Edit: Trảm Phong Dịu dàng ôm Vân Khanh, cánh tay Phong Lam Cẩn lại càng thu càng chặt, động tác đẩy xe lăn cũng càng lúc càng nhanh, Vân Khanh nhắm mắt lại chỉ có thể cảm giác được gió bên tai thanh thanh trận trận, cơ hồ có cảm giác ngồi xe ngựa. Bên tai tiếng tim hắn đập trầm ổn hữu lực, hô hấp của hắn hơi gấp gáp, Vân Khanh không khỏi buồn cười, nàng cũng thật sự cười ra tiếng, bởi vì bây giờ Phong Lam Cẩn cho nàng cảm giác háo sắc, làm cho nàng rốt cục cảm thấy bóng dáng hắn và Phong Tuyệt Trần hợp lại. Thiếu vài phần ôn hòa nhiều vài phần điên cuồng. Xe lăn mạnh mẽ ngừng lại. Vân Khanh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Phong Lam Cẩn, đã thấy trên mặt hắn mang vài phần sát khí lạnh nhạt, Vân Khanh không khỏi sững sờ, đang định hỏi thăm, Phong Lam Cẩn đã lạnh lùng nói, “Làm sao ngươi còn chưa đi?” Vân Khanh nghiêng đầu đi mới nhìn thấy Lục Uyển vẻ mặt co quắp cùng tức giận đứng ở trong phòng hơi có chút không biết làm sao, chỉ thấy đôi mắt nàng bén nhọn giống như là xì độc, nhìn thấy Vân Khanh nằm ở trong ngực Phong Lam Cẩn, sắc mặt nàng khó coi, khẽ hất cằm lên, tức giận nói, “Thiếu phu nhân, Đại thiếu gia thân thể khó chịu, làm sao người có thể ngồi ở trên người hắn?” Trong lòng nàng lúc này cực kỳ hưng phấn, bởi vì lão gia cùng phu nhân đối với Đại thiếu gia luôn luôn quan tâm, nếu để cho bọn họ biết Vân Khanh không thủ nữ tắc còn không chiếu cố thân thể đại thiếu gia, bọn họ tất nhiên sẽ chán ghét nàng. (TP: Mày bị điên à? Ông đang rình cảnh H! Phắn đi) Nói không chừng sẽ đem nàng đuổi ra khỏi Phong gia! Nàng càng nghĩ càng hưng phấn, cảm thấy nàng nhất định phải đem chuyện này bẩm báo cho lão gia cùng phu nhân, nhất định phải làm cho Vân Khanh đồ tiện nhân này trả giá thật lớn! Nàng lại không thấy được ánh mắt Phong Lam Cẩn càng ngày càng âm trầm, cùng với khóe môi hắn câu ra một tia lãnh ý. “Lục Uyển, lá gan ngươi càng ngày càng lớn, thậm chí ngay cả chuyện tình của chủ tử cũng dám quản.” Phong Lam Cẩn khẽ cười một tiếng, thanh âm lạnh lẽo như băng, tầm mắt hắn không có có cảm tình dạo qua trên người Lục Uyển một vòng, đáy mắt thoáng hiện lên một tia chán ghét nồng đậm, giọng nói hắn càng thêm lạnh như băng, “Ngươi đi theo ta cũng có năm năm, ngày hôm nay đã quên quy củ của ta, sau khi thắp đèn, trong phòng ta không cho phép có bất kỳ người nào, ngươi đến tột cùng là đã quên hay là cố ý bỏ quên ta cũng không muốn truy cứu, hiện tại, ta không muốn nhìn thấy ngươi, lập tức biến mất ở trước mặt ta!” “Đại thiếu gia…” “Nghe không hiểu lời của ta sao?” Tiếng hắn nói càng phát ra lạnh lẽo. “Ta không!” Lục Uyển vẻ mặt quật cường, mặt mày lạnh như băng, nàng nắm chặt hai đấm tức giận nói, “Đại thiếu gia, người là bị con hồ ly tinh này mê hoặc, người trước kia rất khôn khéo cơ trí, hôm nay sao lại hồ đồ như vậy.” Ngón tay Lục Uyển run rẩy chỉ vào Vân Khanh, vẻ mặt khinh thường, “Nữ nhân này có điểm nào tốt? Trước kia cùng thái tử điện hạ không minh bạch, cùng biểu ca của mình đi lại gần như thế, nói