Thừa Tướng Phu Nhân
Chương 92
Edit: Trảm Phong
Vốn nên là nam tân trong phủ chiêu đãi Phong Lam Cẩn, nhưng bất đắc dĩ nam tử Vân gia mỏng manh, một trưởng tử duy nhất là Vân Tranh cũng mới mười hai tuổi, cho nên lão phu nhân cũng chỉ có thể bất đắc dĩ để cho Vân Khanh đẩy xe lăn đem hắn đẩy vào trong phòng.
Đi vào đương nhiên là trong phòng lão phu nhân, Vân Khanh để cho hai người Tử Khâm cùng Xuân Hoa phân phát lễ vật cho mấy thím, mấy thím mở hộp ra liếc nhìn con ngươi liền trừng lớn, nguyên một đám mỉm cười cùng Vân Khanh hàn huyên, thầm nói, Đại tiểu thư gả vào Phong gia cũng thật tốt, thế nhưng về nhà mẹ đẻ mang nhiều thứ đồ tốt như vậy, hơn nữa người Phong gia lại đồng ý.
Điều này nói rõ cái gì?! Vân Khanh tại Phong gia rất được hoan nghênh a, Phong gia vì cho nàng mặt mũi mới có thể như vậy a.
Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu mấy người, mấy người cảm thấy đã có quyết định, lúc cùng Vân Khanh nói chuyện rõ ràng mang theo chút ít ý tứ nịnh nọt hàm xúc.
Vân Khanh cũng không cho là đúng, mỉm cười cùng mấy thím nói lời tri kỷ. Kỳ thật sau khi nàng sống lại mấy thím này đối với nàng mặc dù không được tốt nhưng cũng chưa từng bỏ đá xuống giếng, ngẫu nhiên Tứ phu nhân miệng lưỡi bén nhọn chút cũng bất quá là vì mưu lợi cho mình thôi, hôm nay nàng đã ra khỏi phủ có thể nói cùng những vị thím này sau này sẽ không có bất kỳ gút mắc trên mặt tiền tài lợi ích, cho nên những thứ nho nhỏ không vui dĩ vãng cũng tan thành mây khói một cách tự nhiên.
Lễ vật bị chia hết, Vân Khanh đưa cho lão phu nhân là một bức tượng Quan Âm dùng bạch ngọc điêu khắc mà thành, khuôn mặt Quan Âm từ bi tay nâng một cái bình, trên mặt cắm lá trúc do Thúy Ngọc chế thành, cả pho tượng có thể nói là hao tổn của cải. Hơn nữa Quan Âm điêu khắc thập phần sinh động, biểu cảm thương xót chúng sinh bình đẳng cũng được khắc cực kỳ sinh động.
Có thể nói, tôn ngọc Quan Âm này chính là một tác phẩm nghệ thuật! Giá trị của nó cũng không đơn giản chỉ là một khối bạch ngọc thạch.
Lão phu nhân ngày thường yêu nhất tụng kinh niệm Phật, thấy tôn ngọc Quan Âm này cơ hồ yêu thích không buông tay, bà nhìn tất cả mọi người trong phòng hâm mộ, khóe môi không khỏi toét ra, “Nếu là một mảnh tâm ý của Khanh nhi, tổ mẫu liền nhận.”
Bộ dáng tham lam kia làm cho mấy người trong phòng thoáng nhíu mày.
Phong Lam Cẩn thủy chung mỉm cười ngồi trên xe lăn nhìn Vân Khanh như cá gặp nước ở trong gia quyến Vân gia mỉm cười hàn huyên, nhẹ nhàng ôm Tiểu Vô Ưu khó có lúc nhu thuận lui ở một bên.
Tiểu Vô Ưu kề sát vào lỗ tai Phong Lam Cẩn, dây lụa cột tóc rủ xuống trên gương mặt của hắn, làm cho mũi hắn có chút ngứa ngáy, liền nghe Tiểu Vô Ưu ở bên tai hắn nhỏ giọng bất mãn, “Phụ thân, ta không thích bọn họ…”
Bọn họ này đem tất cả nữ quyến Vân gia trong phòng đều bao lại, Phong Lam Cẩn không khỏi vuốt vuốt búi tóc nàng, nở nụ cười.
