Thừa Tướng Ngoan Ngoãn, Đừng Chạy

Chương 2 : Đang có mang (2)

Vừa mới bước một chân vào cửa phòng chính mình,Bùi Tư Kiều đã nhìn thấy Lăng Hoằng xem nơi này như nhà mình,ngồi trên ghế làm bằng gỗ đàn hương trong phòng,dựa lên bàn trà than thở. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh,không khí nặng nề,hai người không một ai chịu lên tiếng. Bùi Tư Kiều không biết sao lại có chút sợ,nhưng lại không biết rốt cuộc y sai chỗ nào? Chẳng lẽ vì y không nghe lời hắn đến thượng triều?Hay không phải là… Hay ngày hôm qua y cự tuyệt thịnh tình của hắn…… Bùi Tư Kiều nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra mình sai chỗ nào. “Bùi thừa tướng ơi Bùi Thừa tướng,rốt cuộc có chuyện‘quan trọng’ gì khiến ngươi chậm trễ,thế nhưng muốn trẫm đường đường vua của một nước phải ở đây chờ ngươi! Ngươi nói đi.” Lăng Hoằng nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà,nhưng không ngẩng đầu nhìn Bùi Tư Kiều. Bùi Tư Kiều lại cảm thấy bản thân bị xuyên ngàn lổ vạn động,chỉ vì thái độ và giọng điệu khi nói của hắn. Còn nửa,thời điểm bình thường hai người bọn họ ở riêng một mình,Lăng Hoằng không tự xưng trẫm mà thân thiết gọi y“Bùi nhi,Bùi nhi.” nhưng hiện tại…. “Không…… Không có gì?” Nhìn Lăng Hoằng trước mắt kiêu ngạo,Bùi Tư Kiều không khỏi run rẩy. “Còn nói không có gì? Rõ ràng ngươi rời khỏi hoàng cung trước ta,vì chuyện gì ngươi còn về trễ hơn ta hả?” Lăng Hoằng thong thả nâng lên chén trà,dường như đang chờ đợi chuyện gì? “Trên đường hồi phủ ta bất quá chỉ cùng Diêm tướng quân nói chuyện chốc lát,nên về trễ……” Bùi Tư Kiều càng nói càng nhỏ,tựa hồ hiểu được Lăng Hoằng vì sao không vui. “Thật là dấm chua mười phần.” Bùi Tư Kiều thầm nghĩ,nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy có chút vui vẻ. Lăng Hoằng cầm chung trà trong tay đặt lên trên bàn,khoảnh khắc chung trà chạm nhẹ vào mặt bàn lại vang lên một tiếng vang lay động lòng người. “Lại đây –” Lăng Hoằng hai mắt nhìn chăm chú vào Bùi Tư Kiều,khóe miệng cong lên,trong xương lộ ra một tia tà ác.“Đến bên ta.” Bùi Tư Tiều sải bước đi về phía Lăng Hoằng,khẩn trương sâu trong lòng bắt đầu lan tỏa. Đột nhiên một đôi tay cường tráng ấm áp vòng lấy y,làm y ngã vào vòng ôm thoải mái mềm mại của Lăng Hoằng. Lăng Hoằng dùng ngón tay thon dài giữ lấy cằm Bùi Tư Kiều nói:“Ngươi sao lại đi thích nơi nơi câu dẫn nam nhân khác hả?” Nghe được ý  trong lời Lăng Hoằng,Bùi Tư Kiều vừa bất đắc dĩ vừa khinh miệt trừng mắt nhìn hắn. “Hay tại tính tình của ngươi,có phải gần đây ta không thỏa mãn được ngươi……” Lời còn chưa nói xong hai tay Lăng Hoằng không biết đã đưa đến nơi nào trên thân thể Bùi Tư Kiều,lại làm Bùi Tư Kiều hai má  đỏ ửng. “Hỗn đản……” Bùi Tư Kiều cảm nhận được hai tay  hắn đang khiêu khích thân thể của y,trong lòng không khỏi mắng. “Đủ rồi,ta không phải đã sớm nói ta và Diêm tướng quân một chút quan hệ cũng không có,ta và hắn chỉ là huynh đệ,huynh đệ đơn thuần ngài hiểu chưa!” Bùi Tư Kiều muốn thoát khỏi hai bàn tay trắng trợn,lại bị siết chặt vào ngực Lăng Hoằng. “Ta cũng chưa nói ngươi và hắn có chuyện gì,ngươi khẩn trương làm gì? Có phải trong lòng có quỷ!” Lăng Hoằng đứng dậy chế trụ hai tay Bùi Tư Kiều,ôm cả người y đặt lên bàn gỗ hồng đàn. “Nhớ kỹ lời ta đã nói với ngươi — ngươi vĩnh viễn chỉ thuộc về ta,cả đời ngươi đừng mơ rời khỏi ta nửa bước.Sau này nếu còn để ta thấy ngươi cùng những người khác thân mật cùng một nơi,thì đừng trách ta nhốt ngươi trong phủ,không cho ngươi ra ngoài,cũng không cho bất luận kẻ nào tới gần ngươi…… biết không?” Lăng Hoằng nói bên tai y,hơi thở ấm áp tiếp xúc da thịt mẫn cảm,làm thân thể y không khỏi run nhè nhẹ. Lăng Hoằng hôn lên đôi môi Bùi Tư Kiều,đầu lưỡi xông thẳng vào trong khoang miệng,xâm chiếm mỗi một tấc lãnh địa của y,bá đạo đoạt lấy mỗi một giọt nước miếng cùng hơi thở. Bùi Tư Kiều thả lỏng thân thể chính mình,theo thói quen để mặc Lăng Hoằng định đoạt. Bùi Tư Kiều biết Lăng Hoằng rất yêu y,sẽ không làm y tổn thương. Vì thế,mặc kệ Lăng Hoằng xúc động cỡ nào,dục vọng mãnh liệt cỡ nào,hắn cũng sẽ chú ý đến chứa bé trong bụng y,hai người cùng nhau tạo ra sinh mệnh nhỏ nhắn.