không chừng đã sớm không trinh khiết, dâm oa đãng phụ như nàng nên bị dìm lồng heo!” “Phanh – – ” Vân Khanh bất đắc dĩ nhắm mắt lại, Lục Uyển này thật đúng là ngu xuẩn, đừng nói trước kia chuyện nàng cùng Quân Ngạo cùng đại ca đến tột cùng là thật hay giả, dù là thật, nàng ta cũng không nên tại lúc Phong Lam Cẩn nổi thú tính đậm đặc với nàng nói cái gì, nếu không ai sẽ tin tưởng? Đáng đời bị Phong Lam Cẩn xử trí. Nhìn nàng bị Phong Lam Cẩn phẩy tay áo một cái đánh bay thật xa, đánh đến mức tủ gỗ sau lưng đều bị tổn thương, Lục Uyển kêu lên một tiếng đau đớn, ánh mắt nhìn Vân Khanh càng lạnh như băng. Vân Khanh từ trên người Phong Lam Cẩn nhảy xuống, nàng buồn cười nhìn Lục Uyển, dường như tất cả cô gái chỉ cần khuynh tâm với Phong Lam Cẩn đều sẽ đem tất cả hận thù đều đặt trên người nàng. Cũng tỷ như giờ phút này, rõ ràng người tổn thương nàng ta là Phong Lam Cẩn, nhưng Lục Uyển lại chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng như vậy nhìn mình. Đi một vòng vòng quanh nàng, Vân Khanh tặc tặc thở dài nói, “Ai, thật sự là đáng tiếc!” Đầu ngón tay nàng thon dài nhẹ nhàng vuốt ve tủ gỗ bị mãnh liệt đánh vào mà có chút tổn hại, ánh mắt vô tuyến tiếc hận, “Đáng tiếc ngăn tủ ta mới mua.” Trong mắt Lục Uyển lập tức âm hàn như rắn độc. Nàng lau chùi hết bọt máu bên khóe môi, lạnh lùng nói, “Tiện nhân!” “Nha đầu ngươi thật đúng là không thông minh!” Vân Khanh chậm rãi ngồi xổm xuống, con ngươi như giếng cổ nổi lên rung động nhàn nhạt, môi nàng bất giác vẽ ra nụ cười trào phúng dung, nắm cái cằm nàng khéo léo, thản nhiên nói, “Không trách được có can đảm cùng ta kêu gào, chỉ nhìn dung mạo xác thực có vài phần tư sản, nhưng là Lục Uyển, ngươi ở bên cạnh hắn năm năm cũng không có thể đi vào trong lòng hắn, hôm nay ta đến đây, ngươi cho rằng còn có thể sao?” “Ngươi – -” Lục Uyển bị nói trắng ra tâm sự, cơ hồ thẹn quá hoá giận. “Nếu không đi ra ngoài ta muốn động gia pháp, hoặc là ngươi càng muốn bị đuổi ra phủ đi? Ta mặc dù mới vừa tới Phong gia một ngày, nhưng là cũng muốn dùng một chút quyền lợi của thiếu phu nhân.” “Hừ!” Nghe đến đó Lục Uyển ngược lại không sợ, nàng lạnh lùng nhìn Vân Khanh, châm chọc nói, “Thiếu phu nhân vào phủ một ngày, buổi sáng liền xử trí Mặc Hà bên cạnh tiểu tiểu thư, hôm nay muốn xử trí ta, ha ha… Ta lại muốn nhìn một chút người Phong gia này sẽ nghị luận ngươi như thế nào! Ngươi là muốn đem cô gái bên cạnh Đại thiếu gia đều đuổi ra ngoài hết, chuyện như vậy truyền đi ta lại nghe xem có mấy người vì thiếu phu nhân ngươi nói chuyện.” Vân Khanh cũng mỉm cười, nàng đứng lên vỗ vỗ bụi bặm không tồn tại trên người thản nhiên nói, “Ngươi nghĩ rằng ta sợ bị người nghị luận như vậy?” Lục Uyển hơi sững sờ, nghĩ tới bộ dạng nàng trước kia thanh danh tàn tạ nhưng lại chẳng hề để ý, trong ánh mắt rốt cục có vài phần sợ hãi. “Cùng Lục Nhi học một ít thái độ làm người đi!” Vân Khanh cười lạnh, “Đi ra ngoài!” Lục Uyển lảo đảo đi ra khỏi phòng, trước khi đi nhìn Vân Khanh một cái, ánh mắt hung ác