Không chỉ là tiểu Ưu, hắn cũng rất chán ghét những người này. Thời gian hắn nghỉ kết hôn cũng không lâu, ở trong phủ cùng nàng thưởng hoa ăn cơm đều cảm thấy rất tốt, nhưng là cùng nàng đi đối diện với mấy người “Thân nhân” có dụng ý khác này lại cảm thấy lãng phí thời gian.
Nếu không phải lo lắng trong kinh thành sẽ truyền ra một chút đồn đãi bất lợi với nàng, hắn cũng không nghĩ lại để cho nàng bước vào Vân gia một bước.
Chia xong lễ vật Vân Khanh gõ gõ hai tay trống trơn trước mặt đại phu nhân cùng Vân Vận, mâu quang thoáng hiện lên một tia sắc bén, trên mặt lại lúng túng cười nói, “Ai nha, tổ mẫu. Khanh nhi lần này phạm vào một cái thiên đại sai lầm.”
Lão phu nhân được bạch ngọc Quan Âm tâm tình rất tốt, mặt mày hớn hở hỏi, “A? Sai lầm?”
Vân Khanh nhìn đại phu nhân, chậm rãi nói, “Khanh nhi hôm kia xuất giá phụ thân đem mẫu thân cấm túc, Khanh nhi cho là Nhị muội muội là một hiếu nữ, tất nhiên sẽ cùng mẫu thân diện bích tư quá, cho nên không có chuẩn bị lễ vật cho bọn họn. Đây không phải là thiên đại sai lầm sao?”
“Không ngại.” Lão phu nhân liếc nhanh đại phu nhân, lạnh lùng nói, “Chính nàng tự gây nghiệt sớm đã không có bộ dạng đương gia chủ mẫu, nếu không phải xem thể diện Vận nhi tổ mẫu đã sớm thỉnh tộc nhân đem nàng xoá tên trên gia phả.”
Kỳ thật đại phu nhân kể từ ngày Vân Khanh xuất giá đã không bị cấm túc, bà ta bình thường có tiếng nói, hơn nữa chưởng nhà cũng có hơn mười năm quang cảnh, đối với người trong phủ hiểu rất rõ, bởi vậy rất dễ dàng liền ngáng chân Cửu di nương, Cửu di nương mới ra đời cho dù thủ đoạn có lợi hại hơn nữa tâm cùng nhân tính cũng không phải là nhất thời có thể hiểu rõ, cho nên đã bị đại phu nhân hạ bệ, Nhị phu nhân Tam phu nhân Tứ phu nhân chưa bao giờ chưởng nhà, đối với một ít chuyện trong phủ càng thêm không rõ ràng, lão phu nhân lại là người không thích quản sự, cho nên rơi vào đường cùng chỉ có thể đem đại phu nhân mời ra.
Bây giờ đại phu nhân có thể nói là phong cảnh đầy mặt, nghĩ tới cảnh tượng ngày đó Cửu di nương đi cầu bà ta ra khỏi phòng bà ta nằm mơ đều muốn cười tỉnh. Nhưng hôm nay lão phu nhân dám hủy mặt mũi của bà ta như vậy, bà ta không khỏi lạnh lùng nói.
“Mẫu thân, người nói lời này cũng có chút mất công bằng, nếu không phải trong phủ xảy ra vấn đề các ngươi đều không giải quyết được, ta thế nào lại buông tha thanh tĩnh tới quản lý những thứ việc vặt trong phủ này?”
Hô hấp lão phu nhân cứng lại, bà ta bất quá là vì cho Vân Khanh mặt mũi mới nói như vậy, ai ngờ Lưu thị ngay trước mặt chú rể mới phản bác bà. Sắc mặt bà khẽ trầm xuống, lấy ra uy nghiêm lão phu nhân, lạnh lùng nói, “Ý của ngươi là nói lão bà ta phải cầu cạnh ngươi?”
