tâm thị trấn, nơi đây rất ít người tới.
Mấy người bọn họ tản ra đi quanh trong rừng và quan sát. Có một cơn gió lướt qua trong rừng, phảng phất có chút lạnh.
“A! Có ma!” Lý Đán hét lên một tiếng, làm cho tất cả mọi người tụ họp lại.
“Cậu bị điên hả?! Sao lại giả thần giả quỷ vậy!” Cả đám chạy tới, đã nhìn thấy Lý Đán cầm một cái nhánh cây đuổi theo đánh Tề Hạo, thật vất vả mới kéo bọn họ ra.
Tề Hạo cúi người xuống, chỉ vào cái lưng của mình: “Cái đồ con gái độc ác này, sao lại đánh độc ác như vậy! Lục Dương, cậu coi sau lưng của tôi có đỏ hay không.”
“Nhìn cái tên này, mặt mày như một con chim cút, không cần phải học theo Khổng Tử nhận tội. Nếu không có Lục Dương ở đây, liền không cho cậu yên ổn kéo áo lên mà kiểm tra.”
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Lý Đán vừa rồi đột nhiên bị người phía sau lưng bịt mắt lại, hoàn toàn bị dọa sợ đến mức không thở ra hơi.
Lục Dương nhìn về phía Lộc Lâm Linh, cười một tiếng, thì ra nhận tội chính là ý này.
Lộc Lâm Linh xoay người, kéo Lý Đán: “Đừng làm rộn nữa, nơi này chắc không có vật mà chúng ta muốn tìm, mau đi thôi, đi thôi.”
“Các cậu tìm manh mối gì, hay chúng ta cùng nhau tìm đi, có nhiều người thì khả năng tìm ra cao hơn.” Chu Tư Minh kéo Hứa Chi Linh đang muốn đi lại và nhìn mọi người.
Hai người Trần Đậu và Lục Dương thường chơi bóng cùng nhau, với lại thêm người động não sẽ tiết kiệm được thời gian, mọi người liền gật đầu phụ họa.
“Không muốn!” Lý Đán và Tề Hạo cùng nói.
"Manh mối là cây tre, sao các cậu lại đến rừng? Phải đi đến cửa hàng tranh thư pháp và hội họa!”
“Tại sao cây tre lại liên quan đến thư pháp và hội họa?”
“Từ xưa, các cây tre được dùng làm bút hoặc các phiếu tre, chẳng phải đều liên quan đến đến thư pháp, hội họa, bút và mực sao.”
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
“Oa, cậu thật thông minh a!”
Hứa Chi Linh dùng ánh mắt sùng bái nhìn bạn học Chu, những người khác cũng cùng đi theo sau.
“Đi thôi.” Đường ở trong rừng không dễ đi, Lục Dương đỡ lấy cánh tay của Lộc Lâm Linh.
Lộc Lâm Linh nhìn xung quanh, không thấy có người khác đi theo: “Sao chỉ có ba người các cậu, mỗi nhóm phải có ít nhất năm người mà?”
“Thật ra thì có hai nữ sinh nữa, nhưng Lục Dương lại ghét bỏ người ta đi chậm, cho nên bỏ lại đằng sau, lúc này đoán chừng là đang ở trên đường đi tìm chúng tớ.”
Tề Hạo vừa bước đi vừa vặn vẹo người, không biết chỗ bị đánh có bị thương gân cốt hay không, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm cái gáy của Lý Đán.
“Các cậu đã làm nhiệm vụ của mình xong chưa? A.” Vừa bị trượt chân, Lộc Lâm Linh liền vịn tay vào vật ở bên cạnh.
“Cẩn thận, ừm, đó là la bàn.” Lục Dương đưa tay kia ra, là một viên đá nhỏ, chắc là nam châm.
Rốt cuộc khi ra khỏi khu rừng, Lộc Lâm Linh buông tay ra, chạy đến phía trước đuổi kịp Lý Đán, nói cho cô ấy biết phân tích vừa rồi của Lục Dương.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Lục Dương cúi đầu nhìn xuống tay của mình, bởi vì lúc vừa rồi cô nắm có chút dùng sức, trong lòng bàn tay còn hơi đỏ, trên đầu ngón tay còn phảng phất lại cảm xúc tiếp xúc da thịt.