nham hiểm đáng sợ. Vân Khanh coi như không nhìn thấy, không thèm để ý cười cười. Chờ Lục Uyển đi khỏi, Vân Khanh mới nhìn sang Phong Lam Cẩn, đôi mắt thâm thúy như biển, “Lục Uyển này lai lịch ra sao?” Nếu không phải lai lịch Lục Uyển có vấn đề, với đủ loại hành vi của nàng hôm nay, Phong Lam Cẩn sẽ không thể nào tha thứ nàng. Phong Lam Cẩn khẽ mỉm cười, không ngoài ý muốn Vân Khanh có thể nhìn ra, hắn thản nhiên nói, “Là người Khánh Viễn Đế cài vào bên cạnh ta, hắn nghi ngờ nhiều như vậy làm sao có thể không cài vài người đến bên cạnh ta, không chỉ là ta, còn có cha mẹ, đệ đệ, muội muội kể cả bên cạnh tiểu Ưu đều có người của hắn.” Trong lòng Vân Khanh căng thẳng, “Ngay cả bên cạnh tiểu Ưu đều có?” Phong Lam Cẩn xuyên thấu qua ánh nến trong phòng nhìn nàng, ánh sáng mờ nhạt vì khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thêm vài phần ấm áp, hắn khẽ mỉm cười nói, “Yên tâm, ở bên cạnh bọn họ ta đã an bài người bảo vệ, người của Khánh Viễn Đế sẽ không thể nào thương hại tới bọn họ, đưa đến nhiều nhất là tác dụng giám thị thôi.” Vậy cũng làm cho người không thoải mái đi, ai có thể chịu được mình bất kể là làm chuyện gì trong bóng tối đều có một đôi mắt dòm ngó? Xem ra tình cảnh Phong gia so với nàng tưởng tượng còn muốn nghiêm trọng hơn nhiều. Bất quá trải qua chuyện Lục Uyển, Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn ngược lại mất hết hứng thú, hai người yên lặng nằm ở trên giường, giống như là vợ chồng già nhiều năm, tự nhiên lại hài hòa. Vân Khanh sợ tối, cực độ sợ, kiếp trước trong lãnh cung lưu lại bóng ma cuối cùng không thể xua đi, trong nháy mắt Phong Lam Cẩn dập tắt ánh nến thân thể của nàng hơi cứng ngắc, mở mắt ra nhìn màn che nóc giường màu tím, xương ngón tay trắng bệch gắt gao nắm chặt mền tơ, cái trán đều toát ra vài tia mồ hôi lạnh. Thời điểm nàng ở Vân gia, Tử Khâm cùng Chu má má đều biết rõ ràng cặn kẽ tình huống này, cho nên Du Nhiên viện vào ban đêm cho tới bây giờ đều mang theo quang mang ánh nến, bởi vì trong bóng tối nàng sẽ không thể nào ngủ. Phong Lam Cẩn cảm thụ nàng cứng ngắc, trong bóng đêm chau mày, nhạy cảm cảm giác được nàng sợ hãi hắc ám, hắn đứng dậy muốn đi thắp đèn, lại bị nàng kéo tay áo. “Đừng, cứ như vậy đi, luôn phải vượt qua sợ hãi.” Phong Lam Cẩn hơi sững sờ, nằm xuống nhẹ nhàng đem nàng toàn thân cứng ngắc ôm vào trong ngực. Trong phòng thả vài thùng băng, cho nên cực kỳ mát mẻ, có gió đêm theo cửa sổ thổi vào, lay động màn che màu tím nhạt. Vân Khanh cho là mình khẳng định không ngủ được, nhưng là nằm ở trong ngực Phong Lam Cẩn,cảm thụ được tim hắn đập mạnh mẽ, nghe ngoài cửa sổ truyền tới tiếng lá trúc bị gió thổi sột soạt, nàng trong lúc không ý thức thế nhưng lọt vào ngủ say. Phong Lam Cẩn không có ngủ, hắn than nhẹ một tiếng, theo ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ chiếu vào nhìn bộ dạng nàng ngủ say, sắc mặt hơi có chút phức tạp, đẩy tóc ở trên trán nàng sang, hắn nhẹ nhàng thở dài, “Nàng… Đến tột cùng trải qua cái gì đây?” Hắn