Đại phu nhân đang muốn cười lạnh, bên kia Vân Vận chợt gắt gao nắm lấy tay bà ta, bà ta theo tầm mắt Vân Vận nhìn sang, Phong Lam Cẩn một thân cẩm bào màu xanh da trời ưu nhã ngồi trên xe lăn, bà ta lúc này mới phản ứng, cười lớn nói, “Mẫu thân nói chuyện này, mới vừa rồi là con dâu nói sai.”
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, nhưng không có miệt mài theo đuổi.
Vân Khanh thấy vậy cũng không tức giận, khóe môi lạnh lùng cười một tiếng.
Cùng Vân Khanh nói chuyện, mấy nữ quyến rối rít đưa ánh mắt chuyển đến trên người Tiểu Vô Ưu cùng Phong Lam Cẩn, Phong gia tài cao thế lớn, nếu người nào có thể vịn được cả đời đều không cần buồn.
Vân Khanh nhìn Phong Lam Cẩn mỉm cười ưu nhã cùng mọi người hàn huyên, nụ cười hoàn mỹ tìm không được một tia tỳ vết nào, nàng khẽ mỉm cười, thừa dịp mọi người không chú ý lặng lẽ đi tới bên người Cửu di nương.
Cửu di nương mặt sắc mặt ngưng trọng, không nói gì lại len lén đút một tờ giấy nho nhỏ cho Vân Khanh.
Cất kỹ tờ giấy, Vân Khanh lại trở về bên người Phong Lam Cẩn, nàng cùng Cửu di nương mờ ám một phen không có thể giấu diếm được Phong Lam Cẩn, mâu quang Phong Lam Cẩn chợt lóe, mỉm cười đem Tiểu Vô Ưu trong tay đưa cho Vân Khanh, nhẹ giọng nói, “Tiểu Ưu muốn tìm nàng đấy.”
Mấy người nhìn cả nhà ba người bọn họ vui vẻ hòa thuận đều rất có nhãn lực đi ra ngoài, đem không gian lưu cho ba người bọn họ. Chỉ có đáy mắt Vân Vận giống như ngậm băng tuyết, lạnh thấu xương.
Trong khoảng thời gian này nàng cũng không phải là không có làm gì, hai đấm nàng nắm chặt, đáy lòng thầm hận, kế hoạch của nàng cũng sắp thành công, đến lúc đó nàng ngược lại muốn nhìn một chút Vân Khanh có phải còn đắc ý như hiện tại hay không!
“Khanh nhi.” Lão phu nhân mỉm cười lên tiếng, “Ngươi đưa tân lang đi dạo trong phủ đi, chờ phụ thân ngươi trở lại, ta sẽ sai Lâm má má đi thông báo cho ngươi.”
“Vậy Khanh nhi liền cáo lui trước.”
Ra khỏi phòng lão phu nhân Vân Khanh mới xem như thở phào nhẹ nhõm, Mặc Huyền từ góc tối lách mình đi ra, Vân Khanh đem xe lăn Phong Lam Cẩn giao cho hắn đẩy, Tiểu Vô Ưu lại ngồi ở trên đùi Phong Lam Cẩn.
Từ trong tay áo xuất ra tờ giấy nho nhỏ kia, Vân Khanh liếc mắt nhìn, sắc mặt bỗng nhiên đại biến!
Trên tờ giấy chỉ có bốn chữ to: tìm được Lục Vu!
“Làm sao vậy?” Phong Lam Cẩn thấy có cái gì không đúng, vội vàng hỏi thăm. mâu quang Vân Khanh thâm trầm, nàng trầm giọng nói, “Có lẽ… Ngày hôm nay chính là tử kỳ của đại phu nhân.”
Lục Vu là nha đầu bên cạnh Đại di nương năm đó, nàng ta chạy thoát nhiều năm như vậy đại phu nhân cũng không thể tìm được nàng, hôm nay thế nhưng xuất hiện.
Nàng cơ hồ có chút không thể chờ đợi được dẫn theo Xuân Hoa cùng Tử Khâm đi chỗ Cửu di nương, Cửu di nương cũng đoán được nàng sẽ đi qua, sớm liền từ trong phòng lão phu nhân lui ra, ở trong viện chờ Vân Khanh.