Ngón tay cái xoa xoa các ngón còn lại, hàng lông mi dài che đi nỗi si mê ở trong mắt.
Sao lại mềm như vậy.
Bọn đã hoàn thành nhiệm vụ ở cửa hàng tranh chữ, và họ rất choáng váng khi lấy được là một cuộn dây thừng ướt sũng: “Đây là cây dâu giấy, vỏ của cây dâu giấy được rửa và ngâm, chắc đáp án của nhiệm vụ các cậu là làm giấy. Ở thị trấn này có một xưởng làm giấy, nếu các cậu đến đó để làm giấy chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
“Đại thần không hổ đại thần, đối mặt với mấy đồ vật khó hiểu như vậy, vẫn có thể trong nháy mắt đã có đáp án.” Lý Đán liếc nhìn Lộc Lâm Linh: “Sao số của cậu lại tốt như vậy.”
“Làm hàng xóm của cậu ta là số tốt sao? Cậu ta như một khối băng vậy, cho dù đứng xa mười mét cũng sẽ bị đóng băng, cũng may tớ có nụ cười tỏa nắng mới không bị cậu ta đóng băng!”
“Cậu cũng không có dễ dàng a!” Lý Đán nhìn người nào đó nhíu mày, ném cho Lục Dương một cái ánh mắt đồng tình.
Lục Dương vẫn còn si mê, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Hai nhóm tách ra, một nhóm đến chỗ làm nam châm, một nhóm đến chỗ làm giấy.
Mặc dù ban đầu nhóm của Lộc Lâm Linh không có để ý trò chơi này, nhưng ai bảo bọn họ có người chỉ dẫn. Lúc đến chỗ làm giấy, thì thấy một nhóm ba người, thấy bọn họ rất là hào hứng.
Bên kia của hai cô gái bị lạc nhóm đã tìm được bọn Lục Dương, cùng một chỗ đến xưởng để hoàn thành việc làm cái la bàn.
Cả hai nhóm đều lọt vào top hai mươi, và được xếp vào nhóm buổi tối buffet.
Dù ở nhóm buffet, món ăn có chút phong phú, thế nhưng là chừng trăm người dùng cơm chắc cũng không có tốt hơn đâu. Lộc Lâm Linh có chút thất vọng, trong các món ăn không có món mì Ý như cô muốn.
“Hôm nay tớ thấy Lục Dương giúp nhóm của Lộc Lâm Linh hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ còn không cảm thấy xấu hổ mà ngồi ăn ở đây.”
“Có người không có đầu óc, chỉ có dáng dấp và bộ mặt nhìn được thôi, lần trước Lục Dương suýt chút nữa vì cậu ta mà đánh nhau với đàn anh lớp trên.”
“Học hành thì chẳng ra sao cả, nhưng lại hay đi phá rối.” Hai nữ sinh cố ý nói xấu về Lộc Lâm Linh, nhìn thấy Lý Đán hung tợn nhìn chằm chằm bọn họ, liền xám xịt quay đi.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
“Kéo tớ làm gì! Tớ đây phải thay ba mẹ bọn họ dạy dỗ cho thật tốt!” Lý Đán lấy tay đập bàn.
“Hai người đó là lớp thực nghiệm, tớ nhớ người thắt bím tóc kia tên là Từ Mạn, hình như lúc khai giảng cậu ta đã gửi thư tình cho Lục Dương.”
Chuyện của Lục Dương luôn luôn là chủ đề bàn tán, Hứa Chi Linh chính là chiếc quạt sắt của Lục Dương, mấy năm qua có nữ sinh nào ngấp nghé Lục Dương cô ấy đều ghi vào trong cuốn sổ nhỏ.
“A, tuổi còn nhỏ mà không học thứ tốt, còn nói người khác giải quyết, bọn họ đọc sách đến choáng váng hết đầu óc!” Càng nói càng tức giận.