cho tới giờ cũng không có phái người điều tra Vân Khanh, kia là tôn trọng cơ bản nhất đối với nàng, mà cho dù hắn điều tra cái gì cũng đều không tra được, Phong Lam Cẩn than khẽ, không biết thời điểm nào mới có thể nghe được nàng nguyện ý nói chuyện xưa của mình. Bất quá… Bao lâu hắn đều nguyện ý chờ! Ngày hôm sau Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh là bị tiếng huyên náo trong sân đánh thức, Vân Khanh ngủ một giấc vô cùng tốt, nàng có chút hoảng hốt nhìn nóc giường màu tím nhạt nửa ngày mới lấy lại tinh thần, nhớ tới nàng đã gả cho Phong Lam Cẩn. Nhìn Phong Lam Cẩn bên cạnh, Vân Khanh cực ít khi quan sát một người như vậy, da của hắn rất trắng, không phải là cái loại tái nhợt bệnh hoạn mà là trắng nõn ôn nhuận mang theo sáng bóng, từ bên cạnh nhìn sang lông mi của hắn rất dài, ngày thường hắn vừa mở mắt người khác liền không nhịn được nhìn ánh mắt của hắn, lúc này mới phát hiện hắn vẫn còn có lông mi đẹp mắt như vậy. Môi của hắn rất mỏng, lúc tức giận mân lại thành một cái độ cong lạnh nhạt, nhưng là lúc cười cũng ấm áp hợp lòng người. Nghe nói người có môi mỏng như vậy là người cực kỳ mỏng lạnh. Vân Khanh lúc trước cũng cho là như vậy, bởi vì môi Quân Ngạo cũng mỏng, hắn lãnh tình lãnh tính làm cho người chán ghét từ trong nội tâm, nhưng Phong Lam Cẩn lại không phải như vậy, mặc dù thời gian chung đụng ít, nhưng bất kể là từ trên người Phong Lam Cẩn xem hay là từ trên người Phong Tuyệt Trần xem, hắn đều không phải là một nam tử máu lạnh tuyệt tình. Ánh mắt của hắn cực kỳ hữu thần, thời điểm chuyên chú nhìn một người sẽ cho người đó có cảm giác sung sướng như tắm gió xuân, bất quá khi ánh mắt của hắn lạnh xuống cũng sẽ cho người cảm giác như rớt vào hầm băng. Hắn chính là như vậy – một nam tử cực đoan. Lúc này Vân Khanh có loại cảm giác như tắm gió xuân, bởi vì Phong Lam Cẩn mới vừa mở mắt ra liền mỉm cười nhìn nàng, nàng nhìn lén bị hắn bắt được xấu hổ đỏ mặt, mỉm cười, “Sớm a.” Phong Lam Cẩn hơi sững sờ, vừa rời giường có người cùng hắn thăm hỏi thật đúng là một người cũng không có, bất quá khóe môi hắn rất nhanh liền cong lên, loại cảm giác này thật đúng là… Không tệ! Hắn cũng cười nói, “Nàng cũng sớm!” Tiếng huyên náo ngoài viện tử càng lớn làm cho người không thể bỏ qua, Phong Lam Cẩn vén màn che lên dùng cái móc câu bạc treo lên, Vân Khanh xuống giường trước, nhìn thấy mặt trời mọc đã lâu, Tử Khâm cũng không tới hầu hạ không khỏi chau mày, nàng từ trên ghế bên giường cầm lên quần áo tối hôm qua Lục Nhi chuẩn bị tốt mặc vào, lại đơn giản sơ búi tóc, nhìn Phong Lam Cẩn đã ngồi dậy, thấp giọng nói, “Ta ra đi xem một chút chuyện gì xảy ra.” Vân Khanh còn không có ra khỏi phòng, Tử Khâm đã gõ cửa, “Tiểu thư, người đã thức?” Vân Khanh nghe thanh âm Tử Khâm có vài phần lo lắng, vội vàng mở cửa để cho nàng đi vào, Tử Khâm luôn luôn trầm ổn, trừ phi là ở trước mặt nàng, rất ít thời điểm lộ tâm tình ra ngoài, hôm nay lo lắng như vậy tất nhiên là xảy ra đại sự! “Chuyện gì?” “Tiểu thư, không xong rồi…”