“Tướng công, chàng cho người hỗ trợ bảo vệ viện tử, nhất định không thể để cho bất luận kẻ nào nghe được ta cùng Cửu di nương nói chuyện.”
“Yên tâm đi!”
Bởi vì là phòng di nương, Phong Lam Cẩn một Đại lão gia đương nhiên không thích hợp đi vào, hắn liền canh giữ ở cửa viện tử, dùng võ công của hắn người có thể thuận lợi ẩn nấp ở bên cạnh hắn cơ hồ không có.
“Phụ thân, người nói mẫu thân ở trong phòng làm cái gì nha.”
“Làm đại sự!”
Tiểu Vô Ưu không quá hiểu đại sự này là cái gì, Phong Lam Cẩn cũng không cùng nàng giải thích nhiều, hắn nhẹ nhàng sờ sờ tóc Tiểu Vô Ưu, cảm giác được tóc mềm mại, đột nhiên cũng nhớ tới Vân Khanh, hắn buông tay xuống, khẽ mỉm cười.
Nếu là chuyện nàng muốn làm, hắn luôn ủng hộ. Đại phu nhân làm nhiều việc ác, cho dù chết chỉ sợ cũng sẽ không có ai vì bà ta chảy một giọt nước mắt.
Chỉ là… Vân Vận kia cũng không phải là đèn đã cạn dầu. Hai ngày nay nàng liên tiếp hiện thân bên người Quân Ngạo, đánh cái chủ ý gì lòng dạ hắn biết rõ.
“Mặc Huyền, Ngũ hoàng tử bên kia có tin tức sao?”
Trên mặt Mặc Huyền lạnh nhạt, lạnh lùng nói, “Đang đang chuẩn bị từ biên quan trở lại chúc thọ bệ hạ.”
Chúc thọ?! Ngay cả lấy cớ đều nghĩ kỹ, đại thọ năm mươi của Khánh Viễn Đế xác thực tiếp qua một hai tháng đã đến. Ngũ hoàng tử Quân Mạc từ biên quan hồi kinh không phải là cần hơn một tháng thời gian sao, hơn nữa biên quan lúc này rất bình tĩnh, hắn trở lại chúc thọ hoàng đế bất luận kẻ nào cũng không thể lấy cớ ngăn trở.
“Dọc đường âm thầm bảo vệ hắn, để cho hắn trở lại kinh thành, đương nhiên bị thương vẫn cần thiết.”
“Vâng.”
Khóe môi tràn ra nụ cười yếu ớt, đều trở về đấu mới tốt. Quân Mạc bị thương, người thứ nhất phải hoài nghi tuyệt đối là Quân Ngạo.
Quân Mạc muốn trở về Quân Ngạo tất yếu khẩn trương một phen, cho nên đối với chuyện Vân Vận yêu thương nhung nhớ hắn tuyệt đối sẽ không có ý kiến, chỉ sợ không quá hai ngày trong kinh thành sẽ lần nữa truyền ra chuyện thái tử Quân Ngạo lần nữa cưới trắc phi.
Một trắc phi khác của Quân Ngạo chính là tiểu bối trong tộc Thái Úy, nghe nói cô gái kia tên Ôn Nhu nhưng cũng chẳng ôn nhu, nàng cũng là dòng chính nữ trong phủ, thuở nhỏ được nuông chiều lớn lên, Quân Ngạo vì lôi kéo toàn gia Thái Úy nắm đại quyền có thể nói đối với nữ nhân này yêu sủng có thêm, bởi vậy cũng dưỡng thành cô gái này ở trong phủ thái tử ngang ngược càn rỡ điêu ngoa vô lý, ngang ngược kiêu ngạo bất luận kẻ nào cũng không để vào mắt.
Nàng kia cực kỳ ghen tị, mấy thông phòng nha đầu của Quân Ngạo đều bỏ mạng ở trong tay nàng.
Nếu Vân Vận cũng gả qua… Kia đúng thật là có trò hay để nhìn.
Bởi vậy hắn chỉ âm thầm chú ý Vân Vận cùng Quân Ngạo, cũng không có tìm cách ngăn cản hành vi của bọn họ.