Lý Đán đã quen biết Lộc Lâm Linh hai năm, liền biết người này chỉ có mạnh mẽ là giỏi, không bao giờ chịu giải quyết những chuyện của mình, chỉ cần người ta dỗ dành là có thể ngoan ngoãn, không tim không phổi mà cười, không bao giờ chịu nổi những người thành thật bị ăn hiếp.
“Quên đi, chúng ta thật sự dựa vào nhóm của Lục Dương mới hoàn thành nhiệm vụ. Ai, thắng cũng không có ý nghĩa, cũng không có đồ ngon để ăn, ban đêm khẳng định sẽ rất đói. Đán Đán, cậu có mang đồ ăn ngon nào không?”
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Cô cũng không quan tâm những gì mà Từ Mạn nói, hai năm nay cô cũng bị nhiều người châm chọc và khiêu khích vì mối quan hệ giữa cô và Lục Dương, còn có xe đạp của cô, thỉnh thoảng bị xì hơi, bị đẩy ngã, còn có thể là bởi vì cái gì, tính cách của cô cũng không có tệ.
Đều nói sắc đẹp gây họa, và sắc đẹp của cô cũng sắp gây họa cho đất nước.
“Ăn, ăn, ăn cậu đúng thật là.”
“Cái gì, cái gì, cậu đúng là đồ con gái độc ác, ban ngày đánh người, ban đêm lại ức hiếp bạn học. Lục Dương, cậu mau dùng trí thông minh của cậu hạ bệ đứa con gái kiêu ngạo này đi.”
Lý Đán nhìn bọn họ đi tới, căn bản là không muốn nói chuyện với tên Tề Hạo ngu ngốc này, nên Hứa Chi Linh liền đem chuyện vừa rồi cho bọn Lục Dương nghe.
Những người khác nghe được đều tức giận bất bình, chỉ có Lộc Lâm Linh đang thất vọng về bữa tối, đôi mắt tròn bơ phờ.
Lục Dương có đôi khi cũng thực sự không hiểu, vì sao người này lại chấp nhất với đồ ăn như vậy. Rõ ràng anh cũng không tệ, thế nhưng đôi mắt tỏa sáng cứ nhìn chằm chằm vào bánh kem, cũng không thèm nhìn anh chút nào.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Ngoại trừ chuyện học tập và ăn vặt, anh dường như không có biện pháp nào có thể dụ dỗ được cô. Bạn bè xung quanh thỉnh thoảng cũng trêu đùa bọn họ, lúc đó cô chỉ cười một cách ngu ngốc. Lục Dương không biết rốt cuộc ở trong lòng của Lộc Lâm Linh có ý với anh không.
Trên sách nói, lòng của phụ nữ như mò kim đáy bể, quả thật nói rất đúng.
“Trên trấn nhỏ có chợ đêm, ban đêm chúng ta ra đó ăn đi.”
Quả nhiên, mặt người nào đó lập tức ngẩng lên, con mắt bắt đầu tỏa sáng, cong thành ánh trăng: “Được đó, được đó! Bây giờ có thể đi không? Ở đây không có món nào ngon hết.”
Thế là một nhóm người đi đến khu ẩm thực của thị trấn.
Gần mười một giờ, nhưng thị trấn vẫn rất nhiều du khách.
Ban đêm đều thắp lên những ngọn đèn nhiều màu sắc, các mái hiên của gian hàng đẹp hơn ban ngày, trên mặt sông có những tầng hơi nước, có những cô gái lái đò đong đưa những chiếc thuyền mái hiên ngang qua, và còn hát những khúc điệu Giang Nam, mọi người đều bước đi chầm chậm, thả hồn theo gió, theo ánh trăng.
Có một số người chìm trong khung cảnh, có người chìm vào thức ăn, có người chìm sâu vào bóng dáng của người khác.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Trên đường có rất nhiều người, Lộc Lâm Linh nhìn xung quanh tìm đồ ăn, không có phát hiện cả nhóm đã bị tách ra, ngoại trừ Lục Dương luôn đi theo sau lưng cô.
“Này, này bên kia có đồ chơi làm bằng đường!”
“Ở đây có đậu hũ chiên, mau mua một phần đi.”
Thế là bước tới, trên tay của hai người cầm một phần đậu hũ chiên.