Qua một hồi lâu, trong phòng truyền ra tiếng bước chân nhẹ nhàng, Phong Lam Cẩn quay đầu lại liền thấy Vân Khanh sắc mặt mỉm cười từ trong nhà đi ra, nhìn ra được tâm tình nàng rất tốt, đôi mắt giống như là được rót vào hào quang sáng chói. Hắn nhìn mà khóe môi cũng không tự giác tràn ra nụ cười yếu ớt.
Vân Khanh tiếp nhận xe lăn Phong Lam Cẩn, nhẹ nhàng đẩy hắn đi đến Du Nhiên viện, cước bộ nàng nhẹ nhàng, tiếng nói sung sướng, “Lần này sẽ không có gì đáng ngại.”
Phong Lam Cẩn lại có chút nghi hoặc, “Nàng cũng đã nói với ta, đại phu nhân cũng từng hao phí nhân lực vật lực đi tìm Lục Vu kia, nhưng cũng không tìm được, Cửu di nương như thế nào tìm được nàng?” Theo lý thuyết Cửu di nương hiện đang không có quyền không có thế, nếu nói là nàng ở trên đường cái đụng phải Lục Vu, cho dù là ai đều không thể nào tin nổi.
“Không phải là nàng phát hiện Lục Vu.” Thanh âm của nàng đột nhiên tối xuống.
“A?” Phong Lam Cẩn nhiều hứng thú hỏi, “Người nào có bản lĩnh như vậy?”
“Là Vô Duyên đại sư.”
Thân thể Phong Lam Cẩn mạnh mẽ dừng lại, hắn chậm rãi quay đầu lại, “Nàng biết Vô Duyên đại sư?”
“Ừ!” Vân Khanh nhìn bộ dáng của hắn, nhíu mày gật gật đầu, “Làm sao vậy, có cái gì không ổn?”
“Không có.” Phong Lam Cẩn cười cười, “Ta chẳng qua là cảm thấy nàng một cô gái khuê phòng, hắn là một người được Khánh Viễn Đế coi trọng, hai người làm sao quen biết.”
Cước bộ Vân Khanh dừng lại, thả xuống đôi mắt, một hồi lâu không lời.
“Làm sao vậy?”
Vân Khanh nhẹ nhẹ cắn môi, con mắt sắc chuyển ám, nàng một lần nữa mở ra bước chân, “Không có việc gì, chính là nhớ tới một chút sự tình trước kia. Ta không có cách nào giải thích ta cùng Vô Duyên đại sư là tại sao quen biết, nhưng là ta chỉ có thể nói hắn tuyệt sẽ không hại ta.”
Vô Duyên đại sư mặc dù thoạt nhìn rất không đáng tín nhiệm, nhưng Vân Khanh lại ngoài dự liệu tin tưởng hắn, hắn có lẽ không kềm chế được chút ít, có lẽ là yêu thích nam sắc một chút, những thứ này đều không có vấn đề gì, Vân Khanh nàng kết giao bằng hữu chưa bao giờ xem trọng điều này, huống chi… Nàng cưỡng bách chính mình không cần phải nhớ lại.
Phong Lam Cẩn nhẹ nhàng thở dài.
Nàng cũng chỉ không muốn mở rộng cửa lòng đối với hắn, mặc dù thành thân bất quá ba ngày, Phong Lam Cẩn cũng đã phát hiện Vân Khanh có một vài vấn đề, ban đêm nàng ngủ tuyệt không thể thổi đèn, nếu không nhất định sẽ trợn tròn mắt một đêm, còn có chính là dù cho đốt đèn, ban đêm nàng cũng sẽ bị ác mộng làm bừng tỉnh, ác mộng hẳn cực kỳ đáng sợ, bởi vì mỗi lần nàng thức dậy cũng không cách nào lại yên giấc. Hắn không biết nàng trước kia đến tột cùng trải qua cái gì, làm cho nàng lâm vào sợ hãi như vậy.
Nhưng mật thám của hắn ở trong Vân phủ tự thuật, nàng ở Vân gia mặc dù mọi chuyện không thuận, sóng ngầm bắt đầu khởi động là có, nhưng chưa bao giờ có chuyện kinh khủng gì kích thích người đến rất nhiều năm sau vẫn còn gặp ác mộng.
Mặc Huyền ẩn trong bóng đêm, Tử Khâm lại đi theo Vân Khanh không xa không gần, Vân Khanh nhìn Phong Vô Ưu ở trong ngực Phong Lam Cẩn mở to đôi mắt tròn xoe nhìn nàng, rốt cục nhẹ giọng mở miệng.
“Ta không là không tin chàng, chỉ là không biết nên bắt đầu nói từ đâu.” Xương ngón tay bị nàng nắm trắng bệch, “Nếu chàng muốn biết, ta liền một năm một mười nói cho chàng biết, hi vọng… Chàng không cần hối hận vì đã cưới ta.”
Phong Lam Cẩn cũng không nói gì, chỉ là nắm thật chặt tay của nàng.
Vài người tới Du Nhiên viện, Du Nhiên viện hết thảy còn cùng thời điểm trước khi nàng xuất giá giống nhau như đúc, nàng sai Tử Khâm cùng Xuân Hoa đóng cửa phòng cùng cửa sổ canh giữ ở ngoài cửa, trong phòng chỉ có nàng cùng Phong Lam Cẩn. Vân Khanh không muốn để cho Tiểu Vô Ưu nghe được nàng nói chuyện, cho nên đem Tiểu Vô Ưu giao cho Tử Khâm. Tiểu Vô Ưu cũng rất là hiểu chuyện, nhìn cha mẹ sắc mặt nặng nề, ngoan ngoãn để cho Tử Khâm ôm ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh như chết.
Vân Khanh ngồi trên mép giường, nàng không dám nhìn Phong Lam Cẩn, khẩn trương đến móng tay gắt bấm vào giường lớn khắc hoa, dùng sức thậm chí ngay cả mảnh gỗ vụn đều bị nàng cào ra.
Nàng há hốc mồm, lại không biết nói đến từ đâu.
Phong Lam Cẩn đẩy xe lăn đến bên người nàng, than nhẹ một tiếng kéo tay nàng qua, cẩn thận từ giữa ngón tay nàng lựa ra mảnh gỗ vụn, “Nếu không muốn nói liền đừng nói.”
“Không!” Vân Khanh lắc lắc đầu, nàng cắn môi, sắc mặt tái nhợt có chút dọa người, “Không nói ra được đối với chàng cũng không công bằng. Ta nghĩ từ đâu nói đến.”
Phong Lam Cẩn cầm tay của nàng, không tiếng động cho nàng lực lượng.
Vân Khanh lại cảm thấy phảng phất như bị bàn ủi ủi vào bị phỏng, nàng rút tay ra, đôi mắt sớm mất đi tĩnh mịch như giếng cổ, giờ phút này chỉ còn lại vô biên hắc ám sợ hãi cùng hận ý.
“Chàng đừng gần ta như vậy, nếu không ta thật không có dũng khí nói ra.”
“Chúng ta không nói!” Hắn lôi kéo cánh tay nàng ôm nàng vào lòng, nếu chân tướng kia sẽ làm nàng thống khổ, hắn thà rằng cả đời cũng không biết.
“Chàng không phải là vẫn muốn biết rõ vì cái gì ta đối với tâm phúc của Quân Ngạo rõ như lòng bàn tay sao?” Vân Khanh nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nàng thật vất vả quyết định, nếu lúc này không nói, tiếp theo không biết thời điểm nào mới có thể nổi lên dũng khí. Ánh mắt nàng dần dần bay xa, “Việc này còn muốn từ năm Hi Đồng năm mươi mốt nói đến…”
Phong Lam Cẩn cả kinh, năm Hi Đồng năm mươi mốt kia rõ ràng là ba năm sau, hôm nay mới bất quá là năm Hi Đồng bốn mươi tám, nhưng nhìn Vân Khanh trịnh trọng nói, “Chàng không có nghe lầm, chính là năm Hi Đồng năm mươi mốt…”
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
67 chương
127 chương
12 chương
38 chương
117 chương