“Bọn họ đi đâu hết rồi?” Bởi vì rất nóng, Lộc Lâm Linh một bên vừa thở ra vừa cắn từng miếng nhỏ đậu hũ. Cái miệng đỏ mọng nhỏ nhắn chu lên, khóe miệng có dính chút sốt, đầu lưỡi hồng phấn nộn nhanh chóng vươn ra liếm.
Lục Dương cảm thấy trên mặt rất là nóng, quay đầu lại: “Trước tiên chúng ta mau tìm một chỗ ngồi xuống để ăn đi.” Ban đêm mọi người đi dạo rất nhiều, hai người tay cầm đồ ăn vặt đi tìm chỗ ngồi nhưng tìm không thấy.
Cuối cùng Lục Dương dẫn cô đến một công xưởng, anh nhớ lúc ban ngày anh đến đây thấy trong sân có ghế đá.
Ban đêm công xưởng không mở, chỉ là che cánh cửa lại, bên trong vẫn có mấy ngọn đèn sáng.
“Lục Dương, ở đây có chút sợ, nếu không chúng ta ra ngoài đi tìm bọn họ.” Lộc Lâm Linh kéo vạt áo của anh, thật sự không muốn đi nữa.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Bên ngoài quá nhiều người, có chút suy nghĩ: “Đồ ăn mà nguội thì sẽ không ngon, cậu mau ăn nhanh đi, chúng ta sẽ đi tìm sau.”
Đem đồ ăn đặt lên bàn, khi bắt đầu ăn, nỗi sợ của Lộc Lâm Linh cũng bay đi, tất cả tâm tư đều đặt lên đồ ăn.
“Thịt viên này rất ngon, cậu ăn thử đi.” Cô gắp một cái, đưa tới bên miệng Lục Dương, nhìn anh đầy mong đợi.
Kỳ thật anh đối với đồ ăn không có yêu cầu gì, trước kia khi ở nhà một mình, một ngày ăn hai bữa sủi cảo, miễn không đói bụng là được. Anh cũng không có hứng thú với các quán ăn ven đường, vừa nhiều dầu mà lại cay nữa, nhưng anh vẫn là phối hợp gật đầu.
Ăn gần xong, anh đứng dậy thu dọn rác, kêu Lộc Lâm Linh đợi chút, đi vào trong nhà vệ sinh.
“Không được, cậu không được bỏ tớ một mình ở lại đây! Cậu có thể đi ở bên kia, chỉ cần cậu đứng xa một chút là được, dù sao con trai đi vệ sinh cũng không cần ngồi.” Ở đây vừa rộng vừa tối đen, Lộc Lâm Linh quyết định không chịu đứng ở đây chờ một mình.
Lục Dương không có cách nào: “Vậy tớ sẽ đi ở đằng kia, cậu đừng có lại gần.”
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
"Đi, đi, ai thèm nhìn cậu đi vệ sinh! Nhưng nhớ nhanh lên a." Cô vừa xua xua tay vừa bảo anh mau đi nhanh.
Lục Dương đi hai bước về hướng gốc cây, lúc tới chỗ, nghĩ chắc không sao, vừa kéo khóa quần xuống, lấy ra.
"Lục Dương, Lục Dương, có giáo viên đến đây." Ở phía sau cây rất tối, chỉ có một chút ánh sáng lọt qua. Vừa nghe thấy tiếng, có một cái tay nắm lấy cánh tay của anh, sau đó một cơ thể ấm áp dựa sát vào người của anh.
Người mới chạy qua rất khẩn trương, cơ thể liều mạng dán sát vào, sợ giáo viên ở bên ngoài phát hiện. Hình như ở bên ngoài còn có mấy người nữa, đang tìm đồ gì đó, có lẽ ban ngày làm rơi đồ ở đây.
Đầu óc trống rỗng khoảng nửa phút, trên trán chảy ra mồ hôi, Lục Dương cắn chặt răng, giọng nói có chút khàn khàn hình như đang kiềm chế cái gì đó.
“Lộc Lâm Linh, cậu mau buông tớ ra đi!”
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
10 chương
18 chương
10 chương
253 chương
36 chương